- Woaaa! Tuyệt thật.
Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn quanh, khuôn mặt hiện lên vẻ thích thú, bất ngờ. Bên trong là khung cảnh ồn ào, náo nhiệt tạo cảm giác khiến người ta chỉ muốn nhanh chóng nhập cuộc.
Cô quay sang nhìn Lâm Tiêu, đôi mày dướn lên cùng nụ cười vô cùng chết người.
- Lâm Tiêu, cho tôi mượn tiền.
- Tiểu thư, cô định làm gì?
- Vào sòng bạc, không đánh bạc chẳng lẽ ngồi uống trà.
- Cô nên chú ý thân phận của mình, "một nữ luật sư" e rằng không thích hợp cho lắm.
Tịnh Kỳ liếc xéo Lâm Tiêu một cái.
- Tôi cho phép bản thân mình sa ngã, đã đến đây rồi, không thử một chút quả thật là có lỗi. Tôi muốn xem thứ đã khiến Triệu Khải suýt phải mất mạng, có mê lực như thế nào?
- Nhưng..., nếu chuyện này để Boss biết...
- Tôi mượn tiền anh, chứ có mượn của Boss anh đâu,
- Nhưng....
Tịnh Kỳ nghiêm nghị, đưa tay ra trước mặt Lâm Tiêu, không còn cách nào khác, Lâm Tiêu đành rút ra tấm thẻ đưa cho Tịnh Kỳ, miệng còn cẩn thận nhắc nhở.
- Tiền lương của tôi..
- Đừng lo, sau này lương của anh sẽ tăng gấp 3 lần.
Cô mĩm cười hài lòng tiến đến quầy giao dịch, cả hai đều không hề biết rằng, lúc này ở Thành Đô, IVy đã nhanh tay đưa thông tin cho Mạc Tư Hàn.
- Boss. Tài khoản của Lâm Tiêu vừa rút đi một số tiền lớn, địa điểm giao dịch là tại sòng bài The Parisian - Ma Cao.
Mạc Tư Hàn nhìn qua số liệu trên màn hình, trong đầu liền có chút bất an "Sói con, em lại dạy hư nhân viên của tôi rồi".
Tịnh Kỳ khi ấy đang say mê cùng chiếc máy đánh bạc, với người có khả năng phá vỡ các mật mã, cùng trình tự được sắp xếp vô cùng tinh vi của chip điện tử thì hoàn toàn không làm khó được cô. Chỉ trong chốc lát, số tiền thu về đã lên tới 6 triệu dola HongKong.
Cô nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của các tay bạc lớn, họ tìm cách mồi chài cô tham gia vào bàn của họ. Thấy Tịnh Kỳ có vẻ hứng thú, Lâm Tiêu liền vội vàng ngăn cản.
- Tiểu thư, như thế là đủ rồi.
- Anh vội cái gì, dù sao người tên Đại Ngưu đó vẫn chưa liên lạc lại, chúng ta tranh thủ kiếm thêm một chút.
- Tiểu thư, không được...
Lâm Tiêu định giơ tay ngăn cản, thì Tịnh Kỳ đã nhanh nhẹn ngồi vào bàn cùng bọn họ, một gã xăm trổ vội túm lấy tay Lâm Tiêu trêu trọc.
- Anh bạn, việc gì phải khó khăn thế, cứ để cô ấy chơi cho thoả thích đi.
Lâm Tiêu đưa mắt nhìn sang, giọng điệu đầy cảnh cáo.
- Buông tay.
Hắn có chút hoảng sợ, ngay lập tức liền nở nụ cười dĩ hoà.
- Được rồi, được rồi...đều là người cùng bàn, anh bạn đừng có nóng.
Chỉ trong phút chốc, sòng bạc của họ trở thành tâm điểm thu hút đám đông. Lâm Tiêu bên cạnh bất đắc dĩ đành chỉ dẫn thêm cho cô. Tịnh Kỳ nhanh chóng nắm vững cách chơi, với khả năng ghi nhớ hết các vị trí của quần bài, tính toán chuẩn xác từng bước đi của đối phương, nên chỉ chưa đầy 30 phút, con số 6 triệu đô đã nhân lên gấp 10 lần.
Người trong cuộc thì xanh mặt, kẻ ngoài thì trầm trồ ca ngợi. Ai nấy đều tò mò về cô gái bí ẩn này, dưới vành mũ lưỡi trai kia, chắc hẳn là vị tiểu thư hào môn giàu có.
