"Chào các bạn, tôi tên là Vương Tiểu Kha, sắp tròn 6 tuổi, hy vọng có thể làm bạn với mọi người."
Sau khi tự giới thiệu xong, cậu trở về chỗ ngồi của mình.
Buổi sáng ngày đầu năm học, suốt cả buổi không có tiết học nào.
Thời gian chủ yếu dành cho việc để các bạn làm quen với nhau và phát sách giáo khoa.
Điều đáng chú ý là cô giáo Lưu trực tiếp chỉ định Tiểu Kha làm lớp trưởng.
Chỉ trong giây lát, cô ấy đã nhận ra Tiểu Kha có tính cách ổn định, rất có năng khiếu trở thành nhà quản lý.
Quan trọng nhất là, cậu bé quá dễ thương~
Trường Tiểu học Ma Đô có căng tin nên học sinh không cần về nhà ăn trưa.
Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc cùng đi ăn trưa.
Cậu vẫn nghĩ mình ăn rất nhiều, nhưng không ngờ Đỗ Tử Mặc ở bên cạnh một lần ăn hết ba bát cơm.
Thảo nào cơ thể hơi mũm mĩm, hóa ra là do ăn nhiều.
Sau bữa trưa, hai đứa trẻ lang thang chơi trong trường.
Đột nhiên, Tiểu Kha cảm nhận được khí tức của vệ sĩ, gương mặt chợt cứng đờ.
Quay đầu lại, cậu nhìn thấy vệ sĩ được chị hai phái tới mặc đồng phục bảo vệ đang để mắt tới mình ở đằng xa.
Đây chính là hình thức bảo vệ tận tình bằng cách thâm nhập sâu vào trường học ư?
Thôi bỏ qua đi, giả vờ không thấy là được, Tiểu Kha nghĩ thầm.
Hai người đi đến siêu thị, mua luôn một túi lớn đồ ăn vặt.
Khi cậu lấy điện thoại ra thanh toán, không chỉ Đỗ Tử Mặc mà cả chủ siêu thị cũng ngỡ ngàng.
Mang điện thoại vào trường là vi phạm nội quy của trường.
Trong lúc chủ siêu thị đần mặt ra, Tiểu Kha đã trả tiền xong và đi khỏi.
Ra khỏi siêu thị, cậu nhồm nhoàm ăn đồ ăn vặt.
Ở nhà, hai chị không cho cậu ăn đồ ăn rác, chỉ cần là đồ ăn vặt là không được phép ăn.
Đã đến trường rồi thì còn ai cấm được nữa chứ?
Đỗ Tử Mặc lo lắng nói:
"Tiểu Kha, trường không cho mang điện thoại, bị cô giáo phát hiện sẽ gọi phụ huynh đấy."
"Gọi phụ huynh?"
Tiểu Kha nuốt miếng khoai tây chiên, nghi hoặc hỏi.
"Chị tớ bảo tớ mang theo điện thoại, chị nói để liên lạc với tớ bất cứ lúc nào."
Dù thế nào thì nghe lời chị là được rồi.
Hai đứa trẻ đem những đồ ăn vặt còn lại về lớp, khiến các bạn khác trố mắt ra ghen tị.
Đỗ Tử Mặc đột nhiên thấy muốn đi vệ sinh gấp, cậu ấy vội hỏi Tiểu Kha có đi vệ sinh không.
Tiểu Kha gật đầu, hai người lại chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Trong nhà vệ sinh công cộng.
Có một nhóm học sinh lớp 6 đang ngồi xổm trên bậc thềm hút thuốc, thỉnh thoảng liếc nhìn những bạn học đi vào.
Họ tự cho là hút thuốc rất ngầu, được người khác thấy thì rất phong độ.
Bởi chẳng có mấy đứa trẻ biết hút thuốc mà.
Tiểu Kha cùng Đỗ Tử Mặc bước vào nhà vệ sinh công cộng liền ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, khiến người ta rất khó chịu.
Cậu nhíu mày, không khỏi nhìn đám học sinh lớn tuổi đang ngồi đó với vẻ khó chịu.
Đỗ Tử Mặc không để ý nhiều, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Tên học sinh tóc vàng hút thuốc đối diện ánh mắt với Tiểu Kha.
Để ý thấy ánh mắt của cậu, cậu ta không vui gầm lên:
"Này! Tên nhóc kia, nhìn cái gì, không phục à?"
Thiếu niên tóc vàng gào lên khiêu khích, trước mặt mọi người cảm thấy mình rất ngầu.
Tiểu Kha không thèm để ý loại ngu ngốc đó, coi cậu ta như con chó đang sủa.
Tên tóc vàng vứt đầu lọc thuốc lá trong tay xuống.
Phát hiện ra cậu bé không đếm xỉa đến mình, cậu ta bất ngờ nổi cơn thịnh nộ.
