Bên ngoài mọi người đồn nhau chuyện cười thế này: Nếu muốn kết thúc tình trạng độc thân, phương thức tốt nhất là trở thành phụ tá hành chính đặc biệt của Thịnh Thiên Vỹ, sau một năm, chắc chắn có thể xuất giá.
Đương nhiên, mấy chuyện loại này, Hứa Đồng còn được nghe thêm khá nhiều “phiên bản”. Ví như từ miệng một người ký giả công bố rằng anh ta cố gắng tìm để phỏng vấn ba người trợ lý kia, nhưng dù bằng mọi giá cũng không cách nào tìm ra tung tích, vị ký giả này hoài nghi việc ba người này kết hôn không hề đơn giản. Nhưng tất cả đều là chỉ nghe vậy biết vậy, chân tướng vụ việc vẫn không ai biết.
Thịnh Thiên Vỹ thấy Hứa Đồng gật đầu, khóe môi cong lên ý cười, giọng nói mang vẻ ôn nhu hơn: “Hai ngày nay em cứ ở Bắc Kinh nghỉ ngơi cho thoải mái, tôi kết thúc công việc ở đây, sau đó chúng ta lập tức quay về Nội Mông.”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, gật đầu.
Ảnh: Ezequiel Cabrera
Đó là lý do tại sao thoáng một cái cô đã vội vã chạy đến khách sạn làm việc, tranh thủ từng giây từng phút. Có điều, khi ngang qua quán café ở đại sảnh, Cố Sơ bỗng dưng dừng bước.
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, một mảnh sáng từ phía ngoài chiếu vào phía cửa sổ sát đất, quán café có không ít người đang ngồi trò chuyện, trong đó sát phía song cửa sổ có một người đàn ông, hình dáng cao lớn, cực kỳ thu hút.
Vừa liếc nhìn, Cố Sơ giật mình, bởi cô nghĩ mình nhìn thấy Lục Bắc Thâm. Anh mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may tinh tế vừa người. Chiếc áo màu đen, nhưng lại phát ra tia sáng thu hút ánh nhìn xung quanh. Anh cầm trên tay tách cà phê, bộ dạng trông thật thoải mái và tao nhã. Miệng không nở nụ cười, toàn thân như một lớp băng bao phủ.
Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, cô lập tức bừng tỉnh. Anh ta không phải Lục Bắc Thâm. Anh ta chính là người cùng cô trò chuyện không mấy vui vẻ vài ngày trước, Lục Bắc Thần. Cô chưa từng nghĩ lại có thể gặp anh ở đây.
Ngay lúc cô dừng bước, Lục Bắc Thần cũng trùng hợp đưa mắt nhìn về phía bên này, ánh mắt dừng lại trên hình bóng cô một chút, sau đó như không quan tâm, quay về trò chuyện với người đối diện.
Phía đối diện là một người phụ nữ, trang phục thoải mái, mang chút phong cách tây phương nhưng không có nét sang trọng như Lâm Gia Duyệt. Có thể nhìn ra hai người đang trò chuyện khá vui vẻ, đứng phía xa, Cố Sơ vẫn có thể nghe thấy người phụ nữ kia cười khánh khách, mà Lục Bắc Thần tâm tình cũng khá tốt, khóe mắt lộ ý cười.
Bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, quả thực cô hiểu chuyện này.
Nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn vương vấn cảm giác khó chịu. Cô bấm mạnh cánh tay, tự cảnh cáo mình: Anh ta là Lục Bắc Thần!
Đến chín giờ tối, phòng quản lý gọi điện thoại đến Cố Sơ, hỏi: “Này, toàn bộ tầng VIP là cô phụ trách đúng không?”
Cố Sơ gật đầu: “Vâng!”
“Phòng 1211, khách không hài lòng với bộ khăn trải giường, cô mau lên giải quyết, đừng để khách hàng có ấn tượng xấu về khách sạn chúng ta.”
Khách hàng phàn nàn là chuyện bình thường ở đâu cũng có. Tuy nhiên, khi đã nói đến ở phòng tổng thống, rất ít có những lời than phiền. Nghe được mấy lời này, Quản lý lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Vị Quản lý dặn dò cẩn thận: “Cố Sơ, tôi nghe nói năng lực làm việc của cô khá tốt. Hơn nữa mấy rắc rối trước đây, cô đều đứng ra giải quyết ổn thỏa. Vì vậy, cấp trên mới giao cho cô khu vực VIP này. Lần này cô phải giải quyết thật tốt, ngàn lần đừng để ảnh hưởng đến khách sạn.”
