Thứ chào đón Chi Lan sau trận ái ân nồng nàn là cơn đau nhức kinh khủng, eo mỏi nhừ, thân dưới đau âm ỉ không dứt, tay chân nặng như đeo chì, bao nhiêu sức lực bị bào mòn nhẵn nhụi trong một đêm.
Thế Huân vẫn còn ngủ, cô nghe thấy hơi thở đều đều bên tai, đã lâu lắm rồi cô mới được thấy dáng vẻ say ngủ thoải mái như vậy, buông bỏ hết tất cả phòng bị. Vô tư tận hưởng mộng mị như một đứa trẻ, cánh tay rắn chắc siết chặt thân thể cô trong đó, tựa như một chiếc lồng giam bằng da thịt, bảo đảm khi anh ngủ cô không thể nào chạy đi mất.
Chi Lan khẽ cựa người, cô muốn đi tắm, thay một bộ quần áo khác đón chào ngày mới. Cô cố gắng hết sức gỡ tay Thế Huân ra khỏi eo mình, nhẹ nhàng hết mức có thể để anh không tỉnh giấc. Chi Lan leo xuống sofa thành công, cô quét mắt nhìn mớ quần áo vương vãi trên sàn, bãi chiến trường ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn.
Lật tung tủ đồ lên, cô tìm được áo sơ mi được chuẩn bị sẵn cho anh, vơ đại rồi bước vào phòng tắm. Nước lạnh tuôn xuống mái tóc ướt đẫm, cảm giác mát lạnh sảng khoái khiến cô tươi tỉnh hơn hẳn, tấm gương sáng bóng trước mắt phản chiếu cơ thể Chi Lan ngay trước mắt, khắp toàn là môi hôn bầm đỏ. Nhớ lại giây phút động chạm ngày hôm qua, hai má cô bỏ bừng bừng, không biết lát nữa phải nhìn anh thế nào đây.
Chi Lan tắm rất lâu, người còn lại ngoài sofa cũng tỉnh giấc, anh vơ lấy một bộ quần áo, thẳng thừng đẩy cửa phòng tắm bước vào. Tiếng đẩy cửa phòng tắm khiến Chi Lan giật mình, hai mắt cô mở to nhìn gương mặt điển trai của Thế Huân, anh thản nhiên nhìn cô, hai mắt nhìn nhau. Máu nóng trong người cô sôi sùng sục, hai bên má đỏ au, vội vàng co người ngồi thụp xuống. Giây phút này cô mới biết cửa phòng tắm bị hỏng khóa, nhưng tiếng nước chảy rất to, không thể nào không biết bên trong có người được, Thế Huân cố ý vào trong.
“Anh lưu manh!”
“Em biết hơi muộn.” Thế Huân sải bước về phía Chi Lan, thân dưới khoác bừa một chiếc khăn tắm, từng đường nét nam tính đêm qua càng hiện lên trước mắt cô rõ ràng hơn.
Chi Lan vùi đầu mặc kệ nước lạnh chảy xối vào thân, cô cụp người che đi đường cong tuyệt mỹ, giọng cô khẽ khàng pha thêm chút trách móc: “Không được nữa đâu, em hết sức rồi.”
“Em đứng lên.”
Chi Lan ngượng ngùng lắc đầu liên tục.
Thế Huân vẫn kiên nhẫn nói: “Em đứng lên, anh xem vết bỏng.”
“Anh xoay lưng lại đợi em một chút.”
Anh nhún vai một cái, sau đó xoay lưng về phía Chi Lan, dáng vẻ ngượng ngùng của cô khiến nội tâm anh phát điên, dáng vẻ mơ màng cùng đôi gò má hây hây ửng hồng đêm qua quấy nhiễu tâm trí anh rối bời. Thế Huân cố gắng hít thật sâu, kiềm chế dục vọng chuẩn bị bùng cháy trong người, anh biết hiện tại cô không sẵn sàng. Và anh cũng chỉ muốn xem qua vết bỏng mà thôi.
Một lúc sau anh mới nghe thấy cô lí nhí gọi: “Em xong rồi.”
Anh xoay người lại, Chi Lan đã quấn xong khăn tắm vào người, anh hạ giọng gọi: “Đến đây.”
