Tuổi của Tịch Ngưng bây giờ phải nói là giai đoạn nổi loạn rất cao, tính khí bốc đồng cùng lối suy nghĩ không chín chắc.
Thanh Nguyệt hỏi cô biện pháp nào để trừng trị kẻ khốn thì đều có nguyên do. Trong suy nghĩ của Thanh Nguyệt, vừa nhìn đã biết cô là dạng người không dễ bị bắt nạn, chắc chắn sẽ có không ít cách trả thù bạn trai cũ hả dạ nhất.
Nhưng cuối cùng thì lại khác với những gì cô ấy nghĩ.
Từ suy nghĩ đến tính cách, Tịch Ngưng đều bình thản như thế.
Tịch Ngưng đưa khăn giấy cho Thanh Nguyệt.
Cô ấy cúi gầm mặt nhận khăn giấy.
Mọi người không ai nói tiếng nào, vẫn nhìn cô chăm chú.
Tịch Ngưng liếm môi:’‘Lời em nói chính là như thế. Đừng để phí thêm một phút giây nào vì họ nữa, họ không xứng.’’
Cô có một cô bạn thân chuyên về đạo lý làm người, là người có bạn đã và đang tìm hiểu tâm lý, Tịch Ngưng nói lại một câu mà trước đó mình từng nghe được từ miệng Shiloh.
‘‘Khi nhận thức được bản thân mình nhìn nhầm người, hãy nhanh chóng loại bỏ họ ra khỏi cuộc đời mình.’’
Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn hàng mi đen dài cô chuyển động lên dưới, khoảng cách gần tới mức mà anh có thể nhìn rõ được từng cọng mi của cô. Trên người cô mang theo sự quyết đoán và sự thông minh khôn khéo, Anh có thể nhìn thấy được tương lai sau này của cô sẽ thành cong sáng chói tới mức độ nào.
Một kiểu người cầu tiến như thế, không sớm thì muộn cũng sẽ thành công nhờ cái tính cách bình tĩnh này.
Tịch Khương cong môi, hứng thú nhìn cô em gái của mình:’‘Vậy em nói xem đi, điều gì khiến em hối hận nhất?’’
Thương Mộ Nghiêm:’’…’’
Tịch Ngưng nhíu mày, đang định trả lời lại nghe một câu nói khác của Tịch Khương:’‘Có phải là cái hình xăm đó không?’’
Bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Tịch Ngưng cứng đờ người, kinh ngạc mở to mắt:’‘Anh biết rồi à? Từ bao giờ?’’
Tịch Khương hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh đáp:’‘Không lâu trước đây anh đã biết rồi.’’
Nghe xong lời này Tịch Ngưng cười trừ một cái, xoa xoa cổ nói:’‘Em không nghe anh nói gì cả.’’
‘‘Thấy em muốn giấu nên anh cũng không ngăn.’’
Tịch Ngưng cận thận nhìn lên anh, chỉ thấy xương quai hàm anh mạnh mẽ lại rõ ràng, dưới một chút là yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Ngồi ở phạm vi gần, thứ nhô nhô ở cổ đó lại trong gợi cảm đến mê người.
Tịch Ngưng trả lời câu hỏi Tịch Khương:’‘Em chưa từng hối hận.’’
‘‘Vậy nói xem vì lý do gì mà em lại chọn xăm mình.’’
Tịch Ngưng nhìn quanh mọi người một cái, cười nhưng không nói gì, lại nhìn Tịch Khương:’‘Muốn biết sao?’’
Tịch Khương chớp mắt lặng lẽ quan sát cô, sau đó lại nhìn mọi người xung quanh đang im lặng ăn dưa. Cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Mọi người bắt đầu ca hát khiến bầu không khí trở nên nhộn nhịp trở lại, Tịch Khải rất tự tin mà thể hiện tài năng ca hát của mình mà không ngờ rằng mọi người đều đang chịu đựng giọng hát như trời đánh khiến ai nghe cũng đều phải chói tai kia
Chưa hết, chỉ một giọng hát Tịch Khải còn chưa đủ tra tấn, Tịch Khương hưởng ứng rất tốt mà đón nhận mic từ tay em trai mình, muốn tiếp tục đóng góp cuộc vui cho mọi người.
