“Dù sao chúng ta cũng quen biết, đừng nói tuyệt tình như vậy!” Quan Hạo Lê cợt nhả.
“Tôi tình nguyện không quen biết anh!” Tiết Giai Ny tức giận.
Quan Hạo Lê buồn bực sờ lỗ mũi, “Anh kém cỏi như vậy sao?”
“Hừ! Trong lòng anh tự hiểu!”
Nói xong cô nghiêng người đi về phòng rồi, trong lòng buồn bực khó chịu, người đàn ông thúi, lại còn biết lấy lòng người lớn, xem ra mấy ngày nay bên tai cô không yên tĩnh rồi, xem ra mẹ còn rất… Trúng ý anh ta, phiền!
Rõ ràng cô và anh ta chưa có liên quan chút gì!
Kết quả bởi vì vô tình gặp gỡ đồ bỏ đi khiến liên lụy không rõ, thật sự không biết mắt cha mẹ làm sao, lại có thể cảm thấy anh ta là người đàn ông có chất lượng tốt?
Nhìn chung quanh, nhìn ngang dọc, cô không nhìn ra ưu điểm nào trên người anh ta, trừ gặp may và chơi xỏ lá, thật sự rất khó phát hiện những thứ khác.
Quan Hạo Lê đứng đằng xa nhìn theo bóng lưng của cô, tự lẩm bẩm: Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh giảm xuống sao? Quá khứ đàn bà như tre già măng mọc vọt về phía anh, cho tới bây giờ không cần anh tốn chút ý định gì để chủ động đến gần bọn họ, Tiết Giai Ny, trước mắt là người phụ nữ duy nhất anh tốn tâm tư chủ động tiếp cận, chẳng những không thuận lợi tóm được ngược lại bị ghét bỏ thật sâu rồi.
Rốt cuộc người phụ nữ kia không có mắt hay mình gặp được người con gái cực phẩm?
Thôi, cho tới bây giờ Quan Hạo Lê anh vẫn tán thành dưa xanh hái không ngọt, nếu người ta chán ghét anh như vậy, anh cần gì không biết điều? Người phụ nữ thích anh còn nhiều, thiếu một người không sao.
Nhếch môi tự giễu cười cười, nhấc chân bước nhanh mà đi, coi như đây là một kinh nghiệm thú vị thôi.
--- ---------- -----
Trừ lần gặp ở Positano đó, suốt kỳ nghỉ hè, hai người không gặp mặt nữa, càng không có bất kỳ liên hệ gì, lần nữa trở về thành hai người xa lạ, cuộc sống chính là đường thẳng song song, không có giao điểm.
Chỉ có điều, khiến Quan Hạo Lê không nghĩ đến, người phụ nữ anh quyết định quên lãng lại một lần nữa “Xuất hiện” trong tầm mắt anh.
Ngày hai mươi tháng tám đó, bầu trời âm u, mưa rơi tí tách rải rác, trong mộ màu xanh ảm đạm, hình như nơi này mỗi ngày đều có người cầm dù đen hao tươi tới viếng người thân.
Quan Hạo Lê đứng trước mộ em họ Quan Cảnh Duyệt, đặt hoa cúc vừa hái trong tay xuống, thở dài không tiếng động, anh từng cho rằn a Duyệt có thể thay anh gánh vác trọng trách gia tộc, mà anh có thể nghiên cứu y học mình thích.
Có lẽ anh nghĩ quá tốt đẹp rồi, ông trời cố ý đối nghịch với anh, mang a Duyệt tuổi còn trẻ đi, thằng bé mới mười tám tuổi, chính là tuổi hoa, lại bị bệnh tật hành hạ, trong lòng không khỏi khó chịu.
“A Duyệt, nếu có kiếp sau, anh hy vọng em khỏe mạnh sống tốt.” Anh nói với hình trên mộ bia.
Rời khỏi nghĩa trang, anh đến chỗ a Duyệt ở khi còn sống, vốn anh định cất giữ toàn bộ di vật của em họ, xem như kỷ niệm, kết quả mấy ngày trước nhận được tin tức nơi này sắp dỡ bỏ, anh không thể không tự thân vận động.
