Gió nổi lên, vô tình nhấc lên một góc của màn xe.
Vãn Thanh nhìn qua, chỉ thấy trên đường cái, vang lên tiếng vó ngựa. Trước tiên là một chiếc xe ngựa xa hoa lọt vào trong tầm mắt, cửa xe ngựa khép chặt, nhìn không thấy người bên trong.
Nhưng vừa đúng lúc này, bỗng xuất hiện một bàn tay trắng tinh hoàn mỹ, vén lên màn xe, thẳng tắp tiến vào trong tầm mắt của Vãn Thanh.
Hé ra một cái mặt nạ tinh xảo hình đầu chim ưng, che đi nửa khuôn mặt phía trên của người nọ. Chỉ thấy được một đôi mắt sâu không đáy, giống như một đầm lầy ngàn năm u ám lạnh lẽo, nhếch đôi môi mỏng lên. Tùy ý nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, lại nhẹ nhàng buông xuống màn xe.
Lúc này Vãn Thanh cũng thu hồi tầm mắt, tiếng vó ngựa nhịp nhàng bên ngoài nhanh chóng đi xa, bốn phía lại náo nhiệt trở lại, tiếng nói chuyện bắt đầu vang lên, đồng loạt truyền vào tai Vãn Thanh bên trong xe ngựa.
Trời ạ, người ngồi trong xe ngựa không phải là Đàm Đài Văn Hạo chứ, hắn thế nhưng lại xuất hiện? Tại sao lại xuất hiện trong thành, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao?
Âm thanh phỏng đoán vang lên, lại có thanh âm khác phụ họa:
Gia chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo cũng không phải là người dễ dàng xuất hiện, chẳng lẽ Kim Hạ quốc sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì sao?
Trên đường cái, đã khôi phục lại dòng người, xe ngựa vẫn cứ chạy, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, nhẹ nhàng nhíu mày:
Hôm nay, người của Thiên Ưng Lâu thế nhưng lại xuất hiện ở đây. Thật chẳng lẽ giống như lời người khác nói, sắp có chuyện phát sinh ở Kim Hạ quốc này sao? Nghe nói vị gia chủ Đàm Đài này, tin tức biết được so với người bình thường nhanh gấp mấy lần.
Chỉ sợ, thật sự là muốn phát sinh chuyện gì đó rồi.
Hồi Tuyết đồng ý gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, bên trong xe ngựa nhất thời không có tiếng vang, thời gian một phút trôi qua, Vãn Thanh nhếch môi mà cười.
Bỏ đi, chuyện của những đại nhân vật kia cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, đến ngã tư phía trước cho mã phu dừng xe lại, chúng ta đi dạo phố.
Dạ, tiểu thư.
Hai người không suy nghĩ mục đích của người Thiên Ưng Lâu xuất hiện ở kinh thành thêm nữa. Trước mắt, nên đi Lưu Ly Các mới là điều cần thiết, phía sau còn có người đang đi theo các nàng nữa.
Hồi Tuyết hướng mã phu ngoài xe phân phó:
Đến ngã tư phía trước dừng xe, tiểu thư muốn đi dạo phố.
Dạ Mã phu trả lời, giơ lên roi ngựa, đi thẳng đến ngã tư, rất nhanh ngừng lại, chờ đợi tiểu thư xuống xe.
Hồi Tuyết cho mã phu chờ ở ven đường, các nàng đi dạo một vòng sẽ trở lại, phân phó xong hai người hòa vào trong đám đông.
Phía sau cách đó không xa, quả nhiên là có một tiểu nha hoàn đi theo các nàng, đần độn, bản thân sớm lộ ra sơ hở, cũng không tự biết.
Tiểu thư, quả nhiên có người đi theo chúng ta, là tiểu nha hoàn, hẳn là người của nhị tiểu thư bên Lan viện.
Ừ, bỏ rơi nàng ta, chúng ta đi Lưu Ly Các.
Dạ
Hồi Tuyết trả lời một tiếng, vận công, bước chân liền mau lẹ, linh động mười phần, Vãn Thanh không cam lòng lạc về phía sau, theo sát phía sau nàng ấy, hai người tựa như tên rời cung, biến mất trong nháy mắt.
