Thượng Quan Tử Ngọc thấy Vãn Thanh không có động tĩnh gì, tưởng rằng Vãn Thanh động lòng, càng thêm hưng phấn lại nói tiếp.
Còn có một việc đại tỷ chỉ sợ không biết, kỳ thực phụ thân rất thích Lưu Ly phẩm. Tuy rằng người như chúng ta vốn mua không nổi, nhưng mà nếu có thể vậy liền mua đi, đại tỷ sao không mua một món cho phụ thân, để phụ thân vui vẻ một chút.
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, nhíu mày mở miệng:
Phụ thân thích Lưu Ly phẩm?
Thượng Quan Tử Ngọc dùng sức gật đầu, chuyện này nàng không có nói dối, phụ thân quả thật thích Lưu Ly phẩm, không chỉ nhắc tới một lần.
Còn nói, đây chính là tinh phẩm, không biết người nào có năng lực như thế, thế nhưng có thể làm ra loại vật phẩm tinh xảo công phu gì đó đó, ...
Đúng, phụ thân thường xuyên khen ngợi Lưu Ly phẩm, chỉ là chúng ta không có năng lực làm tròn đạo hiếu. Lần này lại sắp đến ngày bán đấu giá, em chỉ muốn nói cho chị một tiếng.
Chúng ta nên cùng nhau đi đến đó, nếu có thể mua được một vật, dù là nhỏ cũng được, chỉ cần có thể làm phụ thân vui em có thể bất chấp tất cả.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Vãn Thanh càng sâu, nhưng không có lên tiếng.
Thượng Quan Tử Ngọc nói như mình rất có hiếu vậy, nàng ta hình như đã quên.
Lúc trước nàng ta từng làm phụ thân tức giận đến bệnh nằm liệt giường.
Vãn Thanh nghĩ chậm rì rì mở miệng.
Nhị muội thật là người con có hiếu, phụ thân thật sự là có một cô con gái tốt.
Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt, không được tự nhiên, Vãn Thanh cười lạnh trong lòng.
Nàng thật ghê tởm nàng ta, thật là ghê tởm chết nàng mà. Nàng ta rốt cuộc có biết chữ nhục viết như thế nào không? Nhưng mà đối với chuyện đi đến Lưu Ly Các, nàng rất đồng ý.
Nếu Nhị muội đã có hiếu tâm như vậy, thân làm tỷ tỷ sao có thể không chiều theo phụ thân được kia chứ, được rồi, hai ngày sau sẽ khởi hành đi Lưu Ly Các. Nếu như có vật gì tốt, tỷ tỷ tất nhiên sẽ mua một món làm quà tặng cho phụ thân, để người vui vẻ một chút.
Được, đến lúc đó muội muội và tỷ tỷ cùng nhau đi.
Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng mở miệng, đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vốn còn đang lo lắng chuyện này không biết có làm được hay không, nàng chắc sẽ không có cơ hội gặp được Mộ Dung Dịch. Không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.
Nghĩ đến rất nhanh liền có thể nhìn thấy Mộ Dung Dịch, trong lòng của ả vô cùng hồi hộp, không tự chủ được tưởng tượng.
Nghĩ đến.
Nên như thế nào thúc giục hắn đến phủ cầu hôn nàng? Khi nào mới để cho nàng gả vào Mộ Dung gia?
Như vậy thân phận của nàng sẽ tôn quý hơn so với con nhỏ thượng quan Vãn Thanh chết tiệt kia, về sau liền đến phiên nàng khi dễ nó.
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt lúc sáng lúc tối, lòe lòe nhấp nháy, Vãn Thanh quan sát đôi mắt của nàng ta, lười để ý tới nàng ta nghĩ cái gì, nhàn nhạt mở miệng:
Tốt.
Nàng chính là muốn nhìn một chút rốt cuộc Thượng Quan Tử Ngọc đang tính toán điều gì, nàng ta muốn quyến rũ là cái dạng người gì.