Đồ trong gian phòng nhỏ này không nhiều lắm, phần lớn là chút sách cũ, anh tiện tay lật ra, rất nhiều đều vô dụng, nên xử lý đơn giản, lúc gần đi, trong lúc vô tình anh nhìn thấy dưới gầm giường có một hòm lớn, đóng rất chặt, cũng không biết là những thứ gì.
Anh hơi buồn bực, ngần ngừ hai giây vẫn mở ra, vốn cho rằng sẽ là đồ quý giá kỳ quái, lại phát hiện bên trong chất đầy quà tặng nhỏ, nhật ký và album ảnh.
Cầm album lên lật mở, bên trong gần như là hình một cô gái, mà cô gái này, anh lại biết!
Thì ra là như vậy! Không trách được lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiết Giai Ny đã cảm thấy quen mắt, thì ra trước kia đã nhìn thấy hình cô trên ví tiền của a Duyệt, trên hình nụ cười rực rỡ, khóe mắt đuôi mày cũng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, như vậy có thể thấy được, khi đó bọn họ rất yêu nhau.
Nhìn lại cuốn nhật ký, ghi chép ba năm a Duyệt ở trường cấp ba từng ly từng tý, mà mỗi một sự kiện đều không rời bỏ Tiết Giai Ny, trong lòng anh tự nhiên có một cảm giác nói không nên lời.
Trong nhật ký, mỗi một ngày đều ghi lại tình ý dạt dào của a Duyệt với cô, từ lúc mới bắt đầu ngọt ngào mến nhau cho đến sau bất đắc dĩ chia tay, hình như a Duyệt hạ quyết tâm rất lớn, tình nguyện bản thân cô độc khổ sở, tình nguyện một mình thừa nhận tất cả, thậm chí tình nguyện để cô gái mình yêu mến vĩnh viễn hận mình, cũng không muốn để cho cô biết mình bị phát hiện ra ung thư giai đoạn cuối, sống không quá hai tháng, trước lúc hấp hối còn dặn dò nhóm bạn thân giấu giếm giúp, để cho cô lầm tưởng rằng mình đi học ở thành phố khác, vẫn sống rất tốt.
Tình ý này, sao có thể khiến người ta không động lòng?
Nếu sau khi Tiết Giai Ny biết chân tướng, cô sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ a Duyệt nói đúng, yêu một người, chính là hy vọng cô ấy hạnh phúc, thà từ xa xa chúc phúc cho cô. Giống như câu nói sau cùng cậu ấy viết trong nhật ký: Em yêu, quên anh đi, đi tìm hạnh phúc thuộc về chính em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.
Lật tới trang cuối cùng, vừa đúng kẹp hình Tiết Giai Ny, phía sau viết: Tiểu Ny người anh yêu nhất.
Đột nhiên, trong đầu anh nẩy ra ý tưởng kỳ quái, lắc lắc đầu, xua đuổi ý tưởng này đi, đứng dậy đóng kín hòm lần nữa, chắc hẳn đây là đồ a Duyệt quý trọng nhất khi còn sống, anh muốn giữ gìn thật tốt thay cậu ấy.
--- ---------- -----
Mấy ngày sau, anh bị mấy người bạn kéo đi nhà hàng “Tùng ký”, nói chỗ ấy mùi vị không tệ, hoàn cảnh vô cùng lịch sự tao nhã, ngồi ăn cơm ở đó tuyệt đối là một kiểu hưởng thụ.
Đi đến mới phát hiện cũng không phải khoa trương, Quan Hạo Lê vẫn không ăn quen cá sống, lâm râm thấy bụng hơi không thoải mái, nên đi toilet, sau khi ra ngoài nghe thấy người qua đường bàn tán xôn xao.
“Con người bây giờ thật huênh hoang, thân phận tình nhân cũng dám ra ngoài lắc lư.”
