1.
Tuy thời gian chúng tôi quen nhau khá dài nhưng suy cho cùng vẫn chưa chính thức ở bên nhau. Sau khi nghiêm túc xác định quan hệ mới phát hiện ra đủ thứ vấn đề, ví dụ như ham muốn khống chế đối phương của người nào đó tương đối mạnh.
Tôi có một thói quen. Lúc ra nhà hàng ăn uống cùng người khác, tôi sẽ là người mở cửa trước rồi đứng giữ cánh cửa cho đến khi người kia vào trong mới thôi.
Ra ngoài với lão, tôi giữ cửa cho lão được vài lần thì bị nhắc nhở với thái độ không mấy vui vẻ: “Chuyện như thế này nên để đàn ông làm chứ.”
Thôi được, để anh làm.
Quan niệm về thời gian của tôi rất mạnh. Lần nào cũng đến trước giờ hẹn khoảng hai mươi phút.
Lão lại không vui: “Em có thể đến muộn để anh chờ được không?”
Thôi được, tôi đành ở nhà loanh quanh vài vòng để đến muộn mười phút.
Mỗi lần chúng tôi ra ngoài làm gì đều do lão thanh toán, tôi thấy hơi ngại nên giành thanh toán thì bị lão ngăn lại. Một lần tôi tranh thủ thanh toán lúc lão vào nhà vệ sinh, lúc quay ra, lão giận đến tái mặt.
Mua hai chai nước khoáng, đang định mở nắp thì nhướn mày nhìn lão, giả bộ yếu đuối: “Em mở không được.”
Lão đón lấy rồi vặn ra ngay, cắm ống hút cẩn thận rồi mới đưa tôi rồi còn vươn tay xoa đầu tôi, tâm trạng có vẻ phấn khởi lắm.
Đàn ông nhiều khi ấu trĩ thật đấy.
2.
Trước đây một chị khóa trên nói với tôi, hồi mới đến Bắc Kinh, chị ấy rất không quen.
“Hẹn bạn năm rưỡi đi ăn thì ba giờ đã bị lôi ra khỏi nhà, chị còn hậm hực sao phải đi sớm thế. Bọn chị lên một chiếc xe bus, chị cảm thấy chiếc xe đó cứ lắc la lắc lư thế nào í. Qua vài chiếc cầu rồi lại qua vài con sông, chị còn nghi ngờ không biết có phải sang tận Thiên Tân ăn cơm không. Vất vả lắm mới xuống xe được thì bạn chị bảo còn phải đi hai tuyến tàu điện ngầm nữa, lúc ấy chị chỉ muốn ngất, muốn ngồi xuống đất mà khóc, vừa khóc vừa chửi: Mẹ nó, sao Bắc Kinh rộng vậy trời?”
Có nghe nhưng tôi chỉ coi đó là một câu chuyện cười, cười khúc khích cả buổi.
Lúc đến đây mới biết đó là sự thực. Không hề nói quá chút nào!
Năm thứ nhất lão sống ở khu Hải Điện, tôi thì ở khu Triều Dương, muốn gặp nhau chúng tôi phải mất hai tiếng ngồi xe.
“Sao em cứ có cảm giác như chúng ta đang yêu xa thế nhỉ?”
Lão gật đầu: “Anh cũng thấy thế.”
Không bao lâu sao lão quyết định mua xe.
“Sao lại lãng phí tiền bạc như thế?”
“Anh sợ em vất vả.”
Tôi rất cảm động.
Nhưng chúng tôi nhanh chóng nhận ra, trong giờ cao điểm Bắc Kinh giống như cháo đang ninh trên bếp vậy, xe cộ ngập tràn mọi ngóc ngách.
Tan sở lão đến đón tôi đi ăn, chờ mãi mà không thấy lão đến, tôi liền gọi điện: “Anh đến đâu rồi?”
“Đến đường Tân Nhai rồi.”
Một tiếng sau tôi lại gọi: “Đến đâu rồi?”
“Vẫn ở đường Tân Nhai.”