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh đáp ứng nàng ta, gương mặt cười tươi hơn hoa, đứng lên nói lời chào từ biệt:
Vậy hai ngày sau Ngọc nhi cùng đại tỷ cùng nhau đi tới Lưu Ly Các, đại tỷ cứ nghỉ ngơi trước, muội muội trở về Lan viện đây.
Ừ, trở về đi, dưỡng thương cho tốt.
Vãn Thanh phất tay, Thượng Quan Tử Ngọc lui ra ngoài, vừa đi ra, liền nghe được tiếng Hồi Tuyết bên trong vang ra:
Tiểu thư, người nghĩ sao mà cho nàng ta đi theo?
Nếu Nhị muội đã có tấm lòng hiếu thảo, vậy cứ để nàng ta làm tròn đạo hiếu đi.
Vãn Thanh trong lời nói có một tia dụ hoặc, nàng tin tưởng ngoài cửa, Thượng Quan Tử Ngọc nhất định nghe được, lời này chính là nói cho nàng ta nghe.
Ngoài cửa phòng khách.
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt âm u, cắn răng nghiến lợi ở trong lòng tức giận mắng.
Con nhỏ Hồi Tuyết chết tiệt kia, tốt nhất đừng ở trong tay nàng. Bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày ..., nàng muốn dạy dỗ con nhỏ đó thật tốt.
Nó chính là người đáng chết nhất, hai chủ tớ nhà này đều đáng chết, nghĩ vẫn vơ xong, lại đem nha hoàn cùng hai bà tử trong Lan viện rời khỏi Ngọc Trà Hiên.
Trong phòng khách, Hồi Tuyết hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng mở miệng:
Tiểu thư, người tại sao lại có thể mang ả ta đi theo? Ả ta sẽ không làm cái trò gì hạ cấp đi.
Vãn Thanh khuôn mặt sâu thẳm như hồ nước, thản nhiên thở một hơi, lắc đầu, sau đó đứng dậy không thèm để ý nói:
Em đừng lo lắng, ta chỉ muốn khiến cho nàng ta có hành động gì đó, sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở hơn.
Bằng không, bọn họ luôn luôn ẩn núp bên trong Lan viện mà không có bất cứ hành động nào, làm chúng ta muốn tra cũng tra không được. Mấy ngày nay, ta vẫn bận rộn việc bên trong phủ, chờ việc này chấm dứt, ta sẽ nhanh chóng tra ra là ai vào năm đó đã hãm hại ta.
Dạ, nô tì đã biết.
Hồi Tuyết nghe tiểu thư nói như thế, cuối cùng cũng yên lòng, rất nhiều việc tiểu thư đều rõ như lòng bàn tay.
Chúng ta ra ngoài một lát đi, cả ngày đều ở trong phủ muốn phát bệnh rồi. Vừa vặn đi Lưu Ly Các một chuyến, nhìn xem còn thiếu cái gì hay không, cần phải chuẩn bị thêm cái gì.
Dạ, Vậy nô tì sẽ cho người chuẩn bị ngựa xe.
Ừ
Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết đi ra ngoài, phân phó bà tử ngoài cửa, sai người báo cho Trương quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa, tiểu thư phải ra khỏi phủ một chuyến.
Sở kinh
Trên đường cái, phi thường náo nhiệt, tràn ngập những âm thanh ồn ào ầm ĩ, tiếng trả giá, tiếng cãi vã, tiếng chào hàng, tiếng xe ngựa chạy … , các cửa hàng người đến người đi, quan to hiển quý nhiều đếm không xuể.
Kim Hạ quốc vốn là quốc gia giàu có và đông đúc, huống chi là Sở kinh, kẻ có tiền nhiều như nước, ngược lại người không có tiền thì rất ít.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhắm mắt dưỡng thần, Hồi Tuyết vén rèm nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng mở miệng:
Tiểu thư, có người theo dõi chúng ta.
Hử?