Thương Mộ Nghiêm không thích không gian ồn ào này, đầu óc có chút nhứt nhói khó chịu mà đã đứng dậy rời khỏi vị trí ngồi, hướng đi ra ngoài biển.
Tịch Ngưng nhìn tấm lưng rộng và cô đơn đó của anh, trong lòng lại mềm mại lan ra, cầm hai que thịt nướng rồi đuổi theo anh.
…
Tiếng gió giữa đêm se lạnh lại thổi rất mạnh, mái tóc ngắn Thương Mộ Nghiêm bay tán loạn trên gương mặt trầm ổn đó của anh.
Anh hướng ánh nhìn vào biển đen, trầm tư đứng yên ở đó.
Trong đầu lại vang lên giọng nói trong trẻo mà hốt hoảng và lo sợ của một đứa trẻ.
‘‘Cứu! Cha ơi cứu con!’’
Thương Đình Sâm khi đó đối mặt với Thương Mộ Nghiêm bé nhỏ lại vô lực vùng vẫy trong mặt nước biển, gương mặt hờ hững lạnh lùng đó anh không thể quên được.
Ông ấy không bước xuống nước, lại tàn hẫn mà đứng chỗ xa nhìn anh vùng vẫy ở trong biển nước, khi đó Thương Mộ Nghiêm đã căm phẫn độ máu lạnh của người cha của mình, ông ta chỉ im lặng đứng tại chỗ mà nhìn, cũng không động tâm mà lo lắng cho anh.
Vệ sĩ đang đứng gần đó cúi đầu không dám nhìn anh, họ chỉ chờ một mệnh lệnh từ ông chủ. Sau một lúc vũng vẫy, anh cũng không thể trụ nổi nữa, cơ thể nhỏ bé từ từ trĩu nặng xuống, nước dâng qua đến đỉnh đầu anh.
Một bãi biển rộng lớn thế, mọi người đang đứng đó tắm chỉ nhìn nhưng không ai ra cứu giúp anh. Thương Mộ Nghiêm không thể tin được trên đời này lại tồn tại những loại người máu lạnh mà thấy một đứa bé đuối nước mà chỉ bỏ mặt làm ngơ đó.
Không ai có thể cứu giúp anh, Thương Mộ Nghiêm câm tức, dùng toàn bộ sức lực của chính bản thân anh mà dùng tay bơi vào bờ, động tác bơi vẫn chưa học, chân vừa nhón vào chạm đến nền cát ở dưới biển mà dần dần thoát chết.
Đứng trên mặt biển vững vàng, trong bụng uống không ít lượng nước, tái mặt mà nôn ra hết toàn bộ, lồng ngực đau nhói không có bất kì ai đến xoa dịu.
Ông ta không phải dạy anh bơi.
Vừa nảy là anh bơi ra xa theo lời ông ta lụm trái banh cho Thương Mộ Ngôn mà bị sóng cuốn ra ngoài, chiếc áo phao bị đánh bay ra xa.
Ánh mắt trong veo của anh ngẩng lên, khi đó trong mắt anh ngập tràn sát khí trừng trừng nhìn Thương Mộ Sâm, thế nhưng trong lòng lại đau nhói và chua xót cực kì.
Thương Mộ Nghiêm trưởng thành gương mặt không cảm xúc như đang chứng kiến lại sự việc ấy của hai mươi năm trước, gương mặt anh và ông ta kia đó…đều lạnh lùng mà nhìn đối phương.
Cho đến vài ngày sau đó anh tình cờ thấy ông ta cùng người phụ nữ đó một nhà ba người hạnh phúc nhìn con trai của mình đang cầu nguyện và thổi nến trong một nhà hàng sang trọng.
