Lâm Tiêu quay lại, đã không còn thấy Tịnh Kỳ đâu, anh vội vàng gọi vào máy của cô, rất lâu vẫn không nhận được câu trả lời. Trong lòng dấy lên sự bất an lo lắng.
- Anh Tiêu, có chuyện gì vậy?
Lúc này người đàn ông trong xe chạy tới, Lâm Tiêu gấp gáp túm chặt lấy cánh tay anh ta ra lệnh.
- Mau gọi người tới đây, chúng ta mất liên lạc với tiểu thư rồi.
Nghe xong, gương mặt hắn liền biến sắc, vội vã làm theo lời Lâm Tiêu. Từ chiếc điện thoại, Lâm Tiêu lần theo vị trí số máy của Tịnh Kỳ. Rất nhanh đã tra ra địa điểm mà cô đang ở.
"Vị trí này, ở rất gần đây"
Anh liền vội vã chạy theo, chỉ trong vòng 1 phút đã đến trước cửa của nhà hàng Pháp, rõ ràng vị trí của chiếc điện thoại vẫn còn nhấp nháy trên màn hình, nhưng nhìn quanh vẫn không hề thấy bóng dáng của cô.
Anh ấn số gọi, ánh mắt liên tục đảo từ bên trong nhà hàng, ra đến đường phố đông đúc. Bổng âm thanh tiếng chuông quen thuộc vang lên, ánh sáng phát ra từ bụi hoa bên ngoài đang nhấp nháy liên hồi.
Ngay phía sau, đám người mặc đồ đen cũng vội vã chạy xe đến, ai nấy đều mang dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương. Lâm Tiêu cầm chặt chiếc điện thoại của Tịnh Kỳ trong tay, tâm trạng đầy bất an, lo sợ, ánh mắt trở nên kiên định.
- Tiểu Thư gặp chuyện rồi, thông báo mọi người mở rộng tìm kiếm, dù lật tung cả Ma Cao cũng phải đưa bằng được cô ấy trở về.
- Vâng, anh Tiêu.
Bọn họ vừa rời khỏi, trong đầu Lâm Tiêu liền xuất hiện những ý nghĩ phân vân, đối lập, anh không biết có nên thông báo cho Mạc Tư Hàn biết chuyện này hay không.
"Giờ AIM đang rất cần Boss, nếu chỉ vì sự sơ xuất của mình mà Boss phải chạy đến đây, thì AIM sẽ thế nào?"
"Nhưng nếu không gọi, liệu tiểu thư có gặp chuyện gì nguy hiểm không?"
"Biết đâu lại có thể nhanh chóng tìm thấy tiểu thư thì sao?"
Cuối cùng, Lâm Tiêu quyết định không gọi cho Mạc Tư Hàn. Anh buộc mình phải cố gắng tìm ra cô trong thời gian nhanh nhất.
...----------------...
Biệt thự Trung Hoa - Cửu Nha Đường, cách trung tâm Ma Cao 20km
Cửu Nha Đường là biệt thự được xây dựng mô phỏng theo kiến trúc trung hoa cổ điển, với nhưng chi tiết như đình viện, vườn cây xanh, ao nước, mỗi khu vực sinh hoạt của các thành viên đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, sang trọng. Khiến người ngoài bước đến, ngỡ như lạc vào chốn bồng lai.
Tịnh Kỳ được đưa vào một căn phòng phía cuối đình viện, sau khi nhốt cô ở đó, thì bọn họ cử người canh gác phía bên ngoài. Tịnh Kỳ cứ như vậy, mê man thiếp đi cho đến sáng ngày hôm sau.
am
- Đẹp quá..
Tịnh Kỳ nằm trên giường, mơ màng cố gắng mở to đôi mắt, thứ ánh sáng chói loá của bóng đèn khiến cô liên tục phải nhíu mày. Cô nhận thấy có giọng nói của ai đó, rất gần bên tai cô, nhưng cảm giác thì lại hoàn toàn xa lạ..
Chưa kịp suy nghĩ điều gì, chỉ ngay khi vừa mở mắt, cô liền hét lên kinh hãi, lập tức cả cơ thể nhanh chóng lùi về sau.
Trước mặt cô là một gã dị dạng, nói đúng hơn trông hắn như một con quái vật, với gương mặt bị cháy bỏng không còn nguyên vẹn, mất mí mắt, một bên tai và gần như toàn bộ mũi đều không còn.
Cô sợ hãi thu mình vào mộ góc giường, chân tê cứng đến nỗi không còn phản xạ, cả cơ thể cứ thế run lên từng hồi.
- Tránh... tránh... ra... mau đi ra đi...