Vãn Thanh xoay mình mở to mắt, nàng chỉ vừa rời phủ liền có người theo dõi, không cần hỏi cũng biết là ai, trừ bỏ cô nàng Thượng Quan Tử Ngọc kia thì còn có ai, nàng ta đại khái là muốn biết nàng xuất phủ làm cái gì đi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh:
Không cần để ý tới, đợi lát nữa tìm một ngã tư rồi xuống xe, cho mã phu đứng đó chờ, chúng ta đi bộ, chẳng lẽ còn không bỏ rơi được cái người theo dõi kia.
Tiểu thư nói rất đúng.
Chủ tớ hai người vừa nói xong. Liền nghe được âm thanh trên đường bỗng chốc náo loạn cả lên, tiếng kêu thất kinh truyền đến, xe ngựa lập tức dạt qua hai bên đường né tránh.
Dù là xe ngựa của bọn họ cũng trực tiếp nép qua một bên, Hồi Tuyết vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên đường cái lúc trước còn náo nhiệt, giờ phút này không tiếng động.
Cửa hàng buôn bán hàng hóa, các tiểu thương cùng khách nhân, đều im lặng tránh lui qua một bên.
Trên đường cái, một mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, vang lên bên tai còn âm thanh thì thầm.
Thiên Ưng Lâu xuất hiện, chúng ta ngàn vạn lần đừng nên trêu chọc bọn hắn.
Bọn người kia vừa chính vừa tà, nghe nói ai đắc tội với bọn họ tuyệt đối không có kết quả tốt.
Hồi Tuyết buông màn xe, nhìn Vãn Thanh, nhíu mày, trầm giọng mở miệng:
Tiểu thư, là Thiên Ưng Lâu.
Thiên Ưng Lâu, không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, tồn tại ở bên trong tứ quốc, là một tổ chức tình báo.
Trong tay bọn họ có hơn mấy chục ngàn giáo đồ, chia đều mỗi nước, mặc kệ là tin tình báo của nước nào, cũng có thể mua được từ trong tay bọn họ.
Gia chủ Đàm Đài Văn Hạo, là một vị thần bí khó lường, hắn luôn đeo mặt nạ trên mặt, khiến người ta nhìn không rõ dung mạo của hắn.
Nghe đồn người này tính cách quái dị, làm việc không dựa theo quy tắc, toàn bộ dựa vào tâm tình mà quyết định.
Mặc dù không có bao nhiêu người từng gặp Đàm Đài Văn Hạo, nhưng số rất ít những người đã từng gặp hắn, đều gọi hắn là mỹ nam.
Chẳng những văn tài vũ lược, liền ngay cả tướng mạo cũng là ưu tú nhất, càng thêm tiền tài vô số.
Cho nên Đàm Đài Văn Hạo là nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử gọi là Yêm Hoa công tử.
Yêm, nghĩa là chán ghét.
Nghe nói Đàm Đài Văn Hạo cả đời chán ghét nhất là nữ tử. Bên cạnh hắn toàn bộ đều là nam tử.
Hắn sẽ không tha cho bất kỳ nữ tử nào dám cả gan đến gần hắn trong vòng ba mét. Cho dù là mẫu thân cũng đều không được phép.
Điều cổ quái này khiến cho rất nhiều người ngầm nghị luận, vị gia chủ Đàm Đài này, chỉ sợ khuynh hướng tình dục có vấn đề.
Nhân vật nổi tiếng - Ngũ Đại Công Tử,
Đứng đầu, là Thiên Ưng lâu Đàm Đài Văn Hạo, giang hồ đặc biệt danh - Yêm Hoa công tử.
Đứng thứ hai, là hoàng tử Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao, biệt danh Thôi Hoa công tử.
Nghe đồn, vị Mộc hoàng tử này chẳng những dáng người tuấn tú đa tình, còn rất mạnh tay ngắt hoa bẻ cành. Đặc biệt chỉ ra tay với những cô gái còn trong trắng.
