Vương Cửu Cửu nói là muốn quay về thăm Lý Mãnh nhưng bị Tần Lạc ngăn lại. Vừa mới đến đó đc mấy ngày, còn rất nhiều trưởng quan còn chưa quen mặt nữa, làm sao có thể phủi đít rời đi đc chứ?
Mặc dù vẫn nói là dưới sự nâng đỡ của thực lực bối cảnh nhà họ Vương, Vương Cửu Cửu có thể làm bất cứ thứ gì mà nàng muốn làm, nhưng một gia tộc muốn thịnh vượng lâu dài thì sẽ yêu cầu con em họ vô cùng nghiêm khắc. Bọn họ sẽ dùng những điều lệ hà khắc hơn để yêu cầu con em họ, làm như vậy thì khi đặc cách đề bạc lên trên sẽ khiến cho mọ người không phản đối một cách thái quá.
Đứng càng cao thì nhìn càng xa, đứng càng cao thì ngã sẽ càng thảm hơn. Đại tiểu thư nhà Vương gia đến khu quân đội ở Dương Thành, việc này có biết bao nhiêu người đang nhìn vào chứ? Vốn dĩ là một cuộc hành trình nho nhỏ, nhưng trong mắt nhiều người thì đc phức tạp hóa hơn nhiều. Vương Cửu Cửu không thể phàm sai lầm, mà ngược lại nàng phải cho mọi người thấy một thành viên đời sau hội tụ đầy đủ mọi tố chất ưu tú của Vương gia.
Vì vậy mà chuyến đi này của Vương Cửu Cửu không hề thoải mái chút nào. Mà ngược lại còn mệt hơn những quân nhân thông thường khác.
Tần Lạc hiểu đc điều này, vì vậy mà hắn đã nói trước với Hạ Dương một tiếng, tên ranh này mặc dù không ở trong quân đội, nhưng mà chẳng có ai mà không nể mặt cháu chai của nhân vật đứng đầu ở đây.
"Anh đúng là chẳng có lòng tốt gì cả." Vương Cửu Cửu bất mãn nói. "Rõ ràng là anh biết em muốn về chủ yếu là muốn nhìn anh một cái mà thôi."
"Em vừa mới đi đc vài ngày mà lại quay về thì không đc hay cho lắm. Hơn nữa, anh còn đang bận dệt lưới để bắt cá đây, bây giờ em quay về thì nguy hiểm lắm." Tần Lạc khuyên nhủ.
"Có cần em giúp anh không?" Vương Cửu Cửu thấp giọng hỏi, như thể nàng lo những lời như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tần Lạc vậy.
"Không cần đâu." Tần Lạc từ chối luôn. "Nhà em mặc dù hiện giờ đã không còn phản đối chuyện anh và em đi lại với nhua nữa nhung mà vẫn rất không ưa anh. Vì vậy mà thôi khon làm phiền họ nữa."
"Thế nhất định anh phải cẩn thận đấy." Vương Cửu Cửu lo lắng nói. "Nếu thực sự không giải quyết đc vấn đề, thì có thể không cần phải báo thù cho Lý Mãnh nữa, chỉ cần Vương Cửu Cửu em còn đây thì em nhất định sẽ đảm bảo cơm no áo ấm cho cậu ấy cả nữa đời người còn lại. Cái ơn nghĩa này để em trả có đc không?"
Phụ nữ thì thường ích kỷ. Khi có chuyện gì liên quan đến người mình yêu thì cái tính ích kỷ này lại đc biểu hiện một cách nổi bật nhất.
Lý Mãnh bị thương là vì Tần Lạc, còn Vương Cửu Cửu thì lại cho rằng Tần Lạc đan lưới bắt cá là để trả thù cho Lý Mãnh. Nàng lo sợ Tần Lạc sẽ sa luôn cả vào trong đó, thậm chí còn bắt đầu khuyên Tần Lạc từ bỏ cái ý định báo thù này đi, những gì nợ Lý Mãnh thì để nàng trả thay cho.
Nói cho cùng thì nàng không muốn người đàn ông mà mình yêu bước vào con đường mạo hiểm.
"Yên tâm đi, anh không làm sao đâu." Tần Lạc cảm thấy xúc động vô cùng, để cho một thiên kim tiểu thư từ bỏ lòng tự tôn của mình mà hạ thấp mình để nói ra những lời như vậy thì thực sự làm khó cho nàng quá. "Có lần đầu thôi, sẽ không có lần thứ hai đâu."
"Đc rồi." Vương Cửu Cửu gật đầu nói. " Nếu anh không đồng ý để Vương gia nhúng tay vào thì anh phải đi tìm Long Vương đấy nhé, ông ấy là sư phụ của anh, tất yếu sẽ lo cho sự an nguy của anh. Hơn nữa, ông ấy còn muốn nhờ anh, chữa trị cái chân cho ông ấy nữa cơ, nếu anh mà gặp chuyện gì bất trắc, thì ông ấy có thể tìm đc ai cơ chứ?"
/1521
|