Tiểu Kha chọn vị trí ngồi hàng thứ ba, không chỉ tầm nhìn tốt mà vị trí cũng ở giữa lớp. Hai học sinh kia đúng lúc là bạn cùng bàn của cậu, rõ ràng suy nghĩ của phụ huynh là như nhau.
Phụ huynh của hai học sinh nhìn thấy gia đình Tiểu Kha đến với một đội ngũ lớn như vậy, theo sau là cả chục vệ sĩ, ra vẻ hơi kính nể khi gật đầu chào hỏi với Vương Tư Kỳ.
Vương Tư Kỳ khẽ mỉm cười đáp lại.
Khi mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, Vương Tư Kỳ cũng phải rời khỏi trường học.
Trước khi đi cô ấy dặn dò em trai:
Nếu bị bắt nạt thì phải báo cho chị gái biết, đến giờ tan học chị sẽ ở cổng trường đón em.
Tiểu Kha nghiêm túc gật đầu, ra dấu OK với chị gái.
Dáng vẻ đó khiến các phụ huynh bên cạnh thấy đáng yêu tới mức muốn bắt cóc cậu về nhà.
Chị gái luyến tiếc vuốt đầu em trai một cái, sau đó dẫn đầu đội ngũ vệ sĩ rời khỏi trường.
Đi ra cổng, cô ấy đang nghĩ đến việc có nên mua luôn trường tiểu học trực thuộc đại học Ma Đô không.
Bên kia, Vương Văn Nhã đang ngồi trong phòng hiệu trưởng uống trà. Trà không phải tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.
Đối diện là một người đàn ông trung niên đeo kính, đó chính là hiệu trưởng của trường này.
Sau khi thưởng thức trà, Vương Văn Nhã nói thẳng vào vấn đề: "Em trai tôi sẽ học ở trường của các vị."
Hiệu trưởng gật đầu, ông ta chăm chú lắng nghe từng lời nói của Vương Văn Nhã.
"Em ấy học lớp 1/1, mục đích tôi tới đây chỉ có thế, hãy chăm sóc em trai tôi thật tốt."
Cô ấy thản nhiên nói, thu lại nụ cười hiền hậu.
"Lý do tôi đến đảm nhận chức giáo sư trên danh nghĩa tại Đại học Ma Đô chỉ vì em trai tôi, vì thế các vị nên hiểu phải làm gì rồi đó."
Hiệu trưởng trả lời nghiêm túc:
"Giáo sư Vương yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối làm tốt lời nhắc nhở của giáo sư."
Sau khi nhận được câu trả lời của hiệu trưởng, cô ấy trực tiếp rời khỏi phòng
hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với người phụ trách Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế, áp lực của ông ta thực sự rất lớn.
Cao hơn một bậc đã có thể đè chết người, huống chỉ là cấp bậc còn cao hơn nhiều lần như vậy.
Cho dù hiệu trưởng Đại học Ma Đô tới đây, trước mặt cô ấy cũng chỉ có phần ngoan ngoãn vâng lời mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, ông ta lấy ra hồ sơ tân học sinh, tra cứu danh sách học: sinh lớp một.
€ó vẻ cần phải nhắc nhở với cô giáo Lưu, phải chăm sóc cậu chủ nhỏ nhà họ Vương thật tốt. Trong lớp học.
Những học sinh đến càng lúc càng đông, toàn là những bạn nam nữ cùng trang lứa với Tiểu Kha.
Các bạn nhỏ mới bước chân vào trường, rất nhiều em đều không muốn đến, khóc lóc đòi về nhà.
Tiếng ồn ào này thật sự làm Tiểu Kha khó chịu.
Bên cạnh, một bạn trai chủ động chào hỏi cậu.
"Chào cậu, tôi tên là Đỗ Tử Mặc, năm nay tôi sáu tuổi rễ
Bạn cùng bàn khác là một bạn gái, có vẻ rất dễ thương ngây thơ, cô bé cũng chào hai người.
"Chào các cậu, tôi tên Đinh Y Nhiên, tôi cũng sáu tuổi."
Ba người tuy chưa quen biết nhau, nhưng rất nhanh đã nói chuyện sôi nổi.