Vậy mà những nữ tử đó lại giống như những con thiêu thân, cam nguyện chết cũng muốn trở thành người của hắn. Chỉ cầu mong cùng hắn có một đêm xuân.
Vị Mộc vương tử này làm nữ tử vừa yêu vừa hận.
Đứng thứ ba, là cháu đích tôn của Hộ Quốc Hầu Kim Hạ quốc Mộ Dung Dịch, biệt danh Tích Hoa công tử.
Mộ Dung Dịch cũng là người lưu luyến trong bụi hoa. Chỉ bất quá, hắn so với Mộc vương tử, lịch sự hơn nhiều.
Đứng thứ tư, là cháu đích tôn của Trấn Quốc công, Đoan Mộc Lỗi, biệt danh Liên Hoa công tử.
Đoan Mộc Lỗi tuy rằng không chán ghét con gái giống Đàm Đài Văn Hạo. Nhưng cũng là một người xem thường nữ tử, xưa nay bên người có rất ít nữ tử.
Người đứng cuối trong Ngũ Đại Công Tử, chính là thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Dạ Thần.
Hiên Viên Dạ Thần tuy là đứng cuối cùng, nhưng cũng là người làm nữ tử động tâm nhất, biệt danh Hộ Hoa công tử.
Bởi vì hắn không thích nhìn nữ tử rơi lệ, hắn nói nữ nhi đều làm ra từ nước, có thể làm người khác sống sót trong sa mạc, nên phải bảo vệ thật tốt.
Nhân vật nổi tiếng- ngũ đại công tử này, bất luận tướng mạo hay gia thế, võ công, đều đứng nhất, là phu quân mà tất cả những nữ tử trong toàn bộ đại lục muốn gả nhất.
Đối với mấy tin nhảm nhí này, Vãn Thanh sớm đã biết.
Nhưng mà sự tồn tại của những người này có quan hệ gì tới nàng đâu, trong lòng đang nghĩ, bỗng nhiên tiếng vó ngựa từ xa kia từ từ đến gần xẹt qua bên tai...
Còn có một việc đại tỷ chỉ sợ không biết, kỳ thực phụ thân rất thích Lưu Ly phẩm. Tuy rằng người như chúng ta vốn mua không nổi, nhưng mà nếu có thể vậy liền mua đi, đại tỷ sao không mua một món cho phụ thân, để phụ thân vui vẻ một chút.
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, nhíu mày mở miệng:
Phụ thân thích Lưu Ly phẩm?
Thượng Quan Tử Ngọc dùng sức gật đầu, chuyện này nàng không có nói dối, phụ thân quả thật thích Lưu Ly phẩm, không chỉ nhắc tới một lần.
Còn nói, đây chính là tinh phẩm, không biết người nào có năng lực như thế, thế nhưng có thể làm ra loại vật phẩm tinh xảo công phu gì đó đó, ...
Đúng, phụ thân thường xuyên khen ngợi Lưu Ly phẩm, chỉ là chúng ta không có năng lực làm tròn đạo hiếu. Lần này lại sắp đến ngày bán đấu giá, em chỉ muốn nói cho chị một tiếng.
Chúng ta nên cùng nhau đi đến đó, nếu có thể mua được một vật, dù là nhỏ cũng được, chỉ cần có thể làm phụ thân vui em có thể bất chấp tất cả.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Vãn Thanh càng sâu, nhưng không có lên tiếng.
Thượng Quan Tử Ngọc nói như mình rất có hiếu vậy, nàng ta hình như đã quên.
Lúc trước nàng ta từng làm phụ thân tức giận đến bệnh nằm liệt giường.
Vãn Thanh nghĩ chậm rì rì mở miệng.
Nhị muội thật là người con có hiếu, phụ thân thật sự là có một cô con gái tốt.
Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt, không được tự nhiên, Vãn Thanh cười lạnh trong lòng.
