“Đau như thế nào?”
“Đau không thở được.”
Anh vươn tay vuốt ve đôi gò má cô, từng giọt nước mắt âm ấm vẫn đọng lại trên đầu ngón tay, Thế Huân cụp mắt, giọng anh hạ xuống một chút.
“Em cũng biết đau nữa ư?”
Lời của anh lọt vào tai Chi Lan như một câu mỉa mai, cô tức giận vươn tay giữ chặt má Thế Huân, cô ép anh phải nhìn sâu vào mắt cô, nhìn thật rõ những giọt pha lê chảy dài.
“Sao em không được đau? Trái tim em bằng máu thịt mà.”
“Anh có hiểu cảm giác chôn giấu tình yêu không?”
“Tôi hiểu.” Tôi hiểu rất rõ, tôi đã dành ba mươi năm sống ở kiếp trước để hiểu.
Chi Lan cúi đầu, áp sát gò má vào lồng ngực anh, tìm kiếm một chút ít an toàn.
“Anh nói đúng, em chưa từng yêu anh.”
Trái tim Thế Huân nhói lên một nhịp, anh biết.
“Em thương anh.”
“Đối với anh, em muốn dùng từ thương, vượt trên cả tình yêu.”
Giọng Chi Lan đều đều, trong không gian tĩnh lặng càng rõ ràng hơn.
“Em rất sợ tình yêu, em không dám đối mặt với nó. Nhưng nó không có nghĩa là trái tim em không biết, em giấu anh ở đó, thật sâu, thật sâu. Em không dám thừa nhận với chính mình rằng em thương anh, em sợ những thứ tốt đẹp sẽ biến đi mất.”
Đôi vai gầy của cô bắt đầu run lên, những nỗi sợ vờn quanh thân thể. Chi Lan vô thức co người lại, trốn tránh những ký ức đau thương, trốn tránh hôn nhân, trốn tránh cảm giác tuyệt vọng.
“Em sợ lắm.”
“Anh ở đây.” Giọng Thế Huân trầm khàn, Chi Lan nằm trên ngực anh vẫn run bần bật, cô co người vùi đầu trong lòng anh. Thế Huân vuốt ve mái tóc cô, anh hạ giọng như trấn an một con mèo nhỏ: “Chi Lan, anh ở đây.”
Cảm giác run rẩy từ sâu tận con tim như được rót nước ấm vào trong, ấm áp vô tận, trái tim cô đập chậm lại tận hưởng cảm giác an toàn từ anh, cánh môi mềm khẽ mấp máy: “Đừng phớt lờ em nữa, em sợ lắm.”
Chi Lan choàng tay qua eo anh, ôm chặt, cô cọ cọ má vào bờ ngực rắn chắc, hơi ấm từ cô khiến trái tim anh mất phanh, anh cụp mắt nhìn người con gái trong lòng. Giây phút này cô thật hay nói dối đều không còn quan trọng nữa, miễn người vùi đầu vào lòng anh là cô, vậy đã đủ.
“Ừ, không bỏ mặc em nữa.”
“Chúng ta có con đi.” Giọng cô rất khẽ, đủ để anh nghe thấy.
Tay vuốt tóc Chi Lan khựng lại đôi chút, anh hỏi: “Vì cái gì?”
“Vì chúng ta, em muốn có một gia đình của riêng mình.”
“Còn vì cái gì nữa?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, “Không vì cái gì nữa, vì gia đình nhỏ của chúng ta thôi.”
Thế Huân không đáp.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch, sự im lặng bủa vây khắp nơi, mùi hương thơm từ tóc lẫn một chút mùi rượu còn vương lại quấn quýt trước mũi anh. Một thứ vũ khí nguy hiểm từ cô khiến anh phải buông bỏ mũ giáp đầu hàng.
Thế Huân choàng tay qua eo Chi Lan, anh ngồi dậy thuận thế đỡ thân thể cô dậy.
Chi Lan mơ màng tựa vào người anh, phút chốc vật đã đổi, sao đã dời, lưng cô trở thành thứ đáp trên sofa. Thế Huân chóng tay ngang má Chi Lan, anh cúi đầu nhìn cô, nhìn thật rõ gương mặt khắc sâu vào tim hai kiếp người. Chi Lan bị anh nhìn chằm chằm như thế, gò má bất giác đỏ ửng.
Thế Huân cúi đầu ghé sát tai cô thầm thì: “Anh dạy em cách pha Martini.”
Cô ngước mắt nhìn anh hiếu kì: “Pha như thế nào?”
Đôi mắt sáng long lanh cùng gương mặt ửng hồng như trêu đùa trái tim Thế Huân, anh không kìm chế được cắn vào vành tai Chi Lan.
“Giao hợp giữa hai loại rượu.”
