Sự tiến triển của tình hình thường quá mức ngoài dự đoán của mọi người, Nam Cung Thần đoán được Thẩm Ý Linh là mẹ của Đằng thiếu, lại không nghĩ rằng Đằng thiếu lại chủ động hiến tủy xương cho người mẹ từ bỏ mình ba mươi năm, mà càng làm cho người ta nghĩ không ra là Thẩm Ý Linh lại xấu hổ đến tự sát.
Sau khi sự việc xảy ra liên tiếp, anh rất lo lắng cho Kiều Tuyết Nghiên.
Mà trong giờ phút này, Kiều Tuyết Nghiên đang dọn dẹp hành lý trong ký túc xá, còn lại bốn người im lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt nặng nề, tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, cũng không biết nói gì mới tốt.
“Tuyết Nghiên, cậu thật sự muốn đi sao?”
Nam Cung Dao không đành lòng hỏi, cô cũng không biết nên đi khuyên bạn tốt như thế nào, xảy ra chuyện như vậy quả thật khiến cho người ta khổ sở.
“Tuyết Nghiên, chỉ có một năm nữa là tốt nghiệp, cậu...” Tôn Viện khuyên nhủ.
“Đúng vậy! Chúng tớ cũng không nỡ xa cậu.” Giọng Kim Miêu.
“Mặc dù chúng ta tranh cãi, nhưng cũng không có nghĩa quan hệ giữa chúng ta tan vỡ, tớ cũng không hy vọng cậu đi.” Hàn Nhạc Nhạc cắn môi nói.
Cô cũng không phải cô gái có đầu óc xấu, mặc dù từng có va chạm với Kiều Tuyết Nghiên, nhưng không phải là mâu thuẫn quan trọng gì, lời Kim Miêu nói đã khiến cho cô tỉnh ngộ rồi, mình lại càng không cam lòng.
Kiều Tuyết Nghiên dừng động tác thu xếp đồ đạc, liếc mắt nhìn bốn người bạn chung phòng ký túc xá, “Tớ cũng không nỡ xa các cậu, nhưng bây giờ mẹ tớ không có ở đây, ở lại đây chỉ thêm đau lòng.”
“Tuyết Nghiên, chúng tớ vĩnh viễn đều là bạn tốt của cậu.” Nam Cung Dao kéo tay cô nói.
“Ừ, tớ hiểu, không có chuyện gì đâu! Chúng ta có thể dùng chat webcam messenger! Hơn nữa, tớ cũng không phải một đi không trở lại, muốn gặp mặt vẫn rất dễ dàng.” Kiều Tuyết Nghiên cố thả lỏng giật giật khóe miệng.
“Thấy cậu như vậy chúng tớ cũng yên lòng, trong đời người đều phải trải qua nhấp nhô như vậy, rồi sẽ qua.” Kim Miêu vỗ vỗ vai cô.
“Cám ơn các cậu.”
Buổi tối, năm người cùng ra ngoài ăn cơm, Hàn Nhạc Nhạc la hét nhất định mời khách, mọi người cũng không phụ ý tốt của cô ấy, liền theo cô.
Bởi vì chia tay Kiều Tuyết Nghiên, tất cả mọi người uống hơi nhiều, kêu không say không về.
Cơm nước xong, ý kiến năm người không thống nhất, có người nói đi hát karaoke, có người nói đi quán bar vui vẻ, cuối cùng nghe lời Kim Miêu đi quán bar, bởi vì ở đó đủ náo nhiệt, bầu không khí đủ HIGH.
Quán bar “Tả Ngạn” luôn làm ăn rất tốt, gần như chật ních, năm nữ sinh uống đến say khướt đi vào, xếp thành một hàng ngồi xuống quanh quầy bar, trận thế hơi lớn.
“Bày tất cả tuyệt kỹ sở trường ở nơi này ra, chúng tôi muốn uống Cocktail đặc trưng của quán này.” Hàn Nhạc Nhạc gục ở đó kêu lên, đầu cô đã choáng váng xây sẩm rồi, gục trong tình trạng nửa tỉnh táo.
“Được, xin chờ một chút.”
Sau khi uống rượu, năm người lại chạy đến sàn nhảy khiêu vũ, như người điên ra sức chơi đùa, khiến cả đám đàn ông chạy đến gần, người đẹp mà! Nào có chuyện không được hoan nghênh.