Chi Lan ngoan ngoãn bước đến bên cạnh anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh dán trên người cô, chỉ dừng lại ở những vết bỏng đỏ, chúng đang dần lành lại. Những vệt đỏ khác vết bỏng xuất hiện trên làn da trắng nõn nà cũng vô tình lọt vào mắt anh, những vết tích anh khắc lên người cô sau đêm hoan ái gây nghiện, nó đỏ như cánh hồng rơi trên tuyết trắng vậy, kiều diễm động lòng. Ánh mắt Thế Huân ánh lên tia thõa mãn, người con gái trong mộng tưởng đã thuộc về anh, cuối cùng cũng chỉ của riêng anh. Cánh tay Thế Huân gắt gao choàng qua vòng eo nhỏ, kéo thân thể Chi Lan vào lòng, lưng cô chạm vào thân thể rắn chắc. Hơi nóng từ đỉnh đầu phả xuống nóng ran, anh ôm cô trước gương, tấm kính sáng bóng phản chiếu bóng dáng hai người.
Thế Huân cúi đầu đặt lên gáy cổ trắng mịn một nụ hôn nhẹ, bờ môi mang theo hơi ấm khiến người cô run nhẹ như có điện chảy dọc khắp người. Đầu anh nghiêng nghiêng, môi hôn dừng lại nơi hõm cổ, hàm răng trắng tinh cắn mạnh một cái, đôi cánh môi lập tức thốt ra tiếng kêu the thé.
Anh ghé sát môi vào tai cô thì thầm, “Chi Lan, anh đổi ý rồi.”
Sắc mặt cô đỏ bừng lên, thân thể cũng thành thật phát đỏ theo. Thế Huân xoáy người cô lại, nhấc thân thể mảnh mai ngồi lên thành bồn nước, Chi Lan vô thức choàng tay qua cổ Thế Huân, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh. Thứ thuần khiết đó càng khiến máu huyết trong người sôi sùng sục, anh vén lọn tóc ướt đẫm dính vào đôi gò má hồng ra sau tai, một tay đỡ lấy gáy, một tay nâng cằm cô lên. Đôi môi anh bắt đầu ngấu nghiến đôi cánh môi mềm, đầu lưỡi phân tách tìm kiếm một nửa còn lại ở bên trong, quấn lấy cướp đoạt ngọt ngào trong khoang miệng, môi lưỡi day dưa triền miên đến khi không đủ oxi cho cả hai nữa, anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Chi Lan thở hổn hển lượm nhặt lại một ít oxi, lồng ngực phập phồng, hai mắt long lanh mơ màng, dáng vẻ yêu nữ không thể cưỡng. Thế Huân quên sạch mọi thấu hiểu dành cho Chi Lan, trong đầu anh chỉ có khuôn ngực phập phồng, thân thể mềm mại chết người kia. Anh nghiện thật rồi, nghiện ngập mùi vị thiên đường, Thế Huân ngang ngược kéo khăn tắm trên người Chi Lan xuống, mọi đường cong cô giấu nhẹm đều lộ ra trước mắt.
“Anh…” Chi Lan giật mình toan cản anh lại, nhưng đã muộn màng rồi, hơi nóng từ lòng bàn tay áp lên hoa đào trên đỉnh núi tuyết, bóp nát đùa nghịch, hoa đào bị anh trêu đến mức đánh mất sự mềm mại, nó phảng kháng anh bằng sự cứng cáp và kết quả bị anh trêu nhiều hơn. Từng đợt tê điếng khiến Chi Lan cắn chặt môi dưới, cô vươn tay ngăn bàn tay đang làm loạn lại, Thế Huân cau mày tóm lấy hai tay cô áp chặt vào gương sáng, lưng cô tựa hẳn vào bức từng mát lạnh phía sau.
Chi Lan lúc này chỉ có thể dùng miệng phản kháng anh: “Anh nói chỉ xem vết bỏng thôi mà.”
Thế Huân cụp mắt, giọng khản đặc: “Ừ, anh đang xem.”
Dứt lời, vòng eo bị anh bóp mạnh một cái, Chi Lan cắn môi: “Rõ ràng không phải xem vết bỏng.”