Tiểu nha hoàn đi theo phía sau chậm chân, đuổi theo một đoạn đường dài. Cuối cùng thở gấp thở gấp đứng ở giữa đường, nâng ánh mắt nhìn xung quanh, hoài nghi mắt của mình xảy ra vấn đề.
Vừa rồi rõ ràng đi theo đại tiểu thư cùng nha đầu Hồi Tuyết kia, làm thế nào mà trong nháy mắt liền không thấy nữa. Cái này trở về không phải sẽ bị nhị tiểu thư trách móc sao, tiểu nha hoàn vẻ mặt không cam lòng xoay người trở về bẩm báo.
Lưu ly Các, đám người Tôn Hàm cùng Lưu Dận vừa nhìn thấy chủ tử xuất hiện, sớm hưng phấn vây quanh ở bên người nàng.
Lão đại, ngươi tại sao cũng tới đây nữa?
Vãn Thanh khoanh tay nhìn hắn, bọn họ là bạn của nàng, là gia đình của nàng, so với mấy người tự xưng là tỷ tỷ muội muội kia, nàng tin tưởng bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội nàng.
Còn lại hai ngày nữa là đến ngày bán đấu giá Lưu Ly phẩm, trong hai ngày này các ngươi nên cẩn thận một chút, có vài thứ cần phải bảo vệ thật tốt.
Lưu Ly phẩm bây giờ đang ở trong Lưu Ly Các. Nếu có người muốn lấy cắp chúng, vậy thì buổi đấu giá xem như xong. Đến lúc đó Lưu Ly Các của nàng nhất định sẽ bị người đời cười chê.
Biết rồi, lão đại yên tâm đi, chúng ta đã sớm đem đồ giấu ở trong mật thất, hai ngày sau mới lấy ra.
Lưu Dận cười hì hì mở miệng, nhìn chằm chằm Vãn Thanh:
Lần này lão đại sẽ đến chứ?
Vãn Thanh gật đầu:
Ừ, ta lấy thân phận người mua mà đến, đợi lát nữa các ngươi thêm tên ta vào danh sách là được.
Hai ngày sau ta tự nhiên sẽ xuất hiện. Các ngươi hãy cẩn thận, lần đấu giá năm nay dường như có một ít quỷ dị.
Ngày hôm nay ở trên đường, ta cùng Hồi Tuyết nhìn thấy người của Thiên Ưng Lâu. Ngay cả Đàm Đài Văn Hạo cũng xuất hiện, chỉ sợ Kim Hạ sắp xảy ra chuyện rồi. Buổi đấu giá sẽ diễn ra vào hai ngày sau, chúng ta nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Tôn Hàm không sơ ý lơ là giống Lưu Dận, nghe Vãn Thanh nói xong, sắc mặt khẽ biến, trầm ổn khoanh tay.
Ừ, lão đại yên tâm đi, chúng ta sẽ bố trí tỉ mỉ, sẽ không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong tay bọn họ có một nhóm người toàn là cao thủ, trừ phi là cao thủ tuyệt thế, bằng không người bình thường muốn động vào Lưu Ly Các là không thể nào, mà này mấy người cao thủ tuyệt thế kia cùng Lưu Ly Các không thù không hận, tội gì làm khó bọn họ, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ‘tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền', lão đại lo lắng là đúng.
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: sử dụng thuyền cẩn thận có thể xài được vạn năm
Tôn Hàm nói xong, Lưu Dận đứng bên kia lại quan tâm tới chuyện khác.
Đàm Đài Văn Hạo
Là cái người trong vòng năm năm đem Thiên Ưng Lâu trở thành thiên hạ đệ nhất tình báo Đàm Đài Văn Hạo sao? Nghe nói người này chẳng những rất tuấn tú, tu vi cũng rất cao. Tuổi còn trẻ đã đạt tới (màu xanh da trời)Lam Huyền cấp, là cao thủ rất có tiếng nha, có rãnh thật muốn đánh một trận với hắn.
Lưu Dận mới mở miệng, Hồi Tuyết liền phun nước bọt:
Lưu Dận, ngươi lại động kinh phải không?
