Trong biệt thự, một người phụ nữ mặc đồng phục đi về phía Vương Tư Kỳ.
Bà ấy là quản gia ở đây, khoảng bốn mươi tuổi, đã phục vụ cho nhà họ Vương mấy chục năm.
Bà ấy đã chứng kiến đám người Vương Tư Kỳ lớn lên.
"Cô chủ, cô về rồi. Vào nhanh đi. Bây giờ tôi sẽ cho người đi làm bữa trưa."
“Không cần, dì Lam, tôi và em trai đã ăn rồi. Trước tiên dọn dẹp một căn phòng rồi bố trí cho tốt nhé.”
"Ông trời mở mắt, cuối cùng cậu chủ đã an toàn trở về, bây giờ tôi sẽ bố trí phòng."
Dì Lam dịu dàng nhìn Tiểu Kha, quay người mở cửa, sắp xếp người hầu dọn dẹp phòng.
Trong phòng khách có không gian rộng rãi, lối trang trí nhẹ nhàng, trang nhã rất phù hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Tất cả các loại thiết bị gia dụng đều đầy đủ nhưng không ảnh hưởng đến độ sạch sẽ và vẻ đẹp tổng thể.
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, ôm mặt em trai, nhẹ nhàng nói với cậu: "Chị phải đi làm việc, em trai ở nhà chơi một lát nhé. Chị sẽ cho người ở cùng em, có chuyện gì thì bảo cô ấy nói với chị nhé."
Vương Tư Kỳ vẫy tay, bảo một nữ giúp việc trẻ đưa Tiểu Kha xuống tầng dưới chơi.
Cô ấy phải bận giải quyết kế hoạch phát triển của tập đoàn Vương thị ở khu Tân An.
Sau khi chị bảy lên lầu, Tiểu Kha và Tiểu Hắc bắt đầu khám phá ngôi nhà mới có chút xa lạ này.
Người giúp việc ở một bên cũng đi theo, bắt đầu giới thiệu cách bố trí trong nhà, như khu vui chơi giải trí ở đâu, phòng tiếp khách ở đâu, phòng ốc như thế nào...
Tiểu Hắc ở trong lòng cậu rất thông minh, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Tiểu Kha.
Khi bước tới chiếc TV lớn, Tiểu Kha dừng lại.
Trước đây cậu đã từng nhìn thấy thứ này qua tủ kính, một chiếc TV thông minh dài một mét có giá sáu ngàn tệ.
Chiếc TV trong nhà được treo trong một cái rãnh trên tường, lớn gấp bốn, năm lần bất kỳ chiếc TV nào cậu từng thấy trước đây.
Tiểu Kha ước tính sơ bộ có lẽ chiếc TV này có giá hai mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng trên thực tế, chiếc TV thương hiệu HS mới này được bán với giá một trăm hai mươi ngàn tệ.
“Cậu chủ nhỏ, cậu có muốn xem TV không?” Nữ giúp việc thăm dò hỏi.
Tiểu Kha gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, đặt Tiểu Hắc xuống đất, để nó tùy ý đi loanh quanh.
Nữ giúp việc bật TV lên, mở ra hàng nghìn bộ phim hoạt hình để Tiểu Kha lựa chọn.
Sau một hồi do dự, Tiểu Kha chọn Sói vui vẻ và Cừu xám, xem vô cùng thích thú.
Nữ giúp việc bưng đĩa trái cây và các loại đồ uống đến trước mặt Tiểu Kha.
Phải nói là xem TV lớn thực sự rất thoải mái, Tiểu Kha đã bị nó mê hoặc rồi, thỉnh thoảng ăn một miếng dâu tây.
Bên kia, Tiểu Hắc đi khắp phòng, ngửi ngửi chỗ này chỗ kia.
Cửa không khóa mà hơi hé mở, Tiểu Hắc kéo hai cái rồi chui ra ngoài.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc chạy loạn trong sân, lăn vài vòng trên cỏ rồi chạy ra bên ngoài trang viên.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kêu giận dữ từ bên ngoài trang viên.
“Con chó hoang nhỏ này từ đâu tới vậy?”
Người đàn ông đang quét sàn nhìn Tiểu Hắc đang đào bới trong góc với ánh mắt chán ghét.
Chú chó con này bất ngờ xuất hiện và đào một cái lỗ trên bãi cỏ, làm mất đi một mảnh cỏ, trông rất khó coi.
Người đàn ông tức giận chạy đến bắt Tiểu Hắc, nhưng Tiểu Hắc dù chân ngắn song một khi đã chạy thì đến đàn ông trưởng thành cũng không thể đuổi kịp.
"Con chó chết tiệt, ông đây mà bắt được mày thì sẽ lột da của mày ra!"
Sau một hồi rượt đuổi, Tiểu Hắc bị người đàn ông dồn vào chân tường, bất đắc dĩ bị bắt lại.
"Chạy đi, chân mày ngắn nhưng chạy rất giỏi nha, sao mày không chạy nữa?"
Người đàn ông thở hổn hển, nắm lấy chân Tiểu Hắc và đi về phía cửa trang viên.
