– Tinh nhi, ngon không ?
Phụ thân như chờ đợi từ lời khen của nàng, vẻ mặt chờ mong. Nếu nói không thì sợ phụ thân mất hứng, dù sao tay nghề phụ thân cũng ngon, tuy nàng sợ ăn rau, nhưng ăn mấy món phụ thân làm cũng không tệ. Nàng gật đầu, miệng ngặm rau xanh:
– Ngon ~..
Ngon, nàng nói ngon. Thế mà hắn sợ nàng lại chê hắn làm không ngon, được nàng khen, người hắn như lưng lưng đến chín từng mây, hạnh phúc không biết cách nào diễn tả. Nhìn nàng ăn, hắn cũng thấy no, cách nàng ăn trong thật đáng yêu (NP: *hét lớn, phản đối* Á, phản đối ! Thế mà đáng yêu, không dùng đũa mà lấy tay búc rau, quả thật mất vệ sinh ! T.M.Trần: *không nói gì, rút kiếm* NP: *chạy, hét* Cứu mạng, muội chỉ nói sự thật thôi ! Hức hức, tha cho muội ! T.M.Trần: *cười lãnh* Ngươi ~, dám nói Tinh nhi, ngươi phải chết ! NP: *giận* Dừng lại, nếu huynh dám đuổi giết muội ! Thì muội sẽ cho huynh biết tay, không huynh lại gần Tinh nhi nữa ! *như nói trúng nhược điểm* T.M.Trần: ……..)
Thấy phụ thân nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu, nàng không thể đoán được phụ thân đang nghĩ gì. Mặc kệ, trước phải lắp cái bụng đã, nhưng khoan, phụ thân chăm sóc nàng mấy ngày nay, chắc chưa ăn gì, nhìn phụ thân *gầy gò ốm yếu*, nàng nhịn không được đau lòng nói:
– Phụ thân, Tinh nhi thật có lỗi.. !
Hắn hoảng hốt, hắn lại làm cái gì để bảo bối của hắn lại buồn. Tiêu Mộ Trần nét mặt khó hiểu, lo lắng nhìn Tiêu Tinh Tinh, nàng đang tự nhiên ăn ngon lành, rồi lại tự nhiên sầu não, hắn rốt cuộc làm cái gì, hắn không thể hiểu nổi:
– Phụ thân lại làm gì sai, Tinh nhi phải buồn !
Nàng lắc đầu, nói:
– Không, không.. tại Tinh nhi thấy mình thật có lỗi ! Làm phụ thân gầy đi nhiều vì chăm sóc Tinh nhi…
Thì ra là nàng lo lắng cho hắn, hại hắn nghĩ bậy. Thật là tiểu yêu tinh, nhìn nàng, ánh mắt hắn thoáng nhu tình cùng sủng nịnh:
– Tinh nhi đừng lo, Tinh nhi khỏe mạnh là phụ thân mừng rồi !
Được mỹ nam phụ thân quan tâm, nàng không khỏi cảm động. Nhìn mấy món rau còn dư thừa, nàng cúi sức ăn, ánh mắt nàng thoáng lệ, nàng không khỏi cảm giác ấm áp, có tình thương gia đình. Lòng nàng thầm nghĩ:
– Phụ thân, Tinh nhi sẽ không bao giờ làm phụ thân tổn thương !
Nhưng mà nàng quên, phụ thân còn có ca ca nữa. Hai nam nhân có tình cảm với nhau, lại cùng huyết thống cha con, ở cổ đại này là cấm kị, nhưng với nàng, đó là điều thích thú, dù có hơi thất vọng, nhưng đam mỹ phụ tử, nàng vẫn thích (NP: *đổ mồ lạnh* tỷ à, tỷ nghĩ nhiều quá ! Phụ thân, ca ca của tỷ, nói hai người có tình cảm thì tỷ lầm ! Hai người chỉ yêu tỷ thôi, muội thấy thật tội nghiệp cho Trần ca ca và Địch ca ca )
Nàng lại suy nghĩ thế, nhưng sau này nàng lại không biết, Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch vì nàng mà đối đầu, bất chấp thủ đoạn để có nàng. Dù sau chuyện của sau này của sau này thì sau này giải quyết, giờ vấn đề hiện tại.