“Anh xem xong rồi.”
“Vậy thì… buông em ra.” Cô lắp bắp. Anh bắt đầu tách đôi cặp đùi trắng ngần ra, tay to vuốt dọc từ eo xuống bụng dưới, xuống sâu hơn nữa, đến khi chạm vào chỗ ẩm ướt mềm mại thôi.
“Anh không nói xem vết bỏng xong sẽ buông em ra.”
“Anh…” Cô chưa kịp lý luận hết cậu đã phải cắn chặt môi, eo cong lên bởi sự kích thích do anh trêu chọc phía bên dưới, từng thớ thịt bên trong bị anh vuốt ve khuấy động, phản ứng sinh lí khiến nụ hồng rỉ mật, thân thể cô run lên vặn vẹo trên bồn.
Tay Thế Huân vẫn mơn trớn đùa nghịch nụ hoa của cô, Chi Lan cắn chặt môi, nhưng thanh âm nỉ non vẫn thoát ra khỏi cổ họng, cả người cô ửng hồng, da thịt căng lên bởi những luồng khoái cảm dâng lên như thủy triều.
Thế Huân ngước mắt nhìn Chi Lan, dáng vẻ mơ màng pha thêm chút không cam tâm khiến anh thích thú nhếch miệng cười, khăn tắm quấn quanh thân dưới trượt xuống sàn, để lộ sự vật hùng dũng hiếu chiến của anh.
Cổ họng anh khô khốc như có lửa thiêu đốt bên trong, anh tìm kiếm bờ môi ngấu nghiến, uống hết mật ngọt chữa cháy nơi cổ họng. Thế Huân liếc mắt nhìn qua chiếc gương bên cạnh, anh choàng tay bế cô xuống, áp sát thân thể cô vào bồn rửa mặt, cảnh xuân phản chiếu trong gương rõ ràng mồn một.
Hông cô bất ngờ được nâng lên, eo thon cong xuống thành một đường cong hoàn hảo, ngực cũng vì thế mà hơi ưỡn lên phía trước.
“Em có nhận ra em trong gương không?”
Hai mắt Chi Lan nửa nhắm nửa mở, cô nhìn gương mặt đê mê đắm đuối của mình trong gương, hai má hây hây ủng đỏ, mắt mũi mơ hồ mông lung. Dáng vẻ yêu nghiệt chết người, cô không còn nhận ra bộ dạng hiền thục hằng ngày nữa, cô bây giờ phong tình buông thả cực độ. Chi Lan mơ màng lắc đầu, tỏ ý chính cô cũng đầu hàng bản ngã của mình trong gương.
“Đến em còn không nhận ra thì làm sao anh có thể dứt được?”
Trong lúc cô mơ màng nhìn ngắm, đùi non đã được tách ra để vật nọ dễ dàng tiến vào, bên dưới nghênh đón sự xâm nhập từ anh bằng những lần siết chặt, Thế Huân từng bước tiến vào trong, chiếm ngự vị trí riêng của mình. Những lần vào ra không dứt bắt đầu, vẫn là từng chậm rãi khiến cô tê tái từ từ, dần dần khi thanh âm nỉ non từ cổ họng phát ra nhiều hơn. Tiếng thân thể cô nói yêu anh như một lời thúc giục khiến anh dồn sức tăng tốc hơn.
“Gọi tên anh.”
Chi Lan mơ màng bị khoái cảm bủa vây, cô vô thức nghe theo lời Thế Huân nói, giây phút ái ân này, giọng anh như ẩn chứa tà thuật nào đó, thôi thúc cô phải tuân lệnh, cánh môi mấp máy, khẽ khàng gọi tên anh: “Thế Huân.”
“Gọi nữa.”
“Thế… Huân…”
Lực hông càng mạnh mẽ thúc mạnh, giọng anh trầm đục chìm đắm vào mê mẩn: “Chi Lan, gọi nữa.”
