Nghe nàng nhắc đến nam nhân khác, làm lòng hắn khó chịu (NP: *ngó quanh* sao nghe mùi dấm chua phát từ ai thế ! Thử tìm xem *ngó quanh, thấy mỗi Trần ca* Áck, phát ra từ Mộ Trần huynh..*thầm nghĩ* Hờ hờ, huynh ấy ghen rồi… ơ mùi sát khí của ai vậy * nhìn thấy Mộ Trần đang rút kiếm, lao tới* Á, cứu mạng, có người giết tác giả *vừa chạy vừa la, thấy kẻ chết thay* A, có kẻ chết thay tác giả *chộp lại làm bia đơn đạn* tuyết tỷ tỷ, làm bia nhầm muội, muội sẽ nhớ ơn tỷ suốt đời ! Sẽ an táng hậu hĩnh .. ơ sắc mặt tuyết tỷ khó coi thế ? tuyethoatu: *nổi gân xanh* muội dám đem ta làm bia đỡ đạn, muội *cười lạnh* gan lắm ! NP: Á, cứu mạng ! Tuyết tỷ tỷ, tha cho muội )
Nhìn sắc mặt phụ thân không được tốt, có vẻ quá mức âm u. Nàng thật sự sợ hãi nga~ , nàng không hiểu mình làm gì mà phụ thân sắc mặt không được vui, còn ngửi thấy mùi sát khí nữa, chẳng lẽ phụ thân định giết nàng. Không không, tuyệt đối không, nàng nghĩ lầm, chắc phụ thân ăn phải gì, bụng khó chịu nên sắt mặc không được vui thế, chắc vậy, chắc vậy. (NP: *té xỉu* Nè nè… phụ thân ngươi đang ghen, ai biểu ngươi nhắc đến nam nhân khác, chứ không phải định giết ngươi hay ăn thứ gì đâu ? Tiêu Tinh Tinh: *nhíu mày* ta nhắt đến nam nhân khác ? NP: *nổi giận* ngươi đừng giả ngơ nữa, người nhắc đến ca của ngươi, thì nhắc đến nam nhân khác ! Tiêu Tinh Tinh: *cứng họng* …)
– Phụ thân… phụ thân không sao chứ ?
Nhìn Tiếu Tinh Tinh lo lắng cho hắn, hắn thật sự hạnh phúc. Đáng chết, để bảo bối lo lắng cho hắn, hắn thế nào quên bảo bối mới tỉnh lại, sức khỏe còn yếu, không để nàng lo lắng (NP: *nhíu mày* yếu.. hừ hừ ! Thật sự yếu sao ? ). Không muốn để bảo bối lo lắng, biết hắn đang ghen với nam nhân khác, hội làm nàng sợ.
– Phụ thân đang suy nghĩ vài thứ thôi …
Nàng hỏi:
– Vài thứ là thứ gì hả phụ thân…
Hắn muốn nói nhưng cứng họng, không biết nói gì:
– Áck, cái này….
(~~~~~)
Bụng của nàng reo lên đột ngột, hắn và nàng cũng cứng đờ theo. Thật mất mặt trước phụ thân, bụng nàng không nên kiêu vào lúc này, thật sự không có lỗ để chui vào. Hai má nàng ửng hồng, đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn hành động của nàng, hắn thật muốn cười. Bảo bối của hắn thật là đáng yêu, hắn sủng nịnh nhìn nàng:
– Tinh nhi đói bụng rồi sao ?
