Bác sĩ thiên tài

Chương 716: Là một người đàn ông thưc thụ!

/1521


Khoảng 10h đêm đó thì Lý Mãnh tỉnh dậy, bác sĩ nói bệnh nhân vừa tỉnh lại cần yên tĩnh, không được làm gì quấy rầy quá đến bệnh nhân. Thế là mọi người bàn bạc với nhau một lược rồi Tiểu Hoa, Tần Lạc và Lệ Vĩnh Cường vào bên trong thăm nom.

Tiểu Hoa là bạn gái của Lý Mãnh thì đương nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên. Tần Lạc không chỉ là thầy giáo của Lý Mãnh, mà còn là nam diễn viên chính của vuh việc lần này, vì vậy hắn trở thành sự lựa chọn thứ hai. Còn Lệ Vĩnh Cường thì là hiệu trưởng của trường đại học Y Khoa Thủ Đô, và cũng là lãnh đạo của Lý Mãnh,vì vậy mà ông thay mặt cho lãnh đạo toàn trường vào bên trong thăm nom.

Đúng như những gì mà Tần Lạc nói, cơ thể của Lý Mãnh khá tốt, hơn nữa khi Tần Lạc phát hiện màu máu của cậu ta có màu sẫm thì lập tức cầm máu cho cậu ta luôn, vì vậy mà cậu ta không bị mất quá nhiều máu dẫn đến kiệt sức. Khi ba người bước vào thì Lý Mãnh đang mở to đôi mắt ngây ngô nhìn ba người mỉm cười.

"Ngốc ngư heo ấy." Tiểu Hoa thấy Lý Mãnh bình yên vô sự thì hai mắt lại đỏ au hết cả lên. Cũng không thèm để ý xem có bị Tần Lạc va Lệ Vĩnh Cường chê cười nữa mà cầm luôn tay của cậu ta lên quẹt hai hàng nước mắt của mình đi.

"Anh không sao, không bị thương đâu. Lý Mãnh an ủi nói, rồi cũng dùng ánh mắt thân thương của mình để nhìn cô bạn gái. Trải qua lần trắc trở này thì tình cảm của hai người lại càng gắn bó hơn xưa. Tần Lạc nghĩ, nếu cha mẹ của Tiểu Hoa quả thực chê nhà của Lý Mãnh nghèo thì mình sẽ phải ghé thăm nhà của Tiểu Hoa một chuyến mới được.

"Đồ ngốc, nằm cả trong bệnh viện rồi mà còn nói là không bị thương gì sao? Thế thì như thế nào mới gọi là bị thương đây?" Tiểu Hoa hờn dỗi nói:" Anh có biết là em lo cho anh thế nào không? Anh để cho người ta bị hù chết rồi thì anh mới cam tâm hả?"

"Thầy Tần không sao là tốt rồi" Lý Mãnh nhếch mép cười nói. " khi Cửu Cửu ra đi có dặn bọn em là phải chăm sóc thầy Tần cho thật tốt."

"Ý của Cửu Cửu muốn nói là phải bảo chúng ta chịu khó luên lạc với thầy Tần, chứ thầy Tần lại cần anh chăm sóc sao?" Tiểu Hoa đính chính lại.

"Hề Hề, như nhau cả mà." Lý Mãnh cười hề hề nói. Mặc dù bản thân bị người ta đâm cho một nhát nhưng người thầy mà cậu ta yêu quý không bị làm sao, thì trong lòng cậu ta chẳng hề cảm thấy khó chịu hay uất ức gì cả, mà ngược lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Như thể mình vừa làm được một chuyện gì to tát lắm vậy.

Tần Lạc đi đến cạnh giường của Lý Mãnh, vỗ vỗ vào mu bàn tay của cậu ta rồi cười nói:"Hôm nay may mà em đến cứu tôi, nếu không thì người nằm đây phải là tôi rồi."

Kỳ thực những lời này của Tần Lạc hơi quá sự thật một chút. Hung thủ vì muốn trốn tránh ánh mắt quan sát của Đại Đầu và Jesú nên mới trà trộn vào bên trong đám sinh viên trước, sau đó lợi dụng trong lúc đám người nhốn nháo hết cả lên thì ra tay tấn công, vừa đúng lúc đó thì Lý Mãnh phát hiện ra, liền lập tức dùng cơ thể to lớn của mình để éo Tần Lạc ở phía dưới, bảo vệ cho hắn.

Mặc dù nói là cứu Tần Lạc, nhưng thành ra cũng là hại Tần Lạc.

Vì sao lại nói vậy?

