Kiều Tuyết Nghiên cho rằng đóng cửa lại Nam Cung Thần sẽ không vào, cho nên không khóa trái, có thể thấy được, có lúc vô cùng chủ quan chỉ có thể hại mình, đây là chân lý không thay đổi.
Cô ở trong phòng thư thả thoải mái tắm, Nam Cung Thần ngồi trên giường xem ti vi, dáng vẻ lười biếng tùy ý.
‘A! Sao anh vào đây?”
Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc kêu lên, ngón tay nắm chặt khăn tắm, chỉ sợ nó đột nhiên rớt xuống, như vậy mình xấu mặt rồi.
“Đi vào.” Kiều Tuyết Nghiên trả lời rất tự nhiên.
“Anh.... Không phải nói chờ tôi ở bên ngoài sao?” Kiều Tuyết Nghiên tức giận chất vấn.
Nam Cung Thần liếc cô, “Anh nói lời này sao? Sao anh không nhớ rõ?”
“Mau đi ra! Tôi muốn thay quần áo.” Kiều Tuyết Nghiên rất không quen ở cùng một chỗ với Nam Cung Thần, cảm giác mình giống như con dê con bất cứ lúc nào cũng bị lột trần, rất nguy hiểm.
“Em có quần áo để thay sao?”
Nam Cung Thần mập mờ liếc cô, vẻ mặt rất đùa giỡn.
“Không cần anh quan tâm, nhanh đi ra ngoài!” Kiều Tuyết Nghiên giận dữ đuổi anh.
“Chắc chắn chứ? Anh đã gọi điện thoại kêu người đưa quần áo tới cho em, nhưng bọn họ chỉ nhận đúng anh.” Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Kiều Tuyết Nghiên hết cách rồi, chỉ có thể hung hăng lườm anh, lưu manh chính là lưu manh! Coi như thay quần áo khác, bản chất nơi đáy lòng vẫn không thay đổi được.
Lúc sấy tóc, bởi vì một tay không dễ làm, Kiều Tuyết Nghiên buông lỏng tay phải giữ khăn tắm ra, có thể vì quên kiểm tra mức độ chắc chắn của nó, khăn tắm rớt xuống.
“Ặc... Em cố ý sao?” Nam Cung Thần không chớp mắt nhìn thân thể trần trụi xinh đẹp của cô.
“Sói háo sắc!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ ngồi xổm người xuống, nhặt khăn tắm lên luống cuống tay chân che trước ngực, hai má đỏ đến rỉ máu, nhưng trong đôi mắt kia lại thiêu đốt lên lửa giận hừng hực.
“Anh thật sự vô cùng không muốn phụ cái danh đẹp sói háo sắc em ban cho anh.” Nam Cung Thần lưu manh tới gần cô.
“Hu hu hu...”
Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên hắng giọng khóc lên, tất cả cảm xúc tích tụ nhiều ngày như vậy đều bộc phát, cô không phải con ruột của cha mẹ, Đằng đại ca mới đúng là con ruột của mẹ, còn có mẹ đột nhiên qua đời...
Cô kiên cường rất lâu, vẫn cho rằng có thể nhẫn nhịn đến khi rời khỏi đây.
Nhưng khi bị người đàn ông này bắt nạt, cô không nhẫn nhịn được tâm tình của mình nữa, chỉ muốn khóc lớn một trận, phát tiết uất ức nín nhịn đã lâu trong lòng.
“Này, đang yên ổn em khóc cái gì?” Nam Cung Thần là lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, hơi luống cuống rồi.
“Anh bắt nạt tôi, các người đều bắt nạt tôi...” Kiều Tuyết Nghiên nghẹn ngào khóc ròng.
“Anh bắt nạt em chỗ nào? Khăn tắm tự nó rớt xuống! Anh có háo sắc cũng không có can đảm sắc với em!” Nam Cung Thần thở dài.
Kiều Tuyết Nghiên giận đến hung hăng đập mấy cái lên người anh, “Chính là anh bắt nạt tôi, hu hu...”
Nam Cung Thần nhíu nhíu mày, trước đây chỉ cần phụ nữ rơi lệ lại gần, anh nhất định sẽ biến mất càng xa càng tốt, nhưng tình huống bây giờ anh nhất định không đi được.