Một tiếng nữa: “Đến đâu?”
“Đường Tân Nhai.”
“…”
Mãi đến khi mặt trời đã lặn, trăng đã lên, lão mới gọi điện cho tôi: “Đường Âu Nhai không đi được, em ngồi tuyến tàu điện ngầm số 5 đến đây rồi chúng ta đi ăn khuya…”
… Thà đi tàu điện ngầm ngay từ đầu có phải hơn không???
3.
Sau lần đó, cuộc đời bạn F chỉ còn hai việc phải làm: kiếm tiền và thuyết phục tôi dọn sang chỗ lão.
“Em dọn qua đây ở với anh đi.”
“Không.”
“Hay là anh dọn qua nhé?”
“Không.”
“Cho anh một lý do.”
“Mẹ em không cho.”
“Mẹ em có cho.”
“Bao giờ?”
“Anh gửi bánh trung thu cho cô rồi tranh thủ hỏi ý kiến cô luôn, cô bảo chỉ cần em đồng ý là được.”
“Khoan đã, anh gửi bánh trung thu cho mẹ em á? Sao em không biết?”
“Chuyện em không biết nhiều lắm, đừng đánh trống lảng, em có dọn không đây?”
“Không dọn! Em không quen.”
“Sớm muộn gì em chẳng ở với anh, phải làm quen sớm đi.”
“Anh phiền thế nhỉ? Em bảo không dọn là không dọn.” Cuối cùng lão không nói đến nữa, tôi cứ nghĩ lão đã từ bỏ ý định rồi. Nào ngờ một ngày đẹp trời, lão ném cho tôi một xấp giấy.
“Gì thế này?”
“Báo cáo phân tích tính khả thi đấy.”
Đúng thế. Trong thời gian này lão không nhắc đến chuyện này nữa là vì bận đi thu thập số liệu. Để thuyết phục tôi dọn qua ở cùng lão, lão đã phân tích kỹ từng mặt lợi mặt hại của đủ các vấn đề rồi nêu cả biện pháp cụ thể, thậm chí còn có ví dụ tham khảo, vẽ cả sơ đồ khu vực và cả biểu đồ Mekko (biểu đồ miền)…
“Vậy… nếu em vẫn chưa đồng ý thì sao?”
“Anh sẽ làm thêm một bài thuyết trình bằng Powerpoint nữa.”
Anh thôi đi được chưa hả?!
4.
Cuối cùng tôi vẫn cho lão toại nguyện.
“Đây là thành quả cho sự nỗ lực của anh!”
Nhìn bộ mặt đắc ý của lão, tôi thực sự không nhẫn tâm nói cho lão biết nguyên nhân thực sự là… tôi đã đổi việc, công ty mới cách nhà lão chỉ mười lăm phút đi xe, tôi bấm ngón tay tính sơ sơ, như thế tôi có thể ngủ thêm một tiếng mỗi ngày!!!
Lập tức quyết định dọn nhà!
5.
Sau khi sống chung, dĩ nhiên có rất nhiều thói quen cần dần dần thay đổi.
Vấn đề đầu tiên mà chúng tôi gặp phải là: lão phải bật đèn ngủ suốt đêm, còn tôi thì đã quen tắt đèn trước khi lên giường, một tia sáng cũng không được.
Chiều tôi, lão chủ động tắt đèn.
Thấy lão trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi dậy bật đèn lên.
Thế là chuyển sang tôi cả đêm mất ngủ.
Thương tôi, lão ôm chăn gối ra sofa ngủ.
Thời gian ấy cả hai chúng tôi đều không ngủ ngon, tinh thần sa sút trầm trọng, nhưng phải làm sao đây, vấn đề thói quen quả thực không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.
Không bao lâu sau là ngày thất tịch (7/7 âm lịch – ngày lễ Tình Nhân của TQ). Đó là lễ thất tịch đầu tiên của chúng tôi, dĩ nhiên tôi rất mong đợi, hỏi khéo lão sẽ tặng quà gì cho tôi.