Đồ miệng quạ đen, nếu Đàm Đài Văn Hạo thật sự đánh nhau với ngươi, ngươi cho là ngươi sẽ có kết cục tốt sao. Hơn nữa Lưu Ly Các chỉ sợ sẽ có phiền phức lớn, kể cả người của hoàng thất đều phải kỵ Thiên Ưng Lâu ba phần, huống chi là chúng ta. Ngươi thật là không có chuyện gì làm tự đi tìm chết mà.
Trong phòng khách, tất cả mọi người căm tức nhìn Lưu Dận. Lưu Dận vừa thấy đã biết mình lỡ miệng khiến nhiều người tức giận, lập tức cười nheo mặt, khẽ vươn tay lôi Vãn Thanh hướng phía trước mà đi.
Lão đại, đi, đi, chúng ta đi xem xem khán đài đi, ngươi xem thử xem còn có cái gì cần cải thiện ?
Vãn Thanh không nói chuyện, mặc cho Lưu Dận kéo đi. Lưu Dận là người quen vui đùa ầm ĩ, không thích trói buộc không theo quy tắc. Hắn làm việc vốn không có tâm cơ, đối xử với nàng cùng Đồng Đồng cũng là thật tâm thực lòng. Có nhiều khi, Vãn Thanh xem hắn giống như em trai của mình.
Bất quá Hồi Tuyết nhìn rất bất mãn, đuổi theo sau kêu lên:
Lưu Dận, ngươi vô lại, làm cái gì vậy hả? Còn không mau buông tiểu thư ra, nam nữ khác biệt đó có biết không, ngươi buông tay tiểu thư ra mau.
Lưu Dận căn bản không để ý tới Hồi Tuyết, một bên kéo tay Vãn Thanh, một bên giơ tay đối với Hồi Tuyết le lưỡi, làm mặt ngoáo ộp, làm Hồi Tuyết tức giận đến dậm chân, tức giận mắng.
Ngươi đồ Lưu Dận chết bằm, ta đánh chết ngươi.
Đến, đến, ta sợ ngươi.
Miệng Lưu Dận cho tới bây giờ không bao giờ chịu thua người khác, nên tất nhiên là không thiệt thòi.
Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, hai tên này thật đúng là oan gia. Mỗi lần vừa nhìn thấy mặt nhau đã mắng chửi đủ điều, vừa thấy mặt đã đấu đá.
Hồi Tuyết luôn luôn là người bình tĩnh, lại cố tình gặp phải Lưu Dận sẽ mất bình tĩnh, thiên hạ này xem ra thật sự là một vật khắc một vật, nghĩ, nhìn Lưu Dận.
Ngươi lại chọc nàng, muốn nàng đánh nhau với ngươi sao.
Vãn Thanh vừa nói xong, liền nhìn thấy khóe môi Lưu Dận giật giật. Kỳ thực hai người bọn họ vẫn thường xuyên so chiêu.
Thời điểm lúc còn ở trên núi, có một lần đánh ba ngày ba đêm. Cuối cùng vẫn là Lưu Dận cầu xin Hồi Tuyết tha thứ nàng ấy mới buông tha hắn.
Chẳng phải nói võ công của Hồi Tuyết tu vi so với Lưu Dận cao hơn, mà là vì Hồi Tuyết là nữ, Lưu Dận cũng không có đem hết toàn lực mà đánh. Nên Hồi Tuyết cứ như vậy mà là tới.
Kết quả hai người cứ đánh nhau nửa vời như vậy, đánh ba ngày ba đêm không phân ra thắng bại. Cuối cùng Lưu Dận cúi đầu cầu xin tha thứ mới chấm dứt.
Do đó, người này vừa nghĩ đến chuyện lúc trước lại cảm thấy nhức đầu, cứ lảm nhảm lại nói nhỏ.
Phía sau, Tôn Hàm lập tức ha ha nở nụ cười, Vãn Thanh cũng không khỏi cười rộ lên, tâm trạng rất sảng khoái, cùng bọn họ ở cùng một chỗ, không có lúc nào không vui vẻ.
Lưu Dận nói sang chuyện khác, không thèm quan tâm đến Hồi Tuyết nữa, hỏi:
Lão đại, Đồng Đồng đâu? Sao không lại đây? Ta nhớ nó muốn chết, hai ngày này nếu không phải bận lo chuyện của Lưu Ly Các, ta đã đi qua phủ tìm nó đi chơi rồi.
Bé đến trường đi học rồi.