Sau khi tự giới thiệu xong, cậu trở về chỗ ngồi của mình.
Buổi sáng ngày đầu năm học, suốt cả buổi không có tiết học nào.
Thời gian chủ yếu dành cho việc để các bạn làm quen với nhau và phát sách giáo khoa.
Điều đáng chú ý là cô giáo Lưu trực tiếp chỉ định Tiểu Kha làm lớp trưởng.
Chỉ trong giây lát, cô ấy đã nhận ra Tiểu Kha có tính cách ổn định, rất có năng khiếu trở thành nhà quản lý.
Quan trọng nhất là, cậu bé quá dễ thương~
Trường Tiểu học Ma Đô có căng tin nên học sinh không cần về nhà ăn trưa.
Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc cùng đi ăn trưa.
Cậu vẫn nghĩ mình ăn rất nhiều, nhưng không ngờ Đỗ Tử Mặc ở bên cạnh một lần ăn hết ba bát cơm.
Thảo nào cơ thể hơi mũm mĩm, hóa ra là do ăn nhiều.
Sau bữa trưa, hai đứa trẻ lang thang chơi trong trường.
Đột nhiên, Tiểu Kha cảm nhận được khí tức của vệ sĩ, gương mặt chợt cứng đờ.
Quay đầu lại, cậu nhìn thấy vệ sĩ được chị hai phái tới mặc đồng phục bảo vệ đang để mắt tới mình ở đằng xa.
Đây chính là hình thức bảo vệ tận tình bằng cách thâm nhập sâu vào trường học ư?
Thôi bỏ qua đi, giả vờ không thấy là được, Tiểu Kha nghĩ thầm.
Hai người đi đến siêu thị, mua luôn một túi lớn đồ ăn vặt.
Khi cậu lấy điện thoại ra thanh toán, không chỉ Đỗ Tử Mặc mà cả chủ siêu thị cũng ngỡ ngàng.
Mang điện thoại vào trường là vi phạm nội quy của trường.
Trong lúc chủ siêu thị đần mặt ra, Tiểu Kha đã trả tiền xong và đi khỏi.
Ra khỏi siêu thị, cậu nhồm nhoàm ăn đồ ăn vặt.
Ở nhà, hai chị không cho cậu ăn đồ ăn rác, chỉ cần là đồ ăn vặt là không được phép ăn.
Đã đến trường rồi thì còn ai cấm được nữa chứ?
Đỗ Tử Mặc lo lắng nói:
"Tiểu Kha, trường không cho mang điện thoại, bị cô giáo phát hiện sẽ gọi phụ huynh đấy."
"Gọi phụ huynh?"
Tiểu Kha nuốt miếng khoai tây chiên, nghi hoặc hỏi.
"Chị tớ bảo tớ mang theo điện thoại, chị nói để liên lạc với tớ bất cứ lúc nào."
Dù thế nào thì nghe lời chị là được rồi.
Hai đứa trẻ đem những đồ ăn vặt còn lại về lớp, khiến các bạn khác trố mắt ra ghen tị.
Đỗ Tử Mặc đột nhiên thấy muốn đi vệ sinh gấp, cậu ấy vội hỏi Tiểu Kha có đi vệ sinh không.
Tiểu Kha gật đầu, hai người lại chạy về phía nhà vệ sinh công cộng.
Trong nhà vệ sinh công cộng.
Có một nhóm học sinh lớp 6 đang ngồi xổm trên bậc thềm hút thuốc, thỉnh thoảng liếc nhìn những bạn học đi vào.
Họ tự cho là hút thuốc rất ngầu, được người khác thấy thì rất phong độ.
Bởi chẳng có mấy đứa trẻ biết hút thuốc mà.
Tiểu Kha cùng Đỗ Tử Mặc bước vào nhà vệ sinh công cộng liền ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, khiến người ta rất khó chịu.
Cậu nhíu mày, không khỏi nhìn đám học sinh lớn tuổi đang ngồi đó với vẻ khó chịu.
Đỗ Tử Mặc không để ý nhiều, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Tên học sinh tóc vàng hút thuốc đối diện ánh mắt với Tiểu Kha.
Để ý thấy ánh mắt của cậu, cậu ta không vui gầm lên:
"Này! Tên nhóc kia, nhìn cái gì, không phục à?"
Thiếu niên tóc vàng gào lên khiêu khích, trước mặt mọi người cảm thấy mình rất ngầu.
Tiểu Kha không thèm để ý loại ngu ngốc đó, coi cậu ta như con chó đang sủa.
Tên tóc vàng vứt đầu lọc thuốc lá trong tay xuống.
Phát hiện ra cậu bé không đếm xỉa đến mình, cậu ta bất ngờ nổi cơn thịnh nộ.
/278
|