Quan Hạo Lê vẻ mặt vô tội, “Ánh trăng bầu trời và sao đều có thể làm chứng cho anh, là em tự mình nhào tới, không hề có liên quan đến anh.”
Tiết Giai Ny hận không thể cho anh ta cái tát, tên vô lại này! Thật quá đáng!
“Đừng cho rằng tôi không biết, anh cố tình làm tôi vấp ngã.” Cô giận dữ nói, nhanh chóng bò dậy, ra sức lấy mu bàn tay lau đôi môi, vẻ mặt chán ghét.
Cảnh tượng như thế, trong lòng Quan Hạo Lê tự nhiên khó chịu, mình có phần làm người ta ghét như vậy sao?
“Này, nhẹ chút, môi em sắp bị trầy.”
Anh tốt bụng nhắc nhở, kết quả gặp phải ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm, hình như chê anh nói nhiều.
“Chuyện vừa xảy ra không cho nói ra ngoài, nếu không… Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Tiết Giai Ny uy hiếp.
“Hả? Vừa mới xảy ra chuyện gì chứ?” Quan Hạo Lê giả bộ vô tội, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Không buông tha anh? Cô định không buông tha anh như thế nào đây? Vẫn còn rất mong đợi.
“Hừ! Quản tốt chính miệng anh!” Tiết Giai Ny hừ lạnh, quay người đi.
Quan Hạo Lê tựa người trên lan can, nhìn bóng lưng Tiết Giai Ny dần đi xa, khóe môi nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa, không biết vì sao, từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy cô, có cảm giác đã từng quen biết, theo dần tiếp xúc, anh phát hiện cô còn thú vị hơn trong tưởng tượng của anh.
“Tôi nói anh nửa đêm không ngủ được, chạy lên boong thuyền làm gì, thì ra có hẹn với người đẹp!”
Giọng nói không âm không dương của Nam Cung Thần vang lên từ sau lưng, tiếng bước chân cũng ngày càng gần.
“Thì ra cậu còn có đam mê theo dõi người!” Quan Hạo Lê tức giận nói.
“Tôi nhàn rỗi mà nhàm chán, vốn định đến phòng anh tìm anh uống rượu nói chuyện trời đất, kết quả gõ cửa hồi lâu mà không đáp lại, nên đoán chừng ở trên boong tàu, quả nhiên, tôi được thấy một cảnh đặc sắc.”
“Hả? Cậu đã nhìn thấy gì?”
“Đây chính là bí mật, tôi đương nhiên không thể nói.” Nam Cung Thần cố ý thừa nước đục thả câu.
“Được đó! Bán cái nút thắt đến đây cho tôi, không nói thì không nói, ai mà thèm.”
“Nếu như tôi nói, tôi không cẩn thận chụp được hình, anh thích không?” Nam Cung Thần cười hề hề như trộm.
Quan Hạo Lê nghiêng mắt nhìn cậu ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu thuần túy là ăn no căng bụng không có việc gì làm! Hết sức nhàm chán!”
Dứt lời bước nhanh rời đi, không để ý tới người đàn ông phía sau.
Nam Cung Thần sờ lỗ mũi, nhàm chán sao? Anh cũng không cảm thấy, làm không tốt sau này vẫn có thể phát huy công dụng!
Lúc Tiết Giai Ny trở về phòng, Cát Xuyến đã tắm xong, đang ngồi trên ghế sa lon sấy tóc, nhìn thấy cô đi vào cửa, lập tức tắt máy sấy, “Đi đâu vậy?”
“Đứng trên boong tàu một lúc, cảnh đêm vô cùng đẹp.” Lòng Tiết Giai Ny hơi không yên, đều do tên đàn ông chết tiệt kia, hại cô cảm thấy giống như mình làm chuyện trái lương tâm, phiền chết được!
“Thật sao? Vậy đợi lát nữa cậu đi cùng mình cảm nhận cảm giác.” Cát Xuyến vui vẻ rạo rực nói.