“Thứ mà em cần nhất.” Lão trả lời.
Đoán già đoán non chờ đến ngày hôm đó, lão đưa tôi một chiếc hộp, tôi cẩn thận mở ra thì có cảm giác một đàn quạ đen vừa bay qua đầu.
Đây là lễ thất tịch đầu tiên của tụi mình mà!
Quà mà người nào đó tặng cho tôi là… cái bịt mắt!!!
“Thế là cả hai chúng mình đều có thể ngủ ngon rồi.”
…
Rất muốn tẩn cho lão này một trận. Không ai được ngăn cản hết!
6.
Lại một lễ thất tịch nữa đến.
Không may, thời gian đó cả hai chúng tôi đều bù đầu với công việc, cuối tuần mỗi đứa một cái máy tính ngồi làm thêm điên cuồng. Mãi đến khi trời tối, tôi đứng dậy vươn vai mới sực nhớ ra… Hôm nay là ngày thất tịch!
Chạy đi đòi quà của lão, lão sửng sốt rồi ngây thơ vô tội nói:
“Quên mất rồi, sao em không nhắc anh?”
Tôi giận đến cào tường: “Mợ, em cũng không nhớ ra.”
7.
Lão F chê tôi tướng ngủ không đẹp, thường cuộn chăn vào người rồi vắt cả chân lên bụng lão, làm lão thao thức suốt đêm.
Tôi nói: “Nếu em còn thế anh cứ lay em dậy nhá.”
Tôi chỉ nói khách khí thế thôi, nào ngờ lão này nửa đêm lay tôi dậy thật.
“Tự xem đi, em chiếm chỗ gớm chưa kìa.”
Tôi nhìn ngó, đúng thế thật, tôi dang rộng tay chân theo hình chữ đại, chiếm hai phần ba giường.
Chân thành giải thích với lão rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Một lúc sau tôi thức giấc vì nóng quá, dậy mới nhận ra mình cuộn trong chăn còn người nào đó cuộn tròn nằm ở mép giường, trông thật đáng thương.
Tôi kéo kín chăn đắp lên cho lão, ý đồ che giấu sự xấu tính của mình. Nào ngờ vừa chạm vào lão đã tỉnh. Tôi nhanh chóng quyết định giả vờ đáng thương: “Anh yêu, em vừa gặp ác mộng, mơ thấy mình ngồi trên ca nô và ca nô bị lật, em rơi xuống biển, lạnh vô cùng tận.”
Lão nói: “Ừ, anh cũng lạnh lắm.”
Tôi: “Bọn mình đúng là có thần giao cách cảm, hahaha.”
Lão: “Anh lạnh là vì không có chăn đắp, còn em lạnh là vì chột dạ chứ gì??”
8.
Ở cùng nhau lâu ngày, tôi phát hiện lão F có rất nhiều triệu chứng của bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tiền trong ví lão nhất thiết phải được sắp xếp theo mệnh giá và phải xếp cùng một chiều.
Đồ đạc phải được đặt ở vị trí cố định: ví tiền và chìa khóa để ở huyền quan (khu vực từ cửa vào đến trong nhà), điều khiển TV để trong ngăn kéo bên trái của bàn uống nước, Ipad để ở tủ TV…
Tất cả đồ dùng hàng ngày phải mua theo một số nhãn hiệu nhất định.
Tất cả đồ dùng phải xếp thẳng tắp, song song với mặt bàn.
Quần áo trong tủ xếp theo độ dày và màu sắc từ đậm đến nhạt.
Lão còn đem tất cả đồ trang điểm, dưỡng da của tôi xếp thành hàng theo cao thấp to bé, miệng chai còn phải xếp theo cùng một hướng.
“Xin hỏi chúng đang tập quân sự à?” Tôi hỏi lão.
“Em không thấy nhìn thế thoải mái hơn à?”
“Em hỏi anh một câu nhé, anh nhất định phải trả lời thật lòng đấy.”
“Hỏi đi.”
“Anh thực sự không phải cung Xử Nữ chứ?!”