“Tôi biết, quản lý hãy yên tâm.”
Khu vực tầng VIP gồm 3 phòng tổng thống. Hai cô bé phục vụ vừa thấy Cố Sơ đặt chân đến tầng 12 mừng rỡ như gặp được ân nhân cứu mạng. Họ chạy nhanh đến kéo tay Cố Sơ: “Chị đến rồi, không phải bọn em không biết cách giải quyết, có điều vị khách trong đó thật khó. Làm cách nào cũng không hài lòng.”
Cố Sơ an ủi: “Được, để chị xem sao.”
“Chị cẩn thận một chút nhé, vị khách này không mấy tốt tính. Gương mặt thật lạnh lùng dọa người.”
Cố Sơ cười cười, nhìn họ nói: “Em mang một bộ chăn nệm mới lại đây cho chị.”
“Em đã đổi rồi!”
“Cứ lấy cho chị bộ khác!”. Sau đó, cô quay sang cô bé còn lại: “Em chuẩn bị cho chị một tách trà oải hương của khách sạn.”
Sau khi sắp xếp công việc cho hai cô phục vụ, Cố Sơ đi đến gõ cửa phòng 1211.
Bên trong không có động tĩnh.
Cố Sơ theo phép tắc gõ thêm hai lần, vẫn không có hồi đáp. Chần chừ một lúc, cô dùng khóa dự bị, mở cửa phòng.
Các phòng tổng thống của khách sạn đều được bài trí giống nhau. Bước qua cánh cửa màu đen, có thể thấy ngay phòng khách. Cố Sơ vừa bước vào nhìn thấy khói mù mịt, tính bước ra vì nghĩ bên trong có cháy. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, đã nghe một giọng không vui vang lên: “Tôi cho phép bước vào sao?”
Cố Sơ hai chân mềm nhũn, lảo đảo đứng không vững. Thanh âm này như sấm sét giữa trời quang, chủ nhân của giọng nói đang ngồi an nhàn trên sofa, không ai khác chính là Lục Bắc Thần.
Gian phòng khá tối, chỉ mở đèn sàn và đèn bàn. Lục Bắc Thần dựa lưng vào thành ghế sofa, mấy nút áo không cài, tay áo cũng tùy tiện vén lên cao. Anh đang chậm rãi hút thuốc. Thân hình cao lớn ẩn hiện trong lớp khói mờ, mà đôi mắt kia giống còn giống với ánh mắt vừa rồi cô nhìn thấy ở đại sảnh. Vào giờ khắc này đây, ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào Cố Sơ.
Đại não Cố Sơ nhanh chóng về vị trí cũ, trong lòng đã bớt hoảng sợ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”
Cô liền quay ra đóng lại cửa phòng, sau đó gõ cửa. Sau vài tiếng, cô nghe thấy tiếng “Lộp cộp”, ngay sau đó là tiếng mở cửa.
Lần thứ hai bước vào, Cố Sơ hiểu cô sẽ không còn giữ được bình tĩnh như lúc ban đầu, vì cô bây giờ đã biết người trong phòng là ai. Cô có dự cảm, Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô.
“Giáo sư Lục, xin hỏi bộ khăn trải giường của khách sạn có điểm nào khiến ngài không hài lòng?” Cô không nói lại, coi anh như vị khách xa lạ.
Lục Bắc Thần phà nhẹ một hơi, mở miệng: “Độ cứng mềm của chiếc giường sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Tôi không thích giường quá mềm, cũng không muốn quá cứng. Hiện tại, chiếc giường của khách sạn khiến tôi không thoải mái.”
Cố Sơ liếc nhìn anh, sau đó vào bước vào phòng ngủ. Cô sờ sờ lên giường, tiêu chuẩn rất phù hợp. Cô biết anh đang bắt đầu gây khó dễ.