“Không, tớ hơi mệt mỏi, đi tắm rửa trước.” Tiết Giai Ny đi thẳng vào phòng tắm, nhờ vào đó che giấu vẻ mặt của mình.
“Tại sao vậy? Ngoa tử đi ra ngoài một vòng trở lại cảm giác là lạ.” Cát Xuyến nghe tiếng nước chảy “Rào rào”, lầm bầm lầu bầu.
--- ---------- -----
Đảo mắt đã đến kỳ nghỉ hè nóng bỏng, ba bạn tốt nói trước kế hoạch nghỉ hè, hai thang! Cũng không thể ở nhà sống uổng thời gian!
Đi ra ngoài du lịch không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, Lương Chân Chân đã đồng ý cùng Đằng Cận Tư ra nước ngoài du lịch, tất cả mọi chuyện đều do Đằng Cận Tư giải quyết, cô chỉ đảm nhiệm nhân vật quan trọng có thể đi, vô cùng bớt việc an tâm.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến không giống nhau, hai người còn phải lên mạng tra tài liệu, lập lộ trình cụ thể, chỉ làm những thứ này thôi đã xài đến chừng mấy ngày, hai người mệt mỏi đến không muốn ra cửa, thật phiền phức.
“Chân Chân, cậu quá làm cho hai chúng tớ ao ước ghen tỵ rồi, hoàn toàn không cần quan tâm, thoải mái chết đi được!” Cát Xuyến gục xuống bàn cảm khái, ánh mắt của cô xem sắp hoa rồi.
“Muốn tớ giúp một tay chỗ nào cứ nói, nhìn hai người làm tới làm lui tớ cũng không đành lòng!” Lương Chân Chân cười cười, giọng nói thành khẩn chân thành tha thiết.
“Tớ và Hàng Hàng định chơi mấy chỗ ở trong nước, cũng đơn giản, về cơ bản đã xác định xong, thời tiết quá nóng, không dám chạy quá nhiều chỗ.”
“Đây cũng là hy vọng khi tựu trường gặp lại chúng ta không phơi thành than đen.” Lương Chân Chân trêu ghẹo.
“Hỏng bét, vốn kế hoạch của tớ đi Tam Á Hải Nam, mà đám bạn trên mạng đều nói tia tử ngoại ở đó quá mạnh, dưới ánh mặt trời một ngày có thể biến ngừo ita thành than đen, hiệu quả đặc biệt rõ ràng.” Trong lúc vô tình Cát Xuyến nhìn thấy bình luận phía dưới, không khỏi kêu lên.
“Cường điệu đến vậy à? Mẹ tớ còn nói muốn đi Maldives tắm nắng.” Tiết Giai Ny không nhịn được chen vào.
“Tự cậu xem đi! Nói xong tớ không dám đi rồi.” Cát Xuyến chỉ vào máy vi tính.
Tiết Giai Ny đứng dậy tiến tới, ngay sau đó nói: “Tớ cảm thấy được, coi như rám đen, khôi phục cũng rất nhanh, không kinh khủng như những gì trên mạng nói.”
“Không phải năm ba tháng, có thể khôi phục thì là trình độ nào?”
“Tớ cảm thấy nếu đi chơi, thì không thể suy tính quá nhiều nhân tố như vậy, dù sao Hải Nam cậu cũng chỉ đi chơi được tối đa một lần, rám đen thì có liên quan gì? Chơi đó, chính là muốn thật vui vẻ, đừng cố kỵ quá nhiều.” Lương Chân Chân đưa ra đề nghị chân thành.
“Được rồi, tớ thừa nhận cậu nói đúng, nhưng tớ vẫn muốn suy nghĩ tỉ mỉ.”