Trong khi ấy gã quái vật không ngừng nở nụ cười điên dại nhìn cô.
- Đẹp, đẹp quá..., đẹp quá đi....Tiểu Bảo rất thích...
- Tiểu Bảo rất thích...., đẹp lắm...
Nhận thấy hành động và lời nói của gã không được bình thường, Tịnh Kỳ mới bình tĩnh để ý thấy trên tay hắn còn cầm theo một chú báo hồng bằng bông.
Đám người canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng la hét, sợ xảy ra án mạng liền nhanh chân chạy vào. Vừa bước vào bên trong, đã trông thấy cảnh tượng vô cùng kinh ngạc mà trước giờ ở Cửu Nha Đường họ chưa từng được thấy.
Cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ đang vô tư ngồi trên giường, đứng dưới là cậu cả Cửu Di Bảo đang vui vẻ làm trò. Cả hai đều cười đùa một cách vô cùng thoải mái.
Bọn họ đều cố nháy mắt mình mấy cái, nhìn kĩ xem thật là có chuyện như thế này hay không, bởi trước kia, ông chủ của họ không ít lần đưa các cô gái từ bên ngoài về, chủ ý là để ghép cho cậu cả, nhưng khi trông thấy khuôn mặt của cậu ấy, ai nấy cũng đều hoảng loạn kêu khóc, đánh chết cũng không muốn đến gần.
Vậy mà bây giờ lại có người chịu trò chuyện cùng cậu ấy, lại là một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp. Tuyệt nhiên ai nấy đều muốn nhìn cô không nỡ rời mắt.
Khi người hầu mang bữa sáng đến cho Tịnh Kỳ, cô cũng nhanh chóng tìm hiểu thêm được đôi chút. Được biết, người bắt cóc cô về đây chính là Cửu Gia - ông chủ điều hành các dịch vụ phà và máy bay trực thăng ở Hồng Kông và Ma Cao.
- Xem ra địa vị không hề nhỏ, nên mới hết lần này đến lần khác ngang nhiên bắt cóc người khác như vậy.
Người phụ nữ trung tuổi cẩn thận bày đồ ăn ra cho cô, nghe thấy thế liền thuận miệng đáp trả.
- Cô không biết đấy, ông chủ cũng không để cho bọn họ chịu thiệt, chỉ cần đồng ý làm vợ cậu cả, thì cuộc sống cả đời liền trở nên giàu sang, phú quý.
- Nhưng mà lấy một người chồng vừa dị dạng, vừa ngốc nghếch, thử hỏi ai dám chấp nhận.
- Không phải, chỉ tại cậu hai...
Thấy người phụ nữ bổng nhiên im lặng, Tịnh Kỳ lại tò mò hỏi.
- Cậu hai? Còn có cậu hai sao? Anh ta làm sao?
- À..., không có gì, cậu hai rất ít khi về đây, tính tình lại không được tốt, "tuyệt đối" cô đừng để cậu ấy trông thấy.
Tịnh Kỳ nghe xong liền có chút bất mãn "Đã nhốt tôi ở đây, còn muốn tôi trốn đi đâu"
- À, Thím có thể cho tôi biết, vì sao cậu cả lại trở thành bộ dạng như vậy được không?
Người phụ nữ trung tuổi nhìn Tịnh Kỳ một cách dò xét, nhưng thấy cô đối với cậu cả lại có thể tiếp xúc thoải mái như vậy, trong lòng liền có chút thán phục, vừa xoay người dọn dẹp, vừa lên tiếng trả lời cô.
- Năm cậu cả lên 10 tuổi, cùng cậu hai đến xưởng đóng tàu của Cửu gia chơi. Khi ấy, bất ngờ khoang máy phát nổ, mảnh vỡ như quả cầu lửa lao thẳng về phía bọn họ, cậu cả vì đỡ cho cậu hai mà toàn bộ khuôn mặt đều bị bốc cháy.
- Sau này, khi đã trãi qua mấy chục cuộc phẫu thuật, mới giữ lại được tính mạng của cậu ấy, tuy nhiên não của cậu ấy vì bị va đập mạnh nên cũng không còn tỉnh táo, khuôn mặt như cô đã thấy, đều bị huỷ hoại hoàn toàn.
Nghe xong, Tịnh Kỳ liền có chút thương cảm.
- Thật ra, người đàn ông được xem là quái vật này cũng không hề đáng sợ chút nào. Còn có gì đó rất đáng thương, đầu óc cứ như một đứa trẻ, lúc nào cũng bị mọi người xa lánh.
Người đàn bà khẽ len lén nhìn Tịnh Kỳ, bàn tay bất giác run lên "Cô gái, đó là cô chưa từng chứng kiến cảnh bọn họ......"