Cánh tay dài ôm lấy, ôm cô vào trong ngực, ngón tay thuần thục buộc lại khăn tắm cho cô, mới đầu Kiều Tuyết Nghiên còn giãy giụa, cho rằng anh sẽ làm gì mình, dần mới phát hiện anh chỉ đơn thuần buộc chặt khăn tắm cho mình, bất kỳ hành động chấm mút gì cũng không có.
“Đừng khóc, như con mèo mướp.”
“Hu hu...” Kiều Tuyết Nghiên dứt khoát lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên âu phục giá trị xa xỉ của anh, khóc đến rất khổ sở, rất thỏa thuê.
Nam Cung Thần cảm thấy áo sơ mi trước ngực đều ướt đẫm, làn da mềm mại dính lấy, truyền đến cảm giác ướt át lạnh lẽo, đầu bù xù của người nào đó càng không yên phận đẩy tới đẩy lui, gợi lên sóng gợn từ sâu trong đáy lòng anh.
“Ngoan, khóc lên cũng là một giải thoát.” Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô.
Nước mắt chất chứa thật lâu của Kiều Tuyết Nghiên giống như nước sông vỡ đê, rầm rầm rào rào không ngừng chảy, Nam Cung Thần cũng không ghét bỏ, mặc cho cô phát tiết hết.
Hồi lâu, tiếng khóc trong phòng mới dần nhỏ lại chút, chỉ có tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Nam Cung Thần dịu dàng dùng miệng hôn nước mắt nơi khóe mắt cô, cẩn thận như vậy, nâng niu như bảo vật như vậy, khiến Kiều Tuyết Nghiên có cảm giác được coi trọng.
Không khí rất ấm áp, rất mập mờ, khi hai người sắp hôn môi, một loạt tiếng gõ cửa đột ngột thức tỉnh hai người, Kiều Tuyết Nghiên gần như lập tức bắn ra, không dám tin che hai gò má nóng hừng hực của mình, vừa rồi cô nhất định bị điên rồi, nếu không sao tự nguyện hôn môi cùng anh?
Nam Cung Thần rất tức giận đứng lên đi ra cửa, không khí tốt biết bao! Lại bị tiếng gõ cửa chết tiệt cắt đứt, thật đáng ghét!
“Xin chào ngài, quấy rầy rồi, đây là đồ công sở nữ ngài gọi điện thoại đặt, mời ngài kiểm tra và nhận.” Nhân viên phục vụ ngoài cửa rất kính cẩn nói, thấy sắc mặt người đàn ông, đã biết mình tới rất không đúng lúc.
“Ừ, cám ơn.” Nam Cung Thần đơn giản liếc nhìn ký nhận.
Sau khi đóng cửa, anh phát hiện Kiều Tuyết Nghiên đã đi phòng tắm, cố ý như nói giỡn: “Mèo mướp nhỏ, còn núp bên trong khóc sao?”
“Anh là mèo mun lớn!” Kiều Tuyết Nghiên đi ra từ bên trong, gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
“A... Em không biết mèo mướp nhỏ và mèo mun lớn là một đôi sao?” Nam Cung Thần hài hước cười nói.
“Quỷ mới cùng một đôi với anh, không nghiêm chỉnh, đưa quần áo cho tôi.”
“Quần áo sẽ đưa cho em, nhưng không phải bây giờ.”
“Anh... Khốn kiếp! Sáng sớm mai tôi sẽ lên máy bay, tôi muốn trở về thu dọn hành lý.” Kiều Tuyết Nghiên tức giận trừng anh.
“Anh cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện một chút.”
Kiều Tuyết Nghiên mím môi, “Không có gì để nói, chúng ta vốn không cùng một kiểu người, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.”
“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay?” Ánh mắt Nam Cung Thần bén nhọn nhìn cô.
“Không sai! Tôi chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi, qua không bao lâu anh sẽ quên tôi, mà tôi, cũng sẽ quên anh.” Kiều Tuyết Nghiên nói rất kiên quyết.
Nam Cung Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, “Chẳng lẽ khi em rời khỏi Thụy Sỹ cũng nói với người đàn ông khác như vậy?”
“Không có, bọn họ ga lăng hơn anh, rất biết điều rời đi, không cần tôi nhiều lời.”