Lục Bắc Thần cũng đứng dậy, đi về phía phòng ngủ, đứng phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Sơ. Cô mặc bộ đồng phục khách sạn, bộ váy vừa người, ôm sát thân hình hoàn mỹ. Khi cô khom người, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, khiến người khác không khỏi nảy sinh ham muốn được ôm trọn vào lòng.
Nhưng rất nhanh, Cố Sơ đứng dậy, xoay người về phía Lục Bắc Thần, mỉm cười lễ phép: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ thay chăn nệm mới cho ngài.”
“Chúng tôi?” Lục Bắc Thần duỗi tay, chạm vào cánh tay của Cố Sơ: “Không, tôi muốn cô đích thân thay cho tôi.”
Cố Sơ thầm mắng chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Vâng ngài yên tâm, nhưng trước mắt ngài có thể buông tay được không?”.
Đáng ghét, cánh tay cô lại càng bị nắm chặt hơn.
Một nhân viên phục vụ ôm chăn nệm mới bước vào, nhìn thấy cảnh này lại càng thêm sợ hãi.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm Cố Sơ, nghiến răng, buông lỏng cánh tay. Cố Sơ thừa dịp, thu tay, tiếp nhận bộ chăn nệm mới từ người phục vụ. Hai người tỉ mỉ làm việc. Cô phục vụ phòng dường như cảm giác bầu không khí bất thường. Sau khi hoàn tất, cô ta ôm bộ chăn cũ phóng như bay ra khỏi phòng.
“Giáo sư Lục, ngài thử xem sao?”
Lục Bắc Thần đứng yên không nhúc nhích, chỉ là đưa tay hướng về phía cô: “Tiền xu.”
Cố Sơ hiểu ý, liền lấy từ trong túi áo một đồng tiền xu đưa cho anh, lại nghe giọng anh nhàn nhạt nói: “Tôi cần 3 đồng.”
Cố Sơ cuộn chặt tay: “Được, ngài chờ một lát.”
Cố Sơ rời khỏi phòng, sau đó mau chóng quay trở lại, đưa 3 đồng tiền xu vào tay Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần giương tay ném ba đồng tiền xu lên giường. Trong đó, 1 đồng bắn ra ngoài, còn hai đồng kia nằm yên vị trên giường, không nhúc nhích. Lục Bắc Thần khẽ cười quay đầu nhìn Cố Sơ.
Cố Sơ vội vàng nở một nụ cười thật tươi: “Tôi sẽ trải lại ngay cho ngài.”
Lục Bắc Thần dựa lưng vào tường, lại một lần nữa nhàn nhã nhìn bóng lưng hoàn mỹ của cô đang nhanh tay trải lại bộ chăn nệm.
Rất nhanh, chăn drap đã trải xong. Lục Bắc Thần không nói lời nào, liếc mắt nhìn cô. Cố Sơ hiểu ý đưa cho anh 3 đồng tiền xu, đồng xu tung lên. Lần này, hai đồng văng ra ngoài. Lục Bắc Thần thấy thế lấy tay ôm trán, cúi đầu cười lớn.
Cố Sơ thở hắt một hơi, tiếp tục trải lại.
Lần này, cô cẩn thận từng li từng tí, mỗi đường biên, một nếp gấp đều cực kì tỉ mỉ.
Lục Bắc Thần vẫn chăm chăm nhìn về phía Cố Sơ, qua mấy lần lăn qua vật lại, búi tóc gọn gàng của cô đã hơi rối. Trên trán có vài lọn tóc rơi xuống, cô vội vàng lấy tay vén nhẹ tóc. Nhưng chúng như không nghe lời, lại rơi xuống trước trán, khiến cô phải vén lên vén xuống. Bàn tay nhỏ bé ấy như đang cào nhẹ vào trái tim Lục Bắc Thần, khiến anh ngứa ngáy. Dáng vẻ cô đang khom lưng lại cực kỳ thu hút. Bộ đồng phục ôm sát cơ thể lại không làm mất đi vẻ hoạt bát vốn có. Ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, cổ họng khô rát, trong cơ thể như có một luồng khí nóng dâng trào.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, thân ảnh cô như ánh sáng mê muội anh. Lục Bắc Thần không thể kiềm chế, bước lên sát phía sau Cố Sơ, chỉ cần giơ tay anh đã có thể ôm trọn cô vào lòng. Anh hơi nheo mắt, ý nghĩ này vừa thoáng xuất hiện trong đầu thì Cố Sơ cũng thình lình đứng dậy.