Tuy thời gian chúng tôi quen nhau khá dài nhưng suy cho cùng vẫn chưa chính thức ở bên nhau. Sau khi nghiêm túc xác định quan hệ mới phát hiện ra đủ thứ vấn đề, ví dụ như ham muốn khống chế đối phương của người nào đó tương đối mạnh.
Tôi có một thói quen. Lúc ra nhà hàng ăn uống cùng người khác, tôi sẽ là người mở cửa trước rồi đứng giữ cánh cửa cho đến khi người kia vào trong mới thôi.
Ra ngoài với lão, tôi giữ cửa cho lão được vài lần thì bị nhắc nhở với thái độ không mấy vui vẻ: “Chuyện như thế này nên để đàn ông làm chứ.”
Thôi được, để anh làm.
Quan niệm về thời gian của tôi rất mạnh. Lần nào cũng đến trước giờ hẹn khoảng hai mươi phút.
Lão lại không vui: “Em có thể đến muộn để anh chờ được không?”
Thôi được, tôi đành ở nhà loanh quanh vài vòng để đến muộn mười phút.
Mỗi lần chúng tôi ra ngoài làm gì đều do lão thanh toán, tôi thấy hơi ngại nên giành thanh toán thì bị lão ngăn lại. Một lần tôi tranh thủ thanh toán lúc lão vào nhà vệ sinh, lúc quay ra, lão giận đến tái mặt.
Mua hai chai nước khoáng, đang định mở nắp thì nhướn mày nhìn lão, giả bộ yếu đuối: “Em mở không được.”
Lão đón lấy rồi vặn ra ngay, cắm ống hút cẩn thận rồi mới đưa tôi rồi còn vươn tay xoa đầu tôi, tâm trạng có vẻ phấn khởi lắm.
Đàn ông nhiều khi ấu trĩ thật đấy.
2.
Trước đây một chị khóa trên nói với tôi, hồi mới đến Bắc Kinh, chị ấy rất không quen.
“Hẹn bạn năm rưỡi đi ăn thì ba giờ đã bị lôi ra khỏi nhà, chị còn hậm hực sao phải đi sớm thế. Bọn chị lên một chiếc xe bus, chị cảm thấy chiếc xe đó cứ lắc la lắc lư thế nào í. Qua vài chiếc cầu rồi lại qua vài con sông, chị còn nghi ngờ không biết có phải sang tận Thiên Tân ăn cơm không. Vất vả lắm mới xuống xe được thì bạn chị bảo còn phải đi hai tuyến tàu điện ngầm nữa, lúc ấy chị chỉ muốn ngất, muốn ngồi xuống đất mà khóc, vừa khóc vừa chửi: Mẹ nó, sao Bắc Kinh rộng vậy trời?”
Có nghe nhưng tôi chỉ coi đó là một câu chuyện cười, cười khúc khích cả buổi.
Lúc đến đây mới biết đó là sự thực. Không hề nói quá chút nào!
Năm thứ nhất lão sống ở khu Hải Điện, tôi thì ở khu Triều Dương, muốn gặp nhau chúng tôi phải mất hai tiếng ngồi xe.
“Sao em cứ có cảm giác như chúng ta đang yêu xa thế nhỉ?”
Lão gật đầu: “Anh cũng thấy thế.”
Không bao lâu sao lão quyết định mua xe.
“Sao lại lãng phí tiền bạc như thế?”
“Anh sợ em vất vả.”
Tôi rất cảm động.
Nhưng chúng tôi nhanh chóng nhận ra, trong giờ cao điểm Bắc Kinh giống như cháo đang ninh trên bếp vậy, xe cộ ngập tràn mọi ngóc ngách.
Tan sở lão đến đón tôi đi ăn, chờ mãi mà không thấy lão đến, tôi liền gọi điện: “Anh đến đâu rồi?”
“Đến đường Tân Nhai rồi.”
Một tiếng sau tôi lại gọi: “Đến đâu rồi?”
“Vẫn ở đường Tân Nhai.”