Nàng thật ghê tởm nàng ta, thật là ghê tởm chết nàng mà. Nàng ta rốt cuộc có biết chữ nhục viết như thế nào không? Nhưng mà đối với chuyện đi đến Lưu Ly Các, nàng rất đồng ý.
Nếu Nhị muội đã có hiếu tâm như vậy, thân làm tỷ tỷ sao có thể không chiều theo phụ thân được kia chứ, được rồi, hai ngày sau sẽ khởi hành đi Lưu Ly Các. Nếu như có vật gì tốt, tỷ tỷ tất nhiên sẽ mua một món làm quà tặng cho phụ thân, để người vui vẻ một chút.
Được, đến lúc đó muội muội và tỷ tỷ cùng nhau đi.
Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng mở miệng, đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vốn còn đang lo lắng chuyện này không biết có làm được hay không, nàng chắc sẽ không có cơ hội gặp được Mộ Dung Dịch. Không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.
Nghĩ đến rất nhanh liền có thể nhìn thấy Mộ Dung Dịch, trong lòng của ả vô cùng hồi hộp, không tự chủ được tưởng tượng.
Nghĩ đến.
Nên như thế nào thúc giục hắn đến phủ cầu hôn nàng? Khi nào mới để cho nàng gả vào Mộ Dung gia?
Như vậy thân phận của nàng sẽ tôn quý hơn so với con nhỏ thượng quan Vãn Thanh chết tiệt kia, về sau liền đến phiên nàng khi dễ nó.
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt lúc sáng lúc tối, lòe lòe nhấp nháy, Vãn Thanh quan sát đôi mắt của nàng ta, lười để ý tới nàng ta nghĩ cái gì, nhàn nhạt mở miệng:
Tốt.
Nàng chính là muốn nhìn một chút rốt cuộc Thượng Quan Tử Ngọc đang tính toán điều gì, nàng ta muốn quyến rũ là cái dạng người gì.
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh đáp ứng nàng ta, gương mặt cười tươi hơn hoa, đứng lên nói lời chào từ biệt:
Vậy hai ngày sau Ngọc nhi cùng đại tỷ cùng nhau đi tới Lưu Ly Các, đại tỷ cứ nghỉ ngơi trước, muội muội trở về Lan viện đây.
Ừ, trở về đi, dưỡng thương cho tốt.
Vãn Thanh phất tay, Thượng Quan Tử Ngọc lui ra ngoài, vừa đi ra, liền nghe được tiếng Hồi Tuyết bên trong vang ra:
Tiểu thư, người nghĩ sao mà cho nàng ta đi theo?
Nếu Nhị muội đã có tấm lòng hiếu thảo, vậy cứ để nàng ta làm tròn đạo hiếu đi.
Vãn Thanh trong lời nói có một tia dụ hoặc, nàng tin tưởng ngoài cửa, Thượng Quan Tử Ngọc nhất định nghe được, lời này chính là nói cho nàng ta nghe.
Ngoài cửa phòng khách.
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt âm u, cắn răng nghiến lợi ở trong lòng tức giận mắng.
Con nhỏ Hồi Tuyết chết tiệt kia, tốt nhất đừng ở trong tay nàng. Bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày ..., nàng muốn dạy dỗ con nhỏ đó thật tốt.
Nó chính là người đáng chết nhất, hai chủ tớ nhà này đều đáng chết, nghĩ vẫn vơ xong, lại đem nha hoàn cùng hai bà tử trong Lan viện rời khỏi Ngọc Trà Hiên.
Trong phòng khách, Hồi Tuyết hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng mở miệng:
Tiểu thư, người tại sao lại có thể mang ả ta đi theo? Ả ta sẽ không làm cái trò gì hạ cấp đi.
Vãn Thanh khuôn mặt sâu thẳm như hồ nước, thản nhiên thở một hơi, lắc đầu, sau đó đứng dậy không thèm để ý nói:
Em đừng lo lắng, ta chỉ muốn khiến cho nàng ta có hành động gì đó, sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở hơn.