Hơi thở cô bắt đầu dồn dập, hơi thở gấp cùng tiếng kêu kiều mị khiến thanh âm phát ra bị ngắt quãng: “Thế… Thế… Huân…”
Nụ hoa bên dưới đã choang ngợp căng trướng, sự xâm nhập của anh khiến nó thích ứng quấn chặt không buông, càng thắt chặt càng khiến Thế Huân phát điên lên, bụng dưới Chi Lan co thắt nhẹ, cả người đón nhận cơn nóng căng da căng thịt, cô giật mình run lên bần bật, hai chân chống trên đất mềm nhũn ra rời, Chi Lan yếu ớt gục xuống bồn rửa mặt, mặc cho Thế Huân vùi dập thân xác mình.
Nhưng anh không chịu để yên cho Chi Lan, Thế Huân nâng mặt cô lên, muốn cô nhìn vào gương, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ kiều mị gọi tên anh trong gương, Thế Huân muốn Chi Lan thấy dáng vẻ mê muội của của cô khi anh đang ở bên trong. Hình ảnh ái ân triền miên trước gương khiến Thế Huân càng thêm thích thú, hai tay anh siết chặt eo Chi Lan, giữ cô đứng thật vững.
Thứ trái cấm này khiến anh trở thành một thằng nghiện không có tiền đồ, cả đời chỉ muốn trầm luân chìm đắm cùng Chi Lan. Anh chỉ muốn thấy cô nỉ non dưới thân mình, cất giọng gọi tên anh bằng chất giọng yếu ớt run rẩy kia mà thôi, cả cảm giác xâm chiếm hòa hợp với cô làm một. Anh nghiện cảm giác điên cuồng này.
Khóe môi Thế Huân nhếch lên cao, giọng trầm đục lại vang lên lần nữa: “Nhìn em trước gương kìa.”
“Đang đắm chìm với ai?”
Chi Lan bám chặt thành bồn, hai chân cô run bần bật, cả người mềm oặt nghiêng ngả, cô hổn hển đáp: “Với anh…”
“Đời này em chỉ có thể đắm chìm với anh.”
Ấm áp len lỏi sâu trong từng thớ thịt bên dưới, cuối cùng Thế Huân cũng chịu dừng lại, Chi Lan cắn chặt môi hờn dỗi.
Trước giờ anh nói một là một, hai là hai, tại sao trong những lúc thế này, lời anh không có chút trọng lượng đáng tin vào vậy?
Thợ săn mồi đã biến thành cáo già xảo quyệt từ bao giờ rồi?
Thế Huân vẫn còn ngủ, cô nghe thấy hơi thở đều đều bên tai, đã lâu lắm rồi cô mới được thấy dáng vẻ say ngủ thoải mái như vậy, buông bỏ hết tất cả phòng bị. Vô tư tận hưởng mộng mị như một đứa trẻ, cánh tay rắn chắc siết chặt thân thể cô trong đó, tựa như một chiếc lồng giam bằng da thịt, bảo đảm khi anh ngủ cô không thể nào chạy đi mất.
Chi Lan khẽ cựa người, cô muốn đi tắm, thay một bộ quần áo khác đón chào ngày mới. Cô cố gắng hết sức gỡ tay Thế Huân ra khỏi eo mình, nhẹ nhàng hết mức có thể để anh không tỉnh giấc. Chi Lan leo xuống sofa thành công, cô quét mắt nhìn mớ quần áo vương vãi trên sàn, bãi chiến trường ngày hôm qua vẫn còn nguyên vẹn.
Lật tung tủ đồ lên, cô tìm được áo sơ mi được chuẩn bị sẵn cho anh, vơ đại rồi bước vào phòng tắm. Nước lạnh tuôn xuống mái tóc ướt đẫm, cảm giác mát lạnh sảng khoái khiến cô tươi tỉnh hơn hẳn, tấm gương sáng bóng trước mắt phản chiếu cơ thể Chi Lan ngay trước mắt, khắp toàn là môi hôn bầm đỏ. Nhớ lại giây phút động chạm ngày hôm qua, hai má cô bỏ bừng bừng, không biết lát nữa phải nhìn anh thế nào đây.