Cô không ngờ anh tiến đến sát như vậy, lại càng thêm hoảng sợ. Lục Bắc Thần thấy bờ vai cô khẽ run, đành phóng lao thì phải theo lao. Anh không một chút né tránh, giọng anh trầm thấp vang lên: “Nếu bây giờ tôi vẫn cảm thấy không hài lòng thì phải làm thế nào …?”
Thật ra, ngay cả Cố Sơ cũng không biết phải cư xử ra sao.
Thấy cô không nói lời nào, Lục Bắc Thần liền ghé sát vào đầu cô: “…. hm?”
Hơi thở anh cứ như vậy thổi vào lỗ tai, quyện vào cả hơi thở của cô, khiến cô càng ngày càng căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Vậy chỉ còn cách mời quản lý đến.”
Lục Bắc Thần cúi đầu cười cười, tiếng cười thật êm tai. Cánh tay ở phía sau lưng bỗng chốc choàng lên. Cô mở to hai mắt, đứng thẳng đờ. Nhưng chỉ là … anh muốn lấy ba đồng xu trong tay Cố Sơ. Nhẹ tung lên cao. Tiền xu văng lên không trung, va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh trong, Cố Sơ nhìn chúng thầm cầu khấn. Đồng xu rơi xuống giường, cả ba đều nảy lên.
Cố Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bắc Thần vẫn dán sát vào người Cố Sơ, nhìn thấy cử chỉ của cô, khóe môi anh bỗng nở nụ cười.
Hơi thở của anh vẫn xoắn xuýt quanh cô, khiến trái tim cô loạn nhịp. Cố gắng nhích nhẹ người về một bên, cô nhẹ giọng hỏi: “Giáo sư Lục, hiện tại ngài đã hài lòng rồi chứ?”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Không tệ lắm.”
Lời này như một “thánh ân” khiến tảng đá đè nặng trong lòng như được trút xuống. Cô nhấc điện thoại, yêu cầu mang trà vào phòng. Rất nhanh, một cô phục vụ phòng vẻ mặt có chút sợ sệt bưng khay trà bằng bạc được chạm khắc tinh xảo tiến vào. Có lẽ do quá sợ Lục Bắc Thần, tay cô ta hơi run. Cố Sơ sợ cô ta làm Lục Bắc Thần lại tức giận, nên ra chỉ thị cho cô ta mau chóng ra ngoài.
Lục Bắc Thần nhướng mi: “Thứ quỷ gì đây?”
“Đây là một thức uống đặc biệt của khách sạn, là trà oải hương, giúp khách có thể định thần, mang lại một giấc ngủ ngon.” Cố Sơ nhẫn nhịn nói.
Lục Bắc Thần ngồi xuống một góc sofa, cầm tách trà ngửi ngửi, không uống một hớp, sau đó bỏ lại chỗ cũ. Cố Sơ lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trong lòng hơi lo lắng, không để Lục Bắc Thần mở miệng, cô đã dành nói trước: “Ngài cả ngày mệt mỏi, dùng xong trà thì nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không dám quấy rầy nữa.” Dứt lời, Cố Sơ mau chóng quay người, rời khỏi.
“Tôi đã cho phép cô đi chưa.” Giọng Lục Bắc Thần vang lên phía sau lưng.
Cố Sơ biết anh không dễ dàng tha cho cô, để không làm ảnh hưởng thanh danh của khách sạn, cô không thể làm trái. Cô quay dầu, vẻ mặt tươi cười: “Ngài còn gì phân phó?”
Lục Bắc Thần dựa lưng vào sofa, hai tay gác lên thành ghế, giống như con chim đại bang đang giương cánh, lộ ra vùng ngực rắn chắc: “Tôi đói bụng.”
“… Vậy tôi sẽ nhắn nhà bếp làm một ít bánh ngọt, mang lên phòng cho ngài.”
“Tôi không thích đồ ngọt.”
“Vậy ngài muốn dùng gì?”
“Bữa tối.”
Cố Sơ liếc nhìn đồng hồ: “Hiện tại đã quá 10 giờ, nhà hàng đã đóng cửa.”