Bằng không, bọn họ luôn luôn ẩn núp bên trong Lan viện mà không có bất cứ hành động nào, làm chúng ta muốn tra cũng tra không được. Mấy ngày nay, ta vẫn bận rộn việc bên trong phủ, chờ việc này chấm dứt, ta sẽ nhanh chóng tra ra là ai vào năm đó đã hãm hại ta.
Dạ, nô tì đã biết.
Hồi Tuyết nghe tiểu thư nói như thế, cuối cùng cũng yên lòng, rất nhiều việc tiểu thư đều rõ như lòng bàn tay.
Chúng ta ra ngoài một lát đi, cả ngày đều ở trong phủ muốn phát bệnh rồi. Vừa vặn đi Lưu Ly Các một chuyến, nhìn xem còn thiếu cái gì hay không, cần phải chuẩn bị thêm cái gì.
Dạ, Vậy nô tì sẽ cho người chuẩn bị ngựa xe.
Ừ
Vãn Thanh gật đầu, Hồi Tuyết đi ra ngoài, phân phó bà tử ngoài cửa, sai người báo cho Trương quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa, tiểu thư phải ra khỏi phủ một chuyến.
Sở kinh
Trên đường cái, phi thường náo nhiệt, tràn ngập những âm thanh ồn ào ầm ĩ, tiếng trả giá, tiếng cãi vã, tiếng chào hàng, tiếng xe ngựa chạy … , các cửa hàng người đến người đi, quan to hiển quý nhiều đếm không xuể.
Kim Hạ quốc vốn là quốc gia giàu có và đông đúc, huống chi là Sở kinh, kẻ có tiền nhiều như nước, ngược lại người không có tiền thì rất ít.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhắm mắt dưỡng thần, Hồi Tuyết vén rèm nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng mở miệng:
Tiểu thư, có người theo dõi chúng ta.
Hử?
Vãn Thanh xoay mình mở to mắt, nàng chỉ vừa rời phủ liền có người theo dõi, không cần hỏi cũng biết là ai, trừ bỏ cô nàng Thượng Quan Tử Ngọc kia thì còn có ai, nàng ta đại khái là muốn biết nàng xuất phủ làm cái gì đi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh:
Không cần để ý tới, đợi lát nữa tìm một ngã tư rồi xuống xe, cho mã phu đứng đó chờ, chúng ta đi bộ, chẳng lẽ còn không bỏ rơi được cái người theo dõi kia.
Tiểu thư nói rất đúng.
Chủ tớ hai người vừa nói xong. Liền nghe được âm thanh trên đường bỗng chốc náo loạn cả lên, tiếng kêu thất kinh truyền đến, xe ngựa lập tức dạt qua hai bên đường né tránh.
Dù là xe ngựa của bọn họ cũng trực tiếp nép qua một bên, Hồi Tuyết vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên đường cái lúc trước còn náo nhiệt, giờ phút này không tiếng động.
Cửa hàng buôn bán hàng hóa, các tiểu thương cùng khách nhân, đều im lặng tránh lui qua một bên.
Trên đường cái, một mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, vang lên bên tai còn âm thanh thì thầm.
Thiên Ưng Lâu xuất hiện, chúng ta ngàn vạn lần đừng nên trêu chọc bọn hắn.
Bọn người kia vừa chính vừa tà, nghe nói ai đắc tội với bọn họ tuyệt đối không có kết quả tốt.
Hồi Tuyết buông màn xe, nhìn Vãn Thanh, nhíu mày, trầm giọng mở miệng:
Tiểu thư, là Thiên Ưng Lâu.
Thiên Ưng Lâu, không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, tồn tại ở bên trong tứ quốc, là một tổ chức tình báo.
Trong tay bọn họ có hơn mấy chục ngàn giáo đồ, chia đều mỗi nước, mặc kệ là tin tình báo của nước nào, cũng có thể mua được từ trong tay bọn họ.
