Ngạn Tiếu tuy bình thường rất tiết kiệm với bản thân, anh sẽ thường ăn mì gói, hoặc ăn cơm ở mấy hàng quán rẻ, nhưng đến sinh nhật Ngải Mễ, anh sẽ mua tặng cô đôi giày, dù nó có đắt tiền, chỉ cần anh thấy đẹp, thấy hợp với cô thì nhất định sẽ mua.
Ngải Mễ tuy rất thích, nhưng cô lại thấy xót anh hơn, vì cô biết như thế là anh sẽ lại chi tiêu dè dặt hơn với chính mình, cô lại tin tưởng vào lựa chọn của chính mình.
Đôi khi cô lại hỏi anh, “vì sao lại là giày?”.
Ngạn Tiếu chỉ cười, xoa đầu cô “là vì muốn em mang vào những đôi giày thật đẹp, đi bên cạnh anh, chúng ta sẽ đi cùng nhau, đoạn đường thật dài, cho đến khi không đi nổi nữa…”.
Anh chưa nói hết lời, Ngải Mễ đã nhào vào lòng anh khóc thút thít “được, đi cùng anh, đi đâu cũng được, đi cho đến lúc già đi, tóc bạc hết, cũng sẽ đi cùng anh”.
Tình yêu ban đầu chính là mật ngọt, say đắm đến mức không muốn thoát ra. Nhưng mà, cả đời, mỗi chúng ta đều mong muốn tìm được một người yêu mình, được một tình yêu ngọt ngào như mật ngọt.
Vừa ra trường, Ngạn Tiếu đã xin vào được một công ty có quy mô ở thành phố B, Ngải Mễ dọn đến sống cùng với anh, lúc ba mẹ Ngải Mễ biết được, đã một mắng Ngải Mễ một trận, ba Ngải còn rất tực giận bắt Ngải Mễ trở về nhà nói rõ mọi chuyện, buộc Ngãi Mễ chia tay Ngạn Tiếu.
Ngạn Tiếu đi làm về, nhìn tờ giấy Ngải Mễ để trên bàn thì vô cùng tức giận, một mình cô trở về nhà cũng không nói với anh, tấc cả mọi trách nhiệm đều nên là anh gánh chịu, Ngạn Tiếu vừa định bắt xe về quê thì thấy Ngải Mễ một thân thờ thẫn đi vào nhà.
Anh hốt hoảng ôm vai cô “em không sao chứ, mặt em…” Ngạn Tiếu sững sờ nhìn vết bầm trên má cô, anh nghẹn ngào “có đau không?”.
Ngải Mễ tuy rất thích, nhưng cô lại thấy xót anh hơn, vì cô biết như thế là anh sẽ lại chi tiêu dè dặt hơn với chính mình, cô lại tin tưởng vào lựa chọn của chính mình.
Đôi khi cô lại hỏi anh, “vì sao lại là giày?”.
Ngạn Tiếu chỉ cười, xoa đầu cô “là vì muốn em mang vào những đôi giày thật đẹp, đi bên cạnh anh, chúng ta sẽ đi cùng nhau, đoạn đường thật dài, cho đến khi không đi nổi nữa…”.
Anh chưa nói hết lời, Ngải Mễ đã nhào vào lòng anh khóc thút thít “được, đi cùng anh, đi đâu cũng được, đi cho đến lúc già đi, tóc bạc hết, cũng sẽ đi cùng anh”.
Tình yêu ban đầu chính là mật ngọt, say đắm đến mức không muốn thoát ra. Nhưng mà, cả đời, mỗi chúng ta đều mong muốn tìm được một người yêu mình, được một tình yêu ngọt ngào như mật ngọt.
Vừa ra trường, Ngạn Tiếu đã xin vào được một công ty có quy mô ở thành phố B, Ngải Mễ dọn đến sống cùng với anh, lúc ba mẹ Ngải Mễ biết được, đã một mắng Ngải Mễ một trận, ba Ngải còn rất tực giận bắt Ngải Mễ trở về nhà nói rõ mọi chuyện, buộc Ngãi Mễ chia tay Ngạn Tiếu.
Ngạn Tiếu đi làm về, nhìn tờ giấy Ngải Mễ để trên bàn thì vô cùng tức giận, một mình cô trở về nhà cũng không nói với anh, tấc cả mọi trách nhiệm đều nên là anh gánh chịu, Ngạn Tiếu vừa định bắt xe về quê thì thấy Ngải Mễ một thân thờ thẫn đi vào nhà.
Anh hốt hoảng ôm vai cô “em không sao chứ, mặt em…” Ngạn Tiếu sững sờ nhìn vết bầm trên má cô, anh nghẹn ngào “có đau không?”.
/26
|