“Con gái tiểu tam và con gái vợ chính khiêu chiến, đây là gì chứ! Ở nhà bêu xấu thì cũng thôi đi, ra bên ngoài còn không biết an phận một chút, ăn một bữa cơm cũng không cho người ta yên tĩnh, giống như chỉ sợ người ta không biết.”
“Thế giới thật to lớn, độc đáo không chỗ nào không có, hai người bớt nước miếng đi.”
…
Quan Hạo Lê khẽ cau mày, có một dự cảm xấu, chậm rãi đi ra sảnh chính, xa xa đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng đó, trong lòng hồi hộp, đúng là đã bị anh đoán trúng!
“Chị dâu nhỏ, từ xa đã trông thấy bóng lưng chị, không ngờ quả nhiên là các người…” Quan Hạo Lê cười híp mắt chào hỏi, anh định điều chỉnh không khí, nhưng mà người ta không để ý đến anh.
Lương Chân Chân tức giận trừng mắt liếc anh, người này sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cố tình xuất hiện vào lúc này, đúng là gặp quỷ! Quá không hợp thời rồi!
“Lúc anh nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện lại cố tình chạm phải.” Cô hừ hừ lỗi mũi.
Quan Hạo Lê nghiêng người dựa vào khung cửa, mắt xếch chau lên, quét một vòng giữa ba người, cộng thêm vừa rồi dọc đường anh nghe có không ít người qua đường bàn luận ầm ĩ, lấy lõi đời và lão luyện của anh nhanh chóng cảm thấy vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Lần này là lỗi của tôi, không kịp thời chạy đến, chẳng cần biết cô ta là ai, tôi thay các cô xả cơn giận này, thế nào?” Anh vỗ ngực nói.
“Không phiền anh quan tâm, chuyện này tự chúng tôi có thể giải quyết.” Tiết Giai Ny lạnh lùng cự tuyệt, cô biết người đàn ông này không phải người xấu, nhưng vào giờ phút này, cô không hề muốn nghe anh ta om sòm.
“Hình như tâm trạng người đẹp Tiết không tốt?” Quan Hạo Lê có thâm ý khác nhìn cô.
“Quản chuyện cái mông anh!” Tiết Giai Ny liếc xéo anh, sao người này không có nhãn lực!
Quan Hạo Lê hơi híp mắt nhìn cô, kể từ sau khi biết cô từng là bạn gái a Duyệt, cảm giác với cô không giống trước, cụ thể không giống ở đâu anh cũng không nói lên được.
Không thể phủ nhận, mình có hứng thú nhiều hơn với cô.
Anh thật tò mò, vì sao a Duyệt lại yêu cô sâu như thế?
Cảm giác cô đợi a Duyệt, cũng là như thế nào?
Tiết Giai Ny rất khó hiểu tại sao Quan Hạo Lê vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó khiến cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu, giống như bị người ta xem thấu, không có chút riêng tư nào.
“Này! Không cho phép nhìn chằm chằm vào Giai Ny nhà tôi!” Lương Chân Chân bắt đầu bao che.
“Đúng vậy, nhìn người đẹp phải thu phí, Ngoa tử của chúng ta cũng không dễ theo đuổi như vậy.” Cát Xuyến vội vàng thuận miệng phụ họa.
“CÁT, GIA!” Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi liếc xéo cô.
“À… Ngược lại tôi cảm thấy thật ra đề nghị này rất tốt.” Khóe môi Quan Hạo Lê nhếch lên lộ ra nụ cười có thâm ý khác, anh đột nhiên rất muốn biết tất cả mọi chuyện giữa cô và a Duyệt, rất muốn hiểu rõ cô là kiểu phụ nữ gì, càng muốn biết tình cảm của cô với a Duyệt.
Ôm một loạt nghi vấn này, anh quyết định theo đuổi cô, để cho cô phục tùng dưới quần tây của anh, vừa đúng mấy ngày nay anh hơi thấy phiền với mấy cô gái hạng sang chuyên đi tiếp khách kia rồi, thay đổi khẩu vị không tồi.
