Ác Ma Ca Ca Nói Ngươi Yêu Ta

Chương 9: HẮN NÓI CHÍNH LÀ CÔ SAO?

/269


Tạ Hải Nhạc bị động lên xe, trong lòng nàng thật sự rất khó chịu, cảm giác mình là một con rối gỗ bị người ta khống chế, mà sợi có thể điều khiển toàn thân hoạt động, lại ở trong tay Tạ Thư Dật, những ngày làm rối gỗ như vậy, nàng đã trải qua suốt bảy năm! Bảy năm a, 2555 ngày bị hắn khống chế như thế!

Đến khi đã lên xe, Tạ Thư Dật rút tờ giấy trong bì thư ra, xem vài lần, lửa giận từ trong mắt chậm rãi bùng lên.

“Hải Nhạc, xin chào, mình tên là Phác Thế Nhân, bạn có thể gọi mình là Thế Nhân, từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, mình đã yêu bạn thật nhiều! Bạn chắc chắn không biết bản thân mình hấp dẫn đến cỡ nào đâu, bởi vì, bạn có vẻ ngoài ngọt ngào như thiên sứ, cũng có nội tâm sâu sắc như nữ thần Trí Tuệ, rất nhiều nam sinh, đều thầm mến bạn, nhưng mà, sự lạnh lùng của bạn làm cho người ta chùn bước, mình cũng là một trong số đó, mình chỉ luôn thầm để ý bạn, lại sắp đến tốt nghiệp, trong lòng mình thật sự rất thống khổ, mình không chịu nổi loại dày vò vì yêu này, mình quyết định sẽ thổ lộ với bạn: mình thích bạn! Thích bạn rất nhiều! Mình thích vẻ mặt bạn lạnh nhạt như hoa cúc, cũng thích bóng lưng bạn như hoa sen cao ngạo thanh nhã, mình cuối cùng suy nghĩ, khi nào thì, có thể cùng bạn sóng vai đứng chung một chỗ, tay nắm tay, ngắm ánh bình minh, xem mặt trời chiều, xem cảnh biển lớn… Hải Nhạc, cho mình một cơ hội, làm bạn gái của mình, được không? Mình chờ đợi trả lời của bạn, dâng lên một viên tấm chân tình _ Phác Thế Nhân.” Tạ Thư Dật dùng ngữ điệu kì quái đọc, nhưng càng đọc tiếp cơn tức càng lớn, cuối cùng đến chỗ tên người Phác Thế Nhân cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi bật ra.

Tạ Hải Nhạc cố tự trấn an, đợi bão táp nổi lên.

“Tạ – Hải – Nhạc!” Tạ Thư Dật đột nhiên lấn đến gần mặt Hải Nhạc, khoảng cách chỉ gần ba cm, sau đó, từng chữ từng chữ gọi tên của nàng, cũng âm trầm nói: “Xem ra, cô còn có sức quyến rũ rất lớn nha, thật nhiều nam sinh đều thầm mến cô a.”

Hải Nhạc không nói gì, biết lúc này mở miệng vô luận nói cái gì đều là sai.

“Cô có vẻ ngoài ngọt ngào như thiên sứ, cũng có nội tâm sâu sắc như nữ thần Trí Tuệ, muội muội Thân ái, đây là cô sao? Hắn nói chính là cô sao?” Tạ Thư Dật lại nâng cằm Tạ Hải Nhạc lên, bắt buộc nàng đối diện với ánh mắt của hắn.

“Nhưng vì cái gì tôi lại nhìn thấy không giống đây? Tôi cảm thấy bề ngoài cô lớn lên buồn nôn như Medusa, một đầu mọc toàn rắn độc, nam nhân đều chết dưới miệng rắn của cô, tựa như mẹ cô, liều chết cắn lấy ba tôi!” Tạ Thư Dật đột nhiên nắm lấy tóc nàng, hung tợn nhìn nàng, “Cô, cũng có tâm địa độc ác như Medusa, nam nhân, chỉ cần gặp ánh mắt ác độc này của cô, liền biến thành người đá ngây ngốc, Tạ Hải Nhạc, tôi căm ghét cô, cô không thể biết tôi căm ghét cô tới mức nào đâu, cô là con gái hồ ly tinh sinh ra nuôi dưỡng, không xứng có được tình yêu của nam nhân! Cô còn ở Tạ gia của tôi một ngày, đừng mơ được tình yêu thực sự của nam nhân! Tôi sẽ không cho phép!”

Ẩn nhẫn thống khổ da đầu truyền đến từng đợt đau đớn, Hải Nhạc cắn chặt khớp hàm không kêu đau.