Anh ta nhất phải ném con súc sinh này đi thật xa, người đàn ông nghĩ thầm.
Một lát nữa phải tìm xem có phải có chỗ nào có lỗ hổng hay không mà để con chó con này lẻn vào trang viên.
Đến gần cửa, người đàn ông nhìn thấy dì Lam.
Lúc này dì Lam đang chỉ đạo mọi người di chuyển những thùng đồ ở cổng, trong đó có búp bê, đồ chơi, đồ dùng cho trẻ em.
"Chào dì Lam."
Dì Lam quay lại nhìn người đàn ông đang ôm chó rồi trả lời.
"Chuyện gì vậy Tiểu Lưu? Trông nhếch nhác thế, bị ngã à?"
"Không phải do có chó hoang chui vào trong trang viên sao? Tôi sẽ đưa nó ra ngoài, kẻo quấy rầy nhã hứng của cô chủ."
Tiểu Lưu cười gượng mấy tiếng.
"Ừ, có lòng rồi."
Ngay lúc dì Lam quay lại thì chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ngăn cản Tiểu Lưu đang chuẩn bị rời khỏi trang viên.
"Con… con chó này không phải của cậu chủ nhỏ sao? Cậu bắt lại làm gì?"
Tiểu Lưu sửng sốt.
Anh ta cũng nghe nói cậu chủ nhỏ mất tích đã lâu hôm nay đã trở lại, cô chủ rất quan tâm đến cậu.
Để ăn mừng sự kiện này, mỗi người trong trang viên đều được phát cho một phong bì đỏ trị giá năm trăm nhân dân tệ.
Nhưng anh ta không nghe nói cậu chủ nhỏ còn mang về một con chó con nha!
Dì Lam bước tới ôm Tiểu Hắc lại, nhẹ nhàng vỗ đầu con chó.
“Cậu xem cậu đi, muốn ném nó đi à? Tôi thấy cậu cũng muốn bị ném ra ngoài đúng không? Nếu cậu chủ nhỏ tức giận, bên trên trách tội xuống, cậu gánh nổi trách nhiệm này không?"
Trên trán Tiểu Lưu toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì mất việc rồi.
Phải biết rằng, cho dù có quét sàn trong nhà họ Vương, tiền lương hàng tháng cũng có thể lên tới hơn mười ngàn tệ.
Không biết có bao nhiêu người đang muốn tranh giành công việc này đâu.
Tiểu Lưu vội vàng cúi đầu nhận lỗi với dì Lam, đồng thời vội vàng giải thích rằng mình không biết chuyện.
Bà ấy là quản gia ở đây, khoảng bốn mươi tuổi, đã phục vụ cho nhà họ Vương mấy chục năm.
Bà ấy đã chứng kiến đám người Vương Tư Kỳ lớn lên.
"Cô chủ, cô về rồi. Vào nhanh đi. Bây giờ tôi sẽ cho người đi làm bữa trưa."
“Không cần, dì Lam, tôi và em trai đã ăn rồi. Trước tiên dọn dẹp một căn phòng rồi bố trí cho tốt nhé.”
"Ông trời mở mắt, cuối cùng cậu chủ đã an toàn trở về, bây giờ tôi sẽ bố trí phòng."
Dì Lam dịu dàng nhìn Tiểu Kha, quay người mở cửa, sắp xếp người hầu dọn dẹp phòng.
Trong phòng khách có không gian rộng rãi, lối trang trí nhẹ nhàng, trang nhã rất phù hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Tất cả các loại thiết bị gia dụng đều đầy đủ nhưng không ảnh hưởng đến độ sạch sẽ và vẻ đẹp tổng thể.
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, ôm mặt em trai, nhẹ nhàng nói với cậu: "Chị phải đi làm việc, em trai ở nhà chơi một lát nhé. Chị sẽ cho người ở cùng em, có chuyện gì thì bảo cô ấy nói với chị nhé."
Vương Tư Kỳ vẫy tay, bảo một nữ giúp việc trẻ đưa Tiểu Kha xuống tầng dưới chơi.
Cô ấy phải bận giải quyết kế hoạch phát triển của tập đoàn Vương thị ở khu Tân An.
Sau khi chị bảy lên lầu, Tiểu Kha và Tiểu Hắc bắt đầu khám phá ngôi nhà mới có chút xa lạ này.
Người giúp việc ở một bên cũng đi theo, bắt đầu giới thiệu cách bố trí trong nhà, như khu vui chơi giải trí ở đâu, phòng tiếp khách ở đâu, phòng ốc như thế nào...
Tiểu Hắc ở trong lòng cậu rất thông minh, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Tiểu Kha.
Khi bước tới chiếc TV lớn, Tiểu Kha dừng lại.
Trước đây cậu đã từng nhìn thấy thứ này qua tủ kính, một chiếc TV thông minh dài một mét có giá sáu ngàn tệ.
Chiếc TV trong nhà được treo trong một cái rãnh trên tường, lớn gấp bốn, năm lần bất kỳ chiếc TV nào cậu từng thấy trước đây.