"Chỉ cầu mong cậu hai, đừng vội trở về"
- Anh Tiêu, có chuyện gì vậy?
Lúc này người đàn ông trong xe chạy tới, Lâm Tiêu gấp gáp túm chặt lấy cánh tay anh ta ra lệnh.
- Mau gọi người tới đây, chúng ta mất liên lạc với tiểu thư rồi.
Nghe xong, gương mặt hắn liền biến sắc, vội vã làm theo lời Lâm Tiêu. Từ chiếc điện thoại, Lâm Tiêu lần theo vị trí số máy của Tịnh Kỳ. Rất nhanh đã tra ra địa điểm mà cô đang ở.
"Vị trí này, ở rất gần đây"
Anh liền vội vã chạy theo, chỉ trong vòng 1 phút đã đến trước cửa của nhà hàng Pháp, rõ ràng vị trí của chiếc điện thoại vẫn còn nhấp nháy trên màn hình, nhưng nhìn quanh vẫn không hề thấy bóng dáng của cô.
Anh ấn số gọi, ánh mắt liên tục đảo từ bên trong nhà hàng, ra đến đường phố đông đúc. Bổng âm thanh tiếng chuông quen thuộc vang lên, ánh sáng phát ra từ bụi hoa bên ngoài đang nhấp nháy liên hồi.
Ngay phía sau, đám người mặc đồ đen cũng vội vã chạy xe đến, ai nấy đều mang dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương. Lâm Tiêu cầm chặt chiếc điện thoại của Tịnh Kỳ trong tay, tâm trạng đầy bất an, lo sợ, ánh mắt trở nên kiên định.
- Tiểu Thư gặp chuyện rồi, thông báo mọi người mở rộng tìm kiếm, dù lật tung cả Ma Cao cũng phải đưa bằng được cô ấy trở về.
- Vâng, anh Tiêu.
Bọn họ vừa rời khỏi, trong đầu Lâm Tiêu liền xuất hiện những ý nghĩ phân vân, đối lập, anh không biết có nên thông báo cho Mạc Tư Hàn biết chuyện này hay không.
"Giờ AIM đang rất cần Boss, nếu chỉ vì sự sơ xuất của mình mà Boss phải chạy đến đây, thì AIM sẽ thế nào?"
"Nhưng nếu không gọi, liệu tiểu thư có gặp chuyện gì nguy hiểm không?"
"Biết đâu lại có thể nhanh chóng tìm thấy tiểu thư thì sao?"
Cuối cùng, Lâm Tiêu quyết định không gọi cho Mạc Tư Hàn. Anh buộc mình phải cố gắng tìm ra cô trong thời gian nhanh nhất.
...----------------...
Biệt thự Trung Hoa - Cửu Nha Đường, cách trung tâm Ma Cao 20km
Cửu Nha Đường là biệt thự được xây dựng mô phỏng theo kiến trúc trung hoa cổ điển, với nhưng chi tiết như đình viện, vườn cây xanh, ao nước, mỗi khu vực sinh hoạt của các thành viên đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, sang trọng. Khiến người ngoài bước đến, ngỡ như lạc vào chốn bồng lai.
Tịnh Kỳ được đưa vào một căn phòng phía cuối đình viện, sau khi nhốt cô ở đó, thì bọn họ cử người canh gác phía bên ngoài. Tịnh Kỳ cứ như vậy, mê man thiếp đi cho đến sáng ngày hôm sau.
am
- Đẹp quá..
Tịnh Kỳ nằm trên giường, mơ màng cố gắng mở to đôi mắt, thứ ánh sáng chói loá của bóng đèn khiến cô liên tục phải nhíu mày. Cô nhận thấy có giọng nói của ai đó, rất gần bên tai cô, nhưng cảm giác thì lại hoàn toàn xa lạ..
Chưa kịp suy nghĩ điều gì, chỉ ngay khi vừa mở mắt, cô liền hét lên kinh hãi, lập tức cả cơ thể nhanh chóng lùi về sau.
Trước mặt cô là một gã dị dạng, nói đúng hơn trông hắn như một con quái vật, với gương mặt bị cháy bỏng không còn nguyên vẹn, mất mí mắt, một bên tai và gần như toàn bộ mũi đều không còn.
Cô sợ hãi thu mình vào mộ góc giường, chân tê cứng đến nỗi không còn phản xạ, cả cơ thể cứ thế run lên từng hồi.
- Tránh... tránh... ra... mau đi ra đi...
Trong khi ấy gã quái vật không ngừng nở nụ cười điên dại nhìn cô.
- Đẹp, đẹp quá..., đẹp quá đi....Tiểu Bảo rất thích...