“Tôi tình nguyện không quen biết anh!” Tiết Giai Ny tức giận.
Quan Hạo Lê buồn bực sờ lỗ mũi, “Anh kém cỏi như vậy sao?”
“Hừ! Trong lòng anh tự hiểu!”
Nói xong cô nghiêng người đi về phòng rồi, trong lòng buồn bực khó chịu, người đàn ông thúi, lại còn biết lấy lòng người lớn, xem ra mấy ngày nay bên tai cô không yên tĩnh rồi, xem ra mẹ còn rất… Trúng ý anh ta, phiền!
Rõ ràng cô và anh ta chưa có liên quan chút gì!
Kết quả bởi vì vô tình gặp gỡ đồ bỏ đi khiến liên lụy không rõ, thật sự không biết mắt cha mẹ làm sao, lại có thể cảm thấy anh ta là người đàn ông có chất lượng tốt?
Nhìn chung quanh, nhìn ngang dọc, cô không nhìn ra ưu điểm nào trên người anh ta, trừ gặp may và chơi xỏ lá, thật sự rất khó phát hiện những thứ khác.
Quan Hạo Lê đứng đằng xa nhìn theo bóng lưng của cô, tự lẩm bẩm: Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh giảm xuống sao? Quá khứ đàn bà như tre già măng mọc vọt về phía anh, cho tới bây giờ không cần anh tốn chút ý định gì để chủ động đến gần bọn họ, Tiết Giai Ny, trước mắt là người phụ nữ duy nhất anh tốn tâm tư chủ động tiếp cận, chẳng những không thuận lợi tóm được ngược lại bị ghét bỏ thật sâu rồi.
Rốt cuộc người phụ nữ kia không có mắt hay mình gặp được người con gái cực phẩm?
Thôi, cho tới bây giờ Quan Hạo Lê anh vẫn tán thành dưa xanh hái không ngọt, nếu người ta chán ghét anh như vậy, anh cần gì không biết điều? Người phụ nữ thích anh còn nhiều, thiếu một người không sao.
Nhếch môi tự giễu cười cười, nhấc chân bước nhanh mà đi, coi như đây là một kinh nghiệm thú vị thôi.
--- ---------- -----
Trừ lần gặp ở Positano đó, suốt kỳ nghỉ hè, hai người không gặp mặt nữa, càng không có bất kỳ liên hệ gì, lần nữa trở về thành hai người xa lạ, cuộc sống chính là đường thẳng song song, không có giao điểm.
Chỉ có điều, khiến Quan Hạo Lê không nghĩ đến, người phụ nữ anh quyết định quên lãng lại một lần nữa “Xuất hiện” trong tầm mắt anh.
Ngày hai mươi tháng tám đó, bầu trời âm u, mưa rơi tí tách rải rác, trong mộ màu xanh ảm đạm, hình như nơi này mỗi ngày đều có người cầm dù đen hao tươi tới viếng người thân.
Quan Hạo Lê đứng trước mộ em họ Quan Cảnh Duyệt, đặt hoa cúc vừa hái trong tay xuống, thở dài không tiếng động, anh từng cho rằn a Duyệt có thể thay anh gánh vác trọng trách gia tộc, mà anh có thể nghiên cứu y học mình thích.
Có lẽ anh nghĩ quá tốt đẹp rồi, ông trời cố ý đối nghịch với anh, mang a Duyệt tuổi còn trẻ đi, thằng bé mới mười tám tuổi, chính là tuổi hoa, lại bị bệnh tật hành hạ, trong lòng không khỏi khó chịu.
“A Duyệt, nếu có kiếp sau, anh hy vọng em khỏe mạnh sống tốt.” Anh nói với hình trên mộ bia.
Rời khỏi nghĩa trang, anh đến chỗ a Duyệt ở khi còn sống, vốn anh định cất giữ toàn bộ di vật của em họ, xem như kỷ niệm, kết quả mấy ngày trước nhận được tin tức nơi này sắp dỡ bỏ, anh không thể không tự thân vận động.