Anh gỡ phăng áo phông trắng quăng xuống sàn, cơ thể khỏe mạnh hiện ra trước mặt Chi Lan, cơ bắp cuồn cuộn ở hai cánh tay càng khiến anh vạm vỡ hơn thường ngày, vai rộng eo nhỏ. Hàng xương quai xanh cân xứng nam tính vô cùng, ánh mắt cô trượt xuống khuôn ngực anh và anh biết điều đó.
“Em sợ không?”
Trước ngực Thế Huân có rất nhiều vết sẹo nằm chằng chịt lên nhau, vết tích tàn cuộc bởi những cuộc ẩu đả ở Mỹ. Trước khi trở thành cậu cả đất Lâm Thượng, anh từng là ăn mày ở Mỹ. Ông nội ném anh vào khu ổ chuột, bắt anh phải tự sinh tự diệt, đối đầu với đói khổ, phân biệt chủng tộc, sự thượng đẳng của kẻ mạnh, tất cả năm tháng khắc nghiệt đó đã rèn thành Lê Thế Huân hôm nay, anh không phải pha lê trong trẻo, trên người anh phải vết tích xã hội.
Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt qua những vết sẹo trước ngực, cô nhẹ nhàng yêu chiều, mân mê từng vết một.
“Đẹp lắm, không sợ một chút nào.”
Hành động nhẹ nhàng kia chạm vào anh, cả giọng nói mềm mại của Chi Lan, tất cả mọi thứ đó là lửa nóng, châm lên ngọn lửa dục vọng ẩn sâu trong người Thế Huân. Anh cúi đầu tìm kiếm bờ môi cô, không ngông cuồng ngang ngược như trên xe, Thế Huân hôn cô rất chậm từ môi dưới đến khi vào trong, đến khi đầu lưỡi chạm vào nhau quấn quít. Hơi thở nam tính phủ lên mặt cô, hòa quyện cùng mật ngọt bên trong khiến thân thể Chi Lan mềm nhũn.
Bờ môi nóng bỏng trượt xuống cần cổ mịn màng trắng nõn, hơi thở nóng ran phả vào cổ khiến Chi Lan ngứa ngáy vặn mình. Thân thể mềm mại chuyển động nhè nhẹ dưới thân anh, váy mỏng trên người Chi Lan khiến Thế Huân chướng mắt, anh không tiếc tay xé nó ra làm đôi, đường nét căng tròn đẫy đà xuất hiện ngay trước mắt.
Cơ thể Chi Lan rất đẹp, tựa như một khối ngọc trắng tinh được gọt đẽo tỉ mỉ từng được nét một, núi đồi cong tròn, nụ hoa e ấp ẩn mình sau lớp áo lót. Ánh mắt Thế Huân trượt từ rãnh ngực xuống eo Chi Lan, vòng eo nhỏ nhắn mị hoặc, một vòng tay anh choàng qua đã có thể ôm trọn khảm vào lòng. Phía dưới eo là vùng hoang sơ đang đợi chờ anh khai hoang làm loạn. Máu trong người Thế Huân sôi sùng sục, cả người bắt đầu tỏa nhiệt nóng hổi, những phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất của con người cũng bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Mặt mũi Chi Lan ngượng ngùng đỏ ửng, cô vô thức giương tay che mặt lại, cố giấu đi những cảm xúc kì lạ trong lòng, đây là lần đầu tiên của cô, lần đầu bối rối và lạ lẫm.
Từng lớp giáp phòng bị cuối cùng đã được anh trút xuống hoàn toàn, thân thể cô được phô bày trước mắt anh, đường cong nở nang, cảnh xuân động lòng người. Chi Lan trời sinh thuần khiết, kiều diễm, đường eo hông, bồng đảo căng tràn đều mịn màng như lụa, thoát thô, thoát tục. Tay Thế Huân mang theo nhiệt độ nóng hổi, vuốt ve từ eo lên trên cao, dừng lại ở đôi đồi núi căng tròn. Cơ thể Chi Lan phản ứng với hơi nóng từ Thế Huân, hoa đào hồng thắm trên đỉnh núi vươn cao đón chờ từng cái chạm nhẹ tê tái cả người.
Thế Huân cúi đầu trước hoa đào hồng thắm trên đỉnh núi trắng, đôi môi mang theo chút mật ngọt ướt át chạm vào hoa đào, anh hôn nó khiến nó ướt đẫm mật ngọt của anh, Thế Huân vươn tay trêu đùa chúng, khi thì siết chặt khiến núi trắng hằn đỏ năm dấu tay, khi thì vân vê hoa đào trêu ghẹo nó. Chút ít trò đùa của anh khiến cơ thể Chi Lan run lên, nơi nào đó bắt đầu ẩm ướt.
