Trông thấy cảnh tượng đám người vây quanh lấy đồn đòi chiêm ngưỡng Tần Lạc, thì Lưu Đào có phần chột dạ trong bụng, ông chưa bao giờ gặp phải vụ án nào lạ lẫm như vậy cả.
Cố ghìm nỗi lo trong lòng lại, thái độ của Lưu Đào đổi với Tần Lạc bây giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, ông ta ôn hòa nhìn vào đám người vây xung quanh, cười nói: "Không ngờ anh ấy chính là Tần Lạc tiên sinh, lại càng không ngờ là chúng ta lại có thể tóm được cả một anh hùng thế này, tôi cũng giống như các bạn, cũng là một người ủng hộ anh ấy hết mình. Ha ha, mấy ngày trước đọc báo lại cứ nghĩ là anh ấy ở Thụy Điển cơ, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã quay về Yến Kinh đi dạo phố với người đẹp rồi, tháo ra, mau tháo cái còng đó ra, cái còng này này để còng tay phạm nhân, làm sao có thể còng tay một đại anh hùng như thế này được?"
Nghe thấy mệnh lệnh của Lưu Đào đưa ra, thì một viên cảnh sát liền vội vàng tiến tới tháo còng tay cho Tần Lạc.
"Xin lỗi anh, tôi không biết là anh, nếu mà biết anh thì…… thì tôi kiểu gì
cũng sẽ không làm như vậy đâu." Viên cảnh sát nói với vẻ mặt hối hận.
"Tôi cũng là một fan của anh, khi ông nội tôi bị phong thấp, uống thuốc cả mấy chục năm mà không khỏi, thế mà Công Hội Trung Y các anh lại trị khỏi đấy."
Tần Lạc nhìn anh ta một cái, nhưng hắn không muốn nói thêm gì với anh ta cả.
Vừa rồi khi anh ta còng tay người khác vào thì thái độ thô bạo vô cùng, thấy mình không muốn hợp tác thì còn định dùng vũ lực nữa, bây giờ sau khi biết được thân phận Tần Lạc thì lại lập tức thay đổi thái độ.
Nếu mình không phải là Tần Lạc, nếu thân phận của mình chỉ là một người dân thường chẳng có quyền có thế có tầm ảnh hưởng lớn gì thì anh ta sẽ dùng cái phương thức này để đổi đãi với mình một cách đương nhiên rồi sao?
Thấy cảnh sát tháo còng tay ra cho Tần Lạc, thì những người đứng vây xung quanh đó liền vỗ tay ào ào không ngớt.
Xã hội tăm tối đã làm lạnh đi nhiệt huyết và ăn mòn lòng từ thiện có trong người họ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy biết ơn vô cùng đối với những thu hoạch nhỏ nhoi.
Mấy viên cảnh sát cũng mỉm cười, như thể vừa rồi bọn họ đã làm một việc gì ghê ghớm lắm vậy.
Lưu Đào rất hài lòng với cái không khí này, cười nói: "Được rồi. Chúng ta quay về sở cảnh sát thôi, chứ cứ ở đây thế này cũng không giải quyết được gì."
Ông ta nhìn vào đám người đông đúc đang chen chúc rồi cố tình làm khó nói: "Tôi cũng muốn mời mọi người về cùng, nhưng chỗ của chúng tôi nhỏ quá, không có cách nào để tiếp đãi hết mọi người. Kỳ thực thì chỉ là làm chứng thôi mà, không cần thiết phải đông người như thế. Mấy người chọn ra ba người đi theo chúng ta là được rồi, còn những người khác thì giải tán đi thôi."
Lưu Đào nghĩ bụng, phải giải tán cái đám người này trước mới được, như thế thì tầm ảnh hưởng cũng nhỏ hơn một chút, đến lúc đó thì sẽ trừng phạt mấy tên trộm này trước mặt Tần Lạc để còn cho mình có chỗ mà rút lui, có lẽ sẽ không quá làm khó cho mình cũng nên?
Đám người vây xung quanh nhìn qua nhìn lại, sau đó thì chọn ra ba người trẻ tuổi đứng ra để làm chứng cho Tần Lạc.
"Những người khác thôi hãy đi khỏi đây đi, ai làm việc của người ấy đi." Lưu Đào vẫy tay nói.