Đồ trong gian phòng nhỏ này không nhiều lắm, phần lớn là chút sách cũ, anh tiện tay lật ra, rất nhiều đều vô dụng, nên xử lý đơn giản, lúc gần đi, trong lúc vô tình anh nhìn thấy dưới gầm giường có một hòm lớn, đóng rất chặt, cũng không biết là những thứ gì.
Anh hơi buồn bực, ngần ngừ hai giây vẫn mở ra, vốn cho rằng sẽ là đồ quý giá kỳ quái, lại phát hiện bên trong chất đầy quà tặng nhỏ, nhật ký và album ảnh.
Cầm album lên lật mở, bên trong gần như là hình một cô gái, mà cô gái này, anh lại biết!
Thì ra là như vậy! Không trách được lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiết Giai Ny đã cảm thấy quen mắt, thì ra trước kia đã nhìn thấy hình cô trên ví tiền của a Duyệt, trên hình nụ cười rực rỡ, khóe mắt đuôi mày cũng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, như vậy có thể thấy được, khi đó bọn họ rất yêu nhau.
Nhìn lại cuốn nhật ký, ghi chép ba năm a Duyệt ở trường cấp ba từng ly từng tý, mà mỗi một sự kiện đều không rời bỏ Tiết Giai Ny, trong lòng anh tự nhiên có một cảm giác nói không nên lời.
Trong nhật ký, mỗi một ngày đều ghi lại tình ý dạt dào của a Duyệt với cô, từ lúc mới bắt đầu ngọt ngào mến nhau cho đến sau bất đắc dĩ chia tay, hình như a Duyệt hạ quyết tâm rất lớn, tình nguyện bản thân cô độc khổ sở, tình nguyện một mình thừa nhận tất cả, thậm chí tình nguyện để cô gái mình yêu mến vĩnh viễn hận mình, cũng không muốn để cho cô biết mình bị phát hiện ra ung thư giai đoạn cuối, sống không quá hai tháng, trước lúc hấp hối còn dặn dò nhóm bạn thân giấu giếm giúp, để cho cô lầm tưởng rằng mình đi học ở thành phố khác, vẫn sống rất tốt.
Tình ý này, sao có thể khiến người ta không động lòng?
Nếu sau khi Tiết Giai Ny biết chân tướng, cô sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ a Duyệt nói đúng, yêu một người, chính là hy vọng cô ấy hạnh phúc, thà từ xa xa chúc phúc cho cô. Giống như câu nói sau cùng cậu ấy viết trong nhật ký: Em yêu, quên anh đi, đi tìm hạnh phúc thuộc về chính em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.
Lật tới trang cuối cùng, vừa đúng kẹp hình Tiết Giai Ny, phía sau viết: Tiểu Ny người anh yêu nhất.
Đột nhiên, trong đầu anh nẩy ra ý tưởng kỳ quái, lắc lắc đầu, xua đuổi ý tưởng này đi, đứng dậy đóng kín hòm lần nữa, chắc hẳn đây là đồ a Duyệt quý trọng nhất khi còn sống, anh muốn giữ gìn thật tốt thay cậu ấy.
--- ---------- -----
Mấy ngày sau, anh bị mấy người bạn kéo đi nhà hàng “Tùng ký”, nói chỗ ấy mùi vị không tệ, hoàn cảnh vô cùng lịch sự tao nhã, ngồi ăn cơm ở đó tuyệt đối là một kiểu hưởng thụ.
Đi đến mới phát hiện cũng không phải khoa trương, Quan Hạo Lê vẫn không ăn quen cá sống, lâm râm thấy bụng hơi không thoải mái, nên đi toilet, sau khi ra ngoài nghe thấy người qua đường bàn tán xôn xao.
“Con người bây giờ thật huênh hoang, thân phận tình nhân cũng dám ra ngoài lắc lư.”