Nam Cung Thần híp mắt ngồi trên ghế sa lon nhìn các cô, thỉnh thoảng uống ngụm rượu, anh vốn tìm Kiều Tuyết Nghiên hàn huyên tâm sự một chút, kết quả một chút xíu thời gian cô cũng không cho anh, vé máy bay cũng đã mua xong, sáng sớm ngày mai đi.
Ngẫm lại cũng tức giận!
Trong lòng càng tức giận rượu uống càng hăng, từ hết ngụm nhỏ này đến ngụm nhỏ khác thành hết ly này đến ly khác, có cảm giác mượn rượu giải sầu.
Trong hoảng hốt Kiều Tuyết Nghiên giống như cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, nhìn chung quanh một vòng vẫn không thấy bóng người quen thuộc, nên không để ý nữa.
Thả lỏng bản thân nhảy múa theo âm nhạc, qua tối nay cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này, cho nên, coi như xem là lần cuối mặc sức vui vẻ đi!
‘Tuyết Nghiên, cậu vẫn còn là xử nữ chứ? Không bằng tối nay... Chọn một soái ca đi?” Hàn Nhạc Nhạc đột nhiên ghé sát bên tai cô nháy mắt ra hiệu.
Bởi vì Kiều Tuyết Nghiên uống nhiều, gương mặt ửng hồng quay quay, bị cô ấy khẽ xúi bậy như vậy, mặt càng đỏ hơn, “Nói càn gì vậy?”
“Cậu sắp phải rời khỏi nơi này, chẳng lẽ không muốn tìm đàn ông để cậu nhớ tới tối nay sao?” Hàn Nhạc Nhạc cười đến mập mờ.
Nam Cung Dao cũng không biết từ đâu chui ra, “Hai cậu đang thì thầm gì vậy?”
“Không có gì, tớ muốn đi toilet.” Kiều Tuyết Nghiên vội vàng lách người.
Lúc cô rời đi, đồng thời Nam Cung Thần cũng đứng dậy.
--- ---------- -----
Trong phòng rửa tay, Kiều Tuyết Nghiên đang dùng nước lạnh rửa mặt, để cho mình tỉnh táo một chút, tối nay uống rượu hơi lộn xộn, thiêu đốt khiến trong dạ dày thật khó chịu.
Vịn tường chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên bị một tên lưu manh cản lại, cười đến rất dâm đãng, “Người đẹp, một mình à? Có muốn để em trai cùng em?”
“Tránh ra!” Kiều Tuyết Nghiên phản cảm nhất những đối tượng lưu manh cả ngày đi ngang qua.
“Chà! Người đẹp còn không vui mừng.”
Nhìn bóng dáng anh ta chậm rãi đến gần, Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, một mùi thuốc lá mùi rượu hỗn hợp xen lẫn mùi nước hoa thấp kém kỳ quái cùng nhau chui vào mũi cô, chán ghét khiến cô một ngụm phun tới.
Vừa vặn toàn bộ phun lên người tên lưu manh định mưu đồ bất chính, giận đến an ta mắng chửi người, “Con đàn bà thúi! Có phải mày cố ý không! Tìm chết!”
Thân thể Kiều Tuyết Nghiên nghiêng qua, tránh thoát cú đấm của anh ta, nhưng mà mình chưa từng luyện thuật phòng thân gì, tránh được đòn thứ nhất lại tránh không khỏi lần thứ hai.
Ở thời khắc mấu chốt, Nam Cung Thần dfienddn lieqiudoon kịp thời xuất hiện giữ chặt tên lưu manh phách lối, giữ cổ tay anh ta vung mạnh lên, sức lực to lớn, đau đến tên lưu manh kêu cha gọi mẹ.
“Các người... Có bản lĩnh chờ ở đây!” Tên lưu manh ấp úng hung ác nói.
“Mày chắc chắn mày là người bình thường sao?” Nam Cung Thần kinh ngạc.
“Ông... Ông đây đương nhiên là người bình thường!” Tên lưu manh bị anh hỏi cho bối rối.
“Vậy thì tốt, mày ở đây chờ, tao tìm người đánh chết mày!” Nam Cung Thần không khách khí nói.
Tên lưu manh bị khí thế và ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, không để ý trên người tràn đầy dơ bẩn, lảo đảo nghiêng ngả chạy đi.
“Cám ơn.”
Kiều Tuyết Nghiên nhìn thấy là anh, bỗng nhiên yên tâm.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Nam Cung Thần gọn gàng dứt khoát.