Cảm giác kì lạ dâng tràn trong cơ thể khiến cả người Chi Lan nóng bừng bừng, đường cong càng căng hơn. Anh tùy ý động chạm cơ thể cô, Chi Lan mím môi mỗi khi đầu lưỡi Thế Huân lướt trên từng tấc thịt, thanh âm nỉ non chui ra khỏi kẽ răng thốt lên kiều mị đê mê.
Đó chính là thứ anh muốn nghe nhất trong đêm nay, thanh âm cơ thể cô nói yêu anh.
“Em vừa nói yêu anh.” Giọng anh trầm thấp khàn khàn, quyến rũ vô cùng.
Chi Lan mím môi ngượng ngùng, cô không biết đáp lời anh thế nào, thừa nhận thanh âm kia hoặc là giữ im lặng.
Nhưng Thế Huân không cho phép Chi Lan giữ im lặng, cánh tay anh gảy nhẹ nụ hoa đào khiến người cô mềm nhũn tê dại, thanh âm đê mê lại bật ra từ khóe môi một lần nữa.
Môi Thế Huân nhếch lên thích thú, anh cúi đầu hôn lên eo nhỏ yêu nghiệt.
“Anh thích em nói yêu anh như thế.”
“Huân trêu em…” Chi Lan yếu ớt phản kháng, lời chưa dứt thanh âm nỉ non từ cổ họng lại phát ra nữa.
Bàn tay mang theo hơi nóng trượt dài xuống nơi hoang sơ, cảm giác nhẵn mịn khiến anh vừa ý lưu lại vân vê thêm một lúc. Chỗ thầm kín đó nghênh đón tay anh bằng ít mật đào dinh dính, sự động chạm mang theo lửa nóng khiến Chi Lan co người lại, cô nói bằng giọng mũi nhè nhè: “Huân, đừng.”
Thế Huân là người sống không theo quy luật, anh chính là quy luật, Chi Lan bảo anh đừng chạm vào anh lại thích thú chạm vào nhiều hơn, từng bên ngoài đến tấc thịt mềm ấm bên trong. Tiếng nỉ non yêu anh càng lúc càng dày hơn, nhiều hơn, Thế Huân nheo mắt nhìn Chi Lan, tại sao trước giờ anh không nhận ra, miệng cô có thể phát ra thứ âm thanh tà mị như vậy. Thanh âm như thôi miên lôi kéo dục vọng anh bùng nổ, sức nóng từ đũng quần thôi thúc anh giải phóng nó. Và anh đã làm thư thế, anh giải phóng một bản ngã khác của bản thân, để nó tiếp đón mềm mại từ cô, khai hoang sạch sẽ chiếm cô về làm bảo vật riêng tư.
Cặp đùi trắng nõn được tách ra, hé mở đóa hồng đẫm nước mà Chi Lan cố che giấu, Thế Huân hôn lên chân thon, vuốt ve phần đùi non trơn mượt. Anh vươn tay mân mê nụ hoa vừa hé, ngón tay tắm ướt thứ nước ngọt. Động tác đó khiến Chi Lan run lên bần bật, tay bám chặt vào sofa, miệng nỉ non nài nỉ: “Đừng mà, Huân… tay anh…”
“Không thích tay? Vậy thứ khác.”
Dứt lời, phần ngoài nụ hoa bị thứ nóng bỏng nào đó chạm vào, nó nóng hổi và hùng dũng kiêu ngạo. Sự va chạm của nó khiến Chi Lan giật mình, Thế Huân để nó tập làm quen với vùng đất hoang qua những lần cọ xát bề ngoài. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Chi Lan mất hồn, thân cô nóng căng, máu huyết sôi sục khắp nơi trong cơ thể, cảm giác vừa sợ vừa mong chờ. Cô mong anh chiếm lấy, tàn phá cô trong đêm nay, đánh dấu tất cả mọi nơi trên người cô. Chi Lan muốn đâu đâu trên tấm thân này đều có vết tích của Lê Thế Huân.
Đời này đã định chỉ của riêng Lê Thế Huân.
Hỏi thở cô dần trở nên gấp gáp, hai má đỏ ửng lên và thân thể cũng nhuốm màu hồng hồng.
“Huân, em muốn… là người duy nhất của anh.”
Môi Thế Huân không tự chủ được mà nhếch lên thành một đường cong.
“Đây là em thỉnh cầu.”
Thế Huân quỳ trên sofa, vắt hai chân cô lên cổ để vật nọ nhẹ nhàng tiến vào từng chút một, nó không phải dạng vừa, từng chút một vùi dập hoa hồng e lệ của cô, bụng dưới cô run lên, đón chờ từng đợt xâm chiếm khai hoang. Vật nọ của anh căng cứng quá khổ lấn sâu vào trong khiến màn đào đỏ thẫm rách đôi, máu đào từ sâu trong nhụy hoa chảy xuống sofa thành giọt. Chi Lan cắn môi bật khóc nức nở, quá đau! Đau đớn đến từ cuộc tàn phá chiếm lấy làm của riêng.