Chi Lan tắm rất lâu, người còn lại ngoài sofa cũng tỉnh giấc, anh vơ lấy một bộ quần áo, thẳng thừng đẩy cửa phòng tắm bước vào. Tiếng đẩy cửa phòng tắm khiến Chi Lan giật mình, hai mắt cô mở to nhìn gương mặt điển trai của Thế Huân, anh thản nhiên nhìn cô, hai mắt nhìn nhau. Máu nóng trong người cô sôi sùng sục, hai bên má đỏ au, vội vàng co người ngồi thụp xuống. Giây phút này cô mới biết cửa phòng tắm bị hỏng khóa, nhưng tiếng nước chảy rất to, không thể nào không biết bên trong có người được, Thế Huân cố ý vào trong.
“Anh lưu manh!”
“Em biết hơi muộn.” Thế Huân sải bước về phía Chi Lan, thân dưới khoác bừa một chiếc khăn tắm, từng đường nét nam tính đêm qua càng hiện lên trước mắt cô rõ ràng hơn.
Chi Lan vùi đầu mặc kệ nước lạnh chảy xối vào thân, cô cụp người che đi đường cong tuyệt mỹ, giọng cô khẽ khàng pha thêm chút trách móc: “Không được nữa đâu, em hết sức rồi.”
“Em đứng lên.”
Chi Lan ngượng ngùng lắc đầu liên tục.
Thế Huân vẫn kiên nhẫn nói: “Em đứng lên, anh xem vết bỏng.”
“Anh xoay lưng lại đợi em một chút.”
Anh nhún vai một cái, sau đó xoay lưng về phía Chi Lan, dáng vẻ ngượng ngùng của cô khiến nội tâm anh phát điên, dáng vẻ mơ màng cùng đôi gò má hây hây ửng hồng đêm qua quấy nhiễu tâm trí anh rối bời. Thế Huân cố gắng hít thật sâu, kiềm chế dục vọng chuẩn bị bùng cháy trong người, anh biết hiện tại cô không sẵn sàng. Và anh cũng chỉ muốn xem qua vết bỏng mà thôi.
Một lúc sau anh mới nghe thấy cô lí nhí gọi: “Em xong rồi.”
Anh xoay người lại, Chi Lan đã quấn xong khăn tắm vào người, anh hạ giọng gọi: “Đến đây.”
Chi Lan ngoan ngoãn bước đến bên cạnh anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh dán trên người cô, chỉ dừng lại ở những vết bỏng đỏ, chúng đang dần lành lại. Những vệt đỏ khác vết bỏng xuất hiện trên làn da trắng nõn nà cũng vô tình lọt vào mắt anh, những vết tích anh khắc lên người cô sau đêm hoan ái gây nghiện, nó đỏ như cánh hồng rơi trên tuyết trắng vậy, kiều diễm động lòng. Ánh mắt Thế Huân ánh lên tia thõa mãn, người con gái trong mộng tưởng đã thuộc về anh, cuối cùng cũng chỉ của riêng anh. Cánh tay Thế Huân gắt gao choàng qua vòng eo nhỏ, kéo thân thể Chi Lan vào lòng, lưng cô chạm vào thân thể rắn chắc. Hơi nóng từ đỉnh đầu phả xuống nóng ran, anh ôm cô trước gương, tấm kính sáng bóng phản chiếu bóng dáng hai người.
Thế Huân cúi đầu đặt lên gáy cổ trắng mịn một nụ hôn nhẹ, bờ môi mang theo hơi ấm khiến người cô run nhẹ như có điện chảy dọc khắp người. Đầu anh nghiêng nghiêng, môi hôn dừng lại nơi hõm cổ, hàm răng trắng tinh cắn mạnh một cái, đôi cánh môi lập tức thốt ra tiếng kêu the thé.
Anh ghé sát môi vào tai cô thì thầm, “Chi Lan, anh đổi ý rồi.”