“Đó là việc của các người, tôi là khách.” Lục Bắc Thần nhìn cô ngạo nghễ nói.
Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thâm sâu không lường. Cố Sơ chỉ biết giữ nụ cười trên môi:“ Vậy để tôi ra ngoài mua cho ngài.”
Nào ngờ Lục Bắc Thần lắc đầu: “Không được! Ở Quỳnh Châu tôi chỉ dùng quen một số nhà hàng nhất định. Hiện tại, đầu bếp chính cũng đã nghỉ, chỉ còn lại phó bếp nấu đồ ăn khuya, tôi ăn không quen.”
Cố Sơ thật muốn quay sang gào to: Sao anh lắm chuyện vậy như vậy?
Nhưng những lời này mà nói ra là biết ngay hậu quả, chỉ còn cách cố nén giận, vẻ mặt ôn hòa: “Vậy…. ngài muốn dùng món gì?”
Nếu trước mặt cô có một cái gương, cô có thể nhìn thấy nụ cười cứng đờ trên môi cô lúc này. Trong ánh mắt có không ít sát khí, nhưng không thể để lộ ra ngoài mặt. Đương nhiên, nếu như cô có có thể đảm biểu lộ ra ngoài tất cả mọi hỉ nộ ái ố, có lẽ cô sẽ trực tiếp đo được độ nóng nảy của mình.
Đáng tiếc, bây giờ cô không thể hành động như vậy. Hiện tại, Cố Sơ chỉ có thể vờ như một trái banh, cho anh ta đá qua đá lại.
Lục Bắc Thần lười biếng nói: “Nghe nói Quỳnh Châu có món ăn nổi tiếng tên “Bách Hoa lệnh”, đêm nay tôi muốn dùng thử món này.”
Cố Sơ ngạc nhiên.
“Bách Hoa lệnh, tôi nghĩ Cố tiểu thư chắc không xa lạ gì đúng không?”
Cố Sơ cảm thấy khó thở, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, kéo căng mấy sợi dây thần kinh của cô.
“Yêu cầu của tôi quá đáng lắm sao?”
“Giáo sư Lục, ngài có thể đổi món khác không?”
“Thế nào? Không làm được?” Lục Bắc Thần cười lớn: “Nghe nói khách sạn các cô không phải tự xưng luôn làm hài lòng khách hàng sao? Tôi chỉ muốn một món ăn, lại khó đến như vậy?”
Cố Sơ chỉ còn cách cười trừ: “Tôi sẽ báo nhà hàng yêu cầu của ngài, ngài vui lòng chờ trong giây lát.”
Ra khỏi phòng, cả người cô mềm nhũn. Một tay vịn vào tường, tay khác chặn ngực, cô rất muốn quay trở vào phòng, túm áo Lục Bắc Thần chất vấn: Không phải anh đói bụng sao? Ăn đơn giản một chút thì chết à?
Nhưng nghĩ đến Lục Bắc Thâm, là do cô nợ anh, bây giờ cô phải trả.
Thế nhưng, món “Bách hoa lệnh …”
Cố Sơ nghĩ nát óc, có thể tưởng tượng ông quản lý nhà hàng thân hình núc ních mỡ, hai con mắt hằn đỏ vì tức.
“Bách Hoa lệnh … vị khách này cũng biết thưởng thức quá!”
Đương nhiên, mấy chuyện loại này, Hứa Đồng còn được nghe thêm khá nhiều “phiên bản”. Ví như từ miệng một người ký giả công bố rằng anh ta cố gắng tìm để phỏng vấn ba người trợ lý kia, nhưng dù bằng mọi giá cũng không cách nào tìm ra tung tích, vị ký giả này hoài nghi việc ba người này kết hôn không hề đơn giản. Nhưng tất cả đều là chỉ nghe vậy biết vậy, chân tướng vụ việc vẫn không ai biết.
Thịnh Thiên Vỹ thấy Hứa Đồng gật đầu, khóe môi cong lên ý cười, giọng nói mang vẻ ôn nhu hơn: “Hai ngày nay em cứ ở Bắc Kinh nghỉ ngơi cho thoải mái, tôi kết thúc công việc ở đây, sau đó chúng ta lập tức quay về Nội Mông.”
Hứa Đồng hít sâu một hơi, gật đầu.
