Tịch Ngưng và anh đi một lúc thì lại thấy cách chỗ họ đứng không xa có cái gì đó rất náo nhiệt, quan sát một lúc mới biết ở đó là những hàng quán ăn ở ngoài lề đường.
Mái tóc Tịch Ngưng bay tán loạn, sự xinh đẹp có nét cuốn hút gì đó khiến anh không thể rời mắt. Đôi mắt cô vừa trong trẻo vừa động lòng người, lúc nào nhìn thì nó cũng đều có hồn và vô cùng lấp lánh, ngay bây giờ cũng thế. Trong đôi con ngươi đen nhánh như phản chiếu tất thảy hết mọi tia sáng trước mặt, tất cả đều quy tụ trong đôi mắt cô.
Tịch Ngưng bất ngờ mở miệng:’‘Qua đó ăn nha?’’
Thương Mộ Nghiêm bừng tỉnh, nhìn qua hướng cô đang nhìn.
Vừa ngồi xuống ghế Tịch Ngưng đã vô cùng phấn khích mà nhận lấy menu, lễ phép nói hai tiếng cảm ơn với người đần ông trước mặt.
Sau đó lại chọn món, tuỳ tiện chọn vài món mà đang nổi tiếng ở đây, sau đó lại nhìn ông chủ nói:’‘Cuối cùng là cho tụi cháu hai phần cơm chiên hải sản ạ. Một phần để đầy đủ…’’ Cô nhìn anh rồi mỉm cười, nói tiếp:’‘Phần còn lại đừng để tôm ạ.’’
Người đàn ông nhìn cặp đôi trẻ này lại càng cười càng ôn hoà hơn:’‘Được được, hai đứa đợi chú một lát liền có ngay.’’
Đợi người đàn ông đó đi xa thì giọng nói trầm thấp quen thuộc ở bên tai lại vang lên:’‘Vì sao biết anh không ăn tôm?’’
Tịch Ngưng tự đắc cười một cái, sau đó nghiêng thần bí nói nhỏ:’‘Bí mật đó nha…Nếu anh cho em một chức danh gì đó, thì em còn suy xét mà suy nghĩ lại có nên nói một số bí mật cho anh biết hay không.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, bình tĩnh đáp:’‘Tần Quyết nói sao?’’
Ý cười trên môi cô thu lại.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện, liền biết câu trả lời.
Dù trong lòng cô có chút mất mát vì anh cứ né tránh chủ đề tiến xa này nhưng cô đã rất nhanh che giấu cảm xúc ở trong ánh mắt, có chút uất ức, chút buồn bực, tủi thân và chua xót. Cô cười nhẹ nói:’‘Đúng là không có gì giấu được anh cả.’’
Biết anh sẽ không cùng cô nói về một số vấn đề, Tịch Ngưng cũng không nhắc gì thêm về câu chuyện đó.
Cô chỉ nói:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô.
Cô chỉ cười với anh, vẫn dịu dàng như thế, nhưng lại có gì đó không được bình thường.
Cô vừa đưa tay chống cằm, dịu dàng nói:’‘Nếu anh thật sự thích ai đó khác…thì cũng đừng giấu em…Cũng đừng vì cảm thấy áy náy cái gì mà lo lắng cả, thật ra em sẽ không buồn gì đâu.’’
Mày kiếm anh sắc bén mà nheo lại.
Cô bật cười thành tiếng, đôi mắt chợt long lanh hơn:’‘Chuyện tình cảm thì nên đến từ hai phía. Anh nói xem, có đúng không?’’
Nên là nếu anh không có tình cảm với em. Xin đừng giấu em…
Tịch Ngưng nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, trong lòng như đã có câu trả lời. Chỉ là…vẫn có một chút không can tâm.
Đến khi trở về cô cũng không có biểu hiện gì khác lạ, vẫn như trước đây mà nở nụ cười tươi với anh. Thương Mộ Nghiêm bất giác nhìn cô vài cái, trong đầu lại trầm tư suy nghĩ đến câu nói kia của cô, nghiêm túc suy xét. Lại không thể tìm ra bản thân đã làm gì khiến cô nói ra câu đó.
Anh chủ động hỏi:’‘Em làm sao vậy?’’