“Tớ cảm thấy giờ phút này cậu nên nghĩ: Hình ảnh trời xanh, biển xanh, bờ cát, cây dừa, có nhiều vỏ ốc màu sắc khác nhau, v.v…, mà không phải vừa đi đã phơi thành than đen, cảm giác đẹp đẽ đều bị cậu chỉnh thành không còn gì rồi.” Tiết Giai Ny lườm cô ấy.
“Đúng vậy, còn chưa đi đã nửa đường bỏ cuộc, nhưng tớ nghe nói Tam Á là đảo có nước biển trong suốt thấy đáy, cát mịn cá nhỏ đều có thể thấy rõ ràng một hai, xanh đến không chân thực, cảnh lên hình giống như giả, đẹp không chân thực.” Lương Chân Chân vội vàng phụ họa.
“Có phải không vậy! Cậu cũng đừng lừa phỉnh tớ.” Cát Xuyến động lòng.
“Tớ lừa cậu làm gì? Có thể lấy được chỗ tốt nhỏ tí tẹo gì hay trúng giải thưởng hạng nhất!”
“Được, vậy tự cậu quyết định đi!” Tiết Giai Ny tiếp tục tra xét đi châu Âu của cô.
Cuối cùng, Cát Xuyến vẫn cùng ông xã Đỗ Tri Hàng cùng nhau đi Hải Nam, mặc dù ăn đen không ít, nhưng phong cảnh đáng giá, nhất là nước biển xanh thẳm trong suốt, cô bị chinh phục sâu sắc rồi.
Trạm đầu tiên của Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư là nước Anh, trạm đầu tiên của Tiết Giai Ny và cha mẹ là Italy, ba người đến chỗ nào cũng gửi ảnh chụp lên Weibo, tag tên lẫn nhau, chơi vui vẻ sung sướng.
Positano *, vây hãm trong thiên đường.
(*) Positano là một thành phố nhỏ nằm trên bờ biển Amalfi nước Ý. Đường bờ biển dài cùng với địa hình phức tạp đã tạo cho Positano vẻ đẹp tuyệt vời biển trời, núi non hùng vĩ. Thành phố được xây dựng và trở nên thịnh vượng vào thời Trung Cổ. Đến thế kỷ 19, một nửa dân số của thành phố di cư sang nơi khác. Vào thế kỷ 20, thành phố trở thành điểm du lịch hấp dẫn thu hút nhiều du khách đến tham quan.
Đến bằng tàu thủy hay vẫn còn lâng lâng say xe sau hàng loạt khúc cua tay áo khi đi bằng ôtô hoặc xe buýt, ấn tượng đầu tiên của du khách là các ngõ nhỏ với những bậc thang lên cao tít tắp, hệt như nhà văn John Steinbeck từng nhận xét: Positano là một thế giới “dựng đứng”.
Mới đầu, Tiết Giai Ny còn hơi không hiểu hàm nghĩa của “Vây hãm trong thiên đường”, cho đến khi bản thân tiến về phía trước, tự mình cảm nhận mới hiểu được quả thật như thế.
Positano bên bờ biển chỉ là một tòa thành nhỏ với hơn năm ngàn người, xây trên sườn núi hướng ra biển, sáng sớm, mặt trời dần dâng lên, cả tòa thành giống như được ánh bình minh ngọt ngào nhuộm lên, bày ra sắc màu chanh, đẹp đến rực rỡ.
Thể nghiệm chân thật, thậm chí hình ảnh còn đẹp hơn trên máy tính gấp nghìn lần.
Tiết Giai Ny hơi kích động, cầm máy ảnh chụp rất nhiều hihf, chỉ muốn lưu lại vĩnh viễn khoảnh khắc tốt đẹp này.
Buổi tối, một nhà ba người vào quán nhỏ mái đỏ, xây dựa vào núi, đi vào bên trong mới phát hiện đây là khách sạn hoàn mỹ có thể quan sát đường ven biển Amalfi, do tư nhân thiết kế lại.