Kiều Tuyết Nghiên cũng không muốn giải thích, dứt khoát tiếp nhận lời của anh, càng kín đáo tỏ vẻ anh như tên lưu manh, đuổi cũng không đi.
“Vậy sao? Nếu như vậy, em hẳn là kinh nghiệm rất phong phú, còn quan tâm tới tối nay sao?” Nam Cung Thần cười đến rất ranh ma, mấy trò xiếc này của cô ở trong mắt mình vốn không đáng giá nhắc tới.
“Tối nay tôi... Không có hứng thú.” Kiều Tuyết Nghiên bị anh cười đến sợ hãi toàn thân.
“Không liên quan, anh sẽ khơi dậy hứng thú của em, xin hứa cho em hài lòng.” Nam Cung Thần cười đến phơi phới.
Kiều Tuyết Nghiên bị lời nói trần trụi của anh làm đỏ mặt tới mang tai, cô không thể không thừa nhận, ở phương diện này mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, rất nhanh đã rơi vào bẫy rồi.
“Không cần!” Cô cắn môi.
“Là không cần hay không dám?” Nam Cung Thần cười đến rất cần ăn đòn.
“Không cần!” Kiều Tuyết Nghiên nghiến răng nghiến lợi bật ra.
Nam Cung Thần chợt vểnh môi mỉm cười, từng bước ép sát, cho đến khi cuối cùng cô không còn đường lui, mím môi cất giọng ấm áp kéo dài thời gian: “Anh đã nói sẽ không ức hiếp tôi.”
Những lời này thành công chọc trúng xương sườn mềm của Nam Cung Thần, anh thừa nhận mình có động lòng với Kiều Tuyết Nghiên, nhưng anh vẫn không đến mức ép buộc một người phụ nữ đi vào khuôn khổ, chuyện giữa nam và nữ nên đôi bên tình nguyện mới đúng.
Anh lui về sau hai bước, giọng lạnh nhạt: “Anh ra ngoài chờ em, mười phút thay xong quần áo, anh đưa em về.”
Dứt lời, lập tức đi ra ngoài.
Cả người Kiều Tuyết Nghiên xụi lơ dựa vào trên tường, chỗ trái tim “Thịch thịch thịch” đập lên giống như đánh trống, cô không ngờ Nam Cung Thần cứ buông tha mình như vậy, dễ dàng đến khiến cô hoảng hốt.
Mười phút sau, cô thay xong quần áo ra khỏi phòng, Nam Cung Thần đúng hẹn đưa cô về nhà, dọc theo đường đi hai người không nói dù chỉ nửa câu, không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
Lúc xuống xe, Kiều Tuyết Nghiên nói một câu: “Cám ơn.”
“Không cần.” Nam Cung Thần nhanh chóng quay đầu xe, vội vã chạy đi, biến mất trong bóng đêm.
Về đến nhà, Kiều Tuyết Nghiên gọi điện thoại cho bạn tốt Nam Cung Dao, hai người hàn huyên một giờ mới cúp máy, đêm dài đằng đẵng, cô lẳng lặng thu dọn hành lý, không hề buồn ngủ.
Sáng ngày hôm sau, bốn người Nam Cung Dao đều đến sân bay tiễn Kiều Tuyết Nghiên, chỉ không thấy bóng dáng Nam Cung Thần.
Kiều Tuyết Nghiên không thể không thừa nhận, trong lòng mình có một chút xíu mất mát, ngay sau đó lại tự khuyên lơn: Anh ta và mày không có chút quan hệ nào, tại sao tới đưa tiễn mày?
Là mày tuyệt tình trước, trách được anh ta sao?
Vốn là chuyện không thể nào, cần gì phải cố chấp chứ?
--- ---------- -----
Một năm sau.
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đế Hào tư, gần đây Đằng Cận Tư rất bận, ban ngày bận việc, buổi tối phải về nhà chơi cùng con trai con gái, nhất định không thể phân thân.
Vừa vặn công ty có một hạng mục phải tiến vào Thụy Sỹ, vốn cần anh tự ra mặt phối hợp, nhưng anh thật sự không có thời gian.
“Nam Cung, case Thụy Sỹ giao cho cậu toàn quyền phụ trách.
