( nói trước là khi nó mất trí nhớ thì Kelvin cũng đã bị ba mẹ ép đi Anh du học rồi nhen nên đừng thắt mắc )
_ Ơ anh là ....
_ Không nhớ anh sao ?
_ Xin lổi anh là ai ?
_ Khang , Duy Khang đây
*NHÂN VẬT MỚI*
Vương Lê Duy Khang : 18 tuổi . Là thiếu gia của tập đoàn VƯƠNG LÊ nổi tiếng khắp cái đất Sài thành này và đứng nhất Đông Nam Á về khoản sản xuất khoáng sản .
_ Anh vẫn còn nhớ đến tôi sao , sau 3 năm rồi thì phải - cô chậm rãi nói
_ Đúng tôi vẫn đợi em sau ngày ấy , tôi đã nói là chúng ta sẽ gặp lại mà
_ Rốt cuộc anh là anh ???
_ Vị hôn phu của em
_ Cái gì sao ba mẹ tôi không nói gì cả - giọng điệu có phần ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình tĩnh
_ Thì giờ tôi mới nói cho em biết đây
_ Thôi mệt quá đi về
_ Gặp ba mẹ tôi trước - anh lấy tay níu cô lại khi cô chuẩn bị bước vào taxi
_ Được thôi !
Cô đưa tờ 500k cho bác tài xế và kêu ông ấy chạy đi . Còn phần cô thì bước vào chiếc mui trần trắng của anh
Anh đưa cô tới một căn biệt thự hiện đại với 2 tông màu chủ đạo chính là trắng và xanh biển . Khi cổng được mở ra , cô bị choáng ngơp bởi vì căn biệt thự này rất lớn và hiện đại . Tuy rằng đã nhìn thầy nhiều từ nhỏ nhưng cô vẫn không khỏi bất ngờ trước sự hiện đại của căn biệt thự Bước xuống xe đã thấy 2 hàng dài người hầu cúi chào nói
_ CHÀO MỪNG THIẾU GIA VÀ THIẾU PHU NHÂN VỀ
" Sao lại có vụ thiếu phu nhân ở đây nữa ? " - cô suy nghĩ
_ Vào đi - anh nói
Cả 2 cùng đi vào , đến phòng khách thì thấy ba mẹ anh đang ngồi tán gẫu nên cùng ngồi xuống và trò chuyện . Ngay đầu phòng khác là chùm đèn bằng pha lê nhiều màu , nghe nói là chỉ có 10 cái ở VN mà thôi ( mình bịa đó , nó có qua trời ở đường Tô Hiến Thành q.10 luôn đó )
_ Chào bác - cô lễ phép nói
_ Ừm , chào con . Có lẽ con đã biêt về chuyện đính ước rồi đúng không ? - Mẹ anh nói
_ Dạ
_ Vì bác là chỗ thân quen với gia đình con , lúc đó tình trạng con như vậy nên bác đã nói Duy Khang giả làm người phục vụ để làm quen với con . Tháng 6 các con sẽ làm lễ đính hôn - ba hắn nói
_ Dạ
_ Bác đã sắp xếp cho con ngày mai sẽ đi học ở trường Speacil Star
Khi nhắc tới ngôi trường đó , bao kí ức với Jay lại ùa về . Những kí ức mà cô đã tưởng chừng như đã bỏ quên lại ở Mỹ , tưởng chừng như đã chốn nó vào sâu trong trái tim mình . Nhưng sao vẫn không quên được hình bóng ấy , mái tóc ầy , người con trai ấy
_ Annie
_ Ơ..dạ ..Bác cừ nói tiếp đi ạ
_ Thôi chắc con cũng mệt rồi lên phòng nghỉ đi , Duy Khang dẫn Annie lên phòng đi
_ Dạ
Anh nói rồi cầm vali cô xách lên lầu . Cô cũng vậy mà đứng dậy bước đi theo
Lên tầng 2 dừng lại ở một cánh cửa bằng gỗ được chạm khắc với chữ cái đầu của tên cô
< CẠCH >
Cẩn thận đặt va li của Annie xuống , anh quay ra dặn dò cô
_ Phòng tôi ở ngay bên cạnh có gì em cứ nói với tôi
Rồi anh quay đi bước ra ngoài thì anh lại quay lại nói thêm
_ Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng nên đừng ủ rũ như vậy nữa . Em nên nhớ rằng trái tim em trước sau cũng sẽ thuộc về tôi thôi ! Chúc em ngủ ngon !
Anh nói rồi đóng cửa bước về phòng để laị một sự cô đơn và lạnh lẽo . Cô tưỡng chừng đã quen với cảm giác này rồi chứ nhưng cô đã lầm . Mộ cảm giác cô đơn và lạnh lẽo bao trùm khắp người cô , cảm giác đã bám cô 3 năm trời ,cảm giác mà cô thể nào vứt bỏ được
_ Jay à , chúng ta sắp được gặp lại rồi ! - cô nói trong nước mắt
Khóc một hồi rồi cô cũng thiếp đi
* Sáng hôm sau *
< CỘC CỘC CỘC >
_ Annie dậy mau đi
_ ...
_ Annie dậy mau !
Đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tên mắc dịch nào . Thật là bực bội quá ! Cô lếnh thân vào làm VSCN . Hẽ luỵ của việc khóc nguyên đêm là cô phải chuản bị đổi hộ khẩu sống chung với PANDA . 2 con mắt thâm quầng thấy thương luôn !
Vội rửa mặt và mặt bộ đồng phục quen thuộc vào người . Trông cô vẫn như lúc xưa nhưng đã đánh mất nụ cười mất rồi !!!
