Chết!…
Giờ gọi anh quay lại chắc không còn kịp rồi, quên đi, ai bảo anh tùy tùy tiện tiện hôn cô, xấu mặt anh đáng đời! Điền Tâm Niệm đỏ mặt mắng.
Hôn lễ sắp bắt đầu ngay, Diệp An Bình giúp cô trang điểm lại lần nữa, nghĩ đến cảnh vừa rồi, cô nghĩ hôn nhân của Điền Tâm Niệm cũng không đến mức quá hỏng bét, cô tin tưởng chỉ cần Ân Diệc Phong có thể ở chung lâu cùng Điền Tâm Niệm anh sẽ thích cô gái hiếm có này.
Bởi vì Điền Tâm Niệm không có cha, vì thế phải đích thân Ân Quyết giao cô cho Ân Diệc Phong, có người đến báo trước, còn mười phút nữa hôn lễ sẽ bắt đầu.
Ầm ——
Cửa phòng thay đồ chợt bị đẩy ra, cô tưởng là nên ra ngoài chào hỏi, xoay người mới phát hiện người vào là Phương Vũ Thành.
Phương Vũ Thành thở hồng hộc, lúc thấy Điền Tâm Niệm, trong mắt lóe lên kinh diễm.
“Lớp trưởng? Anh, anh làm sao lại đến đây?” Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn anh.
“Theo anh đi!” Phương Vũ Thành kéo tay cô đi ra ngoài.
Điền Tâm Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, “Lớp trưởng, anh làm gì vậy! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”
“Hôn lễ cái quái gì, không có hôn lễ, anh không cho phép em gả cho anh ta!” Phương Vũ Thành kích động quát, bây giờ tâ trạng anh điên cuồng không thể nào bình tĩnh lại được, anh thật khó mà tin được đây hết thảy đều là thật.
“Lớp trưởng, anh rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì.”
“Tâm Niệm, anh đã biết hết rồi.” Phương Vũ Thành thống khổ nói.
“Anh biết cái gì?” Cô có một loại linh cảm xấu.
“Đã đến lúc này, mà em còn muốn gạt anh sao! Tin nhắn kia, tin nhắn chết tiệt kia, tin nhắn phá hủy em! Anh đã biết, anh đã biết hết!” Anh nắm chặt hai vai của cô, hai mắt đỏ tươi mang theo thống khổ cực độ.
“Anh… Làm sao anh biết?” Điền Tâm Niệm khó tin hỏi, chuyện này cô đâu có nói với anh làm sao mà anh lại biết được.
Nghe xong lời của cô, trong lòng anh đang có một chút xíu hoài nghi đã biến mất hầu như không còn, vậy chứng tỏ chuyện này là thật, điều anh đoán lúc trước là thật!
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Tâm Niệm, theo anh đi!” Phương Vũ Thành lần thứ hai kéo cô chạy ra ngoài.
Cả người Điền Tâm Niệm sững sờ, chỉ có thể cứng nhắc theo động tác của anh mà chạy.
Diệp An Bình cũng ngớ ngẩn, nhìn bóng lưng hai người, chợt tịnh thần lại, vội vã đuổi theo bắt lại tay hai người, “Điền Tâm Niệm! Cậu điên rồi! Hôn lễ của cậu sắp bắt đầu rồi đó!” Đây không phải là trò đùa, tất cả danh môn vọng tộc của thành phố A đều tới, nếu như gây chuyện vào lúc này, về sau bọn họ khó mà có sống yên ôn ở thành phố A này!
Tiếng hô của Diệp An Bình làm cô giật mình tỉnh lại, tay cô chợt rút khỏi tay anh.
Phương Vũ Thành theo bản năng muốn bắt lại cô lần thứ hai, Điền Tâm Niệm hốt hoảng lui về phía sau, “Lớp trưởng, em sắp kết hôn ngay rồi, em không thể đi theo anh.”
“Tâm Niệm, anh biết hết chuyện này rồi, chẳng nhẽ anh lại để em gả cho Ân Diệc Phong kia sao, em có nghĩ tới ngày đó vì sao anh ta lại vừa lúc ở phòng đó hay không, nói không chừng đây chính là anh ta tự biên tự diễn ra tiết mục này!” Phương Vũ Thành nói hù dọa cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này có liên quan gì tới Ân Diệc Phong, buổi sáng hôm đó phản ứng của anh không một chút nào giống như liên quan với anh, hơn nữa đoạn video cũng có anh, anh không cần phải … Đem danh dự của mình đùa giỡn được, nhưng mà tại sao anh lại muốn kết hôn với cô chứ?
Thấy cô buông lỏng Phương Vũ Thành nắm hai vai của cô, con ngươi ôn hoà hiện lên thống khổ và thâm tình hòa cùng màu đỏ tươi, anh từng chữ từng chữ một nói, “Tâm Niệm, anh yêu em! Hãy đi theo anh đi, hôn nhân tình yêu em chắc chắn sẽ không hạnh phúc đâu!”