Vì bản thân Tần Lạc cũng biết võ. Vì vậy nếu Lý Mãnh không ép về phía này, thì hắn sẽ né tránh được một cách nhanh nhạy nhất, hoặc có thể sẽ phản kích lại. Nhưng khi Lý Mãnh ép người lên hắn, thì mặc dù nói là cậu ta bảo vệ, nhưng cũng là kiềm chế hắn lại. Bất kể ai khi trên người mình có một khối thịt to lớn như thế thì cũng chẳng có cách nào mà nhúc nhích nổi.

Nhưng Tần Lạc không thể không cảm động trước tấm lòng này của cậu ta. Nói thực thì hắn thực sự cảm thấy vô cùng xúc động.

Trong cái thời buổi mà tình cảm của con người với con người càng nhạt nhòa này thì có được mấy người sẵn lòng đón nhận lấy nhát dao cho người khác chứ?

Tần Lạc vẫn luôn cho mình là một người thầy giáo, còn mấy người Lý Mãnh thì là học sinh. Người ban ơn phải là mình, còn bọn chúng chỉ là người tiếp nhận, thừa hưởng. Mình không nợ nần gì với bọn chúng cả, mà ngược lại bọn chúng phải là người nợ mình.

Nhưng mà việc xảy ra ngày hôm nay thì lại đảo lộn hết những suy nghĩ của hắn, bọn chúng không nợ nần gì mình hết mà mình lại nợ bọn chúng. Tình cảm mà chúng đối với mình thì liệu mình dùng việc dạy học không thôi thì có thể hoàn trả lại được không?

"Em cũng không nghĩ nhiều." Lý Mãnh ngại ngùng nói." Em nhìn thấy có người muốn làm hại thầy nên xông luôn lên trước."

"lần sau không được làm như thế nữa đâu đấy." Tần Lạc nói. " tôi là thầy các em, đáng lẽ tôi phải bảo vệ cho mấy em mới đúng, làm gì có chuyện lại để cho các em bảo vệ lại tôi chứ?"

"Không được, không được." Lý Mãnh lắc đầu quầy quậy nói." Thầy là thầy của bọn em, nên bọn em mới phải bảo vệ thầy. Nếu mà em không làm thế thì các bạn chửi em chết."

Nếu mà là người khác nói lời này thì Tần Lạc sẽ cảm thấy người đó thật giả tạo, nhưng những lời này được thốt ra từ miệng của Lý Mãnh thì Tần Lạc lại thấy chẳng hề có gì là bất ngờ cả.

"Được rồi. Thế nhưng chúng ta phải bảo vệ lẫn nhau vậy." Tần Lạc cười nói tiếp:" Bây giờ thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã. Thầy lệ ở đây, thầy ấy sẽ gọi điện nói với khoa một tiếng giúp em."

Lệ Vĩnh Cường cũng bước tới gần, nhìn Lý Mãnh rồi cười hê hê nói:" tôi cảm thấy được an ủi vô cùng, Trường chúng ta có một thầy giáo vì nước vì dân, đảm đương trọng trách cứu vớt nền trung y, giờ đây lại có thêm một học sinh là Lý Mãnh xả thân mình để cứu lấy thầy giáo của mình. Thầy trò hai người có thể trở thành một truyền thuyết rồi đấy. xảy ra vụ ám sát như thế này ở trường là vô cùng nghiêm trọng, tôi không hi vọng lại có thêm lần thứ hai, nhưng lầm này tôi cảm thấy rất vô cùng hãnh diện, vô cùng tự hào về hai người."

"Cảm ơn hiệu trưởng." Lý Mãnh xúc động nói. Cậu đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Lệ Vĩnh Cường, nhưng trước giờ vẫn không có cơ hội tiếp xúc với ông, và cũng biết ông là một người thầy được học sinh vô cùng kính trọng. Không ngờ ông lại đánh giá cao về mình đến như vậy.

Lệ Vĩnh Cường vừa nói vậy thì Lý Mãnh cảm thấy mình bị thương như thế thật là đáng lắm.

" Không cần phải khách khí. Đây là vinh dự của em đáng được hưởng." Lệ Vĩnh Cường nói." Em nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ đảnm bảo trường cho việc này lên báo, để học sinh trên toàn quốc đều học tập noi theo gương em."

"Hả? Hiệu trưởng, làm như thế sao được? Thôi đừng làm vậy." Lý Mãnh vừa nghĩ đến việc mình trở thành một học sinh mẫu mực để làm gương thì thấy trong lòng chột dạ. Cậu không thuộc vào những học sinh đi đầu, về mọi mặt cũng không được coi là ưu tú, điểm sáng duy nhất là hiện tại đảm nhiệm chức lớp trưởng, hơn nữa cái chức vị này còn là Vương Cửu Cửu tặng cho cậu, cong không thông qua bầu chọn của cả lớp nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status