Theo đánh giá của cô thì đó là một lời quan tâm, nhưng cũng không biết là thật tâm hay là giả dối. Nhưng cô vẫn cong môi cười, lắc đầu, giọng nói cực kì bình thản:’‘Em thì có thể làm sao chứ? Anh hỏi em thế là sao vậy?’’
Thương Mộ Nghiêm im bặt.
‘‘Không có gì.’’
Tịch Ngưng nghe thế, cụp mắt cười chua xót.
Anh lúng túng đưa tay lên xoa gáy mình che giấu đi sự xấu hổ trong mắt, không biết vì cái gì mà anh cảm thấy bầu không khí im lặng này có chút gì đó không thích hợp, trong lòng dâng nên sự chút căng thẳng lạ thường, nhưng lại không biết diễn đạt cái gì ra ngoài.
Đôi má anh hơi đỏ lên, cũng không biết nên làm cái gì, bỗng bàn tay cứng ngắt của anh khó khăn chậm rãi đặt lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ vài cái.
Tịch Ngưng sững sờ, kinh ngạc ngước lên nhìn anh
Anh rất muốn nói cái gì đó để cô đỡ buồn hơn, dù đến cả chính bản thân anh còn chẳng biết mình đã nói gì không đúng, nhưng lời đến miệng lại biến thành:’‘Đi bộ tiêu hoá một lát rồi ngủ.’’
Tịch Ngưng nhìn gương mặt nghiêm nghị lại mất tự nhiên của anh, môi khẽ cong lên. Trong lòng cảm thấy có cảm xúc gì đó rất rất ấm áp và hạnh phúc
Thuương Mộ Nghiêm thu bàn tay lại, xoay mặt đi chỗ khác né tránh. Đây là lần đầu tiên anh xoa đầu một người, lại còn là người mà anh không muốn chạm vào nhất. Sự vui sướng, hồi hộp, căng thẳng và lo lắng. Cảm xúc hỗn loạn mà rất khó có thể diễn tả ra được.
Thương Mộ Nghiêm vốn không biết bày tỏ tình cảm, bây giờ lại chẳng biết bản thân làm gì ngoài trưng ra bộ mặt lạnh lùng đó.
Nhưng anh biết anh không bày xích cô, điều đó anh có thể cảm nhận được.
Nhưng khi anh vô tình hay vô ý chạm vào cô, trong lòng liền biến thành một mớ hỗn loạn. Cảm xúc rối tung lên khiến anh không điều khiển được cảm xúc chính mình.
Điều này khiến anh rất bực bội, cũng rất cẩn thận mà đứng gần cô.
Nhưng đôi khi đối với Tịch Ngưng lại là một hành động khác hoàn toàn đi cùng với hướng tiêu cực. Khi đó cô sẽ cho rằng là anh né tránh vì không thích cô, Tịch Ngưng thấy anh bày xích mình như thế cũng không dám làm ra hành động thân mật nào.
Nếu không lại tự mình cười nhạo mình.
Giữa cả hai thật sự có đoạn khúc mắc, một loại tình cảm khắc sâu lại không thể nói ra được.
Một người không biết cách bộc lộ.
Một người thì cho rằng đối phương không thích cũng chẳng nói ra sự khó chịu trong lòng mình.
…
Thương Mộ Nghiêm và cô trở lại bàn tiệc khi nãy thì đã thấy không còn ai, nhìn đồng hồ cũng thấy đã hơn mười hai giờ.
Cả cả hai cùng nhau đi vào trong rồi tiến vào thang máy chuyên dụng, lên đến phòng khách sạn.
Sau khi đánh răng xong Tịch Ngưng mới suy nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Cô đưa tay lên xoa trán, nhắm mặt lại suy nghĩ.
Chiếc ghế sofa chưa dài đến mét bảy, vừa nhìn đã biết thân anh còn dài hơn cả chiếc ghế sofa vừa nhỏ vừa ngắn đó.
Thế là cô lấy chiếc chăn và gối nằm từ trong tủ đồ ra, đem đến ghế sofa, vừa mới trải ra phân nửa thì anh đã bước ra ngoài.
Đưa mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Tịch Ngưng nhìn anh cười rồi giải thích:’‘Thật ra là em ngủ nhờ phòng anh. Chiếm giường anh cũng không tiện, tối nay em sẽ ngủ ở đây.’’