Thế Huân biết Chi Lan đang khóc, cô đang đau đớn kinh hồn, tay anh vuốt ve vòng eo phẳng lì, giọng khản đặc trấn an Chi Lan: “Thả lỏng, thả lỏng người, đau một chút sẽ qua.”
Chi Lan ngoan ngoãn gật đầu, cố gằng thả lỏng cơ thể, màn đào mất đi là chuyện hiển nhiên, dâng hiến tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh là tâm nguyện của cô. Giọt lệ lăn trên má là giọt lệ toại lòng, cổ họng cô run run, thanh âm phát ra pha thêm chút nũng nịu: “Em hạnh phúc.”
“Chi Lan ngoan, đau một chút thôi.”
Sóng tình bắt đầu ra ra vào vào, gia tăng theo từng mức độ, phút đầu chậm rãi để nụ hoa tập làm quen. Sau đó càng một tăng tốc hơn, ra vào mơn trớn nhiều hơn, lực thúc từ những cơn sóng khiến thân thể Chi Lan lay động theo, núi trắng hoa đào đong đưa theo từng nhịp. Miệng nhỏ lúc này chỉ biết nỉ non khuất phục, đê mê đắm đuối giăng kín mắt, khoái cảm dạt dào từng luồng xâm nhập vào cơ thể, tê dại điên đảo.
Lực thúc đẩy của ai đó dường như mất phanh, ngày càng nhanh mạnh hơn tựa như bao nhiêu dục vọng đều bùng phát hết theo bản ngã, cả người Thế Huân căng lên, anh chính thức chìm vào thứ chất cấm gây nghiện này vĩnh viễn, mỗi lần nhìn thấy Chi Lan, anh không thể nào nhìn cô một cách đơn giản được nữa. Anh đã được thấy hình ảnh hai má hây hây phong tình trên giường, thanh âm nỉ non mê muội, cảm nhận được cơ thể cô nghênh đón anh, quấn lấy anh không muốn rời. Thế Huân không thể dừng lại, anh đã bị thứ dục niệm tà ma này xâm chiếm cả người, lực eo càng dồn dập, người con gái dưới thân càng vặn vẹo nỉ non. Thế Huân khai phá chốn hoang sơ đánh dấu nơi đó bằng bản ngã riêng biệt của anh, anh là người đến đầu tiên, vùng đất này mang tên anh.
Sóng tình đưa đẩy kịch liệt dưới thân Chi Lan, cảm giác đau đớn thuở đầu dần dần tan biết, cảm giác thích thú vây lấy cơ thể, cô siết chặt sofa, ngửa cổ thở hổn hển, bờ ngực căng tròn phập phòng. Giới hạn của cô đã đến, cả người run lên, Chi Lan cảm giác hoa hồng của mình lại đẫm sương rồi, mật hoa rỉ xuống ướt sofa, thanh âm phóng đãng trong phòng càng thêm ướt át. Thế Huân vẫn chưa có ý định dừng lại, anh có bờ eo không mỏi, sức lực thúc đẩy liên hồi, tiếng thở gấp của cô càng lúc càng dày, từ nỉ non đã chuyển sang cầu xin: “Huân, em hết chịu nổi rồi.”
“Huân…”
Giọng trầm đục nhuốm đầy dục vọng của anh vang lên, cô mơ màng nghe anh hỏi: “Em là ai?”
“Em là… em là vợ của anh…”
Mỗi câu trả lời khiến đôi phương ưng ý, đều được thưởng bằng những đợt thúc đẩy mạnh mẽ.
“Ngoan lắm.”
“Cơ thể này là của ai?”
“Của… của Thế Huân…”
“Trái tim em thuộc về ai?”
“Về… về Thế Huân…”
“Em ngoan lắm, em được thưởng.”
Chi Lan cảm nhận được sau trận vùi dập, có thứ gì đó ấm nóng len lỏi sâu vào trong, chảy ngược vào thân thể bé nhỏ, thể xác lẫn tâm hồn giao thoa thành một, khảm vào nhau tựa hai khối ngọc bội uyên ương.
Một trận kịch liệt rút cạn sức lực của cô, Chi Lan thiếp đi ngay sau đó. Trong mơ màng, cả thân thể của cô được bao phủ bởi tầng hơi ấm áp, hơi thở nóng hổi phả trên đỉnh đầu, tay ôm chặt eo cô không nới lỏng dù một phần, quấn quýt lấy nhau sau cơn hoan ái, đó là bản năng hoang dã giữa hai cá thể yêu nhau.
Trong căn nhà được vun đắp bằng tình yêu, lần đầu tiên của hai người, trao nhau những thứ thầm kín nhất, khắc sâu mùi vị dáng hình người kia vào xương tủy, một đời không rời.