Thương Mộ Nghiêm vừa xuất viện trở về nhà, trên đường đi gặp ông ta ở trong nhà hàng liền bảo tài xế dừng xe lại lề đường mà muốn vào bên trong hỏi rõ mọi chuyện.
Xuống xe đứng dưới tuyết lạnh nhìn ông ta, mới biết ông ta thật ra cũng là người cha tốt, cũng biết cười biết dùng ánh mắt dịu dàng đối với con của mình.
Chỉ là không phải đối với anh.
Hơn hai mươi năm sống trong bóng tối, thế mà trong cuộc đời anh lại có một tia sáng chiếu vào.
Tịch Ngưng chạy đuổi theo anh, vỗ vai anh một cái.
Thương Mộ Nghiêm quay đầu nhìn cô.
Tịch Ngưng đem xiên thịt nướng chia cho anh một cây, cười ngọt ngào với anh:’‘Này, em cho anh đấy.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống, lắc đầu:’‘Không ăn.’’
Tịch Ngưng cụt hứng mà thu lại ý cười, cưỡng ép anh cầm lấy nó, nói:’‘Anh nãy giờ không ăn không uống, em rất đau lòng.’’
Anh khẽ nhướng mày, ôn tồn hỏi:’‘Đau lòng cái gì?’’
‘‘Thì…’’ Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại gần anh rồi mờ ám nói:’‘Thương Mộ Nghiêm không ăn. Trái tim em, chỗ này sẽ rất đau …’’
Câu cuối còn làm cử chỉ minh hoạ mà chỉ vào ngực trái mình, gương mặt khổ sở nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn hành động đáng yêu này của cô, không nhịn được mà bật ra tiếng cười thật thấp trong lòng ngực.
Tịch Ngưng nghe tiếng cười trầm ổn từ người bên cạnh cũng không tức giận gì, bày ra bộ dáng là người phóng khoáng rộng lượng khoông chấp nhất tiểu nhân:’‘Được rồi, chỉ cần anh vui đều được. Nên là, đừng buồn nữa nhá.’’
Anh liếc nhìn cô:’‘Vì sao biết anh buồn?’’
Tịch Ngưng hơi nhíu mày suy nghĩ:’‘Không rõ nữa, chỉ là cảm thấy tâm trạng anh không được tốt.’’
Thương Mộ Nghiêm không nói gì.
Hồi lâu sau, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn xa xăm về phía biển, cất bước chân, quay đầu nhìn cô:’‘Đi thôi.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, sau đó vui vẻ sánh bước đi cùng anh.
Cô đan hay tay ra sau lưng, gương mặt thoải mái nhắm mặt lại tận hưởng cơn gió của biển đang hất vào mặt, bất giác nói:’‘Vài tháng trước em cũng đến đây một mình, chỉ là đi dạo vài tiếng rồi trở về. Cũng không thấy vui vẻ như bây giờ.’’
Thương Mộ Nghiêm:’‘Đều như nhau, vì sao bây giờ vui?’’
Cô cong môi cười, chân thành lại mềm mại nói:’‘Vì có anh.’’
‘’…’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, gương mặt cũng không có cảm xúc gì.
Tịch Ngưng quan sát gương mặt anh một hồi, vừa mới học mấy câu thả thính này trên mạng liền áp dụng, nghe nói là rất hiệu quả…Nhưng nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của anh thì cô lại ảo não là thất vọng
Hừ! lừa người. Chả thấy có tác dụng gì.
Anh nhìn đôi má hơi tức giận mà phồng lên của cô lại bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Anh chỉ là giỏi che giấu cảm xúc trên mặt, thật sự anh không biết nên bày ra biểu cảm gì ngoài gương mặt lạnh lùng này. Nhưng trái tim lại thành thật mà vạch trần cảm xúc thật của anh.