Bởi vì đi đường mệt mỏi, ăn cơm tối xong, cha Tiết và mẹ Tiết đã đi ngủ sớm rồi, Tiết Giai Ny lại không ngủ được, ôm đầu gối ngồi nhìn ra cửa, nhìn cảnh đêm bên ngoài, đẹp đẽ như vậy.
Trong lòng hiện lên rất nhiều cảm xúc, một năm qua, cô chưa từng có chút tin tức gì của anh, chỉ nghe từ người khác nói anh đã một mình đi tới thành thị rất xa, sống rất tốt, còn có một bạn gái thật tốt.
Nước mắt không tiếng động nhỏ xuống, ngón tay khẽ vuốt ngực, đau không?
Qua tối nay, không bao giờ cho phép nhớ tới anh nữa, quá khứ trước kia đều đã qua, con người luôn hướng về phía trước, cô mới mười chín tuổi, sau này còn có thể gặp rất nhiều người.
Nhưng anh từng là bạn trai tâm hồn mình dựa vào, có lẽ, cũng không tìm được người thứ hai.
Đứng dậy rót cho mình một ly rượu đỏ, cô đơn uống một mình, thừa dịp lúc mình còn tỉnh táo, tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ.
Ngày mai, lại là một thời tiết tốt.
Trưa hôm sau, một nhà ba người đang trong nhà hàng mở phân nửa ra biển kết thúc bữa ăn Trung Quốc phong phú, cha Tiết và mẹ Tiết muốn đi dạo bờ biển, nhưng Tiết Giai Ny lại có khuynh hướng muốn đến tháp chuông giáo đường phong cách châu Âu.
Đầu tiên cô đi dọc theo bên ngoài giáo đường một vòng, chụp không ít hình, cũng nhờ du khách tốt bụng giúp cô chụp mấy tấm, hết cách rồi, Chân Chân và Cát gia la hét muốn xem, ba người nói trao đổi hình.
“Thank you!” Cô cười híp mắt cám ơn, nhận máy chụp hình đi vào bên trong giáo đường.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói lạ lẫm lại quen thuộc, mang theo chút nghi hoặc, Tiết Giai Ny?”
Tiết Giai Ny hận không thể cho anh ta cái tát, tên vô lại này! Thật quá đáng!
“Đừng cho rằng tôi không biết, anh cố tình làm tôi vấp ngã.” Cô giận dữ nói, nhanh chóng bò dậy, ra sức lấy mu bàn tay lau đôi môi, vẻ mặt chán ghét.
Cảnh tượng như thế, trong lòng Quan Hạo Lê tự nhiên khó chịu, mình có phần làm người ta ghét như vậy sao?
“Này, nhẹ chút, môi em sắp bị trầy.”
Anh tốt bụng nhắc nhở, kết quả gặp phải ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm, hình như chê anh nói nhiều.
“Chuyện vừa xảy ra không cho nói ra ngoài, nếu không… Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Tiết Giai Ny uy hiếp.
“Hả? Vừa mới xảy ra chuyện gì chứ?” Quan Hạo Lê giả bộ vô tội, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Không buông tha anh? Cô định không buông tha anh như thế nào đây? Vẫn còn rất mong đợi.
“Hừ! Quản tốt chính miệng anh!” Tiết Giai Ny hừ lạnh, quay người đi.
Quan Hạo Lê tựa người trên lan can, nhìn bóng lưng Tiết Giai Ny dần đi xa, khóe môi nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa, không biết vì sao, từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy cô, có cảm giác đã từng quen biết, theo dần tiếp xúc, anh phát hiện cô còn thú vị hơn trong tưởng tượng của anh.
“Tôi nói anh nửa đêm không ngủ được, chạy lên boong thuyền làm gì, thì ra có hẹn với người đẹp!”
Giọng nói không âm không dương của Nam Cung Thần vang lên từ sau lưng, tiếng bước chân cũng ngày càng gần.
“Thì ra cậu còn có đam mê theo dõi người!” Quan Hạo Lê tức giận nói.