Ảnh: Ezequiel Cabrera
Đó là lý do tại sao thoáng một cái cô đã vội vã chạy đến khách sạn làm việc, tranh thủ từng giây từng phút. Có điều, khi ngang qua quán café ở đại sảnh, Cố Sơ bỗng dưng dừng bước.
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, một mảnh sáng từ phía ngoài chiếu vào phía cửa sổ sát đất, quán café có không ít người đang ngồi trò chuyện, trong đó sát phía song cửa sổ có một người đàn ông, hình dáng cao lớn, cực kỳ thu hút.
Vừa liếc nhìn, Cố Sơ giật mình, bởi cô nghĩ mình nhìn thấy Lục Bắc Thâm. Anh mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may tinh tế vừa người. Chiếc áo màu đen, nhưng lại phát ra tia sáng thu hút ánh nhìn xung quanh. Anh cầm trên tay tách cà phê, bộ dạng trông thật thoải mái và tao nhã. Miệng không nở nụ cười, toàn thân như một lớp băng bao phủ.
Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, cô lập tức bừng tỉnh. Anh ta không phải Lục Bắc Thâm. Anh ta chính là người cùng cô trò chuyện không mấy vui vẻ vài ngày trước, Lục Bắc Thần. Cô chưa từng nghĩ lại có thể gặp anh ở đây.
Ngay lúc cô dừng bước, Lục Bắc Thần cũng trùng hợp đưa mắt nhìn về phía bên này, ánh mắt dừng lại trên hình bóng cô một chút, sau đó như không quan tâm, quay về trò chuyện với người đối diện.
Phía đối diện là một người phụ nữ, trang phục thoải mái, mang chút phong cách tây phương nhưng không có nét sang trọng như Lâm Gia Duyệt. Có thể nhìn ra hai người đang trò chuyện khá vui vẻ, đứng phía xa, Cố Sơ vẫn có thể nghe thấy người phụ nữ kia cười khánh khách, mà Lục Bắc Thần tâm tình cũng khá tốt, khóe mắt lộ ý cười.
Bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, quả thực cô hiểu chuyện này.
Nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn vương vấn cảm giác khó chịu. Cô bấm mạnh cánh tay, tự cảnh cáo mình: Anh ta là Lục Bắc Thần!
Đến chín giờ tối, phòng quản lý gọi điện thoại đến Cố Sơ, hỏi: “Này, toàn bộ tầng VIP là cô phụ trách đúng không?”
Cố Sơ gật đầu: “Vâng!”
“Phòng 1211, khách không hài lòng với bộ khăn trải giường, cô mau lên giải quyết, đừng để khách hàng có ấn tượng xấu về khách sạn chúng ta.”
Khách hàng phàn nàn là chuyện bình thường ở đâu cũng có. Tuy nhiên, khi đã nói đến ở phòng tổng thống, rất ít có những lời than phiền. Nghe được mấy lời này, Quản lý lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Vị Quản lý dặn dò cẩn thận: “Cố Sơ, tôi nghe nói năng lực làm việc của cô khá tốt. Hơn nữa mấy rắc rối trước đây, cô đều đứng ra giải quyết ổn thỏa. Vì vậy, cấp trên mới giao cho cô khu vực VIP này. Lần này cô phải giải quyết thật tốt, ngàn lần đừng để ảnh hưởng đến khách sạn.”
“Tôi biết, quản lý hãy yên tâm.”
Khu vực tầng VIP gồm 3 phòng tổng thống. Hai cô bé phục vụ vừa thấy Cố Sơ đặt chân đến tầng 12 mừng rỡ như gặp được ân nhân cứu mạng. Họ chạy nhanh đến kéo tay Cố Sơ: “Chị đến rồi, không phải bọn em không biết cách giải quyết, có điều vị khách trong đó thật khó. Làm cách nào cũng không hài lòng.”
Cố Sơ an ủi: “Được, để chị xem sao.”
“Chị cẩn thận một chút nhé, vị khách này không mấy tốt tính. Gương mặt thật lạnh lùng dọa người.”
Cố Sơ cười cười, nhìn họ nói: “Em mang một bộ chăn nệm mới lại đây cho chị.”
“Em đã đổi rồi!”
