Cuối cùng, Tiểu Lưu rưng rưng nước mắt bị trừ một ngàn tệ vào lương.
Mọi người trong nhà ai cũng biết rồi, hôm nay anh ta lại bị chó bắt nạt!
Tiểu Lưu chán nản trở về vị trí của mình, đi dọn dẹp hố đất kia.
Hai tiếng đồng hồ sau, Tiểu Kha xem TV mệt mỏi, dì Lam ôm Tiểu Hắc đi tới.
"Cậu chủ nhỏ, phòng đã thu dọn xong rồi, theo tôi đi xem một chút nhé."
Dù xưng hô “cậu chủ nhỏ” khiến cậu rất không thoải mái nhưng Tiểu Kha vẫn chọn cách cam chịu.
“Cảm ơn dì Lam.”
Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Kha khiến trái tim dì Lam tan chảy.
Không còn cách nào khác, người cao tuổi thích trẻ con như vậy đấy.
Lên tầng hai, dì Lam chỉ vào căn phòng ở cuối góc, đó là phòng của Tiểu Kha.
Dì Lam kiên nhẫn giải thích các phòng khác, chỉ vào các phòng đóng cửa.
"Phòng này là của cha mẹ cậu chủ nhỏ, phòng cô chủ ở lầu ba."
"Cha mẹ không có nhà à? Họ đi đâu rồi?"
Tiểu Kha rất muốn đi gặp cha mẹ, từ khi có trí nhớ, cậu chưa từng gặp cha mẹ bao giờ.
Nhưng cậu cũng sợ cha mẹ sẽ không thích mình.
"Ông bà chủ chắc hẳn đang ở phương bắc xử lý một số việc, một khoảng thời gian rất dài không thể về nhà được."
Dì Lam không nói với Tiểu Kha rằng cha cậu đang chống loạn ở miền Bắc, quan hệ ở Chiến khu Bắc Bộ gần đây rất căng thẳng.
Dì Lam mở cửa, để lộ ra một căn phòng trẻ em tinh xảo.
Đầy đủ các loại đồ nội thất.
Đặc biệt là dãy kệ đồ chơi và búp bê là thiên đường trong mơ của mọi cậu bé.
Chiếc giường trong phòng rất to và mềm mại, chăn bông được thêu hoa văn hoạt hình.
"Wow, căn phòng tuyệt quá."
Tiểu Kha phi lên trên giường, nhảy lên nhảy xuống. Nó thoải mái hơn rất nhiều so với chiếc giường trong hầm cầu.
Máy điều hòa thông minh trong phòng có thể điều chỉnh nhiệt độ phù hợp theo nhiệt độ phòng và bật 24/24.
"Cậu chủ nhỏ, cậu hài lòng không? Có cần gì thì cứ nói với dì Lam."
"Hài lòng, hài lòng ạ, cảm ơn dì Lam. Cháu có thể ngủ một lát được không? Cháu buồn ngủ quá."
"Được chứ, cậu chủ nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu cậu có cần gì thì nhớ ấn nút ở đầu giường, dì Lam sẽ tới."
Dì Lam nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười khẽ nói: “Thật là một đứa trẻ đáng yêu.”
Nhìn thấy dì Lam rời đi, Tiểu Kha cởi giày, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, từ sáng sớm trong đầu cậu đã có cảm giác gì đó.
Bây giờ có thời gian rảnh, đúng lúc nhân cơ hội này để nghiên cứu xem nó là gì.
Sau khi bước vào Luyện Khí Kỳ, Tiểu Kha không chỉ cải thiện thể lực rất nhiều mà còn có thể khiến ý thức đi vào thức hải.
Thức hải là không gian tinh thần của con người, chỉ là người bình thường không thể truyền ý thức của mình vào không gian tinh thần.
Trong thức hải, không gian chỉ có chừng hai mươi mét vuông, ở giữa có sáu quang đoàn và một chiếc nhẫn đang lơ lửng.
"Đồ nhi ngoan."
"Sư phụ?"
Giọng nói của sư phụ truyền đến khắp không gian, Tiểu Kha quay vòng vo mấy lần cũng không thấy sư phụ ở đâu.
"Đồ nhi, khi con tiến vào thức hải, sư phụ đưa mấy thứ này cho con, lần sau sư phụ có thể chân chính gặp mặt con, luyện tập cho tốt, đừng để vi sư thất vọng."
"Chỉ khi con rót linh lực vào sáu quang đoàn này thì nó mới có thể mở ra. Còn chiếc nhẫn không gian này, sư phụ đã bố trí chín tầng phong ấn."
"Sư phụ hy vọng con có thể tìm ra con đường của riêng mình. Vi sư không thể để con trưởng thành dưới cánh chim sư phụ được."
"Nhớ kỹ, bản lĩnh của con nhất định phải giữ bí mật. Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, nhớ lấy!"
…
Tiểu Kha chăm chú nghe sư phụ giảng dạy, sau khi trong không gian không còn chút âm thanh nào nữa, Tiểu Kha đi về phía quang đoàn.
