Chương 5.1
Thịnh Kiều bình tĩnh ngồi trên sofa, toàn thân đều phát run.
Cao Mỹ Linh uống xong trà, nói cũng nói xong, đem túi văn kiện chứa hai vạn ném vào ngực cô: "Nghe chị Cao một câu, trước kia thế nào, hiện tại như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ bậy."
Dường như đang trấn an cô, đánh một cây gậy lại cho một viên đường: "Thấy em cũng không dễ dàng, như vậy đi, tháng sau chị xin tăng lương cho em, lương tháng ba vạn, thực không tồi."
Thịnh Kiều siết chặt nắm tay, gắt gao nhìn túi văn kiện trong lòng.
Cao Mỹ Linh phất tay với cô, cầm túi xách đi đến cửa, nhớ tới cái gì, lạicười nói: "Đúng rồi, bộ đam mỹ kia, thời gian tiến tổ chị giúp em đẩy đến sáng mai. Chị Cao đối xử với em rất tốt phải không? Chiều nay em phải nghỉ ngơi tốt một chút, điều chỉnh lại tâm tình, sáng mai chị bảo Phương Bạch đón em."
Ý cười trong mắt chị ta rút đi, lại biến thành Cao Mỹ Linh lợi hại cường thế: "Thịnh Kiều, không nghe lời sẽ không có kết cục tốt."
Cửa phòng "Ầm" một tiếng đóng lại.
Phòng khôi phục yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc kịch liệt của Thịnh Kiều.
Thật lâu sau, cô vỗ mặt mình, nhắm mắt lại: "Kiều Kiều, không sao. Bình tĩnh, bình tĩnh mới tìm được biện pháp giải quyết. Nhất định phải bình tĩnh, không có việc gì."
Cô mở mắt ra, cầm di động vẫn để ở một bên, tắt ghi âm rồi lưu kĩ, sau đó gửi đoạn ghi âm này đến nhiều hòm thư khác nhau, làm xong tất cả, cô đi đến chỗ uống nước, uống năm ly nước.
Cô sửng sốt một lát, đi về phòng trang điểm.
Trên gương là hình ảnh cô gái sắc mặt tái nhợt. Tóc dài hơi xoăn xõa trước ngực, gương mặt này là gương mặt cô từng chán ghét.
Cô cúi đầu, khom lưng ba cái thật sâu.
"Thịnh Kiều, rất xin lỗi."
Lúc trước tôi không biết chuyện đã tùy ý công kích cô, gõ bàn phím không có trách nhiệm nên thương tổn cô, theo trên mạng mà bôi đen cô.
Tôi không biết vì sao cô lại biến mất, có lẽ vì cô không chịu nổi ác ý mà thế giới này mang lại. Mà tôi, cũng là một trong những hung thủ.
Tôi sẽ giải quyết những phiền toái còn lại, tôi sẽ đưa ánh sáng chiếu rọi sinh mệnh tăm tối của cô.
Cô xoay người đi ra ngoài, cầm di động bấm một dãy số. Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nghe máy, cô hít sâu một hơi: "Kiều Vũ, em muốn gặp anh."
Đầu bên kia điện thoại không thể hiểu được: "Cô là ai?"
"Em có một số vấn đề pháp luật muốn anh cố vấn, hẹn thời gian gặp mặt đi."
"Thật ngại quá, gần đây tôi có vài vụ án, thời gian tương đối gấp gáp. Vậy đi, tôi sẽ sắp xếp đồng nghiệp nói chuyện với cô...."
"Không được! Em chỉ nói với anh! Kiều Vũ, em thật sự rất cần sự trợ giúp của anh, trừ anh ra em không tin tưởng ai."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một giây, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, buổi tối tám giờ, tại...."
"Tại nhà Thủy Tạ Tịch Phong! Em ở Thủ Phong Các chờ anh!"
Nhà Thủy Tạ Tịch Phong ở gần Kiều gia, là nơi trà hoa của người Kiều gia trước đây, tính bảo mật và hoàn cảnh đều rất tốt. Kiều Vũ nhìn cuộc điện thoại xa lạ này: "Được, buổi tối gặp."
Thịnh Kiều cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi trên sofa một lát, nhớ tới cái gì, cô mở phần thông tin liên lạc trong điện thoại ra, tìm được ghi chú ghi "Mẹ" bấm gọi.
Điện thoại được tiếp rất nhanh, trong ống nghe là thanh âm vui vẻ của một phụ nữ: "Kiều Kiều a."
Nước mắt của Thịnh Kiều chợt rơi xuống.
/593
|