Tịch Ngưng hình như không phát hiện ra việc chiếc ghế sofa lúc nhận phòng và bây giờ là hai chiếc ghế hoàn toàn khác nhau về kích thước. Thương Mộ Nghiêm trầm mặt, khẽ ừm một cái.
Anh ngồi xuống mép giường, tắt đèn rồi không nói lời nào mà nằm xuống chiếc giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Tịch Ngưng vẫn còn ngồi trên sofa, mím môi mà suy nghĩ một cái, không biết bản thân hôm nay mình như thế nào mà vô cùng không có tâm trạng.
Cô là đang mong chờ cái gì chứ? Vốn biết rõ tính cách anh trong nóng ngoài lạnh mà còn ngồi đây ảo tưởng sao?
Nếu anh thật sự không quan tâm cô tại sao còn cho cô ngủ chung phòng vơi anh chứ? Anh có thể để cô thuê phòng ở chỗ khác mà, anh còn chủ động lấy đồ ăn đưa cho duy nhất mình cô, còn chủ động xoa đầu cô cơ mà?
Cô tự tìm chút hành động của anh mà tự an ủi mình.
Cảm thấy mình thật sự không xong rồi.
Cảm xúc càng lúc càng bị chi phối nhiều hơn.
Đợi đến khi hơi thở Tịch Ngưng đã đều đều và nhẹ nhàng, Thương Mộ Nghiêm mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng trong trẻo tỉnh táo lại đen tuyền nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trầm mặc suy tư.
Trong bóng tối anh giơ bàn tay khi nãy sờ lên đỉnh đầu cô, lại trầm mặc, nhớ tới cảm xúc vô cùng mềm mại đó.
Thật muốn sờ thêm một lần nữa…
…
Tịch Ngưng đang ngủ say lại mơ màng có cảm giác như có thứ gì đó mát lạnh đặt lên má mình, thứ đó rất to lớn, sự thô ráp và vết chai sạn chạm mỏng chạm vào mặt cô. Xoa xoa má cô vài cái.
Thứ đó lại di chuyển dời xuống đôi môi cô, hơi hơi dùng lực miết nhẹ dọc theo viền môi cô. Cuối cùng lại đưa lên tiếp tục vuốt ve gò má cô.
Tịch Ngưng thật sự buồn ngủ, lại chìm vào giấc ngủ mà không thèm mở mắt ra lần nào. Nhiệt độ mát lạnh của thứ đó khiến cô rất thoải mái, cử động một lát thì liền ngủ say.
Nếu bây giờ cô mở mắt ra, thì không biết sẽ kinh ngạc tới mức độ nào.
Thương Mộ Nghiêm đang ngồi xổm xuống sofa, ánh mât sâu thẳm đang chăm chú nhìn cô.
Đôi con ngươi đen nháy ẩn chứa sự nguy hiểm và một tia điên cuồng nào đó khônh nói rõ.
Cánh tay Thương Mộ Nghiêm buông khỏi má cô, lại nhẹ nhàng cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà vuốt ve khớp xương tinh tế ấy.
Anh khẽ nheo mắt lại.
Tại sao trên đời này có người lại nhỏ bé mềm mại đến thế nhỉ?
Giống như chỉ cần anh dùng lực chỉ một chút là cô sẽ vỡ ra vậy.
Nhưng mà…
Cô gái nhỏ bé mềm mại và dễ vỡ này…anh lại chưa từng có suy nghĩ sẽ chia sẻ cho bất kì ai khác, mặc dù đó chỉ là một nhận thức mơ hồ tựa như bản năng của anh.
Trong ánh sáng của đèn ngủ Thương Mộ Nghiêm mới có can đảm ở gần cô với khoảng cách này, anh nghiêng đầu lại gần nhìn gương mặt đang ngủ của cô, khẽ nói ;’‘Khi ở cạnh em, lòng anh liền cảm thấy không thoải mái.’’
Tịch Ngưng vẫn ngủ say trên sofa.
Anh lại nói, giọng có chút trầm thấp từ tốn cùng khó chịu:’‘Tôi không thích cảm giác này chút nào. Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao cả.’’
‘‘Thật khó chịu!’’