“À... Nhóm Dao Dao còn trong sàn nhảy, tôi muốn đi tìm bọn họ.” Kiều Tuyết Nghiên vẫn còn bài xích việc cùng một chỗ với anh.
“Đi theo anh.”
Nam Cung Thần không để cho cô từ chối, chạy thẳng tới chỗ anh đậu xe, nhét cô lên ghế lái phụ, đóng kín cửa mới lên xe.
“Anh... Muốn làm gì?” Kiều Tuyết Nghiên khiếp sợ nhìn anh.
“Em cảm thấy thế nào?” Nam Cung Thần thắt chặt dây an toàn sau đó chậm rãi đến gần cô.
Kiều Tuyết Nghiên lập tức vội vàng che miệng, nói lắp bắp: “Anh... Anh đừng làm loạn! Vừa rồi tôi mới ói, rất thúi.”
Nam Cung Thần bị lời của cô chọc cười, phun ra từng câu từng chữ, “Em nghĩ hơi nhiều.”
“Rõ ràng là anh... Tạo ảo giác cho tôi!” Kiều Tuyết Nghiên giận dữ trừng mắt liếc anh.
“Mặt của em rất đỏ, chẳng lẽ... Rất chờ mong anh hôn em?” Nam Cung Thần mập mờ vuốt ve gò má ửng đỏ của cô.
“Mong cái mông! Tôi uống say rồi.” Kiều Tuyết Nghiên lập tức cãi bướng.
“Thật sao? Sao anh có cảm giác em rất tỉnh táo?”
“Tôi muốn xuống xe.” Kiều Tuyết Nghiên không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với anh nữa.
Nam Cung Thần đột nhiên cho xe chạy, mau chóng lao về trước, dọa khiến Kiều Tuyết Nghiên vội vàng nắm chặt tay cầm, tức giận mắng: “Anh đây là bắt cóc!”
“Anh cứ bắt cóc em thì sao?”
“Anh!” Kiều Tuyết Nghiên giận đến quai hàm phình lên.
Bây giờ cô cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, đầu còn choáng váng, nhưng ccô vô cùng rõ ràng lời nói và việc làm của mình, chung đụng với người đàn ông này, trình độ nguy hiểm rất lớn.
Xe dừng trước cửa một khách sạn, thần kinh Kiều Tuyết Nghiên căng thẳng trong nháy mắt, ngón tay giữ chặt chỗ ngồi, không muốn đi xuống.
“Xuống xe.”
Nam Cung Thần mở cửa xe giúp cô, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi không muốn.” Giọng Kiều Tuyết Nghiên không lớn, nhưng lộ ra vẻ kiên định.
“Em không muốn cái gì?” Nam Cung Thần đùa giỡn vểnh môi, cánh tay đặt trên cửa xe, khẽ cúi người nhìn cô.
“Lưu manh!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng.
Anh mang cô tới khách sạn, còn có thể làm gì? Thật đáng chết!
“Anh thấy trên người em thật bẩn thỉu, tốt bụng dẫn em tới khách sạn tắm, em thật hay, lại nghĩ tới phương diện kia.” Nam Cung Thần tỏ vẻ vô tội nhìn cô.
“Anh... Nói hươu nói vượn!” Kiều Tuyết Nghiên cực kỳ rõ ràng cảm thấy anh vô cùng đáng ghét!
“Sao anh lại nói hươu nói vượn? Đàn ông ngửi thấy mùi trên người em chỉ biết trốn tránh, sao có thể có ham muốn ở phương diện kia?” Nam Cung Thần nói nghiêm trang.
Kiều Tuyết Nghiên mắc cỡ đỏ bừng mặt, người đàn ông thúi đáng hận này! Chỉ thích lấy mình làm trò cười!
Cô tức giận vội đẩy anh ra, “Cộp cộp cộp” đi vào khách sạn, đi sau lưng cô, trên môi Nam Cung Thần lộ ra nụ cười mưu kế đã thực hiện được, ngay sau đó biến mất, chậm rãi đuổi theo.
Hơn nửa đêm, một nam một nữ đặt phòng, cho dù là ai cũng sẽ hiểu sai.
Kiều Tuyết Nghiên có cảm giác muốn chui xuống hố, sao ánh mắt những người này nhìn cô đều quái dị như vậy? Giống như cô làm chuyện không thể để người nhìn thấy.