- Tiểu Bảo rất thích...., đẹp lắm...
Nhận thấy hành động và lời nói của gã không được bình thường, Tịnh Kỳ mới bình tĩnh để ý thấy trên tay hắn còn cầm theo một chú báo hồng bằng bông.
Đám người canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng la hét, sợ xảy ra án mạng liền nhanh chân chạy vào. Vừa bước vào bên trong, đã trông thấy cảnh tượng vô cùng kinh ngạc mà trước giờ ở Cửu Nha Đường họ chưa từng được thấy.
Cô gái xinh đẹp tựa tiên nữ đang vô tư ngồi trên giường, đứng dưới là cậu cả Cửu Di Bảo đang vui vẻ làm trò. Cả hai đều cười đùa một cách vô cùng thoải mái.
Bọn họ đều cố nháy mắt mình mấy cái, nhìn kĩ xem thật là có chuyện như thế này hay không, bởi trước kia, ông chủ của họ không ít lần đưa các cô gái từ bên ngoài về, chủ ý là để ghép cho cậu cả, nhưng khi trông thấy khuôn mặt của cậu ấy, ai nấy cũng đều hoảng loạn kêu khóc, đánh chết cũng không muốn đến gần.
Vậy mà bây giờ lại có người chịu trò chuyện cùng cậu ấy, lại là một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp. Tuyệt nhiên ai nấy đều muốn nhìn cô không nỡ rời mắt.
Khi người hầu mang bữa sáng đến cho Tịnh Kỳ, cô cũng nhanh chóng tìm hiểu thêm được đôi chút. Được biết, người bắt cóc cô về đây chính là Cửu Gia - ông chủ điều hành các dịch vụ phà và máy bay trực thăng ở Hồng Kông và Ma Cao.
- Xem ra địa vị không hề nhỏ, nên mới hết lần này đến lần khác ngang nhiên bắt cóc người khác như vậy.
Người phụ nữ trung tuổi cẩn thận bày đồ ăn ra cho cô, nghe thấy thế liền thuận miệng đáp trả.
- Cô không biết đấy, ông chủ cũng không để cho bọn họ chịu thiệt, chỉ cần đồng ý làm vợ cậu cả, thì cuộc sống cả đời liền trở nên giàu sang, phú quý.
- Nhưng mà lấy một người chồng vừa dị dạng, vừa ngốc nghếch, thử hỏi ai dám chấp nhận.
- Không phải, chỉ tại cậu hai...
Thấy người phụ nữ bổng nhiên im lặng, Tịnh Kỳ lại tò mò hỏi.
- Cậu hai? Còn có cậu hai sao? Anh ta làm sao?
- À..., không có gì, cậu hai rất ít khi về đây, tính tình lại không được tốt, "tuyệt đối" cô đừng để cậu ấy trông thấy.
Tịnh Kỳ nghe xong liền có chút bất mãn "Đã nhốt tôi ở đây, còn muốn tôi trốn đi đâu"
- À, Thím có thể cho tôi biết, vì sao cậu cả lại trở thành bộ dạng như vậy được không?
Người phụ nữ trung tuổi nhìn Tịnh Kỳ một cách dò xét, nhưng thấy cô đối với cậu cả lại có thể tiếp xúc thoải mái như vậy, trong lòng liền có chút thán phục, vừa xoay người dọn dẹp, vừa lên tiếng trả lời cô.
- Năm cậu cả lên 10 tuổi, cùng cậu hai đến xưởng đóng tàu của Cửu gia chơi. Khi ấy, bất ngờ khoang máy phát nổ, mảnh vỡ như quả cầu lửa lao thẳng về phía bọn họ, cậu cả vì đỡ cho cậu hai mà toàn bộ khuôn mặt đều bị bốc cháy.
- Sau này, khi đã trãi qua mấy chục cuộc phẫu thuật, mới giữ lại được tính mạng của cậu ấy, tuy nhiên não của cậu ấy vì bị va đập mạnh nên cũng không còn tỉnh táo, khuôn mặt như cô đã thấy, đều bị huỷ hoại hoàn toàn.
Nghe xong, Tịnh Kỳ liền có chút thương cảm.
- Thật ra, người đàn ông được xem là quái vật này cũng không hề đáng sợ chút nào. Còn có gì đó rất đáng thương, đầu óc cứ như một đứa trẻ, lúc nào cũng bị mọi người xa lánh.
Người đàn bà khẽ len lén nhìn Tịnh Kỳ, bàn tay bất giác run lên "Cô gái, đó là cô chưa từng chứng kiến cảnh bọn họ......"
"Chỉ cầu mong cậu hai, đừng vội trở về"
/159
|