( Xin lỗi nha , chap này Amy viết hơi ngắn vì bí ý tưởng òi , Julie ơi góp ý với )
_ Ơ anh là ....
_ Không nhớ anh sao ?
_ Xin lổi anh là ai ?
_ Khang , Duy Khang đây
*NHÂN VẬT MỚI*
Vương Lê Duy Khang : 18 tuổi . Là thiếu gia của tập đoàn VƯƠNG LÊ nổi tiếng khắp cái đất Sài thành này và đứng nhất Đông Nam Á về khoản sản xuất khoáng sản .
_ Anh vẫn còn nhớ đến tôi sao , sau 3 năm rồi thì phải - cô chậm rãi nói
_ Đúng tôi vẫn đợi em sau ngày ấy , tôi đã nói là chúng ta sẽ gặp lại mà
_ Rốt cuộc anh là anh ???
_ Vị hôn phu của em
_ Cái gì sao ba mẹ tôi không nói gì cả - giọng điệu có phần ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình tĩnh
_ Thì giờ tôi mới nói cho em biết đây
_ Thôi mệt quá đi về
_ Gặp ba mẹ tôi trước - anh lấy tay níu cô lại khi cô chuẩn bị bước vào taxi
_ Được thôi !
Cô đưa tờ 500k cho bác tài xế và kêu ông ấy chạy đi . Còn phần cô thì bước vào chiếc mui trần trắng của anh
Anh đưa cô tới một căn biệt thự hiện đại với 2 tông màu chủ đạo chính là trắng và xanh biển . Khi cổng được mở ra , cô bị choáng ngơp bởi vì căn biệt thự này rất lớn và hiện đại . Tuy rằng đã nhìn thầy nhiều từ nhỏ nhưng cô vẫn không khỏi bất ngờ trước sự hiện đại của căn biệt thự Bước xuống xe đã thấy 2 hàng dài người hầu cúi chào nói
_ CHÀO MỪNG THIẾU GIA VÀ THIẾU PHU NHÂN VỀ
" Sao lại có vụ thiếu phu nhân ở đây nữa ? " - cô suy nghĩ
_ Vào đi - anh nói
Cả 2 cùng đi vào , đến phòng khách thì thấy ba mẹ anh đang ngồi tán gẫu nên cùng ngồi xuống và trò chuyện . Ngay đầu phòng khác là chùm đèn bằng pha lê nhiều màu , nghe nói là chỉ có 10 cái ở VN mà thôi ( mình bịa đó , nó có qua trời ở đường Tô Hiến Thành q.10 luôn đó )
_ Chào bác - cô lễ phép nói
_ Ừm , chào con . Có lẽ con đã biêt về chuyện đính ước rồi đúng không ? - Mẹ anh nói
_ Dạ
_ Vì bác là chỗ thân quen với gia đình con , lúc đó tình trạng con như vậy nên bác đã nói Duy Khang giả làm người phục vụ để làm quen với con . Tháng 6 các con sẽ làm lễ đính hôn - ba hắn nói
_ Dạ
_ Bác đã sắp xếp cho con ngày mai sẽ đi học ở trường Speacil Star
Khi nhắc tới ngôi trường đó , bao kí ức với Jay lại ùa về . Những kí ức mà cô đã tưởng chừng như đã bỏ quên lại ở Mỹ , tưởng chừng như đã chốn nó vào sâu trong trái tim mình . Nhưng sao vẫn không quên được hình bóng ấy , mái tóc ầy , người con trai ấy
_ Annie
_ Ơ..dạ ..Bác cừ nói tiếp đi ạ
_ Thôi chắc con cũng mệt rồi lên phòng nghỉ đi , Duy Khang dẫn Annie lên phòng đi
_ Dạ
Anh nói rồi cầm vali cô xách lên lầu . Cô cũng vậy mà đứng dậy bước đi theo
Lên tầng 2 dừng lại ở một cánh cửa bằng gỗ được chạm khắc với chữ cái đầu của tên cô
< CẠCH >
Cẩn thận đặt va li của Annie xuống , anh quay ra dặn dò cô
_ Phòng tôi ở ngay bên cạnh có gì em cứ nói với tôi
Rồi anh quay đi bước ra ngoài thì anh lại quay lại nói thêm
_ Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng nên đừng ủ rũ như vậy nữa . Em nên nhớ rằng trái tim em trước sau cũng sẽ thuộc về tôi thôi ! Chúc em ngủ ngon !
Anh nói rồi đóng cửa bước về phòng để laị một sự cô đơn và lạnh lẽo . Cô tưỡng chừng đã quen với cảm giác này rồi chứ nhưng cô đã lầm . Mộ cảm giác cô đơn và lạnh lẽo bao trùm khắp người cô , cảm giác đã bám cô 3 năm trời ,cảm giác mà cô thể nào vứt bỏ được
_ Jay à , chúng ta sắp được gặp lại rồi ! - cô nói trong nước mắt
Khóc một hồi rồi cô cũng thiếp đi
* Sáng hôm sau *
< CỘC CỘC CỘC >
_ Annie dậy mau đi
_ ...
_ Annie dậy mau !
Đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tên mắc dịch nào . Thật là bực bội quá ! Cô lếnh thân vào làm VSCN . Hẽ luỵ của việc khóc nguyên đêm là cô phải chuản bị đổi hộ khẩu sống chung với PANDA . 2 con mắt thâm quầng thấy thương luôn !
Vội rửa mặt và mặt bộ đồng phục quen thuộc vào người . Trông cô vẫn như lúc xưa nhưng đã đánh mất nụ cười mất rồi !!!
( Xin lỗi nha , chap này Amy viết hơi ngắn vì bí ý tưởng òi , Julie ơi góp ý với )
/15
|