Sau khi nhận được thẻ phòng, Kiều Tuyết Nghiên liên tục không ngừng lao vào trong phòng, không quên quay đầu lại cảnh cáo Nam Cung Thần, “Không cho phép theo vào!”
Sau khi sự việc xảy ra liên tiếp, anh rất lo lắng cho Kiều Tuyết Nghiên.
Mà trong giờ phút này, Kiều Tuyết Nghiên đang dọn dẹp hành lý trong ký túc xá, còn lại bốn người im lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt nặng nề, tớ nhìn cậu, cậu nhìn tớ, cũng không biết nói gì mới tốt.
“Tuyết Nghiên, cậu thật sự muốn đi sao?”
Nam Cung Dao không đành lòng hỏi, cô cũng không biết nên đi khuyên bạn tốt như thế nào, xảy ra chuyện như vậy quả thật khiến cho người ta khổ sở.
“Tuyết Nghiên, chỉ có một năm nữa là tốt nghiệp, cậu...” Tôn Viện khuyên nhủ.
“Đúng vậy! Chúng tớ cũng không nỡ xa cậu.” Giọng Kim Miêu.
“Mặc dù chúng ta tranh cãi, nhưng cũng không có nghĩa quan hệ giữa chúng ta tan vỡ, tớ cũng không hy vọng cậu đi.” Hàn Nhạc Nhạc cắn môi nói.
Cô cũng không phải cô gái có đầu óc xấu, mặc dù từng có va chạm với Kiều Tuyết Nghiên, nhưng không phải là mâu thuẫn quan trọng gì, lời Kim Miêu nói đã khiến cho cô tỉnh ngộ rồi, mình lại càng không cam lòng.
Kiều Tuyết Nghiên dừng động tác thu xếp đồ đạc, liếc mắt nhìn bốn người bạn chung phòng ký túc xá, “Tớ cũng không nỡ xa các cậu, nhưng bây giờ mẹ tớ không có ở đây, ở lại đây chỉ thêm đau lòng.”
“Tuyết Nghiên, chúng tớ vĩnh viễn đều là bạn tốt của cậu.” Nam Cung Dao kéo tay cô nói.
“Ừ, tớ hiểu, không có chuyện gì đâu! Chúng ta có thể dùng chat webcam messenger! Hơn nữa, tớ cũng không phải một đi không trở lại, muốn gặp mặt vẫn rất dễ dàng.” Kiều Tuyết Nghiên cố thả lỏng giật giật khóe miệng.
“Thấy cậu như vậy chúng tớ cũng yên lòng, trong đời người đều phải trải qua nhấp nhô như vậy, rồi sẽ qua.” Kim Miêu vỗ vỗ vai cô.
“Cám ơn các cậu.”
Buổi tối, năm người cùng ra ngoài ăn cơm, Hàn Nhạc Nhạc la hét nhất định mời khách, mọi người cũng không phụ ý tốt của cô ấy, liền theo cô.
Bởi vì chia tay Kiều Tuyết Nghiên, tất cả mọi người uống hơi nhiều, kêu không say không về.
Cơm nước xong, ý kiến năm người không thống nhất, có người nói đi hát karaoke, có người nói đi quán bar vui vẻ, cuối cùng nghe lời Kim Miêu đi quán bar, bởi vì ở đó đủ náo nhiệt, bầu không khí đủ HIGH.
Quán bar “Tả Ngạn” luôn làm ăn rất tốt, gần như chật ních, năm nữ sinh uống đến say khướt đi vào, xếp thành một hàng ngồi xuống quanh quầy bar, trận thế hơi lớn.
“Bày tất cả tuyệt kỹ sở trường ở nơi này ra, chúng tôi muốn uống Cocktail đặc trưng của quán này.” Hàn Nhạc Nhạc gục ở đó kêu lên, đầu cô đã choáng váng xây sẩm rồi, gục trong tình trạng nửa tỉnh táo.
“Được, xin chờ một chút.”
Sau khi uống rượu, năm người lại chạy đến sàn nhảy khiêu vũ, như người điên ra sức chơi đùa, khiến cả đám đàn ông chạy đến gần, người đẹp mà! Nào có chuyện không được hoan nghênh.
Nam Cung Thần híp mắt ngồi trên ghế sa lon nhìn các cô, thỉnh thoảng uống ngụm rượu, anh vốn tìm Kiều Tuyết Nghiên hàn huyên tâm sự một chút, kết quả một chút xíu thời gian cô cũng không cho anh, vé máy bay cũng đã mua xong, sáng sớm ngày mai đi.