“Đau không thở được.”
Anh vươn tay vuốt ve đôi gò má cô, từng giọt nước mắt âm ấm vẫn đọng lại trên đầu ngón tay, Thế Huân cụp mắt, giọng anh hạ xuống một chút.
“Em cũng biết đau nữa ư?”
Lời của anh lọt vào tai Chi Lan như một câu mỉa mai, cô tức giận vươn tay giữ chặt má Thế Huân, cô ép anh phải nhìn sâu vào mắt cô, nhìn thật rõ những giọt pha lê chảy dài.
“Sao em không được đau? Trái tim em bằng máu thịt mà.”
“Anh có hiểu cảm giác chôn giấu tình yêu không?”
“Tôi hiểu.” Tôi hiểu rất rõ, tôi đã dành ba mươi năm sống ở kiếp trước để hiểu.
Chi Lan cúi đầu, áp sát gò má vào lồng ngực anh, tìm kiếm một chút ít an toàn.
“Anh nói đúng, em chưa từng yêu anh.”
Trái tim Thế Huân nhói lên một nhịp, anh biết.
“Em thương anh.”
“Đối với anh, em muốn dùng từ thương, vượt trên cả tình yêu.”
Giọng Chi Lan đều đều, trong không gian tĩnh lặng càng rõ ràng hơn.
“Em rất sợ tình yêu, em không dám đối mặt với nó. Nhưng nó không có nghĩa là trái tim em không biết, em giấu anh ở đó, thật sâu, thật sâu. Em không dám thừa nhận với chính mình rằng em thương anh, em sợ những thứ tốt đẹp sẽ biến đi mất.”
Đôi vai gầy của cô bắt đầu run lên, những nỗi sợ vờn quanh thân thể. Chi Lan vô thức co người lại, trốn tránh những ký ức đau thương, trốn tránh hôn nhân, trốn tránh cảm giác tuyệt vọng.
“Em sợ lắm.”
“Anh ở đây.” Giọng Thế Huân trầm khàn, Chi Lan nằm trên ngực anh vẫn run bần bật, cô co người vùi đầu trong lòng anh. Thế Huân vuốt ve mái tóc cô, anh hạ giọng như trấn an một con mèo nhỏ: “Chi Lan, anh ở đây.”
Cảm giác run rẩy từ sâu tận con tim như được rót nước ấm vào trong, ấm áp vô tận, trái tim cô đập chậm lại tận hưởng cảm giác an toàn từ anh, cánh môi mềm khẽ mấp máy: “Đừng phớt lờ em nữa, em sợ lắm.”
Chi Lan choàng tay qua eo anh, ôm chặt, cô cọ cọ má vào bờ ngực rắn chắc, hơi ấm từ cô khiến trái tim anh mất phanh, anh cụp mắt nhìn người con gái trong lòng. Giây phút này cô thật hay nói dối đều không còn quan trọng nữa, miễn người vùi đầu vào lòng anh là cô, vậy đã đủ.
“Ừ, không bỏ mặc em nữa.”
“Chúng ta có con đi.” Giọng cô rất khẽ, đủ để anh nghe thấy.
Tay vuốt tóc Chi Lan khựng lại đôi chút, anh hỏi: “Vì cái gì?”
“Vì chúng ta, em muốn có một gia đình của riêng mình.”
“Còn vì cái gì nữa?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, “Không vì cái gì nữa, vì gia đình nhỏ của chúng ta thôi.”
Thế Huân không đáp.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch, sự im lặng bủa vây khắp nơi, mùi hương thơm từ tóc lẫn một chút mùi rượu còn vương lại quấn quýt trước mũi anh. Một thứ vũ khí nguy hiểm từ cô khiến anh phải buông bỏ mũ giáp đầu hàng.
Thế Huân choàng tay qua eo Chi Lan, anh ngồi dậy thuận thế đỡ thân thể cô dậy.
Chi Lan mơ màng tựa vào người anh, phút chốc vật đã đổi, sao đã dời, lưng cô trở thành thứ đáp trên sofa. Thế Huân chóng tay ngang má Chi Lan, anh cúi đầu nhìn cô, nhìn thật rõ gương mặt khắc sâu vào tim hai kiếp người. Chi Lan bị anh nhìn chằm chằm như thế, gò má bất giác đỏ ửng.
Thế Huân cúi đầu ghé sát tai cô thầm thì: “Anh dạy em cách pha Martini.”
Cô ngước mắt nhìn anh hiếu kì: “Pha như thế nào?”
Đôi mắt sáng long lanh cùng gương mặt ửng hồng như trêu đùa trái tim Thế Huân, anh không kìm chế được cắn vào vành tai Chi Lan.
“Giao hợp giữa hai loại rượu.”
