Bà xã, anh xin lỗi

Chương 5: Tiểu Cát Cánh

/5



Chương 5:Tiểu Cát Cánh

Cả hai ngủ một giấc đến gần bốn giờ chiều mới tỉnh dậy.Hàn Hạo Phong liền dẫn Tư Vũ Tình đến nơi kỷ niệm của anh: cánh đồng cát cánh. Những bông hoa màu xanh dương gợn sóng nhẹ nhàng trong gió chiều. Những bông hoa nhỏ nếu đứng một mình trông có vẻ cô đơn, lẻ loi nhưng khi mọc chung với nhau lại làm cho người ta liên tưởng đến sự kiên cường và bền vững.

“Đẹp quá. Sao anh biết em thích Cát Cánh” Tư Vũ Tình reo lên, tay nhẹ vuốt một bông hoa gần nhất.

“Đây là nơi rất đặc biệt với anh. Em cũng thích hoa Cát Cánh” Hàn Hạo Phong mỉm cười nhìn cô nói.

“Em nhớ hình như lúc em còn nhỏ, nhà em cũng gần một cánh đồng hoa Cát Cánh…” Hình như có gì đó vừa thoáng qua trong đầu Tư Vũ Tình.

“Lúc nhỏ anh rất hay đến đây. Cũng ở chỗ này anh quen một cô bạn nhỏ. Lúc đó cô bé mới 5 tuổi nhưng rất lạc quan, chính cô bé đó đã giúp anh tìm được niềm tin trong cuộc sống” Hàn Hạo Phong mải đuổi theo những ký ức nên không chú ý đến biểu hiện kỳ lạ của Tư Vũ Tình.

“Phong, hình như lúc nhỏ em đã từng đến đây….” Kỳ lạ, cô khẳng định là từ trước đến nay chưa bao giờ cô đến thành phố N, nhưng từng hình ảnh trong đầu cứ xẹt qua, cô có cố nắm giữ thế nào cũng không được.

“Tình Nhi, em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?” Anh ôm lấy cô vội hỏi.

“Em không biết, nhưng mà… lúc nhỏ em đã từng đến đây và sống ở đây một thời gian” Cô vỗ nhẹ vào trán mấy cái cố gắng nhớ lại gì đó.

“Được rồi, đừng cố nghĩ nữa, thả lỏng một chút. Anh đưa em về nghỉ nha” Anh ôn nhu hôn nhẹ lên trán cô, không cho cô tiếp tục hành hạ mình nữa.

“Phong, để em suy nghĩ một lát, em muốn nhớ lại tại sao em lại có cảm giác rất thân thuộc với nơi này”

“Được, em dựa vào anh nhắm mắt dưỡng thần một chút được không. Hứa với anh nếu không chịu nổi phải nói với anh ngay” Anh ôm cô ngồi tựa vào thân cây lớn phía sau.

“Dạ”

Tư Vũ Tình nhắm mắt, những hình ảnh ban nãy lại hiện ra….

“ Tiểu Cát Cánh, em muốn hái nhiều hoa làm gì” Tiếng nói non nớt của một bé trai vang lên.

“Anh, em muốn tặng mẹ, mẹ vui thì mẹ sẽ không đánh Cát Cánh nữa” Nhóc tì thắt hai bím thật xinh nhưng thân hình có phần gầy yếu tay cầm một bó hoa nói.

“Mẹ Cát Cánh sao lại đánh em chứ, Cát Cánh đáng yêu như vậy mà. Ngoan đừng khóc nha, nếu bị đánh ra đây anh sẽ thoa thuốc cho em.”

“Em không khóc, mẹ say rượu mới đánh em thôi, mẹ rất thương em. Mẹ còn dạy em đọc thơ, em đọc anh nghe nha.”

“Tiểu Cát Cánh, màu xanh xanh
Gió thổi mạnh, Cát Cánh bay nhanh
Tiểu Cát Cánh, bé xinh xinh
Gió thổi nhẹ, Cát Cánh rung rinh
Tiểu Cát Cánh, không mẹ cha
Gió đưa đi đâu, cũng bay về nhà”

Bất tri bất giác cô đã đọc thành tiếng bài thơ trong trí nhớ.

“Tình Nhi, sao em biết bài thơ này. Em là Tiểu Cát Cánh” Hàn Hạo Phong kinh ngạc nhìn cô.

“Em, em không biết. Chỉ là tự nhiên bài thơ lại xuất hiện trong đầu em. Có một cô bé và một cậu bé đang trò chuyện rất vui.”

“Đúng rồi, là anh, anh chính là cậu bé đó. Tiểu Cát Cánh đã dạy anh sống kiên cường là như thế nào. Dù cô bé nhỏ đó có bị mẹ đánh đập, đi học bị trêu là không có cha nhưng cô bé vẫn vui vẻ, vẫn tin một ngày nào đó cha bé sẽ về, sẽ sống mãi cùng mẹ con bé. Nhiệt tình và niềm tin của cô bé đã giúp anh tự tin hơn, sống dũng cảm hơn và trở thành một Hàn Hạo Phong như hôm nay.”

“Phong, dẫn em về nhà cô bé đó được không” Tư Vũ Tình nương theo vòng tay anh muốn đứng dậy. Cô muốn tìm hiểu tại sao mình có những ký ức rời rạc đó.

“Anh đã từng đến đó, nhưng họ đã chuyển đi năm anh mười một tuổi. Đến nay vẫn khoá kín cửa”Dù nói vậy nhưng anh vẫn ôm cô dìu cô đứng dậy đi về phía trước. Hành động nhẹ nhàng, chở che như bảo vệ một báu vật trân quý.

Đến trước cửa một căn nhà cấp bốn bình thường Hàn Hạo Phong chỉ vào cánh cổng phủ đầy dây thường xuân “Đây là nhà của cô bé đó.”