Một tiếng nữa: “Đến đâu?”
“Đường Tân Nhai.”
“…”
Mãi đến khi mặt trời đã lặn, trăng đã lên, lão mới gọi điện cho tôi: “Đường Âu Nhai không đi được, em ngồi tuyến tàu điện ngầm số 5 đến đây rồi chúng ta đi ăn khuya…”
… Thà đi tàu điện ngầm ngay từ đầu có phải hơn không???
3.
Sau lần đó, cuộc đời bạn F chỉ còn hai việc phải làm: kiếm tiền và thuyết phục tôi dọn sang chỗ lão.
“Em dọn qua đây ở với anh đi.”
“Không.”
“Hay là anh dọn qua nhé?”
“Không.”
“Cho anh một lý do.”
“Mẹ em không cho.”
“Mẹ em có cho.”
“Bao giờ?”
“Anh gửi bánh trung thu cho cô rồi tranh thủ hỏi ý kiến cô luôn, cô bảo chỉ cần em đồng ý là được.”
“Khoan đã, anh gửi bánh trung thu cho mẹ em á? Sao em không biết?”
“Chuyện em không biết nhiều lắm, đừng đánh trống lảng, em có dọn không đây?”
“Không dọn! Em không quen.”
“Sớm muộn gì em chẳng ở với anh, phải làm quen sớm đi.”
“Anh phiền thế nhỉ? Em bảo không dọn là không dọn.” Cuối cùng lão không nói đến nữa, tôi cứ nghĩ lão đã từ bỏ ý định rồi. Nào ngờ một ngày đẹp trời, lão ném cho tôi một xấp giấy.
“Gì thế này?”
“Báo cáo phân tích tính khả thi đấy.”
Đúng thế. Trong thời gian này lão không nhắc đến chuyện này nữa là vì bận đi thu thập số liệu. Để thuyết phục tôi dọn qua ở cùng lão, lão đã phân tích kỹ từng mặt lợi mặt hại của đủ các vấn đề rồi nêu cả biện pháp cụ thể, thậm chí còn có ví dụ tham khảo, vẽ cả sơ đồ khu vực và cả biểu đồ Mekko (biểu đồ miền)…
“Vậy… nếu em vẫn chưa đồng ý thì sao?”
“Anh sẽ làm thêm một bài thuyết trình bằng Powerpoint nữa.”
Anh thôi đi được chưa hả?!
4.
Cuối cùng tôi vẫn cho lão toại nguyện.
“Đây là thành quả cho sự nỗ lực của anh!”
Nhìn bộ mặt đắc ý của lão, tôi thực sự không nhẫn tâm nói cho lão biết nguyên nhân thực sự là… tôi đã đổi việc, công ty mới cách nhà lão chỉ mười lăm phút đi xe, tôi bấm ngón tay tính sơ sơ, như thế tôi có thể ngủ thêm một tiếng mỗi ngày!!!
Lập tức quyết định dọn nhà!
5.
Sau khi sống chung, dĩ nhiên có rất nhiều thói quen cần dần dần thay đổi.
Vấn đề đầu tiên mà chúng tôi gặp phải là: lão phải bật đèn ngủ suốt đêm, còn tôi thì đã quen tắt đèn trước khi lên giường, một tia sáng cũng không được.
Chiều tôi, lão chủ động tắt đèn.
Thấy lão trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi dậy bật đèn lên.
Thế là chuyển sang tôi cả đêm mất ngủ.
Thương tôi, lão ôm chăn gối ra sofa ngủ.
Thời gian ấy cả hai chúng tôi đều không ngủ ngon, tinh thần sa sút trầm trọng, nhưng phải làm sao đây, vấn đề thói quen quả thực không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.
Không bao lâu sau là ngày thất tịch (7/7 âm lịch – ngày lễ Tình Nhân của TQ). Đó là lễ thất tịch đầu tiên của chúng tôi, dĩ nhiên tôi rất mong đợi, hỏi khéo lão sẽ tặng quà gì cho tôi.