Nàng gật đầu, ngược ngùng, một tay ôm bụng, lòng thầm nghĩ, chắc phụ thân đang cười nàng. Hảo mất mặt, hức hức, nàng thật khóc không ra nước mắt, hảo mất mặt. Hắn ôm chầm nàng, bế chặt:
– Nếu Tinh nhi đói, phụ thân đi làm vài điểm tâm …
Nàng gật đầu:
– Nga ~
Phụ thân đang ôm nàng, người phụ thân hảo thơm, hương khí mát lạnh, thoang thoãng mùi hương mê người. Nàng thật sự muốn ôm phụ thân cả đời, nếu có thể, nàng chết cũng cam lòng. Tuy nhiên, đáng tiếc phụ thân chỉ thích ca ca, bất giác nàng cảm thấy ghen tị với ca ca (NP: Ngươi nghĩ bậy ! Trần ca và Địch ca không phải đoạn tụ.. ! Tiêu Tinh Tinh: *nghĩ đến hai mỹ nam đấm đuối, vẻ mặt tiếc hận* Nga ~)
Bất giác, nàng suy nghĩ thì mũi nàng ngửi thấy mùi hương thức ăn. Nhìn bàn tay phụ thân đưa thức ăn lên, Oa mỹ thực, nhưng nhưng… sao lại là.. rau xào, không có thịt. Oa nàng muốn có thịt cơ, ăn thế này thì ăn chay chứ có gì, Nhìn phụ thân đưa món ăn toàn rau, nàng đổ mồ hôi:
– Phụ thân, cái này là … đồ ăn hả .. ? Không có thịt ?
Hắn gật đầu, sủng nịnh nói:
– Ừ, ăn rau tốt cho sức khỏe, Tinh nhi mới bệnh, không nên ăn thịt !
Nghe hắn nói, nàng thầm đổ mồ hôi nhiều hơn:
– Phụ thân, cái này Tinh nhi…sẽ ăn bao lâu…
Nàng thầm cầu đừng ngày nào cũng ăn, nếu không chắc nàng biến thành rau mất. Nhưng dù nàng cầu, thì trời cũng không như ý nàng, hắn nói:
– Tinh nhi phải ăn khoản 3 tháng, mới mau lành…
Nàng hét:
– Cái gì ? 3 tháng..
Trời ! Không bằng trực tiếp giết nàng đi. Ngày ngày ăn rau, đến nhẫn 3 tháng, hức hức, nàng muốn ăn thịt cơ. Hắn khó hiểu nhìn nàng:
– Sao ?
Nàng ỉu xìu trả lời:
– Không có gì ?
Vừa gậm vừa ăn, hức hức. Ăn rau thật nhạt nhẽo, kiếp trước nàng đã ăn rau hơn máy năm, nhờ xuyên cũng phải ăn rau ba tháng. Hức hức, thật biết cách đày đọa nàng, không muốn phụ thân mất hứng, nàng cố gắng ăn, trong lòng khóc không ra nước mắt. T_T
Nhìn sắc mặt phụ thân không được tốt, có vẻ quá mức âm u. Nàng thật sự sợ hãi nga~ , nàng không hiểu mình làm gì mà phụ thân sắc mặt không được vui, còn ngửi thấy mùi sát khí nữa, chẳng lẽ phụ thân định giết nàng. Không không, tuyệt đối không, nàng nghĩ lầm, chắc phụ thân ăn phải gì, bụng khó chịu nên sắt mặc không được vui thế, chắc vậy, chắc vậy. (NP: *té xỉu* Nè nè… phụ thân ngươi đang ghen, ai biểu ngươi nhắc đến nam nhân khác, chứ không phải định giết ngươi hay ăn thứ gì đâu ? Tiêu Tinh Tinh: *nhíu mày* ta nhắt đến nam nhân khác ? NP: *nổi giận* ngươi đừng giả ngơ nữa, người nhắc đến ca của ngươi, thì nhắc đến nam nhân khác ! Tiêu Tinh Tinh: *cứng họng* …)
– Phụ thân… phụ thân không sao chứ ?
Nhìn Tiếu Tinh Tinh lo lắng cho hắn, hắn thật sự hạnh phúc. Đáng chết, để bảo bối lo lắng cho hắn, hắn thế nào quên bảo bối mới tỉnh lại, sức khỏe còn yếu, không để nàng lo lắng (NP: *nhíu mày* yếu.. hừ hừ ! Thật sự yếu sao ? ). Không muốn để bảo bối lo lắng, biết hắn đang ghen với nam nhân khác, hội làm nàng sợ.