“ Tiểu Cát Cánh, mẹ đi làm, chìa khoá mẹ để dưới chậu hoa đi học về nhớ phải ăn cơm.”

“Tiểu Cát Cánh,…” là giọng một người phụ nữ.

Tư Vũ Tình theo phản xạ bịt chặt hai tay nép vào lòng Hàn Hạo Phong.

“Tình Nhi, em sao rồi? Chúng ta về khách sạn được không?” Anh lo lắng ôm chặt thân hình bé nhỏ đang run rẩy của cô.

Cô bất ngờ đẩy anh ra bước đến chỗ chậu hoa đã chết khô từ năm nào lấy ra một cái chìa khoá rỉ sét. Hàn Hạo Phong kinh ngạc nhưng vẫn cầm chìa khoá mở cổng. Tách một tiếng ổ khoá mở ra, cánh cổng lâu ngày kêu lên từng tiếng khô khốc làm cho cô phải rùng mình một cái.

Bước vào khoảng sân nhỏ, Tư Vũ Tình chạm tay vào từng vật dụng. Cái xích đu nho nhỏ, từng chậu hoa đã chết khô từ lâu. Cái bàn gỗ với hai cái ghế nhỏ….

“Tiểu Cát Cánh, mẹ con ta cùng ăn cơm, đã trễ lắm rồi.”

Lắc nhẹ đầu để cho mình tỉnh táo lại, Tư Vũ Tình hướng đến cửa chính. Hàn Hạo Phong biết ý cô liền tìm chìa khoá mở cửa.

Cánh cửa lớn vừa mở, không khí ẩm thấp lạnh buốt phả vào người làm cho cô phải co người lại. Anh cũng vội ôm lấy cô vào ngực. Bây giờ đã vào cuối buổi chiều mặt trời đang lặn. Từng ánh nắng yếu ớt chiếu xiên xiên qua song cửa sổ vào phòng khách ngổn ngang vật dụng.Chỉ có chiếc tủ tivi là còn nguyên vẹn,ngăn dưới của tủ còn có một đống giấy tờ và một đầu video. Ghế sô pha nghiêng ngã, trên mặt đất còn rất nhiều mảnh vỡ vương vãi khắp nơi. Sợ cô bị thương anh vội ôm cô đến gần cửa sổ, chỗ có thể coi là “ sạch sẽ” nhất.

“Em đứng yên đây, để anh xem xét một chút nha”

“Dạ” cô gật đầu đồng ý với anh.

“Tại sao mày lại có mặt trên đời này, hạnh phúc đáng lẽ phải là của tao, của tao…” Một phụ nữ mặt mày vặn vẹo vì tức giận đang dùng roi đánh bé gái thắt bím ở cánh đồng Cát Cánh ban nãy.

“Mày chỉ là đứa con hoang, con hoang mày biết không…”

“Nếu không có mày thì tao đã là vợ của ông ấy, vị trí thiếu phu nhân là của tao, của tao…”

“Không, không…Hạo Phong, đưa em ra khỏi chỗ này” Cô hai tay ôm lấy đầu kêu lớn “ Em sợ.”

“Tình Nhi, ngoan, không sao, không sợ, có anh ở đây, anh đưa em về, ngoan đừng sợ” Anh bế xốc cô lên lao ra ngoài.

Phòng tổng thống, khách sạn.

“Phong thiếu, Tư tiểu thư không sao, chỉ là bị kích động quá mức, tôi đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần nhẹ, ngủ một giấc sẽ ổn” Vị bác sỹ trung niên xếp lại dụng cụ nói.

“Cảm ơn bác sỹ” Hàn Hạo Phong tiễn bác sỹ ra về xong lại vào trong với cô. Lẽ ra anh thuê hai phòng nhưng tình hình này thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ rời khỏi cô nữa bước rồi.

Anh vừa chui vào chăn thì cô cũng theo nguồn nhiệt mà chui vào ngực anh. Ôm chặt thân thể bé nhỏ anh nhíu mày thặt chặt. Bây giờ thì anh chắc chắn Tình Nhi là Tiểu Cát Cánh. Nhưng tại sao cô sợ hãi như vậy? Tại sao cô mất đi ký ức? Chuyện này anh nhất định phải điều tra cho rõ mới được.

Nghĩ là làm anh liền lấy điện thoại gọi cho Nam Cung Thế Triệt.

“Cậu lập tức cho người đến số nhà xx đường y lấy hết những giấy tờ, kiểm tra cả đầu video. Xong chuyện lập tức đem đến đây cho tôi.”

“Dạ, Lão đại” Nam Cung Thế Triệt là cô nhi được Hàn Phi Tịch một tay bồi dưỡng, dù cho cả thế giới có phải bội nhà họ Hàn thì Nam Cung Thế Triệt  dám vỗ ngực mà cam đoan anh tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ phản bội.

Cúp điện thoại, xoa nhẹ thái dương hơi buốt Hàn Hạo Phong thở dài. Xem ra mọi chuyện phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều. Theo kết quả điều tra kiếp trước anh nhớ năm anh mười hai tuổi cha anh rước anh về nhà sau khi mẹ anh mất, lúc đó Tình Nhi đã ở nhà họ Tư, nhưng không được ai chú ý, chăm sóc. Cuộc sống không dễ dàng gì đến năm cô mười bảy tuổi thì gặp anh trong bữa tiệc ở nhà họ Tư, bắt đầu từ đó cô liền theo đuổi anh. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cuối cùng anh đã tìm được Tiểu Cát Cánh, cuối cùng cô vẫn ở bên anh. Anh sẽ lại càng yêu thương, chiều chuộng cô hơn. Bởi vì cô xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất thế gian.

/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status