“Tôi nhàn rỗi mà nhàm chán, vốn định đến phòng anh tìm anh uống rượu nói chuyện trời đất, kết quả gõ cửa hồi lâu mà không đáp lại, nên đoán chừng ở trên boong tàu, quả nhiên, tôi được thấy một cảnh đặc sắc.”
“Hả? Cậu đã nhìn thấy gì?”
“Đây chính là bí mật, tôi đương nhiên không thể nói.” Nam Cung Thần cố ý thừa nước đục thả câu.
“Được đó! Bán cái nút thắt đến đây cho tôi, không nói thì không nói, ai mà thèm.”
“Nếu như tôi nói, tôi không cẩn thận chụp được hình, anh thích không?” Nam Cung Thần cười hề hề như trộm.
Quan Hạo Lê nghiêng mắt nhìn cậu ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu thuần túy là ăn no căng bụng không có việc gì làm! Hết sức nhàm chán!”
Dứt lời bước nhanh rời đi, không để ý tới người đàn ông phía sau.
Nam Cung Thần sờ lỗ mũi, nhàm chán sao? Anh cũng không cảm thấy, làm không tốt sau này vẫn có thể phát huy công dụng!
Lúc Tiết Giai Ny trở về phòng, Cát Xuyến đã tắm xong, đang ngồi trên ghế sa lon sấy tóc, nhìn thấy cô đi vào cửa, lập tức tắt máy sấy, “Đi đâu vậy?”
“Đứng trên boong tàu một lúc, cảnh đêm vô cùng đẹp.” Lòng Tiết Giai Ny hơi không yên, đều do tên đàn ông chết tiệt kia, hại cô cảm thấy giống như mình làm chuyện trái lương tâm, phiền chết được!
“Thật sao? Vậy đợi lát nữa cậu đi cùng mình cảm nhận cảm giác.” Cát Xuyến vui vẻ rạo rực nói.
“Không, tớ hơi mệt mỏi, đi tắm rửa trước.” Tiết Giai Ny đi thẳng vào phòng tắm, nhờ vào đó che giấu vẻ mặt của mình.
“Tại sao vậy? Ngoa tử đi ra ngoài một vòng trở lại cảm giác là lạ.” Cát Xuyến nghe tiếng nước chảy “Rào rào”, lầm bầm lầu bầu.
--- ---------- -----
Đảo mắt đã đến kỳ nghỉ hè nóng bỏng, ba bạn tốt nói trước kế hoạch nghỉ hè, hai thang! Cũng không thể ở nhà sống uổng thời gian!
Đi ra ngoài du lịch không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, Lương Chân Chân đã đồng ý cùng Đằng Cận Tư ra nước ngoài du lịch, tất cả mọi chuyện đều do Đằng Cận Tư giải quyết, cô chỉ đảm nhiệm nhân vật quan trọng có thể đi, vô cùng bớt việc an tâm.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến không giống nhau, hai người còn phải lên mạng tra tài liệu, lập lộ trình cụ thể, chỉ làm những thứ này thôi đã xài đến chừng mấy ngày, hai người mệt mỏi đến không muốn ra cửa, thật phiền phức.
“Chân Chân, cậu quá làm cho hai chúng tớ ao ước ghen tỵ rồi, hoàn toàn không cần quan tâm, thoải mái chết đi được!” Cát Xuyến gục xuống bàn cảm khái, ánh mắt của cô xem sắp hoa rồi.
“Muốn tớ giúp một tay chỗ nào cứ nói, nhìn hai người làm tới làm lui tớ cũng không đành lòng!” Lương Chân Chân cười cười, giọng nói thành khẩn chân thành tha thiết.
“Tớ và Hàng Hàng định chơi mấy chỗ ở trong nước, cũng đơn giản, về cơ bản đã xác định xong, thời tiết quá nóng, không dám chạy quá nhiều chỗ.”