Hả? Lưu Dận ngạc nhiên la lớn, nhìn Vãn Thanh, có chút khó có thể tin.
Ngay lúc đó Hồi Tuyết đã vượt qua bọn họ, bốp một tiếng đẩy Lưu Dận ra, kéo tay Vãn Thanh lại, tự mình dắt lấy tay tiểu thư đi về phía trước. Lưu Dận ở phía sau tức run người.
Hồi Tuyết, ngươi có phải là ghen hay không. Nếu đúng như vậy, ngươi chỉ cần nói rõ ra thôi, đừng phát điên rồi thương tổn đến thân mình nha.
Lần này Hồi Tuyết thật sự xù lông, toàn thân cứng ngắc, đứng thẳng người dùng ánh mắt ác độc trừng mắt nhìn Lưu Dận. Dùng tư thế như thể rất muốn cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, Lưu Dận vừa thấy được vội rụt đầu xuống, hướng Vãn Thanh kêu lên:
Lão đại, mẫu dạ xoa muốn lên cơn rồi, ta sợ.
Xứng đáng.
Tôn Hàm trực tiếp mắng hắn một tiếng, sau đó nhìn Hồi Tuyết, chậm rãi mở miệng:
Được rồi, hai người các ngươi đừng làm rộn chuyện lên nữa, còn có chính sự phải bàn nữa?
Vãn Thanh giơ hai tay đồng ý, nhàn nhạt mở miệng:
Ừ, đừng làm rộn, đi nhìn trước khán đài một chút.
Mấy người đi thành hàng đi về phía trước. Trên đường, ngẫu nhiên có mấy kẻ nô tì hạ nhân nhìn đến, cũng không biết thân phận của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, chỉ cho là khách hàng. Hai mắt mở to tò mò quan sát liền xoay người đi làm việc.
Người làm việc trong Lưu Ly Các, trừ bỏ Tôn Hàm và Lưu Dận cùng vài người thủ hạ thân cận mới biết, Vãn Thanh mới thật sự là chủ tử. Những người khác chỉ cho là Lưu Dận cùng Tôn Hàm mới là chủ tử của Lưu Ly Các...
Vãn Thanh nhìn qua, chỉ thấy trên đường cái, vang lên tiếng vó ngựa. Trước tiên là một chiếc xe ngựa xa hoa lọt vào trong tầm mắt, cửa xe ngựa khép chặt, nhìn không thấy người bên trong.
Nhưng vừa đúng lúc này, bỗng xuất hiện một bàn tay trắng tinh hoàn mỹ, vén lên màn xe, thẳng tắp tiến vào trong tầm mắt của Vãn Thanh.
Hé ra một cái mặt nạ tinh xảo hình đầu chim ưng, che đi nửa khuôn mặt phía trên của người nọ. Chỉ thấy được một đôi mắt sâu không đáy, giống như một đầm lầy ngàn năm u ám lạnh lẽo, nhếch đôi môi mỏng lên. Tùy ý nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, lại nhẹ nhàng buông xuống màn xe.
Lúc này Vãn Thanh cũng thu hồi tầm mắt, tiếng vó ngựa nhịp nhàng bên ngoài nhanh chóng đi xa, bốn phía lại náo nhiệt trở lại, tiếng nói chuyện bắt đầu vang lên, đồng loạt truyền vào tai Vãn Thanh bên trong xe ngựa.
Trời ạ, người ngồi trong xe ngựa không phải là Đàm Đài Văn Hạo chứ, hắn thế nhưng lại xuất hiện? Tại sao lại xuất hiện trong thành, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra sao?
Âm thanh phỏng đoán vang lên, lại có thanh âm khác phụ họa:
Gia chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo cũng không phải là người dễ dàng xuất hiện, chẳng lẽ Kim Hạ quốc sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì sao?
Trên đường cái, đã khôi phục lại dòng người, xe ngựa vẫn cứ chạy, Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, nhẹ nhàng nhíu mày:
Hôm nay, người của Thiên Ưng Lâu thế nhưng lại xuất hiện ở đây. Thật chẳng lẽ giống như lời người khác nói, sắp có chuyện phát sinh ở Kim Hạ quốc này sao? Nghe nói vị gia chủ Đàm Đài này, tin tức biết được so với người bình thường nhanh gấp mấy lần.