Anh gỡ phăng áo phông trắng quăng xuống sàn, cơ thể khỏe mạnh hiện ra trước mặt Chi Lan, cơ bắp cuồn cuộn ở hai cánh tay càng khiến anh vạm vỡ hơn thường ngày, vai rộng eo nhỏ. Hàng xương quai xanh cân xứng nam tính vô cùng, ánh mắt cô trượt xuống khuôn ngực anh và anh biết điều đó.
“Em sợ không?”
Trước ngực Thế Huân có rất nhiều vết sẹo nằm chằng chịt lên nhau, vết tích tàn cuộc bởi những cuộc ẩu đả ở Mỹ. Trước khi trở thành cậu cả đất Lâm Thượng, anh từng là ăn mày ở Mỹ. Ông nội ném anh vào khu ổ chuột, bắt anh phải tự sinh tự diệt, đối đầu với đói khổ, phân biệt chủng tộc, sự thượng đẳng của kẻ mạnh, tất cả năm tháng khắc nghiệt đó đã rèn thành Lê Thế Huân hôm nay, anh không phải pha lê trong trẻo, trên người anh phải vết tích xã hội.
Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt qua những vết sẹo trước ngực, cô nhẹ nhàng yêu chiều, mân mê từng vết một.
“Đẹp lắm, không sợ một chút nào.”
Hành động nhẹ nhàng kia chạm vào anh, cả giọng nói mềm mại của Chi Lan, tất cả mọi thứ đó là lửa nóng, châm lên ngọn lửa dục vọng ẩn sâu trong người Thế Huân. Anh cúi đầu tìm kiếm bờ môi cô, không ngông cuồng ngang ngược như trên xe, Thế Huân hôn cô rất chậm từ môi dưới đến khi vào trong, đến khi đầu lưỡi chạm vào nhau quấn quít. Hơi thở nam tính phủ lên mặt cô, hòa quyện cùng mật ngọt bên trong khiến thân thể Chi Lan mềm nhũn.
Bờ môi nóng bỏng trượt xuống cần cổ mịn màng trắng nõn, hơi thở nóng ran phả vào cổ khiến Chi Lan ngứa ngáy vặn mình. Thân thể mềm mại chuyển động nhè nhẹ dưới thân anh, váy mỏng trên người Chi Lan khiến Thế Huân chướng mắt, anh không tiếc tay xé nó ra làm đôi, đường nét căng tròn đẫy đà xuất hiện ngay trước mắt.
Cơ thể Chi Lan rất đẹp, tựa như một khối ngọc trắng tinh được gọt đẽo tỉ mỉ từng được nét một, núi đồi cong tròn, nụ hoa e ấp ẩn mình sau lớp áo lót. Ánh mắt Thế Huân trượt từ rãnh ngực xuống eo Chi Lan, vòng eo nhỏ nhắn mị hoặc, một vòng tay anh choàng qua đã có thể ôm trọn khảm vào lòng. Phía dưới eo là vùng hoang sơ đang đợi chờ anh khai hoang làm loạn. Máu trong người Thế Huân sôi sùng sục, cả người bắt đầu tỏa nhiệt nóng hổi, những phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất của con người cũng bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Mặt mũi Chi Lan ngượng ngùng đỏ ửng, cô vô thức giương tay che mặt lại, cố giấu đi những cảm xúc kì lạ trong lòng, đây là lần đầu tiên của cô, lần đầu bối rối và lạ lẫm.
Từng lớp giáp phòng bị cuối cùng đã được anh trút xuống hoàn toàn, thân thể cô được phô bày trước mắt anh, đường cong nở nang, cảnh xuân động lòng người. Chi Lan trời sinh thuần khiết, kiều diễm, đường eo hông, bồng đảo căng tràn đều mịn màng như lụa, thoát thô, thoát tục. Tay Thế Huân mang theo nhiệt độ nóng hổi, vuốt ve từ eo lên trên cao, dừng lại ở đôi đồi núi căng tròn. Cơ thể Chi Lan phản ứng với hơi nóng từ Thế Huân, hoa đào hồng thắm trên đỉnh núi vươn cao đón chờ từng cái chạm nhẹ tê tái cả người.
Thế Huân cúi đầu trước hoa đào hồng thắm trên đỉnh núi trắng, đôi môi mang theo chút mật ngọt ướt át chạm vào hoa đào, anh hôn nó khiến nó ướt đẫm mật ngọt của anh, Thế Huân vươn tay trêu đùa chúng, khi thì siết chặt khiến núi trắng hằn đỏ năm dấu tay, khi thì vân vê hoa đào trêu ghẹo nó. Chút ít trò đùa của anh khiến cơ thể Chi Lan run lên, nơi nào đó bắt đầu ẩm ướt.