Ngẫm lại cũng tức giận!
Trong lòng càng tức giận rượu uống càng hăng, từ hết ngụm nhỏ này đến ngụm nhỏ khác thành hết ly này đến ly khác, có cảm giác mượn rượu giải sầu.
Trong hoảng hốt Kiều Tuyết Nghiên giống như cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, nhìn chung quanh một vòng vẫn không thấy bóng người quen thuộc, nên không để ý nữa.
Thả lỏng bản thân nhảy múa theo âm nhạc, qua tối nay cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này, cho nên, coi như xem là lần cuối mặc sức vui vẻ đi!
‘Tuyết Nghiên, cậu vẫn còn là xử nữ chứ? Không bằng tối nay... Chọn một soái ca đi?” Hàn Nhạc Nhạc đột nhiên ghé sát bên tai cô nháy mắt ra hiệu.
Bởi vì Kiều Tuyết Nghiên uống nhiều, gương mặt ửng hồng quay quay, bị cô ấy khẽ xúi bậy như vậy, mặt càng đỏ hơn, “Nói càn gì vậy?”
“Cậu sắp phải rời khỏi nơi này, chẳng lẽ không muốn tìm đàn ông để cậu nhớ tới tối nay sao?” Hàn Nhạc Nhạc cười đến mập mờ.
Nam Cung Dao cũng không biết từ đâu chui ra, “Hai cậu đang thì thầm gì vậy?”
“Không có gì, tớ muốn đi toilet.” Kiều Tuyết Nghiên vội vàng lách người.
Lúc cô rời đi, đồng thời Nam Cung Thần cũng đứng dậy.
--- ---------- -----
Trong phòng rửa tay, Kiều Tuyết Nghiên đang dùng nước lạnh rửa mặt, để cho mình tỉnh táo một chút, tối nay uống rượu hơi lộn xộn, thiêu đốt khiến trong dạ dày thật khó chịu.
Vịn tường chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên bị một tên lưu manh cản lại, cười đến rất dâm đãng, “Người đẹp, một mình à? Có muốn để em trai cùng em?”
“Tránh ra!” Kiều Tuyết Nghiên phản cảm nhất những đối tượng lưu manh cả ngày đi ngang qua.
“Chà! Người đẹp còn không vui mừng.”
Nhìn bóng dáng anh ta chậm rãi đến gần, Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, một mùi thuốc lá mùi rượu hỗn hợp xen lẫn mùi nước hoa thấp kém kỳ quái cùng nhau chui vào mũi cô, chán ghét khiến cô một ngụm phun tới.
Vừa vặn toàn bộ phun lên người tên lưu manh định mưu đồ bất chính, giận đến an ta mắng chửi người, “Con đàn bà thúi! Có phải mày cố ý không! Tìm chết!”
Thân thể Kiều Tuyết Nghiên nghiêng qua, tránh thoát cú đấm của anh ta, nhưng mà mình chưa từng luyện thuật phòng thân gì, tránh được đòn thứ nhất lại tránh không khỏi lần thứ hai.
Ở thời khắc mấu chốt, Nam Cung Thần dfienddn lieqiudoon kịp thời xuất hiện giữ chặt tên lưu manh phách lối, giữ cổ tay anh ta vung mạnh lên, sức lực to lớn, đau đến tên lưu manh kêu cha gọi mẹ.
“Các người... Có bản lĩnh chờ ở đây!” Tên lưu manh ấp úng hung ác nói.
“Mày chắc chắn mày là người bình thường sao?” Nam Cung Thần kinh ngạc.
“Ông... Ông đây đương nhiên là người bình thường!” Tên lưu manh bị anh hỏi cho bối rối.
“Vậy thì tốt, mày ở đây chờ, tao tìm người đánh chết mày!” Nam Cung Thần không khách khí nói.
Tên lưu manh bị khí thế và ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, không để ý trên người tràn đầy dơ bẩn, lảo đảo nghiêng ngả chạy đi.
“Cám ơn.”
Kiều Tuyết Nghiên nhìn thấy là anh, bỗng nhiên yên tâm.
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Nam Cung Thần gọn gàng dứt khoát.
“À... Nhóm Dao Dao còn trong sàn nhảy, tôi muốn đi tìm bọn họ.” Kiều Tuyết Nghiên vẫn còn bài xích việc cùng một chỗ với anh.