Chỉ sợ, thật sự là muốn phát sinh chuyện gì đó rồi.
Hồi Tuyết đồng ý gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, bên trong xe ngựa nhất thời không có tiếng vang, thời gian một phút trôi qua, Vãn Thanh nhếch môi mà cười.
Bỏ đi, chuyện của những đại nhân vật kia cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, đến ngã tư phía trước cho mã phu dừng xe lại, chúng ta đi dạo phố.
Dạ, tiểu thư.
Hai người không suy nghĩ mục đích của người Thiên Ưng Lâu xuất hiện ở kinh thành thêm nữa. Trước mắt, nên đi Lưu Ly Các mới là điều cần thiết, phía sau còn có người đang đi theo các nàng nữa.
Hồi Tuyết hướng mã phu ngoài xe phân phó:
Đến ngã tư phía trước dừng xe, tiểu thư muốn đi dạo phố.
Dạ Mã phu trả lời, giơ lên roi ngựa, đi thẳng đến ngã tư, rất nhanh ngừng lại, chờ đợi tiểu thư xuống xe.
Hồi Tuyết cho mã phu chờ ở ven đường, các nàng đi dạo một vòng sẽ trở lại, phân phó xong hai người hòa vào trong đám đông.
Phía sau cách đó không xa, quả nhiên là có một tiểu nha hoàn đi theo các nàng, đần độn, bản thân sớm lộ ra sơ hở, cũng không tự biết.
Tiểu thư, quả nhiên có người đi theo chúng ta, là tiểu nha hoàn, hẳn là người của nhị tiểu thư bên Lan viện.
Ừ, bỏ rơi nàng ta, chúng ta đi Lưu Ly Các.
Dạ
Hồi Tuyết trả lời một tiếng, vận công, bước chân liền mau lẹ, linh động mười phần, Vãn Thanh không cam lòng lạc về phía sau, theo sát phía sau nàng ấy, hai người tựa như tên rời cung, biến mất trong nháy mắt.
Tiểu nha hoàn đi theo phía sau chậm chân, đuổi theo một đoạn đường dài. Cuối cùng thở gấp thở gấp đứng ở giữa đường, nâng ánh mắt nhìn xung quanh, hoài nghi mắt của mình xảy ra vấn đề.
Vừa rồi rõ ràng đi theo đại tiểu thư cùng nha đầu Hồi Tuyết kia, làm thế nào mà trong nháy mắt liền không thấy nữa. Cái này trở về không phải sẽ bị nhị tiểu thư trách móc sao, tiểu nha hoàn vẻ mặt không cam lòng xoay người trở về bẩm báo.
Lưu ly Các, đám người Tôn Hàm cùng Lưu Dận vừa nhìn thấy chủ tử xuất hiện, sớm hưng phấn vây quanh ở bên người nàng.
Lão đại, ngươi tại sao cũng tới đây nữa?
Vãn Thanh khoanh tay nhìn hắn, bọn họ là bạn của nàng, là gia đình của nàng, so với mấy người tự xưng là tỷ tỷ muội muội kia, nàng tin tưởng bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội nàng.
Còn lại hai ngày nữa là đến ngày bán đấu giá Lưu Ly phẩm, trong hai ngày này các ngươi nên cẩn thận một chút, có vài thứ cần phải bảo vệ thật tốt.
Lưu Ly phẩm bây giờ đang ở trong Lưu Ly Các. Nếu có người muốn lấy cắp chúng, vậy thì buổi đấu giá xem như xong. Đến lúc đó Lưu Ly Các của nàng nhất định sẽ bị người đời cười chê.
Biết rồi, lão đại yên tâm đi, chúng ta đã sớm đem đồ giấu ở trong mật thất, hai ngày sau mới lấy ra.
Lưu Dận cười hì hì mở miệng, nhìn chằm chằm Vãn Thanh:
Lần này lão đại sẽ đến chứ?
Vãn Thanh gật đầu:
Ừ, ta lấy thân phận người mua mà đến, đợi lát nữa các ngươi thêm tên ta vào danh sách là được.
Hai ngày sau ta tự nhiên sẽ xuất hiện. Các ngươi hãy cẩn thận, lần đấu giá năm nay dường như có một ít quỷ dị.