Như một mạng nhện ở trong lòng, đã rối thì không có cách gỡ ra.
Mái tóc Tịch Ngưng bay tán loạn, sự xinh đẹp có nét cuốn hút gì đó khiến anh không thể rời mắt. Đôi mắt cô vừa trong trẻo vừa động lòng người, lúc nào nhìn thì nó cũng đều có hồn và vô cùng lấp lánh, ngay bây giờ cũng thế. Trong đôi con ngươi đen nhánh như phản chiếu tất thảy hết mọi tia sáng trước mặt, tất cả đều quy tụ trong đôi mắt cô.
Tịch Ngưng bất ngờ mở miệng:’‘Qua đó ăn nha?’’
Thương Mộ Nghiêm bừng tỉnh, nhìn qua hướng cô đang nhìn.
Vừa ngồi xuống ghế Tịch Ngưng đã vô cùng phấn khích mà nhận lấy menu, lễ phép nói hai tiếng cảm ơn với người đần ông trước mặt.
Sau đó lại chọn món, tuỳ tiện chọn vài món mà đang nổi tiếng ở đây, sau đó lại nhìn ông chủ nói:’‘Cuối cùng là cho tụi cháu hai phần cơm chiên hải sản ạ. Một phần để đầy đủ…’’ Cô nhìn anh rồi mỉm cười, nói tiếp:’‘Phần còn lại đừng để tôm ạ.’’
Người đàn ông nhìn cặp đôi trẻ này lại càng cười càng ôn hoà hơn:’‘Được được, hai đứa đợi chú một lát liền có ngay.’’
Đợi người đàn ông đó đi xa thì giọng nói trầm thấp quen thuộc ở bên tai lại vang lên:’‘Vì sao biết anh không ăn tôm?’’
Tịch Ngưng tự đắc cười một cái, sau đó nghiêng thần bí nói nhỏ:’‘Bí mật đó nha…Nếu anh cho em một chức danh gì đó, thì em còn suy xét mà suy nghĩ lại có nên nói một số bí mật cho anh biết hay không.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, bình tĩnh đáp:’‘Tần Quyết nói sao?’’
Ý cười trên môi cô thu lại.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện, liền biết câu trả lời.
Dù trong lòng cô có chút mất mát vì anh cứ né tránh chủ đề tiến xa này nhưng cô đã rất nhanh che giấu cảm xúc ở trong ánh mắt, có chút uất ức, chút buồn bực, tủi thân và chua xót. Cô cười nhẹ nói:’‘Đúng là không có gì giấu được anh cả.’’
Biết anh sẽ không cùng cô nói về một số vấn đề, Tịch Ngưng cũng không nhắc gì thêm về câu chuyện đó.
Cô chỉ nói:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô.
Cô chỉ cười với anh, vẫn dịu dàng như thế, nhưng lại có gì đó không được bình thường.
Cô vừa đưa tay chống cằm, dịu dàng nói:’‘Nếu anh thật sự thích ai đó khác…thì cũng đừng giấu em…Cũng đừng vì cảm thấy áy náy cái gì mà lo lắng cả, thật ra em sẽ không buồn gì đâu.’’
Mày kiếm anh sắc bén mà nheo lại.
Cô bật cười thành tiếng, đôi mắt chợt long lanh hơn:’‘Chuyện tình cảm thì nên đến từ hai phía. Anh nói xem, có đúng không?’’
Nên là nếu anh không có tình cảm với em. Xin đừng giấu em…
Tịch Ngưng nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, trong lòng như đã có câu trả lời. Chỉ là…vẫn có một chút không can tâm.
Đến khi trở về cô cũng không có biểu hiện gì khác lạ, vẫn như trước đây mà nở nụ cười tươi với anh. Thương Mộ Nghiêm bất giác nhìn cô vài cái, trong đầu lại trầm tư suy nghĩ đến câu nói kia của cô, nghiêm túc suy xét. Lại không thể tìm ra bản thân đã làm gì khiến cô nói ra câu đó.
Anh chủ động hỏi:’‘Em làm sao vậy?’’
Theo đánh giá của cô thì đó là một lời quan tâm, nhưng cũng không biết là thật tâm hay là giả dối. Nhưng cô vẫn cong môi cười, lắc đầu, giọng nói cực kì bình thản:’‘Em thì có thể làm sao chứ? Anh hỏi em thế là sao vậy?’’