Tiểu Kha ước tính sơ bộ có lẽ chiếc TV này có giá hai mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng trên thực tế, chiếc TV thương hiệu HS mới này được bán với giá một trăm hai mươi ngàn tệ.
“Cậu chủ nhỏ, cậu có muốn xem TV không?” Nữ giúp việc thăm dò hỏi.
Tiểu Kha gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, đặt Tiểu Hắc xuống đất, để nó tùy ý đi loanh quanh.
Nữ giúp việc bật TV lên, mở ra hàng nghìn bộ phim hoạt hình để Tiểu Kha lựa chọn.
Sau một hồi do dự, Tiểu Kha chọn Sói vui vẻ và Cừu xám, xem vô cùng thích thú.
Nữ giúp việc bưng đĩa trái cây và các loại đồ uống đến trước mặt Tiểu Kha.
Phải nói là xem TV lớn thực sự rất thoải mái, Tiểu Kha đã bị nó mê hoặc rồi, thỉnh thoảng ăn một miếng dâu tây.
Bên kia, Tiểu Hắc đi khắp phòng, ngửi ngửi chỗ này chỗ kia.
Cửa không khóa mà hơi hé mở, Tiểu Hắc kéo hai cái rồi chui ra ngoài.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc chạy loạn trong sân, lăn vài vòng trên cỏ rồi chạy ra bên ngoài trang viên.
Ngay sau đó truyền đến tiếng kêu giận dữ từ bên ngoài trang viên.
“Con chó hoang nhỏ này từ đâu tới vậy?”
Người đàn ông đang quét sàn nhìn Tiểu Hắc đang đào bới trong góc với ánh mắt chán ghét.
Chú chó con này bất ngờ xuất hiện và đào một cái lỗ trên bãi cỏ, làm mất đi một mảnh cỏ, trông rất khó coi.
Người đàn ông tức giận chạy đến bắt Tiểu Hắc, nhưng Tiểu Hắc dù chân ngắn song một khi đã chạy thì đến đàn ông trưởng thành cũng không thể đuổi kịp.
"Con chó chết tiệt, ông đây mà bắt được mày thì sẽ lột da của mày ra!"
Sau một hồi rượt đuổi, Tiểu Hắc bị người đàn ông dồn vào chân tường, bất đắc dĩ bị bắt lại.
"Chạy đi, chân mày ngắn nhưng chạy rất giỏi nha, sao mày không chạy nữa?"
Người đàn ông thở hổn hển, nắm lấy chân Tiểu Hắc và đi về phía cửa trang viên.
Anh ta nhất phải ném con súc sinh này đi thật xa, người đàn ông nghĩ thầm.
Một lát nữa phải tìm xem có phải có chỗ nào có lỗ hổng hay không mà để con chó con này lẻn vào trang viên.
Đến gần cửa, người đàn ông nhìn thấy dì Lam.
Lúc này dì Lam đang chỉ đạo mọi người di chuyển những thùng đồ ở cổng, trong đó có búp bê, đồ chơi, đồ dùng cho trẻ em.
"Chào dì Lam."
Dì Lam quay lại nhìn người đàn ông đang ôm chó rồi trả lời.
"Chuyện gì vậy Tiểu Lưu? Trông nhếch nhác thế, bị ngã à?"
"Không phải do có chó hoang chui vào trong trang viên sao? Tôi sẽ đưa nó ra ngoài, kẻo quấy rầy nhã hứng của cô chủ."
Tiểu Lưu cười gượng mấy tiếng.
"Ừ, có lòng rồi."
Ngay lúc dì Lam quay lại thì chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ngăn cản Tiểu Lưu đang chuẩn bị rời khỏi trang viên.
"Con… con chó này không phải của cậu chủ nhỏ sao? Cậu bắt lại làm gì?"
Tiểu Lưu sửng sốt.
Anh ta cũng nghe nói cậu chủ nhỏ mất tích đã lâu hôm nay đã trở lại, cô chủ rất quan tâm đến cậu.
Để ăn mừng sự kiện này, mỗi người trong trang viên đều được phát cho một phong bì đỏ trị giá năm trăm nhân dân tệ.
Nhưng anh ta không nghe nói cậu chủ nhỏ còn mang về một con chó con nha!
Dì Lam bước tới ôm Tiểu Hắc lại, nhẹ nhàng vỗ đầu con chó.
“Cậu xem cậu đi, muốn ném nó đi à? Tôi thấy cậu cũng muốn bị ném ra ngoài đúng không? Nếu cậu chủ nhỏ tức giận, bên trên trách tội xuống, cậu gánh nổi trách nhiệm này không?"
Trên trán Tiểu Lưu toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì mất việc rồi.
Phải biết rằng, cho dù có quét sàn trong nhà họ Vương, tiền lương hàng tháng cũng có thể lên tới hơn mười ngàn tệ.
Không biết có bao nhiêu người đang muốn tranh giành công việc này đâu.
Tiểu Lưu vội vàng cúi đầu nhận lỗi với dì Lam, đồng thời vội vàng giải thích rằng mình không biết chuyện.
/278
|