Cảm giác kì lạ dâng tràn trong cơ thể khiến cả người Chi Lan nóng bừng bừng, đường cong càng căng hơn. Anh tùy ý động chạm cơ thể cô, Chi Lan mím môi mỗi khi đầu lưỡi Thế Huân lướt trên từng tấc thịt, thanh âm nỉ non chui ra khỏi kẽ răng thốt lên kiều mị đê mê.
Đó chính là thứ anh muốn nghe nhất trong đêm nay, thanh âm cơ thể cô nói yêu anh.
“Em vừa nói yêu anh.” Giọng anh trầm thấp khàn khàn, quyến rũ vô cùng.
Chi Lan mím môi ngượng ngùng, cô không biết đáp lời anh thế nào, thừa nhận thanh âm kia hoặc là giữ im lặng.
Nhưng Thế Huân không cho phép Chi Lan giữ im lặng, cánh tay anh gảy nhẹ nụ hoa đào khiến người cô mềm nhũn tê dại, thanh âm đê mê lại bật ra từ khóe môi một lần nữa.
Môi Thế Huân nhếch lên thích thú, anh cúi đầu hôn lên eo nhỏ yêu nghiệt.
“Anh thích em nói yêu anh như thế.”
“Huân trêu em…” Chi Lan yếu ớt phản kháng, lời chưa dứt thanh âm nỉ non từ cổ họng lại phát ra nữa.
Bàn tay mang theo hơi nóng trượt dài xuống nơi hoang sơ, cảm giác nhẵn mịn khiến anh vừa ý lưu lại vân vê thêm một lúc. Chỗ thầm kín đó nghênh đón tay anh bằng ít mật đào dinh dính, sự động chạm mang theo lửa nóng khiến Chi Lan co người lại, cô nói bằng giọng mũi nhè nhè: “Huân, đừng.”
Thế Huân là người sống không theo quy luật, anh chính là quy luật, Chi Lan bảo anh đừng chạm vào anh lại thích thú chạm vào nhiều hơn, từng bên ngoài đến tấc thịt mềm ấm bên trong. Tiếng nỉ non yêu anh càng lúc càng dày hơn, nhiều hơn, Thế Huân nheo mắt nhìn Chi Lan, tại sao trước giờ anh không nhận ra, miệng cô có thể phát ra thứ âm thanh tà mị như vậy. Thanh âm như thôi miên lôi kéo dục vọng anh bùng nổ, sức nóng từ đũng quần thôi thúc anh giải phóng nó. Và anh đã làm thư thế, anh giải phóng một bản ngã khác của bản thân, để nó tiếp đón mềm mại từ cô, khai hoang sạch sẽ chiếm cô về làm bảo vật riêng tư.
Cặp đùi trắng nõn được tách ra, hé mở đóa hồng đẫm nước mà Chi Lan cố che giấu, Thế Huân hôn lên chân thon, vuốt ve phần đùi non trơn mượt. Anh vươn tay mân mê nụ hoa vừa hé, ngón tay tắm ướt thứ nước ngọt. Động tác đó khiến Chi Lan run lên bần bật, tay bám chặt vào sofa, miệng nỉ non nài nỉ: “Đừng mà, Huân… tay anh…”
“Không thích tay? Vậy thứ khác.”
Dứt lời, phần ngoài nụ hoa bị thứ nóng bỏng nào đó chạm vào, nó nóng hổi và hùng dũng kiêu ngạo. Sự va chạm của nó khiến Chi Lan giật mình, Thế Huân để nó tập làm quen với vùng đất hoang qua những lần cọ xát bề ngoài. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Chi Lan mất hồn, thân cô nóng căng, máu huyết sôi sục khắp nơi trong cơ thể, cảm giác vừa sợ vừa mong chờ. Cô mong anh chiếm lấy, tàn phá cô trong đêm nay, đánh dấu tất cả mọi nơi trên người cô. Chi Lan muốn đâu đâu trên tấm thân này đều có vết tích của Lê Thế Huân.
Đời này đã định chỉ của riêng Lê Thế Huân.
Hỏi thở cô dần trở nên gấp gáp, hai má đỏ ửng lên và thân thể cũng nhuốm màu hồng hồng.
“Huân, em muốn… là người duy nhất của anh.”
Môi Thế Huân không tự chủ được mà nhếch lên thành một đường cong.
“Đây là em thỉnh cầu.”
Thế Huân quỳ trên sofa, vắt hai chân cô lên cổ để vật nọ nhẹ nhàng tiến vào từng chút một, nó không phải dạng vừa, từng chút một vùi dập hoa hồng e lệ của cô, bụng dưới cô run lên, đón chờ từng đợt xâm chiếm khai hoang. Vật nọ của anh căng cứng quá khổ lấn sâu vào trong khiến màn đào đỏ thẫm rách đôi, máu đào từ sâu trong nhụy hoa chảy xuống sofa thành giọt. Chi Lan cắn môi bật khóc nức nở, quá đau! Đau đớn đến từ cuộc tàn phá chiếm lấy làm của riêng.