“Đây cũng là hy vọng khi tựu trường gặp lại chúng ta không phơi thành than đen.” Lương Chân Chân trêu ghẹo.
“Hỏng bét, vốn kế hoạch của tớ đi Tam Á Hải Nam, mà đám bạn trên mạng đều nói tia tử ngoại ở đó quá mạnh, dưới ánh mặt trời một ngày có thể biến ngừo ita thành than đen, hiệu quả đặc biệt rõ ràng.” Trong lúc vô tình Cát Xuyến nhìn thấy bình luận phía dưới, không khỏi kêu lên.
“Cường điệu đến vậy à? Mẹ tớ còn nói muốn đi Maldives tắm nắng.” Tiết Giai Ny không nhịn được chen vào.
“Tự cậu xem đi! Nói xong tớ không dám đi rồi.” Cát Xuyến chỉ vào máy vi tính.
Tiết Giai Ny đứng dậy tiến tới, ngay sau đó nói: “Tớ cảm thấy được, coi như rám đen, khôi phục cũng rất nhanh, không kinh khủng như những gì trên mạng nói.”
“Không phải năm ba tháng, có thể khôi phục thì là trình độ nào?”
“Tớ cảm thấy nếu đi chơi, thì không thể suy tính quá nhiều nhân tố như vậy, dù sao Hải Nam cậu cũng chỉ đi chơi được tối đa một lần, rám đen thì có liên quan gì? Chơi đó, chính là muốn thật vui vẻ, đừng cố kỵ quá nhiều.” Lương Chân Chân đưa ra đề nghị chân thành.
“Được rồi, tớ thừa nhận cậu nói đúng, nhưng tớ vẫn muốn suy nghĩ tỉ mỉ.”
“Tớ cảm thấy giờ phút này cậu nên nghĩ: Hình ảnh trời xanh, biển xanh, bờ cát, cây dừa, có nhiều vỏ ốc màu sắc khác nhau, v.v…, mà không phải vừa đi đã phơi thành than đen, cảm giác đẹp đẽ đều bị cậu chỉnh thành không còn gì rồi.” Tiết Giai Ny lườm cô ấy.
“Đúng vậy, còn chưa đi đã nửa đường bỏ cuộc, nhưng tớ nghe nói Tam Á là đảo có nước biển trong suốt thấy đáy, cát mịn cá nhỏ đều có thể thấy rõ ràng một hai, xanh đến không chân thực, cảnh lên hình giống như giả, đẹp không chân thực.” Lương Chân Chân vội vàng phụ họa.
“Có phải không vậy! Cậu cũng đừng lừa phỉnh tớ.” Cát Xuyến động lòng.
“Tớ lừa cậu làm gì? Có thể lấy được chỗ tốt nhỏ tí tẹo gì hay trúng giải thưởng hạng nhất!”
“Được, vậy tự cậu quyết định đi!” Tiết Giai Ny tiếp tục tra xét đi châu Âu của cô.
Cuối cùng, Cát Xuyến vẫn cùng ông xã Đỗ Tri Hàng cùng nhau đi Hải Nam, mặc dù ăn đen không ít, nhưng phong cảnh đáng giá, nhất là nước biển xanh thẳm trong suốt, cô bị chinh phục sâu sắc rồi.
Trạm đầu tiên của Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư là nước Anh, trạm đầu tiên của Tiết Giai Ny và cha mẹ là Italy, ba người đến chỗ nào cũng gửi ảnh chụp lên Weibo, tag tên lẫn nhau, chơi vui vẻ sung sướng.
Positano *, vây hãm trong thiên đường.
(*) Positano là một thành phố nhỏ nằm trên bờ biển Amalfi nước Ý. Đường bờ biển dài cùng với địa hình phức tạp đã tạo cho Positano vẻ đẹp tuyệt vời biển trời, núi non hùng vĩ. Thành phố được xây dựng và trở nên thịnh vượng vào thời Trung Cổ. Đến thế kỷ 19, một nửa dân số của thành phố di cư sang nơi khác. Vào thế kỷ 20, thành phố trở thành điểm du lịch hấp dẫn thu hút nhiều du khách đến tham quan.