Chiếc nhẫn không gian tỏa sáng lóng lánh, nhưng sau khi linh lực của Tiểu Kha tiếp xúc, chiếc nhẫn sẽ tự động thay đổi kích thước phù hợp, đeo vào ngón áp út của bàn tay phải.
Tiểu Kha cũng cố gắng đưa linh khí vào trong quang đoàn, nhưng quang đoàn không phản ứng chút nào.
Xem ra tu vi của mình còn chưa đủ, sau khi thoát khỏi thức hải, Tiểu Kha mở mắt ra.
Nhìn chiếc nhẫn bạc thần bí trên tay, cậu tin chắc sư phụ thực sự đi rồi.
Hơn nữa, sư phụ đã để lại cho mình rất nhiều báu vật trước khi rời đi.
Tiểu Kha đưa linh khí thăm dò trong chiếc nhẫn, phát hiện không gian bên trong rất lớn, kích cỡ như một sân bóng rổ.
Sư phụ nói trên nhẫn có chín tầng phong ấn, đây hẳn chỉ là tầng đầu tiên.
Trong không gian có mười mấy ngọn đồi nhỏ lớn nhỏ, có ba quang đoàn lơ lửng ở giữa.
Cảm nhận được khí tức của Tiểu Kha, ba quang đoàn lập tức chìm vào linh hồn của Tiểu Kha.
Một ký ức khổng lồ cưỡng ép muốn hợp nhất với Tiểu Kha.
Mười phút sau, khi phun ra một hơi khí đục, Tiểu Kha đã tiêu hóa được ba quang đoàn.
Đây là ba quyển bí tịch, một quyển là Dược Vương Bí Điển, một quyển là Thiên Tượng Thần Sách, một quyển là công pháp tu luyện, Hỗn Độn Dung Thiên Quyết.
Sau khi lĩnh ngộ bí tịch, có thể nói, Tiểu Kha hiện tại thông thạo y thuật, kỹ năng rèn, thông thạo các loại cầm kỳ thi hoạ.
Cậu bé mạnh nhất thế giới hiện nay không ai khác chính là Tiểu Kha.
Ngước nhìn bầu trời bên ngoài, thấy vẫn còn khá sớm, Tiểu Kha nhắm mắt lại, bắt đầu bình tĩnh tu luyện.
Linh khí hội tụ vào trong cơ thể cậu, bao trùm cơ thể nhỏ bé của cậu, cuối cùng dung nhập vào đan điền.
Mọi người trong nhà ai cũng biết rồi, hôm nay anh ta lại bị chó bắt nạt!
Tiểu Lưu chán nản trở về vị trí của mình, đi dọn dẹp hố đất kia.
Hai tiếng đồng hồ sau, Tiểu Kha xem TV mệt mỏi, dì Lam ôm Tiểu Hắc đi tới.
"Cậu chủ nhỏ, phòng đã thu dọn xong rồi, theo tôi đi xem một chút nhé."
Dù xưng hô “cậu chủ nhỏ” khiến cậu rất không thoải mái nhưng Tiểu Kha vẫn chọn cách cam chịu.
“Cảm ơn dì Lam.”
Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Kha khiến trái tim dì Lam tan chảy.
Không còn cách nào khác, người cao tuổi thích trẻ con như vậy đấy.
Lên tầng hai, dì Lam chỉ vào căn phòng ở cuối góc, đó là phòng của Tiểu Kha.
Dì Lam kiên nhẫn giải thích các phòng khác, chỉ vào các phòng đóng cửa.
"Phòng này là của cha mẹ cậu chủ nhỏ, phòng cô chủ ở lầu ba."
"Cha mẹ không có nhà à? Họ đi đâu rồi?"
Tiểu Kha rất muốn đi gặp cha mẹ, từ khi có trí nhớ, cậu chưa từng gặp cha mẹ bao giờ.
Nhưng cậu cũng sợ cha mẹ sẽ không thích mình.
"Ông bà chủ chắc hẳn đang ở phương bắc xử lý một số việc, một khoảng thời gian rất dài không thể về nhà được."
Dì Lam không nói với Tiểu Kha rằng cha cậu đang chống loạn ở miền Bắc, quan hệ ở Chiến khu Bắc Bộ gần đây rất căng thẳng.
Dì Lam mở cửa, để lộ ra một căn phòng trẻ em tinh xảo.
Đầy đủ các loại đồ nội thất.
Đặc biệt là dãy kệ đồ chơi và búp bê là thiên đường trong mơ của mọi cậu bé.
Chiếc giường trong phòng rất to và mềm mại, chăn bông được thêu hoa văn hoạt hình.
"Wow, căn phòng tuyệt quá."
Tiểu Kha phi lên trên giường, nhảy lên nhảy xuống. Nó thoải mái hơn rất nhiều so với chiếc giường trong hầm cầu.
Máy điều hòa thông minh trong phòng có thể điều chỉnh nhiệt độ phù hợp theo nhiệt độ phòng và bật 24/24.