Giờ gọi anh quay lại chắc không còn kịp rồi, quên đi, ai bảo anh tùy tùy tiện tiện hôn cô, xấu mặt anh đáng đời! Điền Tâm Niệm đỏ mặt mắng.
Hôn lễ sắp bắt đầu ngay, Diệp An Bình giúp cô trang điểm lại lần nữa, nghĩ đến cảnh vừa rồi, cô nghĩ hôn nhân của Điền Tâm Niệm cũng không đến mức quá hỏng bét, cô tin tưởng chỉ cần Ân Diệc Phong có thể ở chung lâu cùng Điền Tâm Niệm anh sẽ thích cô gái hiếm có này.
Bởi vì Điền Tâm Niệm không có cha, vì thế phải đích thân Ân Quyết giao cô cho Ân Diệc Phong, có người đến báo trước, còn mười phút nữa hôn lễ sẽ bắt đầu.
Ầm ——
Cửa phòng thay đồ chợt bị đẩy ra, cô tưởng là nên ra ngoài chào hỏi, xoay người mới phát hiện người vào là Phương Vũ Thành.
Phương Vũ Thành thở hồng hộc, lúc thấy Điền Tâm Niệm, trong mắt lóe lên kinh diễm.
“Lớp trưởng? Anh, anh làm sao lại đến đây?” Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn anh.
“Theo anh đi!” Phương Vũ Thành kéo tay cô đi ra ngoài.
Điền Tâm Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, “Lớp trưởng, anh làm gì vậy! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!”
“Hôn lễ cái quái gì, không có hôn lễ, anh không cho phép em gả cho anh ta!” Phương Vũ Thành kích động quát, bây giờ tâ trạng anh điên cuồng không thể nào bình tĩnh lại được, anh thật khó mà tin được đây hết thảy đều là thật.
“Lớp trưởng, anh rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì.”
“Tâm Niệm, anh đã biết hết rồi.” Phương Vũ Thành thống khổ nói.
“Anh biết cái gì?” Cô có một loại linh cảm xấu.
“Đã đến lúc này, mà em còn muốn gạt anh sao! Tin nhắn kia, tin nhắn chết tiệt kia, tin nhắn phá hủy em! Anh đã biết, anh đã biết hết!” Anh nắm chặt hai vai của cô, hai mắt đỏ tươi mang theo thống khổ cực độ.
“Anh… Làm sao anh biết?” Điền Tâm Niệm khó tin hỏi, chuyện này cô đâu có nói với anh làm sao mà anh lại biết được.
Nghe xong lời của cô, trong lòng anh đang có một chút xíu hoài nghi đã biến mất hầu như không còn, vậy chứng tỏ chuyện này là thật, điều anh đoán lúc trước là thật!
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Tâm Niệm, theo anh đi!” Phương Vũ Thành lần thứ hai kéo cô chạy ra ngoài.
Cả người Điền Tâm Niệm sững sờ, chỉ có thể cứng nhắc theo động tác của anh mà chạy.
Diệp An Bình cũng ngớ ngẩn, nhìn bóng lưng hai người, chợt tịnh thần lại, vội vã đuổi theo bắt lại tay hai người, “Điền Tâm Niệm! Cậu điên rồi! Hôn lễ của cậu sắp bắt đầu rồi đó!” Đây không phải là trò đùa, tất cả danh môn vọng tộc của thành phố A đều tới, nếu như gây chuyện vào lúc này, về sau bọn họ khó mà có sống yên ôn ở thành phố A này!
Tiếng hô của Diệp An Bình làm cô giật mình tỉnh lại, tay cô chợt rút khỏi tay anh.
Phương Vũ Thành theo bản năng muốn bắt lại cô lần thứ hai, Điền Tâm Niệm hốt hoảng lui về phía sau, “Lớp trưởng, em sắp kết hôn ngay rồi, em không thể đi theo anh.”
“Tâm Niệm, anh biết hết chuyện này rồi, chẳng nhẽ anh lại để em gả cho Ân Diệc Phong kia sao, em có nghĩ tới ngày đó vì sao anh ta lại vừa lúc ở phòng đó hay không, nói không chừng đây chính là anh ta tự biên tự diễn ra tiết mục này!” Phương Vũ Thành nói hù dọa cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này có liên quan gì tới Ân Diệc Phong, buổi sáng hôm đó phản ứng của anh không một chút nào giống như liên quan với anh, hơn nữa đoạn video cũng có anh, anh không cần phải … Đem danh dự của mình đùa giỡn được, nhưng mà tại sao anh lại muốn kết hôn với cô chứ?
Thấy cô buông lỏng Phương Vũ Thành nắm hai vai của cô, con ngươi ôn hoà hiện lên thống khổ và thâm tình hòa cùng màu đỏ tươi, anh từng chữ từng chữ một nói, “Tâm Niệm, anh yêu em! Hãy đi theo anh đi, hôn nhân tình yêu em chắc chắn sẽ không hạnh phúc đâu!”
/129
|