Kể từ sau hôm phát sinh xung đột ở Danh Viện, Tần Lạc không còn gặp mặt Quản Tự nữa. Quản Tự cũng không tới trường hoặc là tới nhà tìm Lâm Hoán Khê, giống như quan hệ của hai người vẫn phi thường lạnh nhạt.
Chẳng lẽ nói, nam nữ sau khi chia tay, thật sự chỉ có thể trở thành người xa lạ?
Tần Lạc hoàn toàn không nghĩ tới sẽ chạm mặt Quản Tự ở chỗ này, đối phương hiển nhiên cũng giống thế. Hắn có thể thấy sự kinh ngạc trên mặt Quản Tự lóe lên rồi biến mất.
Hai bên đều không nói gì, hoặc là bảo, dưới tình huống như vậy cũng không biết nên nói chuyện gì.
Vào lúc cửa thang máy sắp đóng, Lý Lệnh Tây mới đưa tay chặn lại. Quản Tự cười cười với Tần Lạc, từ trong thang máy bước ra, đi thẳng về hướng Hoa Hạ danh y.
Tần Lạc cũng kéo tay Vương Cửu Cửu vào thang máy, sau đó con số chỉ thị trên đèn từ từ giảm dần.
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi người không nói câu nào.
Vào phòng làm việc của mình, Quản Tự ngồi trên ghế sa-***. Lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá ở trên bàn nhưng không châm liền. Mà nhắm mắt nằm trên ghế sa-***, không biết đang nghĩ gì.
Lý Lệnh Tây phải lát sau mới tiến vào, sau khi đóng cửa phòng lại, đi tới cạnh Quản Tự ngồi xuống, cười nói: "Tôi đã hỏi quầy tiếp tân, các nàng nói tiểu tử này sau khi đi vào muốn tìm quản lý, quầy tiếp tân nói quản lý không có ở đây, bảo hắn lưu số điện thoại nhưng hắn cũng không lưu. Nói lần sau lại đến thăm".
Quản Tự cầm bật lửa châm thuốc, sau khi hút một hơi, nói: "Cùng ngành là oan gia. Hai chúng tôi đúng là oan gia trời sinh".
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không rõ mục đích hắn tới là gì". Lý Lệnh Tây tự mình rút một điếu thuốc châm lửa. Hai người ngồi cùng một chỗ nuốt khói nhả sương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|