"Cậu chủ nhỏ, cậu hài lòng không? Có cần gì thì cứ nói với dì Lam."
"Hài lòng, hài lòng ạ, cảm ơn dì Lam. Cháu có thể ngủ một lát được không? Cháu buồn ngủ quá."
"Được chứ, cậu chủ nghỉ ngơi thật tốt nhé. Nếu cậu có cần gì thì nhớ ấn nút ở đầu giường, dì Lam sẽ tới."
Dì Lam nhẹ nhàng đóng cửa lại, cười khẽ nói: “Thật là một đứa trẻ đáng yêu.”
Nhìn thấy dì Lam rời đi, Tiểu Kha cởi giày, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, từ sáng sớm trong đầu cậu đã có cảm giác gì đó.
Bây giờ có thời gian rảnh, đúng lúc nhân cơ hội này để nghiên cứu xem nó là gì.
Sau khi bước vào Luyện Khí Kỳ, Tiểu Kha không chỉ cải thiện thể lực rất nhiều mà còn có thể khiến ý thức đi vào thức hải.
Thức hải là không gian tinh thần của con người, chỉ là người bình thường không thể truyền ý thức của mình vào không gian tinh thần.
Trong thức hải, không gian chỉ có chừng hai mươi mét vuông, ở giữa có sáu quang đoàn và một chiếc nhẫn đang lơ lửng.
"Đồ nhi ngoan."
"Sư phụ?"
Giọng nói của sư phụ truyền đến khắp không gian, Tiểu Kha quay vòng vo mấy lần cũng không thấy sư phụ ở đâu.
"Đồ nhi, khi con tiến vào thức hải, sư phụ đưa mấy thứ này cho con, lần sau sư phụ có thể chân chính gặp mặt con, luyện tập cho tốt, đừng để vi sư thất vọng."
"Chỉ khi con rót linh lực vào sáu quang đoàn này thì nó mới có thể mở ra. Còn chiếc nhẫn không gian này, sư phụ đã bố trí chín tầng phong ấn."
"Sư phụ hy vọng con có thể tìm ra con đường của riêng mình. Vi sư không thể để con trưởng thành dưới cánh chim sư phụ được."
"Nhớ kỹ, bản lĩnh của con nhất định phải giữ bí mật. Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, nhớ lấy!"
…
Tiểu Kha chăm chú nghe sư phụ giảng dạy, sau khi trong không gian không còn chút âm thanh nào nữa, Tiểu Kha đi về phía quang đoàn.
Chiếc nhẫn không gian tỏa sáng lóng lánh, nhưng sau khi linh lực của Tiểu Kha tiếp xúc, chiếc nhẫn sẽ tự động thay đổi kích thước phù hợp, đeo vào ngón áp út của bàn tay phải.
Tiểu Kha cũng cố gắng đưa linh khí vào trong quang đoàn, nhưng quang đoàn không phản ứng chút nào.
Xem ra tu vi của mình còn chưa đủ, sau khi thoát khỏi thức hải, Tiểu Kha mở mắt ra.
Nhìn chiếc nhẫn bạc thần bí trên tay, cậu tin chắc sư phụ thực sự đi rồi.
Hơn nữa, sư phụ đã để lại cho mình rất nhiều báu vật trước khi rời đi.
Tiểu Kha đưa linh khí thăm dò trong chiếc nhẫn, phát hiện không gian bên trong rất lớn, kích cỡ như một sân bóng rổ.
Sư phụ nói trên nhẫn có chín tầng phong ấn, đây hẳn chỉ là tầng đầu tiên.
Trong không gian có mười mấy ngọn đồi nhỏ lớn nhỏ, có ba quang đoàn lơ lửng ở giữa.
Cảm nhận được khí tức của Tiểu Kha, ba quang đoàn lập tức chìm vào linh hồn của Tiểu Kha.
Một ký ức khổng lồ cưỡng ép muốn hợp nhất với Tiểu Kha.
Mười phút sau, khi phun ra một hơi khí đục, Tiểu Kha đã tiêu hóa được ba quang đoàn.
Đây là ba quyển bí tịch, một quyển là Dược Vương Bí Điển, một quyển là Thiên Tượng Thần Sách, một quyển là công pháp tu luyện, Hỗn Độn Dung Thiên Quyết.
Sau khi lĩnh ngộ bí tịch, có thể nói, Tiểu Kha hiện tại thông thạo y thuật, kỹ năng rèn, thông thạo các loại cầm kỳ thi hoạ.
Cậu bé mạnh nhất thế giới hiện nay không ai khác chính là Tiểu Kha.
Ngước nhìn bầu trời bên ngoài, thấy vẫn còn khá sớm, Tiểu Kha nhắm mắt lại, bắt đầu bình tĩnh tu luyện.
Linh khí hội tụ vào trong cơ thể cậu, bao trùm cơ thể nhỏ bé của cậu, cuối cùng dung nhập vào đan điền.
/278
|