“Được, tôi nhất định làm tốt.” Nam Cung Thần gật đầu lên tiếng.
Cô ở trong phòng thư thả thoải mái tắm, Nam Cung Thần ngồi trên giường xem ti vi, dáng vẻ lười biếng tùy ý.
‘A! Sao anh vào đây?”
Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc kêu lên, ngón tay nắm chặt khăn tắm, chỉ sợ nó đột nhiên rớt xuống, như vậy mình xấu mặt rồi.
“Đi vào.” Kiều Tuyết Nghiên trả lời rất tự nhiên.
“Anh.... Không phải nói chờ tôi ở bên ngoài sao?” Kiều Tuyết Nghiên tức giận chất vấn.
Nam Cung Thần liếc cô, “Anh nói lời này sao? Sao anh không nhớ rõ?”
“Mau đi ra! Tôi muốn thay quần áo.” Kiều Tuyết Nghiên rất không quen ở cùng một chỗ với Nam Cung Thần, cảm giác mình giống như con dê con bất cứ lúc nào cũng bị lột trần, rất nguy hiểm.
“Em có quần áo để thay sao?”
Nam Cung Thần mập mờ liếc cô, vẻ mặt rất đùa giỡn.
“Không cần anh quan tâm, nhanh đi ra ngoài!” Kiều Tuyết Nghiên giận dữ đuổi anh.
“Chắc chắn chứ? Anh đã gọi điện thoại kêu người đưa quần áo tới cho em, nhưng bọn họ chỉ nhận đúng anh.” Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Kiều Tuyết Nghiên hết cách rồi, chỉ có thể hung hăng lườm anh, lưu manh chính là lưu manh! Coi như thay quần áo khác, bản chất nơi đáy lòng vẫn không thay đổi được.
Lúc sấy tóc, bởi vì một tay không dễ làm, Kiều Tuyết Nghiên buông lỏng tay phải giữ khăn tắm ra, có thể vì quên kiểm tra mức độ chắc chắn của nó, khăn tắm rớt xuống.
“Ặc... Em cố ý sao?” Nam Cung Thần không chớp mắt nhìn thân thể trần trụi xinh đẹp của cô.
“Sói háo sắc!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ và giận dữ ngồi xổm người xuống, nhặt khăn tắm lên luống cuống tay chân che trước ngực, hai má đỏ đến rỉ máu, nhưng trong đôi mắt kia lại thiêu đốt lên lửa giận hừng hực.
“Anh thật sự vô cùng không muốn phụ cái danh đẹp sói háo sắc em ban cho anh.” Nam Cung Thần lưu manh tới gần cô.
“Hu hu hu...”
Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên hắng giọng khóc lên, tất cả cảm xúc tích tụ nhiều ngày như vậy đều bộc phát, cô không phải con ruột của cha mẹ, Đằng đại ca mới đúng là con ruột của mẹ, còn có mẹ đột nhiên qua đời...
Cô kiên cường rất lâu, vẫn cho rằng có thể nhẫn nhịn đến khi rời khỏi đây.
Nhưng khi bị người đàn ông này bắt nạt, cô không nhẫn nhịn được tâm tình của mình nữa, chỉ muốn khóc lớn một trận, phát tiết uất ức nín nhịn đã lâu trong lòng.
“Này, đang yên ổn em khóc cái gì?” Nam Cung Thần là lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, hơi luống cuống rồi.
“Anh bắt nạt tôi, các người đều bắt nạt tôi...” Kiều Tuyết Nghiên nghẹn ngào khóc ròng.
“Anh bắt nạt em chỗ nào? Khăn tắm tự nó rớt xuống! Anh có háo sắc cũng không có can đảm sắc với em!” Nam Cung Thần thở dài.
Kiều Tuyết Nghiên giận đến hung hăng đập mấy cái lên người anh, “Chính là anh bắt nạt tôi, hu hu...”
Nam Cung Thần nhíu nhíu mày, trước đây chỉ cần phụ nữ rơi lệ lại gần, anh nhất định sẽ biến mất càng xa càng tốt, nhưng tình huống bây giờ anh nhất định không đi được.