Đỗ Tử Mặc tròn trịa, khi cười thấy được cả răng cửa bị thiếu một chiếc.
Đinh Y Nhiên rất đáng yêu, chỉ là nói chuyện không nhiều, phần lớn chỉ nghe hai bạn trò chuyện thôi.
Không lâu sau, lớp học đã đầy học sinh, bắt đầu nói chuyện thì thầm. Ở cửa lớp, một cô giáo trung niên bước lên bục giảng và chào mọi người. Trong lớp học yên lặng, các học sinh nhìn chăm chú vào cô giáo.
"Các bạn học sinh thân mến, cô là cô giáo chủ nhiệm mới của các em, các em có thể gọi cô là cô Lưu..."
Cô Lưu đứng trên bục giảng đưa ra một loạt lời giảng giải về quy tắc, kỷ luật ở trường.
Tiếp theo cô ấy nói thêm:"...."
"Mọi người vừa mới đến trường, lạ lắm với nhau, mỗi người lên bục giảng tự giới thiệu một chút nhé."
Thứ tự lên bục là theo thứ tự chỗ ngồi.
Những người lên trước là các bạn học sinh ngồi hàng một, hàng hai.
Đến lượt Đỗ Tử Mặc lên bục, cậu ấy xấu hổ khoanh hai cánh tay nhỏ, chỉ dám nhìn xuống đất.
"Chào các bạn, tớ tên là Đỗ Tử Mặt Cuối lớp có một số bạn học nghịch ngợm thì thầm:
"Thằng béo kia sao lại thẹn thùng thế, tôi thấy nó là con gái luôn ấy."
Giọng nói không lớn nhưng Tiểu Kha nghe rất rõ.
Cậu quay đầu nhìn bạn trai nói những lời xấu xa, trong lòng có chút giận dữ. Đỗ Tử Mặc đỏ mặt bước xuống, tiếp theo là đến lượt cậu.
Tiểu Kha chậm rãi bước lên bục giảng, đôi mắt to tròn nhìn quét qua các bạn học sinh.
Câu không kiêu ngao cũng không khiêm tốn, nét mặt trầm ổn bình tĩnh.
Phụ huynh của hai học sinh nhìn thấy gia đình Tiểu Kha đến với một đội ngũ lớn như vậy, theo sau là cả chục vệ sĩ, ra vẻ hơi kính nể khi gật đầu chào hỏi với Vương Tư Kỳ.
Vương Tư Kỳ khẽ mỉm cười đáp lại.
Khi mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, Vương Tư Kỳ cũng phải rời khỏi trường học.
Trước khi đi cô ấy dặn dò em trai:
Nếu bị bắt nạt thì phải báo cho chị gái biết, đến giờ tan học chị sẽ ở cổng trường đón em.
Tiểu Kha nghiêm túc gật đầu, ra dấu OK với chị gái.
Dáng vẻ đó khiến các phụ huynh bên cạnh thấy đáng yêu tới mức muốn bắt cóc cậu về nhà.
Chị gái luyến tiếc vuốt đầu em trai một cái, sau đó dẫn đầu đội ngũ vệ sĩ rời khỏi trường.
Đi ra cổng, cô ấy đang nghĩ đến việc có nên mua luôn trường tiểu học trực thuộc đại học Ma Đô không.
Bên kia, Vương Văn Nhã đang ngồi trong phòng hiệu trưởng uống trà. Trà không phải tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười rạng rỡ.
Đối diện là một người đàn ông trung niên đeo kính, đó chính là hiệu trưởng của trường này.
Sau khi thưởng thức trà, Vương Văn Nhã nói thẳng vào vấn đề: "Em trai tôi sẽ học ở trường của các vị."
Hiệu trưởng gật đầu, ông ta chăm chú lắng nghe từng lời nói của Vương Văn Nhã.
"Em ấy học lớp 1/1, mục đích tôi tới đây chỉ có thế, hãy chăm sóc em trai tôi thật tốt."
Cô ấy thản nhiên nói, thu lại nụ cười hiền hậu.