“Thứ mà em cần nhất.” Lão trả lời.
Đoán già đoán non chờ đến ngày hôm đó, lão đưa tôi một chiếc hộp, tôi cẩn thận mở ra thì có cảm giác một đàn quạ đen vừa bay qua đầu.
Đây là lễ thất tịch đầu tiên của tụi mình mà!
Quà mà người nào đó tặng cho tôi là… cái bịt mắt!!!
“Thế là cả hai chúng mình đều có thể ngủ ngon rồi.”
…
Rất muốn tẩn cho lão này một trận. Không ai được ngăn cản hết!
6.
Lại một lễ thất tịch nữa đến.
Không may, thời gian đó cả hai chúng tôi đều bù đầu với công việc, cuối tuần mỗi đứa một cái máy tính ngồi làm thêm điên cuồng. Mãi đến khi trời tối, tôi đứng dậy vươn vai mới sực nhớ ra… Hôm nay là ngày thất tịch!
Chạy đi đòi quà của lão, lão sửng sốt rồi ngây thơ vô tội nói:
“Quên mất rồi, sao em không nhắc anh?”
Tôi giận đến cào tường: “Mợ, em cũng không nhớ ra.”
7.
Lão F chê tôi tướng ngủ không đẹp, thường cuộn chăn vào người rồi vắt cả chân lên bụng lão, làm lão thao thức suốt đêm.
Tôi nói: “Nếu em còn thế anh cứ lay em dậy nhá.”
Tôi chỉ nói khách khí thế thôi, nào ngờ lão này nửa đêm lay tôi dậy thật.
“Tự xem đi, em chiếm chỗ gớm chưa kìa.”
Tôi nhìn ngó, đúng thế thật, tôi dang rộng tay chân theo hình chữ đại, chiếm hai phần ba giường.
Chân thành giải thích với lão rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Một lúc sau tôi thức giấc vì nóng quá, dậy mới nhận ra mình cuộn trong chăn còn người nào đó cuộn tròn nằm ở mép giường, trông thật đáng thương.
Tôi kéo kín chăn đắp lên cho lão, ý đồ che giấu sự xấu tính của mình. Nào ngờ vừa chạm vào lão đã tỉnh. Tôi nhanh chóng quyết định giả vờ đáng thương: “Anh yêu, em vừa gặp ác mộng, mơ thấy mình ngồi trên ca nô và ca nô bị lật, em rơi xuống biển, lạnh vô cùng tận.”
Lão nói: “Ừ, anh cũng lạnh lắm.”
Tôi: “Bọn mình đúng là có thần giao cách cảm, hahaha.”
Lão: “Anh lạnh là vì không có chăn đắp, còn em lạnh là vì chột dạ chứ gì??”
8.
Ở cùng nhau lâu ngày, tôi phát hiện lão F có rất nhiều triệu chứng của bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tiền trong ví lão nhất thiết phải được sắp xếp theo mệnh giá và phải xếp cùng một chiều.
Đồ đạc phải được đặt ở vị trí cố định: ví tiền và chìa khóa để ở huyền quan (khu vực từ cửa vào đến trong nhà), điều khiển TV để trong ngăn kéo bên trái của bàn uống nước, Ipad để ở tủ TV…
Tất cả đồ dùng hàng ngày phải mua theo một số nhãn hiệu nhất định.
Tất cả đồ dùng phải xếp thẳng tắp, song song với mặt bàn.
Quần áo trong tủ xếp theo độ dày và màu sắc từ đậm đến nhạt.
Lão còn đem tất cả đồ trang điểm, dưỡng da của tôi xếp thành hàng theo cao thấp to bé, miệng chai còn phải xếp theo cùng một hướng.
“Xin hỏi chúng đang tập quân sự à?” Tôi hỏi lão.
“Em không thấy nhìn thế thoải mái hơn à?”
“Em hỏi anh một câu nhé, anh nhất định phải trả lời thật lòng đấy.”
“Hỏi đi.”
“Anh thực sự không phải cung Xử Nữ chứ?!”
/27
|