– Phụ thân đang suy nghĩ vài thứ thôi …
Nàng hỏi:
– Vài thứ là thứ gì hả phụ thân…
Hắn muốn nói nhưng cứng họng, không biết nói gì:
– Áck, cái này….
(~~~~~)
Bụng của nàng reo lên đột ngột, hắn và nàng cũng cứng đờ theo. Thật mất mặt trước phụ thân, bụng nàng không nên kiêu vào lúc này, thật sự không có lỗ để chui vào. Hai má nàng ửng hồng, đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn hành động của nàng, hắn thật muốn cười. Bảo bối của hắn thật là đáng yêu, hắn sủng nịnh nhìn nàng:
– Tinh nhi đói bụng rồi sao ?
Nàng gật đầu, ngược ngùng, một tay ôm bụng, lòng thầm nghĩ, chắc phụ thân đang cười nàng. Hảo mất mặt, hức hức, nàng thật khóc không ra nước mắt, hảo mất mặt. Hắn ôm chầm nàng, bế chặt:
– Nếu Tinh nhi đói, phụ thân đi làm vài điểm tâm …
Nàng gật đầu:
– Nga ~
Phụ thân đang ôm nàng, người phụ thân hảo thơm, hương khí mát lạnh, thoang thoãng mùi hương mê người. Nàng thật sự muốn ôm phụ thân cả đời, nếu có thể, nàng chết cũng cam lòng. Tuy nhiên, đáng tiếc phụ thân chỉ thích ca ca, bất giác nàng cảm thấy ghen tị với ca ca (NP: Ngươi nghĩ bậy ! Trần ca và Địch ca không phải đoạn tụ.. ! Tiêu Tinh Tinh: *nghĩ đến hai mỹ nam đấm đuối, vẻ mặt tiếc hận* Nga ~)
Bất giác, nàng suy nghĩ thì mũi nàng ngửi thấy mùi hương thức ăn. Nhìn bàn tay phụ thân đưa thức ăn lên, Oa mỹ thực, nhưng nhưng… sao lại là.. rau xào, không có thịt. Oa nàng muốn có thịt cơ, ăn thế này thì ăn chay chứ có gì, Nhìn phụ thân đưa món ăn toàn rau, nàng đổ mồ hôi:
– Phụ thân, cái này là … đồ ăn hả .. ? Không có thịt ?
Hắn gật đầu, sủng nịnh nói:
– Ừ, ăn rau tốt cho sức khỏe, Tinh nhi mới bệnh, không nên ăn thịt !
Nghe hắn nói, nàng thầm đổ mồ hôi nhiều hơn:
– Phụ thân, cái này Tinh nhi…sẽ ăn bao lâu…
Nàng thầm cầu đừng ngày nào cũng ăn, nếu không chắc nàng biến thành rau mất. Nhưng dù nàng cầu, thì trời cũng không như ý nàng, hắn nói:
– Tinh nhi phải ăn khoản 3 tháng, mới mau lành…
Nàng hét:
– Cái gì ? 3 tháng..
Trời ! Không bằng trực tiếp giết nàng đi. Ngày ngày ăn rau, đến nhẫn 3 tháng, hức hức, nàng muốn ăn thịt cơ. Hắn khó hiểu nhìn nàng:
– Sao ?
Nàng ỉu xìu trả lời:
– Không có gì ?
Vừa gậm vừa ăn, hức hức. Ăn rau thật nhạt nhẽo, kiếp trước nàng đã ăn rau hơn máy năm, nhờ xuyên cũng phải ăn rau ba tháng. Hức hức, thật biết cách đày đọa nàng, không muốn phụ thân mất hứng, nàng cố gắng ăn, trong lòng khóc không ra nước mắt. T_T
/34
|