Ngày hôm nay ở trên đường, ta cùng Hồi Tuyết nhìn thấy người của Thiên Ưng Lâu. Ngay cả Đàm Đài Văn Hạo cũng xuất hiện, chỉ sợ Kim Hạ sắp xảy ra chuyện rồi. Buổi đấu giá sẽ diễn ra vào hai ngày sau, chúng ta nhất định phải cực kỳ thận trọng.
Tôn Hàm không sơ ý lơ là giống Lưu Dận, nghe Vãn Thanh nói xong, sắc mặt khẽ biến, trầm ổn khoanh tay.
Ừ, lão đại yên tâm đi, chúng ta sẽ bố trí tỉ mỉ, sẽ không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong tay bọn họ có một nhóm người toàn là cao thủ, trừ phi là cao thủ tuyệt thế, bằng không người bình thường muốn động vào Lưu Ly Các là không thể nào, mà này mấy người cao thủ tuyệt thế kia cùng Lưu Ly Các không thù không hận, tội gì làm khó bọn họ, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ‘tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền', lão đại lo lắng là đúng.
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: sử dụng thuyền cẩn thận có thể xài được vạn năm
Tôn Hàm nói xong, Lưu Dận đứng bên kia lại quan tâm tới chuyện khác.
Đàm Đài Văn Hạo
Là cái người trong vòng năm năm đem Thiên Ưng Lâu trở thành thiên hạ đệ nhất tình báo Đàm Đài Văn Hạo sao? Nghe nói người này chẳng những rất tuấn tú, tu vi cũng rất cao. Tuổi còn trẻ đã đạt tới (màu xanh da trời)Lam Huyền cấp, là cao thủ rất có tiếng nha, có rãnh thật muốn đánh một trận với hắn.
Lưu Dận mới mở miệng, Hồi Tuyết liền phun nước bọt:
Lưu Dận, ngươi lại động kinh phải không?
Đồ miệng quạ đen, nếu Đàm Đài Văn Hạo thật sự đánh nhau với ngươi, ngươi cho là ngươi sẽ có kết cục tốt sao. Hơn nữa Lưu Ly Các chỉ sợ sẽ có phiền phức lớn, kể cả người của hoàng thất đều phải kỵ Thiên Ưng Lâu ba phần, huống chi là chúng ta. Ngươi thật là không có chuyện gì làm tự đi tìm chết mà.
Trong phòng khách, tất cả mọi người căm tức nhìn Lưu Dận. Lưu Dận vừa thấy đã biết mình lỡ miệng khiến nhiều người tức giận, lập tức cười nheo mặt, khẽ vươn tay lôi Vãn Thanh hướng phía trước mà đi.
Lão đại, đi, đi, chúng ta đi xem xem khán đài đi, ngươi xem thử xem còn có cái gì cần cải thiện ?
Vãn Thanh không nói chuyện, mặc cho Lưu Dận kéo đi. Lưu Dận là người quen vui đùa ầm ĩ, không thích trói buộc không theo quy tắc. Hắn làm việc vốn không có tâm cơ, đối xử với nàng cùng Đồng Đồng cũng là thật tâm thực lòng. Có nhiều khi, Vãn Thanh xem hắn giống như em trai của mình.
Bất quá Hồi Tuyết nhìn rất bất mãn, đuổi theo sau kêu lên:
Lưu Dận, ngươi vô lại, làm cái gì vậy hả? Còn không mau buông tiểu thư ra, nam nữ khác biệt đó có biết không, ngươi buông tay tiểu thư ra mau.
Lưu Dận căn bản không để ý tới Hồi Tuyết, một bên kéo tay Vãn Thanh, một bên giơ tay đối với Hồi Tuyết le lưỡi, làm mặt ngoáo ộp, làm Hồi Tuyết tức giận đến dậm chân, tức giận mắng.
Ngươi đồ Lưu Dận chết bằm, ta đánh chết ngươi.
Đến, đến, ta sợ ngươi.
Miệng Lưu Dận cho tới bây giờ không bao giờ chịu thua người khác, nên tất nhiên là không thiệt thòi.
Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, hai tên này thật đúng là oan gia. Mỗi lần vừa nhìn thấy mặt nhau đã mắng chửi đủ điều, vừa thấy mặt đã đấu đá.