“Cứ lấy cho chị bộ khác!”. Sau đó, cô quay sang cô bé còn lại: “Em chuẩn bị cho chị một tách trà oải hương của khách sạn.”
Sau khi sắp xếp công việc cho hai cô phục vụ, Cố Sơ đi đến gõ cửa phòng 1211.
Bên trong không có động tĩnh.
Cố Sơ theo phép tắc gõ thêm hai lần, vẫn không có hồi đáp. Chần chừ một lúc, cô dùng khóa dự bị, mở cửa phòng.
Các phòng tổng thống của khách sạn đều được bài trí giống nhau. Bước qua cánh cửa màu đen, có thể thấy ngay phòng khách. Cố Sơ vừa bước vào nhìn thấy khói mù mịt, tính bước ra vì nghĩ bên trong có cháy. Vừa bước qua khỏi cánh cửa, đã nghe một giọng không vui vang lên: “Tôi cho phép bước vào sao?”
Cố Sơ hai chân mềm nhũn, lảo đảo đứng không vững. Thanh âm này như sấm sét giữa trời quang, chủ nhân của giọng nói đang ngồi an nhàn trên sofa, không ai khác chính là Lục Bắc Thần.
Gian phòng khá tối, chỉ mở đèn sàn và đèn bàn. Lục Bắc Thần dựa lưng vào thành ghế sofa, mấy nút áo không cài, tay áo cũng tùy tiện vén lên cao. Anh đang chậm rãi hút thuốc. Thân hình cao lớn ẩn hiện trong lớp khói mờ, mà đôi mắt kia giống còn giống với ánh mắt vừa rồi cô nhìn thấy ở đại sảnh. Vào giờ khắc này đây, ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào Cố Sơ.
Đại não Cố Sơ nhanh chóng về vị trí cũ, trong lòng đã bớt hoảng sợ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”
Cô liền quay ra đóng lại cửa phòng, sau đó gõ cửa. Sau vài tiếng, cô nghe thấy tiếng “Lộp cộp”, ngay sau đó là tiếng mở cửa.
Lần thứ hai bước vào, Cố Sơ hiểu cô sẽ không còn giữ được bình tĩnh như lúc ban đầu, vì cô bây giờ đã biết người trong phòng là ai. Cô có dự cảm, Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cô.
“Giáo sư Lục, xin hỏi bộ khăn trải giường của khách sạn có điểm nào khiến ngài không hài lòng?” Cô không nói lại, coi anh như vị khách xa lạ.
Lục Bắc Thần phà nhẹ một hơi, mở miệng: “Độ cứng mềm của chiếc giường sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Tôi không thích giường quá mềm, cũng không muốn quá cứng. Hiện tại, chiếc giường của khách sạn khiến tôi không thoải mái.”
Cố Sơ liếc nhìn anh, sau đó vào bước vào phòng ngủ. Cô sờ sờ lên giường, tiêu chuẩn rất phù hợp. Cô biết anh đang bắt đầu gây khó dễ.
Lục Bắc Thần cũng đứng dậy, đi về phía phòng ngủ, đứng phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Sơ. Cô mặc bộ đồng phục khách sạn, bộ váy vừa người, ôm sát thân hình hoàn mỹ. Khi cô khom người, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, khiến người khác không khỏi nảy sinh ham muốn được ôm trọn vào lòng.
Nhưng rất nhanh, Cố Sơ đứng dậy, xoay người về phía Lục Bắc Thần, mỉm cười lễ phép: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ thay chăn nệm mới cho ngài.”
“Chúng tôi?” Lục Bắc Thần duỗi tay, chạm vào cánh tay của Cố Sơ: “Không, tôi muốn cô đích thân thay cho tôi.”
Cố Sơ thầm mắng chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Vâng ngài yên tâm, nhưng trước mắt ngài có thể buông tay được không?”.
Đáng ghét, cánh tay cô lại càng bị nắm chặt hơn.
Một nhân viên phục vụ ôm chăn nệm mới bước vào, nhìn thấy cảnh này lại càng thêm sợ hãi.
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm Cố Sơ, nghiến răng, buông lỏng cánh tay. Cố Sơ thừa dịp, thu tay, tiếp nhận bộ chăn nệm mới từ người phục vụ. Hai người tỉ mỉ làm việc. Cô phục vụ phòng dường như cảm giác bầu không khí bất thường. Sau khi hoàn tất, cô ta ôm bộ chăn cũ phóng như bay ra khỏi phòng.