Gia chủ Đàm Đài Văn Hạo, là một vị thần bí khó lường, hắn luôn đeo mặt nạ trên mặt, khiến người ta nhìn không rõ dung mạo của hắn.
Nghe đồn người này tính cách quái dị, làm việc không dựa theo quy tắc, toàn bộ dựa vào tâm tình mà quyết định.
Mặc dù không có bao nhiêu người từng gặp Đàm Đài Văn Hạo, nhưng số rất ít những người đã từng gặp hắn, đều gọi hắn là mỹ nam.
Chẳng những văn tài vũ lược, liền ngay cả tướng mạo cũng là ưu tú nhất, càng thêm tiền tài vô số.
Cho nên Đàm Đài Văn Hạo là nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong Ngũ Đại Công Tử gọi là Yêm Hoa công tử.
Yêm, nghĩa là chán ghét.
Nghe nói Đàm Đài Văn Hạo cả đời chán ghét nhất là nữ tử. Bên cạnh hắn toàn bộ đều là nam tử.
Hắn sẽ không tha cho bất kỳ nữ tử nào dám cả gan đến gần hắn trong vòng ba mét. Cho dù là mẫu thân cũng đều không được phép.
Điều cổ quái này khiến cho rất nhiều người ngầm nghị luận, vị gia chủ Đàm Đài này, chỉ sợ khuynh hướng tình dục có vấn đề.
Nhân vật nổi tiếng - Ngũ Đại Công Tử,
Đứng đầu, là Thiên Ưng lâu Đàm Đài Văn Hạo, giang hồ đặc biệt danh - Yêm Hoa công tử.
Đứng thứ hai, là hoàng tử Thương Lang quốc Mộc Tiêu Dao, biệt danh Thôi Hoa công tử.
Nghe đồn, vị Mộc hoàng tử này chẳng những dáng người tuấn tú đa tình, còn rất mạnh tay ngắt hoa bẻ cành. Đặc biệt chỉ ra tay với những cô gái còn trong trắng.
Vậy mà những nữ tử đó lại giống như những con thiêu thân, cam nguyện chết cũng muốn trở thành người của hắn. Chỉ cầu mong cùng hắn có một đêm xuân.
Vị Mộc vương tử này làm nữ tử vừa yêu vừa hận.
Đứng thứ ba, là cháu đích tôn của Hộ Quốc Hầu Kim Hạ quốc Mộ Dung Dịch, biệt danh Tích Hoa công tử.
Mộ Dung Dịch cũng là người lưu luyến trong bụi hoa. Chỉ bất quá, hắn so với Mộc vương tử, lịch sự hơn nhiều.
Đứng thứ tư, là cháu đích tôn của Trấn Quốc công, Đoan Mộc Lỗi, biệt danh Liên Hoa công tử.
Đoan Mộc Lỗi tuy rằng không chán ghét con gái giống Đàm Đài Văn Hạo. Nhưng cũng là một người xem thường nữ tử, xưa nay bên người có rất ít nữ tử.
Người đứng cuối trong Ngũ Đại Công Tử, chính là thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Dạ Thần.
Hiên Viên Dạ Thần tuy là đứng cuối cùng, nhưng cũng là người làm nữ tử động tâm nhất, biệt danh Hộ Hoa công tử.
Bởi vì hắn không thích nhìn nữ tử rơi lệ, hắn nói nữ nhi đều làm ra từ nước, có thể làm người khác sống sót trong sa mạc, nên phải bảo vệ thật tốt.
Nhân vật nổi tiếng- ngũ đại công tử này, bất luận tướng mạo hay gia thế, võ công, đều đứng nhất, là phu quân mà tất cả những nữ tử trong toàn bộ đại lục muốn gả nhất.
Đối với mấy tin nhảm nhí này, Vãn Thanh sớm đã biết.
Nhưng mà sự tồn tại của những người này có quan hệ gì tới nàng đâu, trong lòng đang nghĩ, bỗng nhiên tiếng vó ngựa từ xa kia từ từ đến gần xẹt qua bên tai...
/250
|