Khi anh biết mình là Thủ Khoa của kì thi Đại Học cũng chưa từng hồi hộp mà trái tim đập mạnh mẽ như đến thế.
Thanh Nguyệt hỏi cô biện pháp nào để trừng trị kẻ khốn thì đều có nguyên do. Trong suy nghĩ của Thanh Nguyệt, vừa nhìn đã biết cô là dạng người không dễ bị bắt nạn, chắc chắn sẽ có không ít cách trả thù bạn trai cũ hả dạ nhất.
Nhưng cuối cùng thì lại khác với những gì cô ấy nghĩ.
Từ suy nghĩ đến tính cách, Tịch Ngưng đều bình thản như thế.
Tịch Ngưng đưa khăn giấy cho Thanh Nguyệt.
Cô ấy cúi gầm mặt nhận khăn giấy.
Mọi người không ai nói tiếng nào, vẫn nhìn cô chăm chú.
Tịch Ngưng liếm môi:’‘Lời em nói chính là như thế. Đừng để phí thêm một phút giây nào vì họ nữa, họ không xứng.’’
Cô có một cô bạn thân chuyên về đạo lý làm người, là người có bạn đã và đang tìm hiểu tâm lý, Tịch Ngưng nói lại một câu mà trước đó mình từng nghe được từ miệng Shiloh.
‘‘Khi nhận thức được bản thân mình nhìn nhầm người, hãy nhanh chóng loại bỏ họ ra khỏi cuộc đời mình.’’
Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn hàng mi đen dài cô chuyển động lên dưới, khoảng cách gần tới mức mà anh có thể nhìn rõ được từng cọng mi của cô. Trên người cô mang theo sự quyết đoán và sự thông minh khôn khéo, Anh có thể nhìn thấy được tương lai sau này của cô sẽ thành cong sáng chói tới mức độ nào.
Một kiểu người cầu tiến như thế, không sớm thì muộn cũng sẽ thành công nhờ cái tính cách bình tĩnh này.
Tịch Khương cong môi, hứng thú nhìn cô em gái của mình:’‘Vậy em nói xem đi, điều gì khiến em hối hận nhất?’’
Thương Mộ Nghiêm:’’…’’
Tịch Ngưng nhíu mày, đang định trả lời lại nghe một câu nói khác của Tịch Khương:’‘Có phải là cái hình xăm đó không?’’
Bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Tịch Ngưng cứng đờ người, kinh ngạc mở to mắt:’‘Anh biết rồi à? Từ bao giờ?’’
Tịch Khương hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh đáp:’‘Không lâu trước đây anh đã biết rồi.’’
Nghe xong lời này Tịch Ngưng cười trừ một cái, xoa xoa cổ nói:’‘Em không nghe anh nói gì cả.’’
‘‘Thấy em muốn giấu nên anh cũng không ngăn.’’
Tịch Ngưng cận thận nhìn lên anh, chỉ thấy xương quai hàm anh mạnh mẽ lại rõ ràng, dưới một chút là yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Ngồi ở phạm vi gần, thứ nhô nhô ở cổ đó lại trong gợi cảm đến mê người.
Tịch Ngưng trả lời câu hỏi Tịch Khương:’‘Em chưa từng hối hận.’’
‘‘Vậy nói xem vì lý do gì mà em lại chọn xăm mình.’’
Tịch Ngưng nhìn quanh mọi người một cái, cười nhưng không nói gì, lại nhìn Tịch Khương:’‘Muốn biết sao?’’
Tịch Khương chớp mắt lặng lẽ quan sát cô, sau đó lại nhìn mọi người xung quanh đang im lặng ăn dưa. Cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Mọi người bắt đầu ca hát khiến bầu không khí trở nên nhộn nhịp trở lại, Tịch Khải rất tự tin mà thể hiện tài năng ca hát của mình mà không ngờ rằng mọi người đều đang chịu đựng giọng hát như trời đánh khiến ai nghe cũng đều phải chói tai kia
Chưa hết, chỉ một giọng hát Tịch Khải còn chưa đủ tra tấn, Tịch Khương hưởng ứng rất tốt mà đón nhận mic từ tay em trai mình, muốn tiếp tục đóng góp cuộc vui cho mọi người.