"Lý do tôi đến đảm nhận chức giáo sư trên danh nghĩa tại Đại học Ma Đô chỉ vì em trai tôi, vì thế các vị nên hiểu phải làm gì rồi đó."
Hiệu trưởng trả lời nghiêm túc:
"Giáo sư Vương yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối làm tốt lời nhắc nhở của giáo sư."
Sau khi nhận được câu trả lời của hiệu trưởng, cô ấy trực tiếp rời khỏi phòng
hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với người phụ trách Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế, áp lực của ông ta thực sự rất lớn.
Cao hơn một bậc đã có thể đè chết người, huống chỉ là cấp bậc còn cao hơn nhiều lần như vậy.
Cho dù hiệu trưởng Đại học Ma Đô tới đây, trước mặt cô ấy cũng chỉ có phần ngoan ngoãn vâng lời mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, ông ta lấy ra hồ sơ tân học sinh, tra cứu danh sách học: sinh lớp một.
€ó vẻ cần phải nhắc nhở với cô giáo Lưu, phải chăm sóc cậu chủ nhỏ nhà họ Vương thật tốt. Trong lớp học.
Những học sinh đến càng lúc càng đông, toàn là những bạn nam nữ cùng trang lứa với Tiểu Kha.
Các bạn nhỏ mới bước chân vào trường, rất nhiều em đều không muốn đến, khóc lóc đòi về nhà.
Tiếng ồn ào này thật sự làm Tiểu Kha khó chịu.
Bên cạnh, một bạn trai chủ động chào hỏi cậu.
"Chào cậu, tôi tên là Đỗ Tử Mặc, năm nay tôi sáu tuổi rễ
Bạn cùng bàn khác là một bạn gái, có vẻ rất dễ thương ngây thơ, cô bé cũng chào hai người.
"Chào các cậu, tôi tên Đinh Y Nhiên, tôi cũng sáu tuổi."
Ba người tuy chưa quen biết nhau, nhưng rất nhanh đã nói chuyện sôi nổi.
Đỗ Tử Mặc tròn trịa, khi cười thấy được cả răng cửa bị thiếu một chiếc.
Đinh Y Nhiên rất đáng yêu, chỉ là nói chuyện không nhiều, phần lớn chỉ nghe hai bạn trò chuyện thôi.
Không lâu sau, lớp học đã đầy học sinh, bắt đầu nói chuyện thì thầm. Ở cửa lớp, một cô giáo trung niên bước lên bục giảng và chào mọi người. Trong lớp học yên lặng, các học sinh nhìn chăm chú vào cô giáo.
"Các bạn học sinh thân mến, cô là cô giáo chủ nhiệm mới của các em, các em có thể gọi cô là cô Lưu..."
Cô Lưu đứng trên bục giảng đưa ra một loạt lời giảng giải về quy tắc, kỷ luật ở trường.
Tiếp theo cô ấy nói thêm:"...."
"Mọi người vừa mới đến trường, lạ lắm với nhau, mỗi người lên bục giảng tự giới thiệu một chút nhé."
Thứ tự lên bục là theo thứ tự chỗ ngồi.
Những người lên trước là các bạn học sinh ngồi hàng một, hàng hai.
Đến lượt Đỗ Tử Mặc lên bục, cậu ấy xấu hổ khoanh hai cánh tay nhỏ, chỉ dám nhìn xuống đất.
"Chào các bạn, tớ tên là Đỗ Tử Mặt Cuối lớp có một số bạn học nghịch ngợm thì thầm:
"Thằng béo kia sao lại thẹn thùng thế, tôi thấy nó là con gái luôn ấy."
Giọng nói không lớn nhưng Tiểu Kha nghe rất rõ.
Cậu quay đầu nhìn bạn trai nói những lời xấu xa, trong lòng có chút giận dữ. Đỗ Tử Mặc đỏ mặt bước xuống, tiếp theo là đến lượt cậu.
Tiểu Kha chậm rãi bước lên bục giảng, đôi mắt to tròn nhìn quét qua các bạn học sinh.
Câu không kiêu ngao cũng không khiêm tốn, nét mặt trầm ổn bình tĩnh.
/278
|