Sắc mặt cô đỏ bừng lên, thân thể cũng thành thật phát đỏ theo. Thế Huân xoáy người cô lại, nhấc thân thể mảnh mai ngồi lên thành bồn nước, Chi Lan vô thức choàng tay qua cổ Thế Huân, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh. Thứ thuần khiết đó càng khiến máu huyết trong người sôi sùng sục, anh vén lọn tóc ướt đẫm dính vào đôi gò má hồng ra sau tai, một tay đỡ lấy gáy, một tay nâng cằm cô lên. Đôi môi anh bắt đầu ngấu nghiến đôi cánh môi mềm, đầu lưỡi phân tách tìm kiếm một nửa còn lại ở bên trong, quấn lấy cướp đoạt ngọt ngào trong khoang miệng, môi lưỡi day dưa triền miên đến khi không đủ oxi cho cả hai nữa, anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Chi Lan thở hổn hển lượm nhặt lại một ít oxi, lồng ngực phập phồng, hai mắt long lanh mơ màng, dáng vẻ yêu nữ không thể cưỡng. Thế Huân quên sạch mọi thấu hiểu dành cho Chi Lan, trong đầu anh chỉ có khuôn ngực phập phồng, thân thể mềm mại chết người kia. Anh nghiện thật rồi, nghiện ngập mùi vị thiên đường, Thế Huân ngang ngược kéo khăn tắm trên người Chi Lan xuống, mọi đường cong cô giấu nhẹm đều lộ ra trước mắt.
“Anh…” Chi Lan giật mình toan cản anh lại, nhưng đã muộn màng rồi, hơi nóng từ lòng bàn tay áp lên hoa đào trên đỉnh núi tuyết, bóp nát đùa nghịch, hoa đào bị anh trêu đến mức đánh mất sự mềm mại, nó phảng kháng anh bằng sự cứng cáp và kết quả bị anh trêu nhiều hơn. Từng đợt tê điếng khiến Chi Lan cắn chặt môi dưới, cô vươn tay ngăn bàn tay đang làm loạn lại, Thế Huân cau mày tóm lấy hai tay cô áp chặt vào gương sáng, lưng cô tựa hẳn vào bức từng mát lạnh phía sau.
Chi Lan lúc này chỉ có thể dùng miệng phản kháng anh: “Anh nói chỉ xem vết bỏng thôi mà.”
Thế Huân cụp mắt, giọng khản đặc: “Ừ, anh đang xem.”
Dứt lời, vòng eo bị anh bóp mạnh một cái, Chi Lan cắn môi: “Rõ ràng không phải xem vết bỏng.”
“Anh xem xong rồi.”
“Vậy thì… buông em ra.” Cô lắp bắp. Anh bắt đầu tách đôi cặp đùi trắng ngần ra, tay to vuốt dọc từ eo xuống bụng dưới, xuống sâu hơn nữa, đến khi chạm vào chỗ ẩm ướt mềm mại thôi.
“Anh không nói xem vết bỏng xong sẽ buông em ra.”
“Anh…” Cô chưa kịp lý luận hết cậu đã phải cắn chặt môi, eo cong lên bởi sự kích thích do anh trêu chọc phía bên dưới, từng thớ thịt bên trong bị anh vuốt ve khuấy động, phản ứng sinh lí khiến nụ hồng rỉ mật, thân thể cô run lên vặn vẹo trên bồn.
Tay Thế Huân vẫn mơn trớn đùa nghịch nụ hoa của cô, Chi Lan cắn chặt môi, nhưng thanh âm nỉ non vẫn thoát ra khỏi cổ họng, cả người cô ửng hồng, da thịt căng lên bởi những luồng khoái cảm dâng lên như thủy triều.
Thế Huân ngước mắt nhìn Chi Lan, dáng vẻ mơ màng pha thêm chút không cam tâm khiến anh thích thú nhếch miệng cười, khăn tắm quấn quanh thân dưới trượt xuống sàn, để lộ sự vật hùng dũng hiếu chiến của anh.
Cổ họng anh khô khốc như có lửa thiêu đốt bên trong, anh tìm kiếm bờ môi ngấu nghiến, uống hết mật ngọt chữa cháy nơi cổ họng. Thế Huân liếc mắt nhìn qua chiếc gương bên cạnh, anh choàng tay bế cô xuống, áp sát thân thể cô vào bồn rửa mặt, cảnh xuân phản chiếu trong gương rõ ràng mồn một.
Hông cô bất ngờ được nâng lên, eo thon cong xuống thành một đường cong hoàn hảo, ngực cũng vì thế mà hơi ưỡn lên phía trước.
“Em có nhận ra em trong gương không?”