Thương Mộ Nghiêm không thích không gian ồn ào này, đầu óc có chút nhứt nhói khó chịu mà đã đứng dậy rời khỏi vị trí ngồi, hướng đi ra ngoài biển.
Tịch Ngưng nhìn tấm lưng rộng và cô đơn đó của anh, trong lòng lại mềm mại lan ra, cầm hai que thịt nướng rồi đuổi theo anh.
…
Tiếng gió giữa đêm se lạnh lại thổi rất mạnh, mái tóc ngắn Thương Mộ Nghiêm bay tán loạn trên gương mặt trầm ổn đó của anh.
Anh hướng ánh nhìn vào biển đen, trầm tư đứng yên ở đó.
Trong đầu lại vang lên giọng nói trong trẻo mà hốt hoảng và lo sợ của một đứa trẻ.
‘‘Cứu! Cha ơi cứu con!’’
Thương Đình Sâm khi đó đối mặt với Thương Mộ Nghiêm bé nhỏ lại vô lực vùng vẫy trong mặt nước biển, gương mặt hờ hững lạnh lùng đó anh không thể quên được.
Ông ấy không bước xuống nước, lại tàn hẫn mà đứng chỗ xa nhìn anh vùng vẫy ở trong biển nước, khi đó Thương Mộ Nghiêm đã căm phẫn độ máu lạnh của người cha của mình, ông ta chỉ im lặng đứng tại chỗ mà nhìn, cũng không động tâm mà lo lắng cho anh.
Vệ sĩ đang đứng gần đó cúi đầu không dám nhìn anh, họ chỉ chờ một mệnh lệnh từ ông chủ. Sau một lúc vũng vẫy, anh cũng không thể trụ nổi nữa, cơ thể nhỏ bé từ từ trĩu nặng xuống, nước dâng qua đến đỉnh đầu anh.
Một bãi biển rộng lớn thế, mọi người đang đứng đó tắm chỉ nhìn nhưng không ai ra cứu giúp anh. Thương Mộ Nghiêm không thể tin được trên đời này lại tồn tại những loại người máu lạnh mà thấy một đứa bé đuối nước mà chỉ bỏ mặt làm ngơ đó.
Không ai có thể cứu giúp anh, Thương Mộ Nghiêm câm tức, dùng toàn bộ sức lực của chính bản thân anh mà dùng tay bơi vào bờ, động tác bơi vẫn chưa học, chân vừa nhón vào chạm đến nền cát ở dưới biển mà dần dần thoát chết.
Đứng trên mặt biển vững vàng, trong bụng uống không ít lượng nước, tái mặt mà nôn ra hết toàn bộ, lồng ngực đau nhói không có bất kì ai đến xoa dịu.
Ông ta không phải dạy anh bơi.
Vừa nảy là anh bơi ra xa theo lời ông ta lụm trái banh cho Thương Mộ Ngôn mà bị sóng cuốn ra ngoài, chiếc áo phao bị đánh bay ra xa.
Ánh mắt trong veo của anh ngẩng lên, khi đó trong mắt anh ngập tràn sát khí trừng trừng nhìn Thương Mộ Sâm, thế nhưng trong lòng lại đau nhói và chua xót cực kì.
Thương Mộ Nghiêm trưởng thành gương mặt không cảm xúc như đang chứng kiến lại sự việc ấy của hai mươi năm trước, gương mặt anh và ông ta kia đó…đều lạnh lùng mà nhìn đối phương.
Cho đến vài ngày sau đó anh tình cờ thấy ông ta cùng người phụ nữ đó một nhà ba người hạnh phúc nhìn con trai của mình đang cầu nguyện và thổi nến trong một nhà hàng sang trọng.
