“Tâm Niệm, anh yêu em! Hãy theo anh đi, hôn nhân tình yêu em chắc chắn sẽ không hạnh phúc!”
Điền Tâm Niệm không dám trợn to hai mắt, “Lớp trưởng, anh…”
“Đừng nghi ngờ tai của mình, anh nói là anh yêu em, anh yêu vẫn luôn là em! Bây giờ anh cũng xác định em cũng thích anh, nếu không cũng sẽ không có một đêm hoang đường kia, Tâm Niệm, là lỗi của anh, là anh nhu nhược anh không dám chống lại ý của ông nội, nhưng mà bây giờ anh cái gì cũng không muốn quan tâm, anh chỉ muốn em, em theo anh đi, anh dẫn em đi gặp ông nội, anh cầu xin ông, anh quỳ xuống cầu xin ông, nếu như ông vẫn không đồng ý, anh sẽ mang em đi, chân trời góc biển, anh chỉ muốn em thôi!”
Điền Tâm Niệm hoàn toàn không thể nào ngờ được, cô vì lời tỏ tình thâm tình của Phương Vũ Thành cả buổi thẫn thờ, bên tai đột ngột vang lên giọng châm biếm lạnh buốt thấu xương.
“Xin hỏi cậu Phương muốn dẫn vợ của tôi đi đâu thế?”
Nghe được giọng nói của Ân Diệc Phong, Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy một khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra tứ chi xương cốt, thân thể nặng nề run lên.
Lúc này mới nhìn thấy ở phía sau Ân Diệc Phong, Tống Lệ Mai, vợ chồng Ân thị, mẹ Phương cùng với cha mẹ của Cổ Nhã Ngôn đều ở đây, vốn dĩ trước khi hôn lễ bắt đầu, tất cả mọi người đang chờ đợi cô dâu, bỗng nhiên có người chạy đến hô to một tiếng, “Cô dâu muốn bỏ trốn cùng cậu hai Phương gia!”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người ở đây nổ tung lên, lúc mọi người chạy tới lại thấy một cảnh như vậy.
“Vũ Thành! Con làm cái gì vậy!” Mẹ Phương quả thực không thể tin được con trai mình sẽ làm ra chuyện như vậy, đây quả thực là vụ quá bê bối! “Vũ Thành, con tới đây cho mẹ!”
“Mẹ, con muốn dẫn Tâm Niệm cùng đi!” Phương Vũ Thành kéo tay của Điền Tâm Niệm kiên định nhìn mẹ Phương.
“Con, con đúng là điên rồi!” Mẹ Phương thở ra một hơi, thân thể không ổn định lung lay.
Tống Lệ Mai cũng sợ hãi, liền vội vàng tiến lên tách tay của hai người ra kéo Điền Tâm Niệm sang một bên, cau mày thấp giọng hỏi, “Niệm Niệm, đây rốt cuộc là như thế nào!”
“Con…” Điền Tâm Niệm há miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào, hiện giờ cô rất rối loạn, cô cũng không biết chuyện này là như thế nào nữa.
Ân Diệc Phong cũng hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen như mực co rút, bắn ra tia máu, khinh thường nói, “Cậu hai Phương cho đây là nơi nào, một chút cũng không đem Ân thị để vào mắt.”
Anh đã sớm không vừa mắt tên Phương Vũ Thành này, lần trước ở cửa Điền thị chống lại anh, ngày hôm nay lại còn ngang nhiên chạy đến hôn lễ của anh cướp người, đúng là không đem Ân Diệc Phong anh để vào mắt quá tự mãn như vậy!
Bàn tay như cái kìm dùng sức bắt, liền kéo Điền Tâm Niệm về bên cạnh, cô mang giày cao gót mười cm, chân lảo đảo suýt nữa té ngã, cô đau đến hít một ngụm lãnh khí.
Tống Lệ Mai ở bên cạnh nhìn yêu thương, muốn đỡ con gái nhưng lại không thể, “Diệc Phong, có chuyện gì thì từ từ nói, trong này chắc có gì hiểu lầm rồi.”
Hiểu lầm? Ân Diệc Phong đùa cợt cười, bàn tay càng dùng sức, trên cổ tay trắng noãn của Điền Tâm Niệm lưu lại dấu ngón tay.
“Ân Diệc Phong, anh buông Tâm Niệm ra, anh có bản lĩnh thì đối mặt với tôi.” Phương Vũ Thành đau lòng nhìn cổ tay của Điền Tâm Niệm, muốn xông tới lại bị mẹ Phương sít sao níu lại.
Phương Vũ Thành chưa nói dứt lời biểu tình Ân Diệc Phong càng thêm lạnh lùng, lực trên tay giống như là muốn bẽ gãy tay của cô, cô chỉ có thể cắn chặt môi mới có thể không để cho mình đau kêu thành tiếng.
Khóe miệng Ân Diệc Phong nhếch lên, tựa như đang cười nhạo không biết tự lượng sức mình của cô, lực độ lại tăng thêm một phần, cô đau đến thân thể mềm nhũn, ngã vào trong ngực của anh, anh nắm cằm cô lên, lạnh lùng hỏi, “Anh ta nói muốn dẫn cô đi, cô muốn cùng đi với anh ta sao?”