“Đi theo anh.”
Nam Cung Thần không để cho cô từ chối, chạy thẳng tới chỗ anh đậu xe, nhét cô lên ghế lái phụ, đóng kín cửa mới lên xe.
“Anh... Muốn làm gì?” Kiều Tuyết Nghiên khiếp sợ nhìn anh.
“Em cảm thấy thế nào?” Nam Cung Thần thắt chặt dây an toàn sau đó chậm rãi đến gần cô.
Kiều Tuyết Nghiên lập tức vội vàng che miệng, nói lắp bắp: “Anh... Anh đừng làm loạn! Vừa rồi tôi mới ói, rất thúi.”
Nam Cung Thần bị lời của cô chọc cười, phun ra từng câu từng chữ, “Em nghĩ hơi nhiều.”
“Rõ ràng là anh... Tạo ảo giác cho tôi!” Kiều Tuyết Nghiên giận dữ trừng mắt liếc anh.
“Mặt của em rất đỏ, chẳng lẽ... Rất chờ mong anh hôn em?” Nam Cung Thần mập mờ vuốt ve gò má ửng đỏ của cô.
“Mong cái mông! Tôi uống say rồi.” Kiều Tuyết Nghiên lập tức cãi bướng.
“Thật sao? Sao anh có cảm giác em rất tỉnh táo?”
“Tôi muốn xuống xe.” Kiều Tuyết Nghiên không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này với anh nữa.
Nam Cung Thần đột nhiên cho xe chạy, mau chóng lao về trước, dọa khiến Kiều Tuyết Nghiên vội vàng nắm chặt tay cầm, tức giận mắng: “Anh đây là bắt cóc!”
“Anh cứ bắt cóc em thì sao?”
“Anh!” Kiều Tuyết Nghiên giận đến quai hàm phình lên.
Bây giờ cô cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, đầu còn choáng váng, nhưng ccô vô cùng rõ ràng lời nói và việc làm của mình, chung đụng với người đàn ông này, trình độ nguy hiểm rất lớn.
Xe dừng trước cửa một khách sạn, thần kinh Kiều Tuyết Nghiên căng thẳng trong nháy mắt, ngón tay giữ chặt chỗ ngồi, không muốn đi xuống.
“Xuống xe.”
Nam Cung Thần mở cửa xe giúp cô, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi không muốn.” Giọng Kiều Tuyết Nghiên không lớn, nhưng lộ ra vẻ kiên định.
“Em không muốn cái gì?” Nam Cung Thần đùa giỡn vểnh môi, cánh tay đặt trên cửa xe, khẽ cúi người nhìn cô.
“Lưu manh!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng.
Anh mang cô tới khách sạn, còn có thể làm gì? Thật đáng chết!
“Anh thấy trên người em thật bẩn thỉu, tốt bụng dẫn em tới khách sạn tắm, em thật hay, lại nghĩ tới phương diện kia.” Nam Cung Thần tỏ vẻ vô tội nhìn cô.
“Anh... Nói hươu nói vượn!” Kiều Tuyết Nghiên cực kỳ rõ ràng cảm thấy anh vô cùng đáng ghét!
“Sao anh lại nói hươu nói vượn? Đàn ông ngửi thấy mùi trên người em chỉ biết trốn tránh, sao có thể có ham muốn ở phương diện kia?” Nam Cung Thần nói nghiêm trang.
Kiều Tuyết Nghiên mắc cỡ đỏ bừng mặt, người đàn ông thúi đáng hận này! Chỉ thích lấy mình làm trò cười!
Cô tức giận vội đẩy anh ra, “Cộp cộp cộp” đi vào khách sạn, đi sau lưng cô, trên môi Nam Cung Thần lộ ra nụ cười mưu kế đã thực hiện được, ngay sau đó biến mất, chậm rãi đuổi theo.
Hơn nửa đêm, một nam một nữ đặt phòng, cho dù là ai cũng sẽ hiểu sai.
Kiều Tuyết Nghiên có cảm giác muốn chui xuống hố, sao ánh mắt những người này nhìn cô đều quái dị như vậy? Giống như cô làm chuyện không thể để người nhìn thấy.
Sau khi nhận được thẻ phòng, Kiều Tuyết Nghiên liên tục không ngừng lao vào trong phòng, không quên quay đầu lại cảnh cáo Nam Cung Thần, “Không cho phép theo vào!”
/119
|