Tịnh Kỳ và Lâm Tiêu sau khi đến quầy giao dịch quy đổi tiền, thì quyết định quay ra bên ngoài. Cô đứng đợi Lâm Tiêu trong lúc anh cho người điều xe tới, bất ngờ số máy từ gã tên Đại Ngưu gọi, cô vội vàng bắt máy không chút do dự.
- Cô gái, cô mau đến đây, tôi đã nhìn thấy Ưng Mãn rồi, hiện tại hắn sắp rời đi, nếu cô không nhanh, e rằng sẽ không kịp mất.
- Khoan đã! Đại Ngưu, anh đang ở đâu? Tôi đang đứng trước cửa phía tây của The Parisian, xin hãy cho tôi biết vị trí của ông ấy.
- Vậy thì cô mau chóng đi về phía tay phải, cách đó chừng 200m, sẽ thấy một nhà hàng Pháp sang trọng, tôi đang đứng gần đó, xin cô hãy mau lên.
- Khoann....
Nghe gã Đại Ngưu thúc giục, cô nôn nóng nhìn về phía trước, vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Tiêu quay lại, cô chỉ sợ nếu như chậm trễ, sẽ lỡ mất cơ hội gặp được Ưng Mãn. Không kịp suy nghĩ nhiều cô vội vã chạy ngay về phía đó.
Đứng bên kia đường, gã đàn ông bản địa nhanh tay cầm lấy điện thoại, gọi cho kẻ có tên Đại Ngưu.
- Cá lớn đã cắn câu, đang trên đường di chuyển.
Tịnh Kỳ vừa chạy đến nơi, chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem Đại Ngưu đang ở đâu, thì bất ngờ xuất hiện một chiếc xe 7 chổ màu đen áp sát vào gần cô. Nhanh như chớp, kẻ ngồi phía sau lao ra bịt lấy miệng cô, cánh tay to lớn phủ đầy hình xăm hung hăn ghì chặt khuôn mặt cô vào bờ ngực hắn.
Tịnh Kỳ hoảng sợ giãy dụa, nhưng phản ứng rất nhanh đã bị thuốc mê làm cho bất tỉnh, trước khi chìm sâu vào cơn ngủ say, cô đã kịp nhận ra hình xăm này, hắn chính là kẻ đã bị Lâm Tiêu cảnh cáo trong sòng bạc ban nãy.
Gã xăm trổ nhanh chóng đưa cô vào trong xe, chỉ trong tíc tắc bọn họ rời đi như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Ngồi trên ghế phụ, người đàn ông ngoài 60 mươi tuổi với thân hình to béo, nặng nề, đưa bàn tay xuống phía dưới hất đi chiếc mũ trên đầu cô.
- Đúng là cô ta chứ?
- Vâng thưa ông chủ, tên Đại Ngưu đã tận mắt xác nhận.
- Bảo nó sau khi nhận tiền thì biến khỏi chổ đó đi, kiếm sòng bài khác mà làm.
- Vâng.
Chiếc mũ vừa trượt khỏi mái tóc của Tịnh Kỳ, bàn tay gã liền sững lại mất mấy giây, ngay sau đó hắn mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, chậm chạp vuốt nhẹ vài sợi tóc đang vương trên mặt cô.
- Quả là một đại mỹ nữ, xem thân hình cô ta này, thật khiến người khác muốn phạm tội. Đây đúng là món hàng đặc biệt, thật không uổng công ta chờ đến bây giờ.
- Chúc mừng ông chủ, ngài quả là người có con mắt tinh tường, chắc chắn cậu cả sẽ rất thích cô ấy.
Gã xăm trổ nhìn Tịnh Kỳ đang nằm trên ghế vui vẻ thêm vào mấy câu. Bổng gã đàn ông to béo liền thu tay về. Vân vê đám râu trên mặt với vẻ suy tư.
"Đúng là trước đây vẫn luôn đi tìm vợ cho nó, nhưng chẳng đứa con gái nào có thể chịu đựng được, vừa nhìn thấy gương mặt của nó thôi, cũng đã sợ chết đến ngất đi rồi".
"Mới đầu năm ngoái nó còn lên cơn, suýt chút nữa thì đánh chết con bé người Hoa. Giờ con nhỏ xinh đẹp thế này, để cho nó thì thật uổng phí".
- Cứ đưa cô ta về trước, tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện. Tao tự có sắp xếp.
Chiếc xe đen chở theo Tịnh Kỳ lao vút trên đường phố Ma Cao, nhanh chóng rời khỏi trung tâm hoa lệ, đông đúc.
Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn quanh, khuôn mặt hiện lên vẻ thích thú, bất ngờ. Bên trong là khung cảnh ồn ào, náo nhiệt tạo cảm giác khiến người ta chỉ muốn nhanh chóng nhập cuộc.
Cô quay sang nhìn Lâm Tiêu, đôi mày dướn lên cùng nụ cười vô cùng chết người.
- Lâm Tiêu, cho tôi mượn tiền.
- Tiểu thư, cô định làm gì?
- Vào sòng bạc, không đánh bạc chẳng lẽ ngồi uống trà.
- Cô nên chú ý thân phận của mình, "một nữ luật sư" e rằng không thích hợp cho lắm.
Tịnh Kỳ liếc xéo Lâm Tiêu một cái.
- Tôi cho phép bản thân mình sa ngã, đã đến đây rồi, không thử một chút quả thật là có lỗi. Tôi muốn xem thứ đã khiến Triệu Khải suýt phải mất mạng, có mê lực như thế nào?
- Nhưng..., nếu chuyện này để Boss biết...
- Tôi mượn tiền anh, chứ có mượn của Boss anh đâu,
- Nhưng....
Tịnh Kỳ nghiêm nghị, đưa tay ra trước mặt Lâm Tiêu, không còn cách nào khác, Lâm Tiêu đành rút ra tấm thẻ đưa cho Tịnh Kỳ, miệng còn cẩn thận nhắc nhở.
- Tiền lương của tôi..
- Đừng lo, sau này lương của anh sẽ tăng gấp 3 lần.
Cô mĩm cười hài lòng tiến đến quầy giao dịch, cả hai đều không hề biết rằng, lúc này ở Thành Đô, IVy đã nhanh tay đưa thông tin cho Mạc Tư Hàn.
- Boss. Tài khoản của Lâm Tiêu vừa rút đi một số tiền lớn, địa điểm giao dịch là tại sòng bài The Parisian - Ma Cao.
Mạc Tư Hàn nhìn qua số liệu trên màn hình, trong đầu liền có chút bất an "Sói con, em lại dạy hư nhân viên của tôi rồi".
Tịnh Kỳ khi ấy đang say mê cùng chiếc máy đánh bạc, với người có khả năng phá vỡ các mật mã, cùng trình tự được sắp xếp vô cùng tinh vi của chip điện tử thì hoàn toàn không làm khó được cô. Chỉ trong chốc lát, số tiền thu về đã lên tới 6 triệu dola HongKong.
Cô nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của các tay bạc lớn, họ tìm cách mồi chài cô tham gia vào bàn của họ. Thấy Tịnh Kỳ có vẻ hứng thú, Lâm Tiêu liền vội vàng ngăn cản.
- Tiểu thư, như thế là đủ rồi.
- Anh vội cái gì, dù sao người tên Đại Ngưu đó vẫn chưa liên lạc lại, chúng ta tranh thủ kiếm thêm một chút.
- Tiểu thư, không được...
Lâm Tiêu định giơ tay ngăn cản, thì Tịnh Kỳ đã nhanh nhẹn ngồi vào bàn cùng bọn họ, một gã xăm trổ vội túm lấy tay Lâm Tiêu trêu trọc.
- Anh bạn, việc gì phải khó khăn thế, cứ để cô ấy chơi cho thoả thích đi.
Lâm Tiêu đưa mắt nhìn sang, giọng điệu đầy cảnh cáo.
- Buông tay.
Hắn có chút hoảng sợ, ngay lập tức liền nở nụ cười dĩ hoà.
- Được rồi, được rồi...đều là người cùng bàn, anh bạn đừng có nóng.
Chỉ trong phút chốc, sòng bạc của họ trở thành tâm điểm thu hút đám đông. Lâm Tiêu bên cạnh bất đắc dĩ đành chỉ dẫn thêm cho cô. Tịnh Kỳ nhanh chóng nắm vững cách chơi, với khả năng ghi nhớ hết các vị trí của quần bài, tính toán chuẩn xác từng bước đi của đối phương, nên chỉ chưa đầy 30 phút, con số 6 triệu đô đã nhân lên gấp 10 lần.
Người trong cuộc thì xanh mặt, kẻ ngoài thì trầm trồ ca ngợi. Ai nấy đều tò mò về cô gái bí ẩn này, dưới vành mũ lưỡi trai kia, chắc hẳn là vị tiểu thư hào môn giàu có.
