Áck, hiện tại nàng có thể hay không nhận sư phụ này. Mới luyện tập vài ngày, nào là cơ bản thôi cũng đủ mệt. Trời nắng thế này, mà ra đứng nữa ngày, cũng đủ nướng nàng, sư phụ ác thật (NP: *gật đầu* Muốn học võ công đâu phải đơn giản ! Phải bắt đầu từ độ cơ bản rồi đến độ khó chứ, thế mới thành tài ! Tiêu Tinh Tinh: *hét* Ngươi im, ngươi không thấy ta đang khổ hay sao, sắp bị chết nắng rồi ! Hức hức *nghẹn ngào*)
Hừ hừ, rác cả làn da của nàng. Nàng chỉ mới là tiểu hài tử ngũ tuổi thôi mà sư phụ lại nhẫn tâm ngược đãi nàng, nàng muốn kiện cáo ngược đãi trẻ con a~, hức hức, mệt quá. Nàng muốn nghỉ ngơi (NP: *thở dài* cũng tội ngươi thật, nhưng đành chịu *cười hề hề* ! Tiêu Tinh Tinh: *mếu máo* Oa ~, ngươi bắt nạt ta ! Hức hức.. oa~ ! NP: *khinh bỉ* Trêu này cũ rích, hừ ! Không quan tâm đến ngươi nữa, mặc kệ *bỏ đi* ! Tiêu Tinh Tinh: *khóc, nếu lại* Oa ~, đừng bỏ ta.. hức hức !)
Ở dưới nắng nóng, cổ đại mặt trời thật lớn, nắng nóng, nàng sắp bị nướng chính rồi. Người nàng mồ hô ướt đẫm, nàng than thở nhìn sư phụ, sư phụ nàng đang ôm vò rượu, vừa nhìn nàng, nàng mếu máo nhìn sư phụ, than thở nói:
– Sư phụ à, đồ nhi sắp bị chết cháy, người có thể hay không cho con nghỉ ngơi một chút..
Nhìn trên tay nàng sách hai gánh nước,đối với thân xác bé con, thì việc gánh hai thùng nước quá nặng. Oa, sư phụ hảo ác, bắt nàng gánh nặng thế này, nếu biết võ công học khổ thế này nàng không chịu rồi. Sư phụ vô tư, nhàn nhã cầm bình rượu, vừa uốn vừa nói:
– Tiểu nha đầu, luyện tập võ công không phải là việc nhỏ ! Muốn thành tài phải làm việc từ cơ bản, hiểu không ?
Nàng như sắp khóc, gật đầu nhưng:
– Sư phụ, đồ nhi hiểu được, nhưng người cũng cho đồ nhi nghỉ ngơi một chút a~
Sư phụ mỉn cười, nụ cười hòa ái đến phát run:
– Không được !
Một câu khiến nàng vỡ mộng, sư phụ hảo ác, tay nàng cầm không nổi nữa rồi. Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của sư phụ, nàng không dám để rơi hai gánh nước, cố gắn cầm, mồ hôi ướt nhẹp trên thân hài bé nhỏ.
Trong lòng nàng thầm than, lão già biến thái, người cũng vừa phải thôi chứ, ta là con người, là trẻ con, có phải đồ vật đâu mà không biết mệt. Hức hức, nóng quá, bụng lại hảo đói. Ô ô .. sắp qua hai canh giờ nữa là nàng được nghỉ ngơi… Ô ô thời gian trôi qua hảo lâu.
Nhìn tiểu nha đầu mếu máo, hắn thầm cười. Đồ đệ ngốc, tư chất của ngươi là ngàn năm khó gặp, thuần âm thuần dương, ta phải cảm tạ lão thiên khi cho ta gặp ngươi sớm hơn. Ta biết đồ đệ mệt, nhưng thời gian ta cũng không nhiều, phải truyền thụ hết tuyệt học, ta mới cam lòng.
Nhìn sư phụ uốn rượu, nàng thật hận không thể cho lão sư phụ biến thái một trận. Ô ô, đói quá. T_T.
Hừ hừ, rác cả làn da của nàng. Nàng chỉ mới là tiểu hài tử ngũ tuổi thôi mà sư phụ lại nhẫn tâm ngược đãi nàng, nàng muốn kiện cáo ngược đãi trẻ con a~, hức hức, mệt quá. Nàng muốn nghỉ ngơi (NP: *thở dài* cũng tội ngươi thật, nhưng đành chịu *cười hề hề* ! Tiêu Tinh Tinh: *mếu máo* Oa ~, ngươi bắt nạt ta ! Hức hức.. oa~ ! NP: *khinh bỉ* Trêu này cũ rích, hừ ! Không quan tâm đến ngươi nữa, mặc kệ *bỏ đi* ! Tiêu Tinh Tinh: *khóc, nếu lại* Oa ~, đừng bỏ ta.. hức hức !)
Ở dưới nắng nóng, cổ đại mặt trời thật lớn, nắng nóng, nàng sắp bị nướng chính rồi. Người nàng mồ hô ướt đẫm, nàng than thở nhìn sư phụ, sư phụ nàng đang ôm vò rượu, vừa nhìn nàng, nàng mếu máo nhìn sư phụ, than thở nói:
– Sư phụ à, đồ nhi sắp bị chết cháy, người có thể hay không cho con nghỉ ngơi một chút..
Nhìn trên tay nàng sách hai gánh nước,đối với thân xác bé con, thì việc gánh hai thùng nước quá nặng. Oa, sư phụ hảo ác, bắt nàng gánh nặng thế này, nếu biết võ công học khổ thế này nàng không chịu rồi. Sư phụ vô tư, nhàn nhã cầm bình rượu, vừa uốn vừa nói:
– Tiểu nha đầu, luyện tập võ công không phải là việc nhỏ ! Muốn thành tài phải làm việc từ cơ bản, hiểu không ?
Nàng như sắp khóc, gật đầu nhưng:
– Sư phụ, đồ nhi hiểu được, nhưng người cũng cho đồ nhi nghỉ ngơi một chút a~
Sư phụ mỉn cười, nụ cười hòa ái đến phát run:
– Không được !
Một câu khiến nàng vỡ mộng, sư phụ hảo ác, tay nàng cầm không nổi nữa rồi. Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của sư phụ, nàng không dám để rơi hai gánh nước, cố gắn cầm, mồ hôi ướt nhẹp trên thân hài bé nhỏ.
Trong lòng nàng thầm than, lão già biến thái, người cũng vừa phải thôi chứ, ta là con người, là trẻ con, có phải đồ vật đâu mà không biết mệt. Hức hức, nóng quá, bụng lại hảo đói. Ô ô .. sắp qua hai canh giờ nữa là nàng được nghỉ ngơi… Ô ô thời gian trôi qua hảo lâu.
Nhìn tiểu nha đầu mếu máo, hắn thầm cười. Đồ đệ ngốc, tư chất của ngươi là ngàn năm khó gặp, thuần âm thuần dương, ta phải cảm tạ lão thiên khi cho ta gặp ngươi sớm hơn. Ta biết đồ đệ mệt, nhưng thời gian ta cũng không nhiều, phải truyền thụ hết tuyệt học, ta mới cam lòng.
Nhìn sư phụ uốn rượu, nàng thật hận không thể cho lão sư phụ biến thái một trận. Ô ô, đói quá. T_T.
/34
|