Đến bằng tàu thủy hay vẫn còn lâng lâng say xe sau hàng loạt khúc cua tay áo khi đi bằng ôtô hoặc xe buýt, ấn tượng đầu tiên của du khách là các ngõ nhỏ với những bậc thang lên cao tít tắp, hệt như nhà văn John Steinbeck từng nhận xét: Positano là một thế giới “dựng đứng”.
Mới đầu, Tiết Giai Ny còn hơi không hiểu hàm nghĩa của “Vây hãm trong thiên đường”, cho đến khi bản thân tiến về phía trước, tự mình cảm nhận mới hiểu được quả thật như thế.
Positano bên bờ biển chỉ là một tòa thành nhỏ với hơn năm ngàn người, xây trên sườn núi hướng ra biển, sáng sớm, mặt trời dần dâng lên, cả tòa thành giống như được ánh bình minh ngọt ngào nhuộm lên, bày ra sắc màu chanh, đẹp đến rực rỡ.
Thể nghiệm chân thật, thậm chí hình ảnh còn đẹp hơn trên máy tính gấp nghìn lần.
Tiết Giai Ny hơi kích động, cầm máy ảnh chụp rất nhiều hihf, chỉ muốn lưu lại vĩnh viễn khoảnh khắc tốt đẹp này.
Buổi tối, một nhà ba người vào quán nhỏ mái đỏ, xây dựa vào núi, đi vào bên trong mới phát hiện đây là khách sạn hoàn mỹ có thể quan sát đường ven biển Amalfi, do tư nhân thiết kế lại.
Bởi vì đi đường mệt mỏi, ăn cơm tối xong, cha Tiết và mẹ Tiết đã đi ngủ sớm rồi, Tiết Giai Ny lại không ngủ được, ôm đầu gối ngồi nhìn ra cửa, nhìn cảnh đêm bên ngoài, đẹp đẽ như vậy.
Trong lòng hiện lên rất nhiều cảm xúc, một năm qua, cô chưa từng có chút tin tức gì của anh, chỉ nghe từ người khác nói anh đã một mình đi tới thành thị rất xa, sống rất tốt, còn có một bạn gái thật tốt.
Nước mắt không tiếng động nhỏ xuống, ngón tay khẽ vuốt ngực, đau không?
Qua tối nay, không bao giờ cho phép nhớ tới anh nữa, quá khứ trước kia đều đã qua, con người luôn hướng về phía trước, cô mới mười chín tuổi, sau này còn có thể gặp rất nhiều người.
Nhưng anh từng là bạn trai tâm hồn mình dựa vào, có lẽ, cũng không tìm được người thứ hai.
Đứng dậy rót cho mình một ly rượu đỏ, cô đơn uống một mình, thừa dịp lúc mình còn tỉnh táo, tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ.
Ngày mai, lại là một thời tiết tốt.
Trưa hôm sau, một nhà ba người đang trong nhà hàng mở phân nửa ra biển kết thúc bữa ăn Trung Quốc phong phú, cha Tiết và mẹ Tiết muốn đi dạo bờ biển, nhưng Tiết Giai Ny lại có khuynh hướng muốn đến tháp chuông giáo đường phong cách châu Âu.
Đầu tiên cô đi dọc theo bên ngoài giáo đường một vòng, chụp không ít hình, cũng nhờ du khách tốt bụng giúp cô chụp mấy tấm, hết cách rồi, Chân Chân và Cát gia la hét muốn xem, ba người nói trao đổi hình.
“Thank you!” Cô cười híp mắt cám ơn, nhận máy chụp hình đi vào bên trong giáo đường.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói lạ lẫm lại quen thuộc, mang theo chút nghi hoặc, Tiết Giai Ny?”
/119
|