Thế Huân biết Chi Lan đang khóc, cô đang đau đớn kinh hồn, tay anh vuốt ve vòng eo phẳng lì, giọng khản đặc trấn an Chi Lan: “Thả lỏng, thả lỏng người, đau một chút sẽ qua.”
Chi Lan ngoan ngoãn gật đầu, cố gằng thả lỏng cơ thể, màn đào mất đi là chuyện hiển nhiên, dâng hiến tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh là tâm nguyện của cô. Giọt lệ lăn trên má là giọt lệ toại lòng, cổ họng cô run run, thanh âm phát ra pha thêm chút nũng nịu: “Em hạnh phúc.”
“Chi Lan ngoan, đau một chút thôi.”
Sóng tình bắt đầu ra ra vào vào, gia tăng theo từng mức độ, phút đầu chậm rãi để nụ hoa tập làm quen. Sau đó càng một tăng tốc hơn, ra vào mơn trớn nhiều hơn, lực thúc từ những cơn sóng khiến thân thể Chi Lan lay động theo, núi trắng hoa đào đong đưa theo từng nhịp. Miệng nhỏ lúc này chỉ biết nỉ non khuất phục, đê mê đắm đuối giăng kín mắt, khoái cảm dạt dào từng luồng xâm nhập vào cơ thể, tê dại điên đảo.
Lực thúc đẩy của ai đó dường như mất phanh, ngày càng nhanh mạnh hơn tựa như bao nhiêu dục vọng đều bùng phát hết theo bản ngã, cả người Thế Huân căng lên, anh chính thức chìm vào thứ chất cấm gây nghiện này vĩnh viễn, mỗi lần nhìn thấy Chi Lan, anh không thể nào nhìn cô một cách đơn giản được nữa. Anh đã được thấy hình ảnh hai má hây hây phong tình trên giường, thanh âm nỉ non mê muội, cảm nhận được cơ thể cô nghênh đón anh, quấn lấy anh không muốn rời. Thế Huân không thể dừng lại, anh đã bị thứ dục niệm tà ma này xâm chiếm cả người, lực eo càng dồn dập, người con gái dưới thân càng vặn vẹo nỉ non. Thế Huân khai phá chốn hoang sơ đánh dấu nơi đó bằng bản ngã riêng biệt của anh, anh là người đến đầu tiên, vùng đất này mang tên anh.
Sóng tình đưa đẩy kịch liệt dưới thân Chi Lan, cảm giác đau đớn thuở đầu dần dần tan biết, cảm giác thích thú vây lấy cơ thể, cô siết chặt sofa, ngửa cổ thở hổn hển, bờ ngực căng tròn phập phòng. Giới hạn của cô đã đến, cả người run lên, Chi Lan cảm giác hoa hồng của mình lại đẫm sương rồi, mật hoa rỉ xuống ướt sofa, thanh âm phóng đãng trong phòng càng thêm ướt át. Thế Huân vẫn chưa có ý định dừng lại, anh có bờ eo không mỏi, sức lực thúc đẩy liên hồi, tiếng thở gấp của cô càng lúc càng dày, từ nỉ non đã chuyển sang cầu xin: “Huân, em hết chịu nổi rồi.”
“Huân…”
Giọng trầm đục nhuốm đầy dục vọng của anh vang lên, cô mơ màng nghe anh hỏi: “Em là ai?”
“Em là… em là vợ của anh…”
Mỗi câu trả lời khiến đôi phương ưng ý, đều được thưởng bằng những đợt thúc đẩy mạnh mẽ.
“Ngoan lắm.”
“Cơ thể này là của ai?”
“Của… của Thế Huân…”
“Trái tim em thuộc về ai?”
“Về… về Thế Huân…”
“Em ngoan lắm, em được thưởng.”
Chi Lan cảm nhận được sau trận vùi dập, có thứ gì đó ấm nóng len lỏi sâu vào trong, chảy ngược vào thân thể bé nhỏ, thể xác lẫn tâm hồn giao thoa thành một, khảm vào nhau tựa hai khối ngọc bội uyên ương.
Một trận kịch liệt rút cạn sức lực của cô, Chi Lan thiếp đi ngay sau đó. Trong mơ màng, cả thân thể của cô được bao phủ bởi tầng hơi ấm áp, hơi thở nóng hổi phả trên đỉnh đầu, tay ôm chặt eo cô không nới lỏng dù một phần, quấn quýt lấy nhau sau cơn hoan ái, đó là bản năng hoang dã giữa hai cá thể yêu nhau.
Trong căn nhà được vun đắp bằng tình yêu, lần đầu tiên của hai người, trao nhau những thứ thầm kín nhất, khắc sâu mùi vị dáng hình người kia vào xương tủy, một đời không rời.
/96
|