Hai mắt Chi Lan nửa nhắm nửa mở, cô nhìn gương mặt đê mê đắm đuối của mình trong gương, hai má hây hây ủng đỏ, mắt mũi mơ hồ mông lung. Dáng vẻ yêu nghiệt chết người, cô không còn nhận ra bộ dạng hiền thục hằng ngày nữa, cô bây giờ phong tình buông thả cực độ. Chi Lan mơ màng lắc đầu, tỏ ý chính cô cũng đầu hàng bản ngã của mình trong gương.
“Đến em còn không nhận ra thì làm sao anh có thể dứt được?”
Trong lúc cô mơ màng nhìn ngắm, đùi non đã được tách ra để vật nọ dễ dàng tiến vào, bên dưới nghênh đón sự xâm nhập từ anh bằng những lần siết chặt, Thế Huân từng bước tiến vào trong, chiếm ngự vị trí riêng của mình. Những lần vào ra không dứt bắt đầu, vẫn là từng chậm rãi khiến cô tê tái từ từ, dần dần khi thanh âm nỉ non từ cổ họng phát ra nhiều hơn. Tiếng thân thể cô nói yêu anh như một lời thúc giục khiến anh dồn sức tăng tốc hơn.
“Gọi tên anh.”
Chi Lan mơ màng bị khoái cảm bủa vây, cô vô thức nghe theo lời Thế Huân nói, giây phút ái ân này, giọng anh như ẩn chứa tà thuật nào đó, thôi thúc cô phải tuân lệnh, cánh môi mấp máy, khẽ khàng gọi tên anh: “Thế Huân.”
“Gọi nữa.”
“Thế… Huân…”
Lực hông càng mạnh mẽ thúc mạnh, giọng anh trầm đục chìm đắm vào mê mẩn: “Chi Lan, gọi nữa.”
Hơi thở cô bắt đầu dồn dập, hơi thở gấp cùng tiếng kêu kiều mị khiến thanh âm phát ra bị ngắt quãng: “Thế… Thế… Huân…”
Nụ hoa bên dưới đã choang ngợp căng trướng, sự xâm nhập của anh khiến nó thích ứng quấn chặt không buông, càng thắt chặt càng khiến Thế Huân phát điên lên, bụng dưới Chi Lan co thắt nhẹ, cả người đón nhận cơn nóng căng da căng thịt, cô giật mình run lên bần bật, hai chân chống trên đất mềm nhũn ra rời, Chi Lan yếu ớt gục xuống bồn rửa mặt, mặc cho Thế Huân vùi dập thân xác mình.
Nhưng anh không chịu để yên cho Chi Lan, Thế Huân nâng mặt cô lên, muốn cô nhìn vào gương, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ kiều mị gọi tên anh trong gương, Thế Huân muốn Chi Lan thấy dáng vẻ mê muội của của cô khi anh đang ở bên trong. Hình ảnh ái ân triền miên trước gương khiến Thế Huân càng thêm thích thú, hai tay anh siết chặt eo Chi Lan, giữ cô đứng thật vững.
Thứ trái cấm này khiến anh trở thành một thằng nghiện không có tiền đồ, cả đời chỉ muốn trầm luân chìm đắm cùng Chi Lan. Anh chỉ muốn thấy cô nỉ non dưới thân mình, cất giọng gọi tên anh bằng chất giọng yếu ớt run rẩy kia mà thôi, cả cảm giác xâm chiếm hòa hợp với cô làm một. Anh nghiện cảm giác điên cuồng này.
Khóe môi Thế Huân nhếch lên cao, giọng trầm đục lại vang lên lần nữa: “Nhìn em trước gương kìa.”
“Đang đắm chìm với ai?”
Chi Lan bám chặt thành bồn, hai chân cô run bần bật, cả người mềm oặt nghiêng ngả, cô hổn hển đáp: “Với anh…”
“Đời này em chỉ có thể đắm chìm với anh.”
Ấm áp len lỏi sâu trong từng thớ thịt bên dưới, cuối cùng Thế Huân cũng chịu dừng lại, Chi Lan cắn chặt môi hờn dỗi.
Trước giờ anh nói một là một, hai là hai, tại sao trong những lúc thế này, lời anh không có chút trọng lượng đáng tin vào vậy?
Thợ săn mồi đã biến thành cáo già xảo quyệt từ bao giờ rồi?
/96
|