Hồi Tuyết luôn luôn là người bình tĩnh, lại cố tình gặp phải Lưu Dận sẽ mất bình tĩnh, thiên hạ này xem ra thật sự là một vật khắc một vật, nghĩ, nhìn Lưu Dận.
Ngươi lại chọc nàng, muốn nàng đánh nhau với ngươi sao.
Vãn Thanh vừa nói xong, liền nhìn thấy khóe môi Lưu Dận giật giật. Kỳ thực hai người bọn họ vẫn thường xuyên so chiêu.
Thời điểm lúc còn ở trên núi, có một lần đánh ba ngày ba đêm. Cuối cùng vẫn là Lưu Dận cầu xin Hồi Tuyết tha thứ nàng ấy mới buông tha hắn.
Chẳng phải nói võ công của Hồi Tuyết tu vi so với Lưu Dận cao hơn, mà là vì Hồi Tuyết là nữ, Lưu Dận cũng không có đem hết toàn lực mà đánh. Nên Hồi Tuyết cứ như vậy mà là tới.
Kết quả hai người cứ đánh nhau nửa vời như vậy, đánh ba ngày ba đêm không phân ra thắng bại. Cuối cùng Lưu Dận cúi đầu cầu xin tha thứ mới chấm dứt.
Do đó, người này vừa nghĩ đến chuyện lúc trước lại cảm thấy nhức đầu, cứ lảm nhảm lại nói nhỏ.
Phía sau, Tôn Hàm lập tức ha ha nở nụ cười, Vãn Thanh cũng không khỏi cười rộ lên, tâm trạng rất sảng khoái, cùng bọn họ ở cùng một chỗ, không có lúc nào không vui vẻ.
Lưu Dận nói sang chuyện khác, không thèm quan tâm đến Hồi Tuyết nữa, hỏi:
Lão đại, Đồng Đồng đâu? Sao không lại đây? Ta nhớ nó muốn chết, hai ngày này nếu không phải bận lo chuyện của Lưu Ly Các, ta đã đi qua phủ tìm nó đi chơi rồi.
Bé đến trường đi học rồi.
Hả? Lưu Dận ngạc nhiên la lớn, nhìn Vãn Thanh, có chút khó có thể tin.
Ngay lúc đó Hồi Tuyết đã vượt qua bọn họ, bốp một tiếng đẩy Lưu Dận ra, kéo tay Vãn Thanh lại, tự mình dắt lấy tay tiểu thư đi về phía trước. Lưu Dận ở phía sau tức run người.
Hồi Tuyết, ngươi có phải là ghen hay không. Nếu đúng như vậy, ngươi chỉ cần nói rõ ra thôi, đừng phát điên rồi thương tổn đến thân mình nha.
Lần này Hồi Tuyết thật sự xù lông, toàn thân cứng ngắc, đứng thẳng người dùng ánh mắt ác độc trừng mắt nhìn Lưu Dận. Dùng tư thế như thể rất muốn cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, Lưu Dận vừa thấy được vội rụt đầu xuống, hướng Vãn Thanh kêu lên:
Lão đại, mẫu dạ xoa muốn lên cơn rồi, ta sợ.
Xứng đáng.
Tôn Hàm trực tiếp mắng hắn một tiếng, sau đó nhìn Hồi Tuyết, chậm rãi mở miệng:
Được rồi, hai người các ngươi đừng làm rộn chuyện lên nữa, còn có chính sự phải bàn nữa?
Vãn Thanh giơ hai tay đồng ý, nhàn nhạt mở miệng:
Ừ, đừng làm rộn, đi nhìn trước khán đài một chút.
Mấy người đi thành hàng đi về phía trước. Trên đường, ngẫu nhiên có mấy kẻ nô tì hạ nhân nhìn đến, cũng không biết thân phận của Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết, chỉ cho là khách hàng. Hai mắt mở to tò mò quan sát liền xoay người đi làm việc.
Người làm việc trong Lưu Ly Các, trừ bỏ Tôn Hàm và Lưu Dận cùng vài người thủ hạ thân cận mới biết, Vãn Thanh mới thật sự là chủ tử. Những người khác chỉ cho là Lưu Dận cùng Tôn Hàm mới là chủ tử của Lưu Ly Các...
/250
|