Điền Tâm Niệm không dám trợn to hai mắt, “Lớp trưởng, anh…”
“Đừng nghi ngờ tai của mình, anh nói là anh yêu em, anh yêu vẫn luôn là em! Bây giờ anh cũng xác định em cũng thích anh, nếu không cũng sẽ không có một đêm hoang đường kia, Tâm Niệm, là lỗi của anh, là anh nhu nhược anh không dám chống lại ý của ông nội, nhưng mà bây giờ anh cái gì cũng không muốn quan tâm, anh chỉ muốn em, em theo anh đi, anh dẫn em đi gặp ông nội, anh cầu xin ông, anh quỳ xuống cầu xin ông, nếu như ông vẫn không đồng ý, anh sẽ mang em đi, chân trời góc biển, anh chỉ muốn em thôi!”
Điền Tâm Niệm hoàn toàn không thể nào ngờ được, cô vì lời tỏ tình thâm tình của Phương Vũ Thành cả buổi thẫn thờ, bên tai đột ngột vang lên giọng châm biếm lạnh buốt thấu xương.
“Xin hỏi cậu Phương muốn dẫn vợ của tôi đi đâu thế?”
Nghe được giọng nói của Ân Diệc Phong, Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy một khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra tứ chi xương cốt, thân thể nặng nề run lên.
Lúc này mới nhìn thấy ở phía sau Ân Diệc Phong, Tống Lệ Mai, vợ chồng Ân thị, mẹ Phương cùng với cha mẹ của Cổ Nhã Ngôn đều ở đây, vốn dĩ trước khi hôn lễ bắt đầu, tất cả mọi người đang chờ đợi cô dâu, bỗng nhiên có người chạy đến hô to một tiếng, “Cô dâu muốn bỏ trốn cùng cậu hai Phương gia!”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người ở đây nổ tung lên, lúc mọi người chạy tới lại thấy một cảnh như vậy.
“Vũ Thành! Con làm cái gì vậy!” Mẹ Phương quả thực không thể tin được con trai mình sẽ làm ra chuyện như vậy, đây quả thực là vụ quá bê bối! “Vũ Thành, con tới đây cho mẹ!”
“Mẹ, con muốn dẫn Tâm Niệm cùng đi!” Phương Vũ Thành kéo tay của Điền Tâm Niệm kiên định nhìn mẹ Phương.
“Con, con đúng là điên rồi!” Mẹ Phương thở ra một hơi, thân thể không ổn định lung lay.
Tống Lệ Mai cũng sợ hãi, liền vội vàng tiến lên tách tay của hai người ra kéo Điền Tâm Niệm sang một bên, cau mày thấp giọng hỏi, “Niệm Niệm, đây rốt cuộc là như thế nào!”
“Con…” Điền Tâm Niệm há miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào, hiện giờ cô rất rối loạn, cô cũng không biết chuyện này là như thế nào nữa.
Ân Diệc Phong cũng hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen như mực co rút, bắn ra tia máu, khinh thường nói, “Cậu hai Phương cho đây là nơi nào, một chút cũng không đem Ân thị để vào mắt.”
Anh đã sớm không vừa mắt tên Phương Vũ Thành này, lần trước ở cửa Điền thị chống lại anh, ngày hôm nay lại còn ngang nhiên chạy đến hôn lễ của anh cướp người, đúng là không đem Ân Diệc Phong anh để vào mắt quá tự mãn như vậy!
Bàn tay như cái kìm dùng sức bắt, liền kéo Điền Tâm Niệm về bên cạnh, cô mang giày cao gót mười cm, chân lảo đảo suýt nữa té ngã, cô đau đến hít một ngụm lãnh khí.
Tống Lệ Mai ở bên cạnh nhìn yêu thương, muốn đỡ con gái nhưng lại không thể, “Diệc Phong, có chuyện gì thì từ từ nói, trong này chắc có gì hiểu lầm rồi.”
Hiểu lầm? Ân Diệc Phong đùa cợt cười, bàn tay càng dùng sức, trên cổ tay trắng noãn của Điền Tâm Niệm lưu lại dấu ngón tay.
“Ân Diệc Phong, anh buông Tâm Niệm ra, anh có bản lĩnh thì đối mặt với tôi.” Phương Vũ Thành đau lòng nhìn cổ tay của Điền Tâm Niệm, muốn xông tới lại bị mẹ Phương sít sao níu lại.
Phương Vũ Thành chưa nói dứt lời biểu tình Ân Diệc Phong càng thêm lạnh lùng, lực trên tay giống như là muốn bẽ gãy tay của cô, cô chỉ có thể cắn chặt môi mới có thể không để cho mình đau kêu thành tiếng.
Khóe miệng Ân Diệc Phong nhếch lên, tựa như đang cười nhạo không biết tự lượng sức mình của cô, lực độ lại tăng thêm một phần, cô đau đến thân thể mềm nhũn, ngã vào trong ngực của anh, anh nắm cằm cô lên, lạnh lùng hỏi, “Anh ta nói muốn dẫn cô đi, cô muốn cùng đi với anh ta sao?”
/129
|