Phụ thân như chờ đợi từ lời khen của nàng, vẻ mặt chờ mong. Nếu nói không thì sợ phụ thân mất hứng, dù sao tay nghề phụ thân cũng ngon, tuy nàng sợ ăn rau, nhưng ăn mấy món phụ thân làm cũng không tệ. Nàng gật đầu, miệng ngặm rau xanh:
– Ngon ~..
Ngon, nàng nói ngon. Thế mà hắn sợ nàng lại chê hắn làm không ngon, được nàng khen, người hắn như lưng lưng đến chín từng mây, hạnh phúc không biết cách nào diễn tả. Nhìn nàng ăn, hắn cũng thấy no, cách nàng ăn trong thật đáng yêu (NP: *hét lớn, phản đối* Á, phản đối ! Thế mà đáng yêu, không dùng đũa mà lấy tay búc rau, quả thật mất vệ sinh ! T.M.Trần: *không nói gì, rút kiếm* NP: *chạy, hét* Cứu mạng, muội chỉ nói sự thật thôi ! Hức hức, tha cho muội ! T.M.Trần: *cười lãnh* Ngươi ~, dám nói Tinh nhi, ngươi phải chết ! NP: *giận* Dừng lại, nếu huynh dám đuổi giết muội ! Thì muội sẽ cho huynh biết tay, không huynh lại gần Tinh nhi nữa ! *như nói trúng nhược điểm* T.M.Trần: ……..)
Thấy phụ thân nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu, nàng không thể đoán được phụ thân đang nghĩ gì. Mặc kệ, trước phải lắp cái bụng đã, nhưng khoan, phụ thân chăm sóc nàng mấy ngày nay, chắc chưa ăn gì, nhìn phụ thân *gầy gò ốm yếu*, nàng nhịn không được đau lòng nói:
– Phụ thân, Tinh nhi thật có lỗi.. !
Hắn hoảng hốt, hắn lại làm cái gì để bảo bối của hắn lại buồn. Tiêu Mộ Trần nét mặt khó hiểu, lo lắng nhìn Tiêu Tinh Tinh, nàng đang tự nhiên ăn ngon lành, rồi lại tự nhiên sầu não, hắn rốt cuộc làm cái gì, hắn không thể hiểu nổi:
– Phụ thân lại làm gì sai, Tinh nhi phải buồn !
Nàng lắc đầu, nói:
– Không, không.. tại Tinh nhi thấy mình thật có lỗi ! Làm phụ thân gầy đi nhiều vì chăm sóc Tinh nhi…
Thì ra là nàng lo lắng cho hắn, hại hắn nghĩ bậy. Thật là tiểu yêu tinh, nhìn nàng, ánh mắt hắn thoáng nhu tình cùng sủng nịnh:
– Tinh nhi đừng lo, Tinh nhi khỏe mạnh là phụ thân mừng rồi !
Được mỹ nam phụ thân quan tâm, nàng không khỏi cảm động. Nhìn mấy món rau còn dư thừa, nàng cúi sức ăn, ánh mắt nàng thoáng lệ, nàng không khỏi cảm giác ấm áp, có tình thương gia đình. Lòng nàng thầm nghĩ:
– Phụ thân, Tinh nhi sẽ không bao giờ làm phụ thân tổn thương !
Nhưng mà nàng quên, phụ thân còn có ca ca nữa. Hai nam nhân có tình cảm với nhau, lại cùng huyết thống cha con, ở cổ đại này là cấm kị, nhưng với nàng, đó là điều thích thú, dù có hơi thất vọng, nhưng đam mỹ phụ tử, nàng vẫn thích (NP: *đổ mồ lạnh* tỷ à, tỷ nghĩ nhiều quá ! Phụ thân, ca ca của tỷ, nói hai người có tình cảm thì tỷ lầm ! Hai người chỉ yêu tỷ thôi, muội thấy thật tội nghiệp cho Trần ca ca và Địch ca ca )
Nàng lại suy nghĩ thế, nhưng sau này nàng lại không biết, Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch vì nàng mà đối đầu, bất chấp thủ đoạn để có nàng. Dù sau chuyện của sau này của sau này thì sau này giải quyết, giờ vấn đề hiện tại.
/34
|