“Con gái tiểu tam và con gái vợ chính khiêu chiến, đây là gì chứ! Ở nhà bêu xấu thì cũng thôi đi, ra bên ngoài còn không biết an phận một chút, ăn một bữa cơm cũng không cho người ta yên tĩnh, giống như chỉ sợ người ta không biết.”
“Thế giới thật to lớn, độc đáo không chỗ nào không có, hai người bớt nước miếng đi.”
…
Quan Hạo Lê khẽ cau mày, có một dự cảm xấu, chậm rãi đi ra sảnh chính, xa xa đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng đó, trong lòng hồi hộp, đúng là đã bị anh đoán trúng!
“Chị dâu nhỏ, từ xa đã trông thấy bóng lưng chị, không ngờ quả nhiên là các người…” Quan Hạo Lê cười híp mắt chào hỏi, anh định điều chỉnh không khí, nhưng mà người ta không để ý đến anh.
Lương Chân Chân tức giận trừng mắt liếc anh, người này sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cố tình xuất hiện vào lúc này, đúng là gặp quỷ! Quá không hợp thời rồi!
“Lúc anh nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện lại cố tình chạm phải.” Cô hừ hừ lỗi mũi.
Quan Hạo Lê nghiêng người dựa vào khung cửa, mắt xếch chau lên, quét một vòng giữa ba người, cộng thêm vừa rồi dọc đường anh nghe có không ít người qua đường bàn luận ầm ĩ, lấy lõi đời và lão luyện của anh nhanh chóng cảm thấy vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Lần này là lỗi của tôi, không kịp thời chạy đến, chẳng cần biết cô ta là ai, tôi thay các cô xả cơn giận này, thế nào?” Anh vỗ ngực nói.
“Không phiền anh quan tâm, chuyện này tự chúng tôi có thể giải quyết.” Tiết Giai Ny lạnh lùng cự tuyệt, cô biết người đàn ông này không phải người xấu, nhưng vào giờ phút này, cô không hề muốn nghe anh ta om sòm.
“Hình như tâm trạng người đẹp Tiết không tốt?” Quan Hạo Lê có thâm ý khác nhìn cô.
“Quản chuyện cái mông anh!” Tiết Giai Ny liếc xéo anh, sao người này không có nhãn lực!
Quan Hạo Lê hơi híp mắt nhìn cô, kể từ sau khi biết cô từng là bạn gái a Duyệt, cảm giác với cô không giống trước, cụ thể không giống ở đâu anh cũng không nói lên được.
Không thể phủ nhận, mình có hứng thú nhiều hơn với cô.
Anh thật tò mò, vì sao a Duyệt lại yêu cô sâu như thế?
Cảm giác cô đợi a Duyệt, cũng là như thế nào?
Tiết Giai Ny rất khó hiểu tại sao Quan Hạo Lê vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó khiến cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu, giống như bị người ta xem thấu, không có chút riêng tư nào.
“Này! Không cho phép nhìn chằm chằm vào Giai Ny nhà tôi!” Lương Chân Chân bắt đầu bao che.
“Đúng vậy, nhìn người đẹp phải thu phí, Ngoa tử của chúng ta cũng không dễ theo đuổi như vậy.” Cát Xuyến vội vàng thuận miệng phụ họa.
“CÁT, GIA!” Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi liếc xéo cô.
“À… Ngược lại tôi cảm thấy thật ra đề nghị này rất tốt.” Khóe môi Quan Hạo Lê nhếch lên lộ ra nụ cười có thâm ý khác, anh đột nhiên rất muốn biết tất cả mọi chuyện giữa cô và a Duyệt, rất muốn hiểu rõ cô là kiểu phụ nữ gì, càng muốn biết tình cảm của cô với a Duyệt.
Ôm một loạt nghi vấn này, anh quyết định theo đuổi cô, để cho cô phục tùng dưới quần tây của anh, vừa đúng mấy ngày nay anh hơi thấy phiền với mấy cô gái hạng sang chuyên đi tiếp khách kia rồi, thay đổi khẩu vị không tồi.
/119
|