Chương 4.2
Cao Mỹ Linh nhíu mày: "Tiểu Kiều, lời này của em có ý gì?"
Thịnh Kiều vỗ vỗ tay lên phần hợp đồng đã kí, "Gần đây tôi bỗng tỉnh táo lại. Chị Cao, khoản tiền nhận được này không có lời nha, mỗi năm tôi có thể kiếm bao nhiêu tiền cho công ty, trong lòng các người đều hiểu rõ. Tiền lương mỗi tháng hai vạn, có phải có chút khi dễ người không?"
Cao Mỹ Linh nhìn chằm chằm cô một lát, không nhịn được mà cười ra tiếng: "Tiểu Kiều, hợp đồng này cũng không phải là chị ấn đầu bắt em kí." Chị ta nghiêng người về trước, hơi cúi người: "Đây là do chính em cầu xin chị để kí."
Trong lòng Thịnh Kiều lộp bộp một cái.
Cao Mỹ Linh cười nhìn cô: "Bây giờ nói chuyện khi dễ, có phải hơi muộn rồi không?"
Thịnh Kiều thầm nhắc nhở mình không được hoảng loạn. Cô không có ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể nói lời khách sáo, tìm ra nguyên nhân nguyên chủ kí phần hiệp ước bất bình đẳng này mới có tìm được biện pháp giải quyết.
"Tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị các người lừa, tôi nhận. Nhưng mà chị Cao, nếu tôi công bố phần hiệp ước này ra ngoài, chị cảm thấy dư luận sẽ nghiêng về phía nào?" Thấy sắc mặt Cao Mỹ Linh trầm xuống một chút, Thịnh Kiều càng cười câu người: "Ai sẽ dám kí hợp đồng với Tinh Diệu, ai dám làm nghệ sĩ dưới quyền của chị? Tôi thảm như vậy, sống mệt chết mệt làm công cho công ty, suýt bị công ty ép chết, còn bộ phim tiết mục nào dám mời tôi?"
"Thịnh Kiều!"
Cô buồn bã thở dài: "Hà tất phải lưỡng bại câu thương như vậy."
Cao Mỹ Linh giận đến cười lạnh: "Thịnh Kiều, cô cho rằng làm như vậy, cô còn có thể ở lại giới giải trí này sao?"
Thịnh Kiều buông tay: "Cùng lắm thì không làm minh tinh nữa. Thế giới lớn như vậy, tôi có thể bị chết đói sao?"
Cao Mỹ Linh bình tĩnh nhìn cô, trên mặt Thịnh Kiều là ý cười không sao cả, hoàn toàn không giống như nói đùa. Hai người giằng co nửa ngày, Cao Mỹ Linh đột nhiên cười lên.
Nụ cười đó quá âm độc, như rắn bò lưu lại dấu vết âm lạnh, khiến người khác lạnh lẽo.
Thịnh Kiều nhíu mày.
Cao Mỹ Linh lấy di động ra, không biết bấm cái gì, đưa màn hình đến trước mặt cô, mỉm cười: "Tiểu Kiều, không muốn làm minh tinh, nhưng chắc phải muốn làm người chứ?"
Thấy rõ ảnh chụp trên di động, đồng tử của Thịnh Kiều tức khắc mở to.
Màn hình, là ảnh nude của Thịnh Kiều .
Ngón tay của Thịnh Kiều phát run, đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn chị ta.
Cao Mỹ Linh vẫn cười, lấy lại di động, dựa ra sau: "Đừng nhìn chị như vậy. Nếu không phải lúc trước chị dùng ba trăm vạn cứu em khỏi bọn vay nặng lãi thì những tấm ảnh này đã sớm rải đầy mạng rồi. Em muốn trách, chỉ có thể trách người cha mê bài bạc của em thôi."
Cô cắn răng, dùng hết sức duy trì bình tĩnh.
Cao Mỹ Linh còn tiếp tục nói: "Đúng là bản hợp đồng này bất bình đẳng, nhưng lúc trước nếu không có bản hợp đồng này, không có chị thì em và người mẹ tàn phế của em đã sớm xuống dưới tìm người cha bài bạc kia rồi. Hai vạn ít sao? Không hề ít. Cô nhìn xem xã hội hiện tại, có nhiều người làm đến chết mệt cũng không kiếm được số tiền này đâu."
Chị ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm, than thở: "Là chị cho em một công việc ổn định lương cao, đưa em thoát khỏi ác mộng và bóng ma quá khứ, Tiểu Kiều, em phải cảm ơn chị chứ. Em đừng suốt ngày so sánh mình với các minh tinh khác, em lấy gì so sánh với người ta chứ? Muốn xuất thân không xuất thân, muốn bằng cấp không bằng cấp, chỉ số thông minh cũng không có, nói em làm công chúa nũng nịu ngốc bạch ngọt, em lại diễn thành một kẻ không có giáo dưỡng. Trừ bỏ gương mặt này, em còn có cái gì?"
/593
|