Cánh tay dài ôm lấy, ôm cô vào trong ngực, ngón tay thuần thục buộc lại khăn tắm cho cô, mới đầu Kiều Tuyết Nghiên còn giãy giụa, cho rằng anh sẽ làm gì mình, dần mới phát hiện anh chỉ đơn thuần buộc chặt khăn tắm cho mình, bất kỳ hành động chấm mút gì cũng không có.
“Đừng khóc, như con mèo mướp.”
“Hu hu...” Kiều Tuyết Nghiên dứt khoát lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên âu phục giá trị xa xỉ của anh, khóc đến rất khổ sở, rất thỏa thuê.
Nam Cung Thần cảm thấy áo sơ mi trước ngực đều ướt đẫm, làn da mềm mại dính lấy, truyền đến cảm giác ướt át lạnh lẽo, đầu bù xù của người nào đó càng không yên phận đẩy tới đẩy lui, gợi lên sóng gợn từ sâu trong đáy lòng anh.
“Ngoan, khóc lên cũng là một giải thoát.” Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô.
Nước mắt chất chứa thật lâu của Kiều Tuyết Nghiên giống như nước sông vỡ đê, rầm rầm rào rào không ngừng chảy, Nam Cung Thần cũng không ghét bỏ, mặc cho cô phát tiết hết.
Hồi lâu, tiếng khóc trong phòng mới dần nhỏ lại chút, chỉ có tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Nam Cung Thần dịu dàng dùng miệng hôn nước mắt nơi khóe mắt cô, cẩn thận như vậy, nâng niu như bảo vật như vậy, khiến Kiều Tuyết Nghiên có cảm giác được coi trọng.
Không khí rất ấm áp, rất mập mờ, khi hai người sắp hôn môi, một loạt tiếng gõ cửa đột ngột thức tỉnh hai người, Kiều Tuyết Nghiên gần như lập tức bắn ra, không dám tin che hai gò má nóng hừng hực của mình, vừa rồi cô nhất định bị điên rồi, nếu không sao tự nguyện hôn môi cùng anh?
Nam Cung Thần rất tức giận đứng lên đi ra cửa, không khí tốt biết bao! Lại bị tiếng gõ cửa chết tiệt cắt đứt, thật đáng ghét!
“Xin chào ngài, quấy rầy rồi, đây là đồ công sở nữ ngài gọi điện thoại đặt, mời ngài kiểm tra và nhận.” Nhân viên phục vụ ngoài cửa rất kính cẩn nói, thấy sắc mặt người đàn ông, đã biết mình tới rất không đúng lúc.
“Ừ, cám ơn.” Nam Cung Thần đơn giản liếc nhìn ký nhận.
Sau khi đóng cửa, anh phát hiện Kiều Tuyết Nghiên đã đi phòng tắm, cố ý như nói giỡn: “Mèo mướp nhỏ, còn núp bên trong khóc sao?”
“Anh là mèo mun lớn!” Kiều Tuyết Nghiên đi ra từ bên trong, gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
“A... Em không biết mèo mướp nhỏ và mèo mun lớn là một đôi sao?” Nam Cung Thần hài hước cười nói.
“Quỷ mới cùng một đôi với anh, không nghiêm chỉnh, đưa quần áo cho tôi.”
“Quần áo sẽ đưa cho em, nhưng không phải bây giờ.”
“Anh... Khốn kiếp! Sáng sớm mai tôi sẽ lên máy bay, tôi muốn trở về thu dọn hành lý.” Kiều Tuyết Nghiên tức giận trừng anh.
“Anh cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện một chút.”
Kiều Tuyết Nghiên mím môi, “Không có gì để nói, chúng ta vốn không cùng một kiểu người, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.”
“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay?” Ánh mắt Nam Cung Thần bén nhọn nhìn cô.
“Không sai! Tôi chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của anh mà thôi, qua không bao lâu anh sẽ quên tôi, mà tôi, cũng sẽ quên anh.” Kiều Tuyết Nghiên nói rất kiên quyết.
Nam Cung Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, “Chẳng lẽ khi em rời khỏi Thụy Sỹ cũng nói với người đàn ông khác như vậy?”
“Không có, bọn họ ga lăng hơn anh, rất biết điều rời đi, không cần tôi nhiều lời.”