Thương Mộ Nghiêm vừa xuất viện trở về nhà, trên đường đi gặp ông ta ở trong nhà hàng liền bảo tài xế dừng xe lại lề đường mà muốn vào bên trong hỏi rõ mọi chuyện.
Xuống xe đứng dưới tuyết lạnh nhìn ông ta, mới biết ông ta thật ra cũng là người cha tốt, cũng biết cười biết dùng ánh mắt dịu dàng đối với con của mình.
Chỉ là không phải đối với anh.
Hơn hai mươi năm sống trong bóng tối, thế mà trong cuộc đời anh lại có một tia sáng chiếu vào.
Tịch Ngưng chạy đuổi theo anh, vỗ vai anh một cái.
Thương Mộ Nghiêm quay đầu nhìn cô.
Tịch Ngưng đem xiên thịt nướng chia cho anh một cây, cười ngọt ngào với anh:’‘Này, em cho anh đấy.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống, lắc đầu:’‘Không ăn.’’
Tịch Ngưng cụt hứng mà thu lại ý cười, cưỡng ép anh cầm lấy nó, nói:’‘Anh nãy giờ không ăn không uống, em rất đau lòng.’’
Anh khẽ nhướng mày, ôn tồn hỏi:’‘Đau lòng cái gì?’’
‘‘Thì…’’ Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại gần anh rồi mờ ám nói:’‘Thương Mộ Nghiêm không ăn. Trái tim em, chỗ này sẽ rất đau …’’
Câu cuối còn làm cử chỉ minh hoạ mà chỉ vào ngực trái mình, gương mặt khổ sở nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn hành động đáng yêu này của cô, không nhịn được mà bật ra tiếng cười thật thấp trong lòng ngực.
Tịch Ngưng nghe tiếng cười trầm ổn từ người bên cạnh cũng không tức giận gì, bày ra bộ dáng là người phóng khoáng rộng lượng khoông chấp nhất tiểu nhân:’‘Được rồi, chỉ cần anh vui đều được. Nên là, đừng buồn nữa nhá.’’
Anh liếc nhìn cô:’‘Vì sao biết anh buồn?’’
Tịch Ngưng hơi nhíu mày suy nghĩ:’‘Không rõ nữa, chỉ là cảm thấy tâm trạng anh không được tốt.’’
Thương Mộ Nghiêm không nói gì.
Hồi lâu sau, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn xa xăm về phía biển, cất bước chân, quay đầu nhìn cô:’‘Đi thôi.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, sau đó vui vẻ sánh bước đi cùng anh.
Cô đan hay tay ra sau lưng, gương mặt thoải mái nhắm mặt lại tận hưởng cơn gió của biển đang hất vào mặt, bất giác nói:’‘Vài tháng trước em cũng đến đây một mình, chỉ là đi dạo vài tiếng rồi trở về. Cũng không thấy vui vẻ như bây giờ.’’
Thương Mộ Nghiêm:’‘Đều như nhau, vì sao bây giờ vui?’’
Cô cong môi cười, chân thành lại mềm mại nói:’‘Vì có anh.’’
‘’…’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, gương mặt cũng không có cảm xúc gì.
Tịch Ngưng quan sát gương mặt anh một hồi, vừa mới học mấy câu thả thính này trên mạng liền áp dụng, nghe nói là rất hiệu quả…Nhưng nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của anh thì cô lại ảo não là thất vọng
Hừ! lừa người. Chả thấy có tác dụng gì.
Anh nhìn đôi má hơi tức giận mà phồng lên của cô lại bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Anh chỉ là giỏi che giấu cảm xúc trên mặt, thật sự anh không biết nên bày ra biểu cảm gì ngoài gương mặt lạnh lùng này. Nhưng trái tim lại thành thật mà vạch trần cảm xúc thật của anh.
Khi anh biết mình là Thủ Khoa của kì thi Đại Học cũng chưa từng hồi hộp mà trái tim đập mạnh mẽ như đến thế.
/72
|