“Tạ Thư Dật, anh không thích tôi và mẹ tôi, đi nói với cha, để tôi với mẹ rời đi được không? Tôi cũng không nghĩ ở lại Tạ gia sống cái loại cuộc sống ăn nhờ ở đậu này.” Nàng nhìn Tạ Thư Dật nói, trong đôi mắt to trong suốt, nước mắt chậm rãi lăn xuống.

Tạ Thư Dật nhìn đôi mắt bi thương của nàng, trong một khoảnh khắc, hắn lại cảm thấy đôi mắt này thật là đẹp, thật là mê hoặc, trong ánh mắt này, không nên là bi thương, mà phải là ánh mắt ôn nhu và hạnh phúc mới đúng.

Hắn lắc lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn đánh bay mất, hắn có chút tức giận, thật không ngờ, nước mắt của nữ nhân thật có thể đả động trái tim nam nhân! Cô ta thể hiện loại bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, là muốn hắn mềm lòng buông tha cho cô sao? Cô ta cho hắn là tiểu nam hài chắc?

Hắn quyết tâm sắt đá, “Ba” cho nàng một cái tát.

“Tiểu tiện nhân, ở trước mặt tôi, cô gọi ông ta là cha? Ông ta không phải cha của cô! Cô không phải là con gái ruột của cha tôi, cô không xứng gọi ông ta là cha, chỉ có tôi mới là con ông ấy! Mẹ cô đoạt đi lão công của mẹ tôi rồi, cô còn muốn cùng tôi giành cha phải không? Đừng tưởng rằng cô gọi ông ta là cha, ông ta sẽ là cha của cô! Hừ hừ, muốn rời khỏi Tạ gia, vấn đề là mẹ cô lại không đi a, tôi đuổi bà ta đi như vậy, bà ta lại không đi a! Trì Hải Nhạc, mẹ cô ở nhà của tôi ngốc có bao nhiêu vui vẻ, tôi liền muốn cô sống không bằng chết nhiều chừng ấy! Ba tôi cho cô bao nhiêu sủng ái, tôi liền muốn trên người cô có bấy nhiêu thống khổ! Mẹ cô, vì chính hạnh phúc của bà ta, cũng không biết con gái của mình mấy năm nay sống như thế nào, Tạ Hải Nhạc, mẹ cô cướp đi của mẹ tôi và tôi thứ gì, tôi muốn từ trên người cô đòi lại! Đời này, cô nên ngoan ngoãn sống ở Tạ gia, làm món đồ chơi cho bổn thiếu gia đi, chờ ngày nào đó bổn thiếu gia chơi chán cô món đồ chơi này, tôi sẽ thả cho cô một con đường sống, chẳng qua, mẹ cô một ngày còn ở Tạ gia của tôi, cô sẽ một ngày làm con rối của bổn thiếu gia, cô sẽ ngoan ngoãn để cho tôi dắt mũi, muốn cô đi hướng nào, cô liền đi hướng ấy, muốn cô làm cái gì, cô phải làm cái đấy!” Tạ Thư Dật nghiến răng nghiến lợi nói.

Tạ Hải Nhạc ôm khuôn mặt đau nhức, nước mắt trong mắt chưa từng ngừng rơi.

“Mẹ, mẹ, người có biết con gái của người, trôi qua là cái ngày như thế nào không? Mẹ, mẹ, chúng ta rời khỏi Tạ gia được không? Được không?” Trong lòng nàng bi thiết.

“Tạ Thư Dật, một ngày nào đó, những thống khổ anh tặng cho tôi, tôi sẽ còn quay về trả lại cho anh!” Tạ Hải Nhạc cố gắng trừng lớn hai mắt đẫm lệ, nói với Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật khinh thường nhìn nàng: “Bằng cô? Chỉ bằng cô? Có gan, đi nói cho mẹ cô nghe, tôi đối xử với cô như thế nào! Nếu cô có thể nói ra khỏi miệng, tôi mới tin cô có thể đem thống khổ tôi tặng cho cô trả lại!”

Nước mắt lại tràn mi, hắn chính là bắt được cái nhược điểm này của nàng, mới không kiêng nể gì đối xử với nàng như vậy!

Nàng đúng là không dám đem chuyện hắn làm với nàng, nói cho mẹ, mẹ thương nàng như vậy, nếu biết Tạ Thư Dật lại ở sau lưng đối đãi nữ nhi bảo bối của nàng như thế, bà chắc chắn sẽ điên mất! Cũng chắc chắn sẽ mang nàng rời khỏi Tạ gia, rời đi Tạ bá bá mà bà yêu!

Mẹ thật vất vả mới hạnh phúc như vậy, Tạ bá bá yêu mẹ như vậy, nàng sao có thể đi phá hạnh phúc có được không dễ dàng này? Cho nên, nàng lại thống khổ, cho dù không còn cách nào chịu được, đều phải vì mẹ, mà chịu được trôi qua!

/269

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status