Kiều Tuyết Nghiên cũng không muốn giải thích, dứt khoát tiếp nhận lời của anh, càng kín đáo tỏ vẻ anh như tên lưu manh, đuổi cũng không đi.
“Vậy sao? Nếu như vậy, em hẳn là kinh nghiệm rất phong phú, còn quan tâm tới tối nay sao?” Nam Cung Thần cười đến rất ranh ma, mấy trò xiếc này của cô ở trong mắt mình vốn không đáng giá nhắc tới.
“Tối nay tôi... Không có hứng thú.” Kiều Tuyết Nghiên bị anh cười đến sợ hãi toàn thân.
“Không liên quan, anh sẽ khơi dậy hứng thú của em, xin hứa cho em hài lòng.” Nam Cung Thần cười đến phơi phới.
Kiều Tuyết Nghiên bị lời nói trần trụi của anh làm đỏ mặt tới mang tai, cô không thể không thừa nhận, ở phương diện này mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, rất nhanh đã rơi vào bẫy rồi.
“Không cần!” Cô cắn môi.
“Là không cần hay không dám?” Nam Cung Thần cười đến rất cần ăn đòn.
“Không cần!” Kiều Tuyết Nghiên nghiến răng nghiến lợi bật ra.
Nam Cung Thần chợt vểnh môi mỉm cười, từng bước ép sát, cho đến khi cuối cùng cô không còn đường lui, mím môi cất giọng ấm áp kéo dài thời gian: “Anh đã nói sẽ không ức hiếp tôi.”
Những lời này thành công chọc trúng xương sườn mềm của Nam Cung Thần, anh thừa nhận mình có động lòng với Kiều Tuyết Nghiên, nhưng anh vẫn không đến mức ép buộc một người phụ nữ đi vào khuôn khổ, chuyện giữa nam và nữ nên đôi bên tình nguyện mới đúng.
Anh lui về sau hai bước, giọng lạnh nhạt: “Anh ra ngoài chờ em, mười phút thay xong quần áo, anh đưa em về.”
Dứt lời, lập tức đi ra ngoài.
Cả người Kiều Tuyết Nghiên xụi lơ dựa vào trên tường, chỗ trái tim “Thịch thịch thịch” đập lên giống như đánh trống, cô không ngờ Nam Cung Thần cứ buông tha mình như vậy, dễ dàng đến khiến cô hoảng hốt.
Mười phút sau, cô thay xong quần áo ra khỏi phòng, Nam Cung Thần đúng hẹn đưa cô về nhà, dọc theo đường đi hai người không nói dù chỉ nửa câu, không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
Lúc xuống xe, Kiều Tuyết Nghiên nói một câu: “Cám ơn.”
“Không cần.” Nam Cung Thần nhanh chóng quay đầu xe, vội vã chạy đi, biến mất trong bóng đêm.
Về đến nhà, Kiều Tuyết Nghiên gọi điện thoại cho bạn tốt Nam Cung Dao, hai người hàn huyên một giờ mới cúp máy, đêm dài đằng đẵng, cô lẳng lặng thu dọn hành lý, không hề buồn ngủ.
Sáng ngày hôm sau, bốn người Nam Cung Dao đều đến sân bay tiễn Kiều Tuyết Nghiên, chỉ không thấy bóng dáng Nam Cung Thần.
Kiều Tuyết Nghiên không thể không thừa nhận, trong lòng mình có một chút xíu mất mát, ngay sau đó lại tự khuyên lơn: Anh ta và mày không có chút quan hệ nào, tại sao tới đưa tiễn mày?
Là mày tuyệt tình trước, trách được anh ta sao?
Vốn là chuyện không thể nào, cần gì phải cố chấp chứ?
--- ---------- -----
Một năm sau.
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đế Hào tư, gần đây Đằng Cận Tư rất bận, ban ngày bận việc, buổi tối phải về nhà chơi cùng con trai con gái, nhất định không thể phân thân.
Vừa vặn công ty có một hạng mục phải tiến vào Thụy Sỹ, vốn cần anh tự ra mặt phối hợp, nhưng anh thật sự không có thời gian.
“Nam Cung, case Thụy Sỹ giao cho cậu toàn quyền phụ trách.
“Được, tôi nhất định làm tốt.” Nam Cung Thần gật đầu lên tiếng.
/119
|