Tịnh Kỳ và Lâm Tiêu sau khi đến quầy giao dịch quy đổi tiền, thì quyết định quay ra bên ngoài. Cô đứng đợi Lâm Tiêu trong lúc anh cho người điều xe tới, bất ngờ số máy từ gã tên Đại Ngưu gọi, cô vội vàng bắt máy không chút do dự.
- Cô gái, cô mau đến đây, tôi đã nhìn thấy Ưng Mãn rồi, hiện tại hắn sắp rời đi, nếu cô không nhanh, e rằng sẽ không kịp mất.
- Khoan đã! Đại Ngưu, anh đang ở đâu? Tôi đang đứng trước cửa phía tây của The Parisian, xin hãy cho tôi biết vị trí của ông ấy.
- Vậy thì cô mau chóng đi về phía tay phải, cách đó chừng 200m, sẽ thấy một nhà hàng Pháp sang trọng, tôi đang đứng gần đó, xin cô hãy mau lên.
- Khoann....
Nghe gã Đại Ngưu thúc giục, cô nôn nóng nhìn về phía trước, vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Tiêu quay lại, cô chỉ sợ nếu như chậm trễ, sẽ lỡ mất cơ hội gặp được Ưng Mãn. Không kịp suy nghĩ nhiều cô vội vã chạy ngay về phía đó.
Đứng bên kia đường, gã đàn ông bản địa nhanh tay cầm lấy điện thoại, gọi cho kẻ có tên Đại Ngưu.
- Cá lớn đã cắn câu, đang trên đường di chuyển.
Tịnh Kỳ vừa chạy đến nơi, chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem Đại Ngưu đang ở đâu, thì bất ngờ xuất hiện một chiếc xe 7 chổ màu đen áp sát vào gần cô. Nhanh như chớp, kẻ ngồi phía sau lao ra bịt lấy miệng cô, cánh tay to lớn phủ đầy hình xăm hung hăn ghì chặt khuôn mặt cô vào bờ ngực hắn.
Tịnh Kỳ hoảng sợ giãy dụa, nhưng phản ứng rất nhanh đã bị thuốc mê làm cho bất tỉnh, trước khi chìm sâu vào cơn ngủ say, cô đã kịp nhận ra hình xăm này, hắn chính là kẻ đã bị Lâm Tiêu cảnh cáo trong sòng bạc ban nãy.
Gã xăm trổ nhanh chóng đưa cô vào trong xe, chỉ trong tíc tắc bọn họ rời đi như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Ngồi trên ghế phụ, người đàn ông ngoài 60 mươi tuổi với thân hình to béo, nặng nề, đưa bàn tay xuống phía dưới hất đi chiếc mũ trên đầu cô.
- Đúng là cô ta chứ?
- Vâng thưa ông chủ, tên Đại Ngưu đã tận mắt xác nhận.
- Bảo nó sau khi nhận tiền thì biến khỏi chổ đó đi, kiếm sòng bài khác mà làm.
- Vâng.
Chiếc mũ vừa trượt khỏi mái tóc của Tịnh Kỳ, bàn tay gã liền sững lại mất mấy giây, ngay sau đó hắn mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, chậm chạp vuốt nhẹ vài sợi tóc đang vương trên mặt cô.
- Quả là một đại mỹ nữ, xem thân hình cô ta này, thật khiến người khác muốn phạm tội. Đây đúng là món hàng đặc biệt, thật không uổng công ta chờ đến bây giờ.
- Chúc mừng ông chủ, ngài quả là người có con mắt tinh tường, chắc chắn cậu cả sẽ rất thích cô ấy.
Gã xăm trổ nhìn Tịnh Kỳ đang nằm trên ghế vui vẻ thêm vào mấy câu. Bổng gã đàn ông to béo liền thu tay về. Vân vê đám râu trên mặt với vẻ suy tư.
"Đúng là trước đây vẫn luôn đi tìm vợ cho nó, nhưng chẳng đứa con gái nào có thể chịu đựng được, vừa nhìn thấy gương mặt của nó thôi, cũng đã sợ chết đến ngất đi rồi".
"Mới đầu năm ngoái nó còn lên cơn, suýt chút nữa thì đánh chết con bé người Hoa. Giờ con nhỏ xinh đẹp thế này, để cho nó thì thật uổng phí".
- Cứ đưa cô ta về trước, tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện. Tao tự có sắp xếp.
Chiếc xe đen chở theo Tịnh Kỳ lao vút trên đường phố Ma Cao, nhanh chóng rời khỏi trung tâm hoa lệ, đông đúc.
/159
|