Bác sĩ thiên tài

Chương 829: Không cứu nổi lương tâm của các người!

/1521


Vì bảo hộ sự an toàn con đường này, cục cảnh sát thành phố Yến Kinh đã đặt một trụ sở cảnh sát tại con đường trung tâm này.

Sở Trưởng của trụ sở công an ở đây tên Lưu Đào, sau khi nhận được điện thoại gọi tới nói có người đang gây náo loạn trên đường phổ, thì ông vẫn đang ngồi nghiên cứu bản đồ cổ phiếu ngày hôm nay, do vậy ông chẳng muốn ra ngoài một chút nào cả.

"Thưa sếp! Nghe nói có người dùng súng!" Thuộc hạ của Lưu Đào chạy vào báo cáo.

"Cái gì?" Lưu Đào thất kinh, súng là một vũ khí cấm sử dụng trên toàn quốc, nếu như có sự kiện nổ súng trên đường phổ trung tâm đông người đi lại, thì nó sẽ có ảnh hưởng vô cùng xấu tới trị an thành phố. Nếu như không xử lý khéo léo thì cái chức Sở Trưởng của Lưu Đào cũng sẽ bị cách luôn không thương tiếc.

"Mẹ kiếp đứa nào mà cả gan như vậy?" Lưu Đào lập tức tắt máy chạy luôn ra ngoài.

Sở Trưởng đã đích thân xuất trận, thì dĩ nhiên tất cả các thành viên trong đồn cũng đều phải chạy theo ông.

Từ xa Lưu Đào đã trông thấy đám người đông đúc tụ tập.

Mặc dù đám đông đều rất sợ bị đạn lạc bắn vào, nhưng họ vẫn không chịu rời khỏi đây, vì đâu có dễ dàng gì tận mắt chứng kiến cảnh tượng đấu súng hay như thế này. Do vậy mà đám người vẫn tụ tập quanh đó không có dấu hiệu bỏ chạy.

Còn có một sổ người còn rút camera ra quay Ly, còn có người thì dùng di động lên mạng đăng đàn thông báo: "Một mỹ nữ bạo lực rút súng uy hiếp, tên cướp khổng chế con tin luôn miệng kêu gọi cảnh sát tới cứu!"

"Tránh ra, mọi người tránh ra hết!" Lưu Đào hét lên: "Cảnh sát đây!"

Nghe thấy có cảnh sát tới, tên cướp khống chế con tin kia như chết đuổi vớ phải cọc, gã gào lên mừng rỡ: "Các đồng chí cảnh sát mau cứu tôi với! Bạn của tôi bị cô gái kia đánh, sổng chết không biết thế nào! Bây giờ cô ấy lại còn muốn rút súng bắn tôi nữa. Còn có pháp luật nữa không hả?"

Lưu Đào đứng ở xa ngắm nhìn Ly, ông nhất thời cũng không biết rõ được chân tướng sự việc.

Nhưng trong tay của Ly lúc này lại có khẩu súng, do vậy ông không thể không tin lời tên cướp kia.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lưu Đào lên tiếng hỏi.

Mặc dù ông đã nghe tên cướp kia tường thuật lại sự việc, nhưng vì để cho công minh, nên ông cũng lên tiếng hỏi Ly.

"Bọn chúng ăn trộm đồ của người ta, bị tôi bắt được! Nhưng bọn chúng lại bắt khố chủ làm con tin!" Ly lạnh giọng nói, nàng không hề có cái điệu ôn nghèo kể khổ như tên cướp kia.

"Thưa đồng chí cảnh sát! Chúng tôi có phải ăn cắp đâu, tôi hẹn bạn tôi ra đây đi chơi điện tử với nhau, nhưng không ngờ cô ta đột nhiên xông tới đánh chúng tôi. Chúng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!"

Nghe thấy Ly nói gã và đồng bọn ăn trộm bị bắt quả tang, thì tên cướp này vội lên tiếng ngụy biện.

"Có ai trông thấy bọn họ ăn trộm không hả?" Lưu Đào lớn tiếng hỏi.

Không có bất cứ ai trả lời, đám đông đứng xung quanh đây cứ như bọn họ dính phải căn bệnh dịch hạch vậy, tất cả nghe Lưu Đào lên tiếng hỏi vậy đều lui luôn ra xa.

"Anh là khổ chủ hả?" Lưu Đào nhìn vào người đàn ông cao lớn kia hỏi.

"Vâng! À không, không phải! Tôi không phải là khổ chủ, tôi chẳng bị mất đồ gì hết!" Anh chàng cao lớn lắp bắp trả lời.

"Cô còn gì để nói nữa không?" Lưu Đào quay sang Lv hất hàm hỏi.

Lưu Đào hiểu rằng chuyện ngày hôm nay lại giống rất nhiều chuyện lần trước. Chỉ vì không có người đứng ra làm chứng, thậm chí cả khổ chủ cũng phủ nhận là mình bị hại, do vậy mà sự việc đã trôi qua một cách nhẹ nhàng và chóng vánh.

"…….." Ly tức giận tới cực điểm, hai mắt nàng trợn ngược lên, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.

Nàng là lính, trong cuộc sống cùa nàng chỉ có kẻ địch và đồng đội, đồng đội bao giờ cũng bảo vệ nàng, còn kẻ địch thì nàng phải giết cho bằng hết.

Nhưng những người này vừa không phải là đồng đội, cũng không phải kẻ địch của nàng. Nàng không biết làm thế nào để hóa giải cục diện phức tạp này.

Thấy Ly không nói gì, Lưu Đào biết mình đã nắm được phần thắng.

Ông lập tức nghiêm nét mặt lại quát: "Khoan hẵng nói bọn họ có phải là ăn cắp hay không, mà kể cả bọn họ có là ăn cắp đi chăng nữa thì cô cũng phải biết xử lý tình huống chứ. Làm gì có ai cầm súng đi bắt bọn ăn trộm vặt bao giờ? Cô có biết hành vi của cô làm phạm pháp không?"

"Tôi có quyền mang súng theo mình!" Ly sẵng giọng nói.

"Ai cho cô cái quyền đó?"

"Chính phủ!"


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status