Tần Lạc cũng không phải là một người tham quyền thế, đối với hắn mà nói, thứ đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ban đầu hắn muốn thành lập công hội Trung y, là vì muốn tụ họp toàn bộ nhân tài Trung y của Trung Quốc, cùng hiến lực, hiến kế phát triển Trung y.
Khi hắn cho rằng, hội trưởng công hội phải trải qua công tuyển lựa chọn ra, mọi người cùng đề cử nhân vật tài đức vẹn toàn làm hội trưởng.
Thì không ngờ hội trưởng nhiệm kỳ đầu đã được "Bổ nhiệm". Chuyện đó cùng tưởng tượng ban đầu của hắn không phù hợp, cũng là nguyên nhân hắn từ chối.
Về phần hắn khiêm nhường theo lời hắn nói là "Tuổi còn quá trẻ", "Tư lịch còn nông cạn"..., cũng chẳng qua là lấy cớ từ chối mà thôi.
Trẻ tuổi là bình thường. Hơn nữa, Tần Lạc khi nào để loại tư lịch này vào trong mắt chứ?
Thấy Tần Lạc đồng ý, sắc mặt Thái Công Dân cũng giãn ra, nói: "Tần Lạc, tôi biết làm vậy có chút không nhất quán với suy nghĩ ban đầu của cậu. Nhưng mà, cậu có nghĩ tới không, nếu hội trưởng nhiệm kỳ đầu công khai tuyển chọn như cậu nói, đến lúc đó có phải lại trở thành một trò khôi hài bỏ phiếu mua chuộc để trúng cử không? Lúc trước cậu đã nói, không hy vọng chính phủ can thiệp quá nhiều vào sự vụ của công hội, Nhưng mà, nói không chừng lại có người có năng lực thông thiên (phi thường), có thể mời một vài nhân vật tai to mặt lớn của ngành chính phủ ra mặt. Lúc đó, cậu để hắn lên hay không để hắn lên? Sự tình càng không muốn phát sinh, thì càng có khả năng phát sinh".
"Hơn nữa, bây giờ công hội Trung y có bao nhiêu hội viên? Đợi tới khi triệu tập hội viên đủ nhiều mới công khai tuyển chọn, thế không phải là thời gian trễ nãi sao? Chúng ta sẽ trì hoãn không nổi đâu. Trung y đã trì trệ không tiến nhiều năm như vậy rồi, bây giờ là thời khắc mấu chốt cần người có năng lực kéo cỗ xe vỡ này xông về phía trước. Không được thả lỏng".
Thái Công Dân kéo Tần Lạc ngồi xuống bàn ăn, Minh Hạo lập tức lanh trí đi ra ngoài bảo mang thức ăn lên. Thái Công Dân nói: "Công hội Trung y sau này trên danh nghĩa sẽ trực thuộc bộ y tế, do tôi tự mình đến giám thị. Đương nhiên, đến lúc đó tôi sẽ ủy quyền hoàn toàn cho cậu. Cũng sẽ cố gắng cho các cậu quyền tự chủ lớn hơn. Tôi nghĩ như thế này, hội trưởng nhiệm kỳ đầu, tôi giao cho cậu. Tần Lạc à, tôi tin tưởng năng lực của cậu, tôi cũng kỳ vọng rất cao về cậu. Đây là tổ chức y học hoàn toàn mới, từng điểm từng điểm đều phải bắt đầu từ giai đoạn đầu. Sự việc có rất nhiều, cũng vô cùng rườm rà. Cho nên, tôi cần tìm một người có thể quản lý tốt hết thảy những thứ này. Về phần chế độ tuyển hội trưởng như cậu nói... đợi sau khi cậu tiền nhiệm, có thể tự mình thúc đẩy áp dụng chế độ này. Có được không?"
"Vâng. Tôi đã hiểu rõ". Tần Lạc gật đầu nói.
Nói như vậy, ngược lại càng khiến mình lo lắng hơn. Trong suy nghĩ của mình vẫn còn mang chút sắc thái chủ nghĩa lý tưởng, còn phó bộ trưởng Thái Công Dân lại có thể cắt nhập vấn đề vào thực tế.
"Có điều, vẫn còn có một chuyện tương đối khó giải quyết". Thái Công Dân cau mày nói.
"Chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.
"Bởi vì cậu đề xuất công hội tự lo lời lỗ không cần kiến nghị chính phủ chi tiền, cho nên, tôi không có cách nào ủng hộ quá lớn về mặt tài chính cho cậu. Có lẽ, tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu một địa điểm văn phòng và một phần tài chính giai đoạn đầu". Thái Công Dân nói.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, cười nói: "Bộ trưởng, ý tốt của ngài tôi xin nhận. Nhưng mà, tôi cảm thấy rằng, nếu sau này công hội muốn đi trên con đường độc lập tự chủ, thì phải cố gắng không nên tiếp nhận ngân sách mới tốt. Về phần địa điểm văn phòng và phần tài chính giai đoạn đầu, tôi sẽ nghĩ biện pháp gom góp vậy".
Thái Công Dân cười gật đầu, dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, nói: "Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Tần Lạc à, tôi coi trọng cậu. Người khác lúc làm chuyện gì, đều liều mạng đòi điều kiện muốn tôi lập chính sách chi tiền, còn cậu lại có thể từ chối những thứ này... người như cậu nếu cũng không thể làm được, vậy Trung y, thực sự hết cách cứu vãn rồi".
Lúc Tần Lạc ngồi xe trở lại nhà Lâm gia, đã là hơn mười giờ tối.
Trong phòng khách đèn còn sáng, nghe tiếng động cơ xe hơi, Lý tẩu vội chạy ra, cười nói: "Tần Lạc, cậu đã về. Ăn cơm chưa? Tối nay còn chừa rất nhiều thức ăn, nếu đói bụng tôi hâm nóng lên giúp cậu".
Bởi vì Tần Lạc tướng mạo hiền lành, hơn nữa tính cách cũng rất tốt, cho nên, bình thường Lý tẩu vô cùng chiếu cố hắn. Thậm chí, bà còn thân thiết với Tần Lạc hơn Lâm Hoán Khê một chút nữa.
Không có biện pháp, Lâm Hoán Khê cả ngày lạnh như băng, ai dám tới làm thân với nàng chứ?
"Cháu ăn rồi. Cảm ơn Lý tẩu". Tần Lạc cười nói.
"Khách khí gì chứ. Thật là". Lý tẩu vừa đóng cửa, vừa nói.
"Lâm gia gia đâu rồi ạ?" Tần Lạc hỏi. Trước kia vào khoảng giờ này, Lâm Thanh Nguyên đều ở phòng khách xem báo uống trà mới đúng. Nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng lão đâu.
"Lão gia tử có gọi điện về, nói không về ăn cơm tối. Có thể là bệnh viện có chuyện quan trọng gì đó". Lý tẩu nói. Không đợi Tần Lạc mở miệng, lại nói nhỏ: "Tiểu thư ở trên lầu đấy. Ăn cơm xong liền đi lên lầu rồi".
"Dạ". Tần Lạc gật đầu, đi lên lầu hai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|