Hứa Chí Ngạn không ngờ Tạ Thư Dật đột nhiên xuất hiện, bị dọa hết hồn, biết hắn thật sự không ưa cô muội muội này.
“Nga, không có gì, chỉ là hôm nay ta đi Thần Phong giúp muội muội ta xin phép nghỉ bệnh, đụng phải muội muội của ngươi, chỉ vậy thôi.” Hứa Chí Ngạn nói.
“Nga? Chỉ như vậy mà thôi?” Tạ Thư Dật sắc bén nhìn Hứa Chí Ngạn, hắn cảm thấy vẻ mặt Hứa Chí Ngạn có điểm cổ quái.
Hứa Chí Ngạn cười cười nói: “Chỉ như vậy, ngươi còn muốn thế nào?”
“Nha.” Tạ Thư Dật cũng không truy vấn tiếp.
Hải Nhạc vừa đi vừa lẩm nhẩm từ vựng, vừa chờ xe của nàng lại đón.
Lúc này, đột nhiên có một nam sinh chạy như gió đến trước mặt nàng, lớn tiếng nói với nàng: “Tạ Hải Nhạc, tớ thích bạn!”
Lời thổ lộ đột ngột này làm Hải Nhạc sợ tới mức bước lùi vào trong vài bước.
Mặt nam sinh kia cũng đỏ bừng, xem ra là đã phải lấy dũng khí rất lớn, tay hắn vươn thẳng tắp, trong tay lại nhiều hơn một phong thư màu trắng.
“Tình yêu của tớ đối với bạn, toàn bộ đều viết trong thư, bạn nhất định phải đọc thật kĩ.” Nam sinh nói.
Tạ Hải Nhạc không có nhận lá thư này.
Nàng cúi đầu, trong lòng thầm tìm kiếm lời cự tuyệt mà nói…, đột nhiên, từ bên hông vươn ra một bàn tay, rút lá thư trên tay nam sinh qua.
“Này ! Mày là ai? Tại sao lại lấy đi thư tình của tao tặng cho Hải Nhạc?” Nam sinh tưởng là tình địch, lớn tiếng hỏi.
Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Thư Dật đứng ở trước mặt nam sinh kia, so với hắn cao hơn một cái đầu, chỉ thản nhiên thoáng nhìn nam sinh kia một chút, toàn thân phát ra khí thế càng làm cho nam sinh thêm yếu kém.
“Nói cho tôi biết, cậu là đang thổ lộ với muội muội Thân ái của tôi sao?” Hắn quơ quơ lá thư trong tay hỏi.
“Dạ, dạ, phải.” Nam sinh vừa nghe là ca ca của Hải Nhạc, trên mặt bỗng hiện đầy mồ hôi.
“Vậy hiện tại tôi thay em gái trả lời, cô ấy hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp cùng tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh nhà ngươi phong hoa tuyết nguyệt, cút cho tôi!” Tạ Thư Dật đột nhiên trừng mắt.
Trời ạ, ca ca Tạ Hải Nhạc thật hung dữ a.
Nam sinh sợ tới mức tè ra quần chạy biến.
Tạ Hải Nhạc từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng, chỉ trầm mặc nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật xoay người, âm trầm nhìn nàng, hơn nữa lỗ mũi lại hừ lạnh một tiếng.
“Lên xe!” Trong kẽ răng phun ra hai chữ.
“Nga, không có gì, chỉ là hôm nay ta đi Thần Phong giúp muội muội ta xin phép nghỉ bệnh, đụng phải muội muội của ngươi, chỉ vậy thôi.” Hứa Chí Ngạn nói.
“Nga? Chỉ như vậy mà thôi?” Tạ Thư Dật sắc bén nhìn Hứa Chí Ngạn, hắn cảm thấy vẻ mặt Hứa Chí Ngạn có điểm cổ quái.
Hứa Chí Ngạn cười cười nói: “Chỉ như vậy, ngươi còn muốn thế nào?”
“Nha.” Tạ Thư Dật cũng không truy vấn tiếp.
Hải Nhạc vừa đi vừa lẩm nhẩm từ vựng, vừa chờ xe của nàng lại đón.
Lúc này, đột nhiên có một nam sinh chạy như gió đến trước mặt nàng, lớn tiếng nói với nàng: “Tạ Hải Nhạc, tớ thích bạn!”
Lời thổ lộ đột ngột này làm Hải Nhạc sợ tới mức bước lùi vào trong vài bước.
Mặt nam sinh kia cũng đỏ bừng, xem ra là đã phải lấy dũng khí rất lớn, tay hắn vươn thẳng tắp, trong tay lại nhiều hơn một phong thư màu trắng.
“Tình yêu của tớ đối với bạn, toàn bộ đều viết trong thư, bạn nhất định phải đọc thật kĩ.” Nam sinh nói.
Tạ Hải Nhạc không có nhận lá thư này.
Nàng cúi đầu, trong lòng thầm tìm kiếm lời cự tuyệt mà nói…, đột nhiên, từ bên hông vươn ra một bàn tay, rút lá thư trên tay nam sinh qua.
“Này ! Mày là ai? Tại sao lại lấy đi thư tình của tao tặng cho Hải Nhạc?” Nam sinh tưởng là tình địch, lớn tiếng hỏi.
Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Thư Dật đứng ở trước mặt nam sinh kia, so với hắn cao hơn một cái đầu, chỉ thản nhiên thoáng nhìn nam sinh kia một chút, toàn thân phát ra khí thế càng làm cho nam sinh thêm yếu kém.
“Nói cho tôi biết, cậu là đang thổ lộ với muội muội Thân ái của tôi sao?” Hắn quơ quơ lá thư trong tay hỏi.
“Dạ, dạ, phải.” Nam sinh vừa nghe là ca ca của Hải Nhạc, trên mặt bỗng hiện đầy mồ hôi.
“Vậy hiện tại tôi thay em gái trả lời, cô ấy hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp cùng tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh nhà ngươi phong hoa tuyết nguyệt, cút cho tôi!” Tạ Thư Dật đột nhiên trừng mắt.
Trời ạ, ca ca Tạ Hải Nhạc thật hung dữ a.
Nam sinh sợ tới mức tè ra quần chạy biến.
Tạ Hải Nhạc từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng, chỉ trầm mặc nhìn Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật xoay người, âm trầm nhìn nàng, hơn nữa lỗ mũi lại hừ lạnh một tiếng.
“Lên xe!” Trong kẽ răng phun ra hai chữ.
/269
|