Thương Mộ Nghiêm im bặt.
‘‘Không có gì.’’
Tịch Ngưng nghe thế, cụp mắt cười chua xót.
Anh lúng túng đưa tay lên xoa gáy mình che giấu đi sự xấu hổ trong mắt, không biết vì cái gì mà anh cảm thấy bầu không khí im lặng này có chút gì đó không thích hợp, trong lòng dâng nên sự chút căng thẳng lạ thường, nhưng lại không biết diễn đạt cái gì ra ngoài.
Đôi má anh hơi đỏ lên, cũng không biết nên làm cái gì, bỗng bàn tay cứng ngắt của anh khó khăn chậm rãi đặt lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ vài cái.
Tịch Ngưng sững sờ, kinh ngạc ngước lên nhìn anh
Anh rất muốn nói cái gì đó để cô đỡ buồn hơn, dù đến cả chính bản thân anh còn chẳng biết mình đã nói gì không đúng, nhưng lời đến miệng lại biến thành:’‘Đi bộ tiêu hoá một lát rồi ngủ.’’
Tịch Ngưng nhìn gương mặt nghiêm nghị lại mất tự nhiên của anh, môi khẽ cong lên. Trong lòng cảm thấy có cảm xúc gì đó rất rất ấm áp và hạnh phúc
Thuương Mộ Nghiêm thu bàn tay lại, xoay mặt đi chỗ khác né tránh. Đây là lần đầu tiên anh xoa đầu một người, lại còn là người mà anh không muốn chạm vào nhất. Sự vui sướng, hồi hộp, căng thẳng và lo lắng. Cảm xúc hỗn loạn mà rất khó có thể diễn tả ra được.
Thương Mộ Nghiêm vốn không biết bày tỏ tình cảm, bây giờ lại chẳng biết bản thân làm gì ngoài trưng ra bộ mặt lạnh lùng đó.
Nhưng anh biết anh không bày xích cô, điều đó anh có thể cảm nhận được.
Nhưng khi anh vô tình hay vô ý chạm vào cô, trong lòng liền biến thành một mớ hỗn loạn. Cảm xúc rối tung lên khiến anh không điều khiển được cảm xúc chính mình.
Điều này khiến anh rất bực bội, cũng rất cẩn thận mà đứng gần cô.
Nhưng đôi khi đối với Tịch Ngưng lại là một hành động khác hoàn toàn đi cùng với hướng tiêu cực. Khi đó cô sẽ cho rằng là anh né tránh vì không thích cô, Tịch Ngưng thấy anh bày xích mình như thế cũng không dám làm ra hành động thân mật nào.
Nếu không lại tự mình cười nhạo mình.
Giữa cả hai thật sự có đoạn khúc mắc, một loại tình cảm khắc sâu lại không thể nói ra được.
Một người không biết cách bộc lộ.
Một người thì cho rằng đối phương không thích cũng chẳng nói ra sự khó chịu trong lòng mình.
…
Thương Mộ Nghiêm và cô trở lại bàn tiệc khi nãy thì đã thấy không còn ai, nhìn đồng hồ cũng thấy đã hơn mười hai giờ.
Cả cả hai cùng nhau đi vào trong rồi tiến vào thang máy chuyên dụng, lên đến phòng khách sạn.
Sau khi đánh răng xong Tịch Ngưng mới suy nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Cô đưa tay lên xoa trán, nhắm mặt lại suy nghĩ.
Chiếc ghế sofa chưa dài đến mét bảy, vừa nhìn đã biết thân anh còn dài hơn cả chiếc ghế sofa vừa nhỏ vừa ngắn đó.
Thế là cô lấy chiếc chăn và gối nằm từ trong tủ đồ ra, đem đến ghế sofa, vừa mới trải ra phân nửa thì anh đã bước ra ngoài.
Đưa mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Tịch Ngưng nhìn anh cười rồi giải thích:’‘Thật ra là em ngủ nhờ phòng anh. Chiếm giường anh cũng không tiện, tối nay em sẽ ngủ ở đây.’’