"Chúng tôi không vào bên trong chỗ các ông đâu, tôi muốn ngắm nhìn thần tượng của tôi nhiều hơn nữa." Một người trẻ tuổi đeo kính cười hề hề nói.
"Đúng đấy, hiếm có được lần nhìn thấy tận mắt Tần Lạc, tôi cũng không muốn cứ thế mà rời đi."
"Tần Lạc, anh vào trong đi, chúng tôi đứng bên ngoài đợi anh."
"Cảm ơn mọi người." Tần Lạc cảm kích nói.
Không chỉ là cảm tạ bọn họ đứng ra làm chứng cho mình, cũng không chỉ là cảm tạ họ đứng chờ bên ngoài cửa không chịu rời đi, mà còn phải cảm tạ họ đã truyền hơi ấm cho mình, làm mình cảm thấy ấm áp vô cùng, làm cho con tim đã chết của mình lại một lần nữa trỗi dậy.
Cảm tạ bọn họ đã cho mình lý tưởng, cho mình động lực để lên đường một lần nữa.
Sắc mặt Lưu Đào đột nhiên sa sầm xuống, nhưng lại không thể phản bác lại ý kiến của mọi người, nên đành phải đưa những người có liên quan đến vụ án về sở cành sát.
Sau khi tìm được một gian phòng hội nghị, thì mấy viên cảnh sát liền ghi hết lại khẩu cung của mọi người. Tất cả những lời chứng cớ đều nhằm vào mấy tên trộm kia, còn Tần Lạc và Ly chỉ là thấy việc nghĩa thì làm mà thôi.
Lưu Đào ngồi trước mặt Tần Lạc và Ly, nói với vẻ có lỗi: "Sự thật vụ án đã được làm rõ ràng. Tần Lạc tiên sinh và vị tiểu thư này đúng là chỉ là hành vi nghĩa hiệp, tôi rất xin lỗi về hành vi lỗ mãng của tôi. Tôi thành thật xin lỗi, sự việc lần này chúng tôi nhất định sẽ xử lý một cách nghiêm khắc. Tất cả những người có liên quan đến vụ việc đều sẽ bị trừng phạt trước pháp luật."
"Tôi không tin ông."Ly nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, bỗng nhiên thốt lên một câu.
Mặt Lưu Đào đột nhiên cứng đơ lại, ngoài miệng thơn thớt bụng bồ dao găm hỏi: "Thưa cô, cô nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nghi ngờ ông đã bao che, thậm chí là dung túng cho hành động của bọn họ. Tôi hy vọng sẽ có một cơ cấu cảnh sát cấp cao hơn một bậc đến thẩm tra xử lý vụ việc này." Ly nói mà chẳng che giấu điều gì.
Mặt Lưu Đào đanh lại, tái mét, nói: "Thưa cô, cô có chứng cớ gì nói rằng tôi bao che, dung túng tội phạm? Chúng ta là một nước có pháp luật đàng hoàng, nói gì làm gì đều phải có chứng cớ rõ ràng mới được."
"Chỉ cần điều tra thì tự khắc sẽ tìm ra được chứng cớ." Ly nói.
Bốp!
Lưu Đào đập mạnh tay lên bàn một cái, tức giận nói: "Thái độ của cô là gì thế? Có ai lại tùy tiện vu khống cho nhân viên phá án như cô không hả? Sao? Cô dùng súng ở giữa chốn đông người thì lại có lý à?"
"Mấy người nên hiểu rõ rằng súng là vật cấm kỵ của nước ta, không có giấy phép dùng súng thì không có ai được quyền có nó, cô rút súng trước mặt bao nhiêu người như vậy, đủ để kết tội cô rồi. Tôi còn chưa truy xét tội của cô đâu, vậy mà cô lại đổ tội lên đầu tôi rồi. Tôi không sợ bộ môn cấp trên đến thẩm tra, mà chỉ e là cô có qua được cửa ải này hay không còn chưa rõ đâu."
"Nếu là lỗi của tôi, thì tôi sẽ chịu hết toàn bộ trách nhiệm."
Ly không thèm để ý gì đến Lưu Đào, mà chỉ rút một chiếc điện thoại từ bên hông ra.
/1521
|