Tịch Ngưng hình như không phát hiện ra việc chiếc ghế sofa lúc nhận phòng và bây giờ là hai chiếc ghế hoàn toàn khác nhau về kích thước. Thương Mộ Nghiêm trầm mặt, khẽ ừm một cái.
Anh ngồi xuống mép giường, tắt đèn rồi không nói lời nào mà nằm xuống chiếc giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Tịch Ngưng vẫn còn ngồi trên sofa, mím môi mà suy nghĩ một cái, không biết bản thân hôm nay mình như thế nào mà vô cùng không có tâm trạng.
Cô là đang mong chờ cái gì chứ? Vốn biết rõ tính cách anh trong nóng ngoài lạnh mà còn ngồi đây ảo tưởng sao?
Nếu anh thật sự không quan tâm cô tại sao còn cho cô ngủ chung phòng vơi anh chứ? Anh có thể để cô thuê phòng ở chỗ khác mà, anh còn chủ động lấy đồ ăn đưa cho duy nhất mình cô, còn chủ động xoa đầu cô cơ mà?
Cô tự tìm chút hành động của anh mà tự an ủi mình.
Cảm thấy mình thật sự không xong rồi.
Cảm xúc càng lúc càng bị chi phối nhiều hơn.
Đợi đến khi hơi thở Tịch Ngưng đã đều đều và nhẹ nhàng, Thương Mộ Nghiêm mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng trong trẻo tỉnh táo lại đen tuyền nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trầm mặc suy tư.
Trong bóng tối anh giơ bàn tay khi nãy sờ lên đỉnh đầu cô, lại trầm mặc, nhớ tới cảm xúc vô cùng mềm mại đó.
Thật muốn sờ thêm một lần nữa…
…
Tịch Ngưng đang ngủ say lại mơ màng có cảm giác như có thứ gì đó mát lạnh đặt lên má mình, thứ đó rất to lớn, sự thô ráp và vết chai sạn chạm mỏng chạm vào mặt cô. Xoa xoa má cô vài cái.
Thứ đó lại di chuyển dời xuống đôi môi cô, hơi hơi dùng lực miết nhẹ dọc theo viền môi cô. Cuối cùng lại đưa lên tiếp tục vuốt ve gò má cô.
Tịch Ngưng thật sự buồn ngủ, lại chìm vào giấc ngủ mà không thèm mở mắt ra lần nào. Nhiệt độ mát lạnh của thứ đó khiến cô rất thoải mái, cử động một lát thì liền ngủ say.
Nếu bây giờ cô mở mắt ra, thì không biết sẽ kinh ngạc tới mức độ nào.
Thương Mộ Nghiêm đang ngồi xổm xuống sofa, ánh mât sâu thẳm đang chăm chú nhìn cô.
Đôi con ngươi đen nháy ẩn chứa sự nguy hiểm và một tia điên cuồng nào đó khônh nói rõ.
Cánh tay Thương Mộ Nghiêm buông khỏi má cô, lại nhẹ nhàng cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà vuốt ve khớp xương tinh tế ấy.
Anh khẽ nheo mắt lại.
Tại sao trên đời này có người lại nhỏ bé mềm mại đến thế nhỉ?
Giống như chỉ cần anh dùng lực chỉ một chút là cô sẽ vỡ ra vậy.
Nhưng mà…
Cô gái nhỏ bé mềm mại và dễ vỡ này…anh lại chưa từng có suy nghĩ sẽ chia sẻ cho bất kì ai khác, mặc dù đó chỉ là một nhận thức mơ hồ tựa như bản năng của anh.
Trong ánh sáng của đèn ngủ Thương Mộ Nghiêm mới có can đảm ở gần cô với khoảng cách này, anh nghiêng đầu lại gần nhìn gương mặt đang ngủ của cô, khẽ nói ;’‘Khi ở cạnh em, lòng anh liền cảm thấy không thoải mái.’’
Tịch Ngưng vẫn ngủ say trên sofa.
Anh lại nói, giọng có chút trầm thấp từ tốn cùng khó chịu:’‘Tôi không thích cảm giác này chút nào. Nhưng tôi cũng không biết phải làm sao cả.’’
‘‘Thật khó chịu!’’
Như một mạng nhện ở trong lòng, đã rối thì không có cách gỡ ra.
/72
|