“Giáo sư Lục, ngài thử xem sao?”
Lục Bắc Thần đứng yên không nhúc nhích, chỉ là đưa tay hướng về phía cô: “Tiền xu.”
Cố Sơ hiểu ý, liền lấy từ trong túi áo một đồng tiền xu đưa cho anh, lại nghe giọng anh nhàn nhạt nói: “Tôi cần 3 đồng.”
Cố Sơ cuộn chặt tay: “Được, ngài chờ một lát.”
Cố Sơ rời khỏi phòng, sau đó mau chóng quay trở lại, đưa 3 đồng tiền xu vào tay Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần giương tay ném ba đồng tiền xu lên giường. Trong đó, 1 đồng bắn ra ngoài, còn hai đồng kia nằm yên vị trên giường, không nhúc nhích. Lục Bắc Thần khẽ cười quay đầu nhìn Cố Sơ.
Cố Sơ vội vàng nở một nụ cười thật tươi: “Tôi sẽ trải lại ngay cho ngài.”
Lục Bắc Thần dựa lưng vào tường, lại một lần nữa nhàn nhã nhìn bóng lưng hoàn mỹ của cô đang nhanh tay trải lại bộ chăn nệm.
Rất nhanh, chăn drap đã trải xong. Lục Bắc Thần không nói lời nào, liếc mắt nhìn cô. Cố Sơ hiểu ý đưa cho anh 3 đồng tiền xu, đồng xu tung lên. Lần này, hai đồng văng ra ngoài. Lục Bắc Thần thấy thế lấy tay ôm trán, cúi đầu cười lớn.
Cố Sơ thở hắt một hơi, tiếp tục trải lại.
Lần này, cô cẩn thận từng li từng tí, mỗi đường biên, một nếp gấp đều cực kì tỉ mỉ.
Lục Bắc Thần vẫn chăm chăm nhìn về phía Cố Sơ, qua mấy lần lăn qua vật lại, búi tóc gọn gàng của cô đã hơi rối. Trên trán có vài lọn tóc rơi xuống, cô vội vàng lấy tay vén nhẹ tóc. Nhưng chúng như không nghe lời, lại rơi xuống trước trán, khiến cô phải vén lên vén xuống. Bàn tay nhỏ bé ấy như đang cào nhẹ vào trái tim Lục Bắc Thần, khiến anh ngứa ngáy. Dáng vẻ cô đang khom lưng lại cực kỳ thu hút. Bộ đồng phục ôm sát cơ thể lại không làm mất đi vẻ hoạt bát vốn có. Ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, cổ họng khô rát, trong cơ thể như có một luồng khí nóng dâng trào.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, thân ảnh cô như ánh sáng mê muội anh. Lục Bắc Thần không thể kiềm chế, bước lên sát phía sau Cố Sơ, chỉ cần giơ tay anh đã có thể ôm trọn cô vào lòng. Anh hơi nheo mắt, ý nghĩ này vừa thoáng xuất hiện trong đầu thì Cố Sơ cũng thình lình đứng dậy.
Cô không ngờ anh tiến đến sát như vậy, lại càng thêm hoảng sợ. Lục Bắc Thần thấy bờ vai cô khẽ run, đành phóng lao thì phải theo lao. Anh không một chút né tránh, giọng anh trầm thấp vang lên: “Nếu bây giờ tôi vẫn cảm thấy không hài lòng thì phải làm thế nào …?”
Thật ra, ngay cả Cố Sơ cũng không biết phải cư xử ra sao.
Thấy cô không nói lời nào, Lục Bắc Thần liền ghé sát vào đầu cô: “…. hm?”
Hơi thở anh cứ như vậy thổi vào lỗ tai, quyện vào cả hơi thở của cô, khiến cô càng ngày càng căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Vậy chỉ còn cách mời quản lý đến.”
Lục Bắc Thần cúi đầu cười cười, tiếng cười thật êm tai. Cánh tay ở phía sau lưng bỗng chốc choàng lên. Cô mở to hai mắt, đứng thẳng đờ. Nhưng chỉ là … anh muốn lấy ba đồng xu trong tay Cố Sơ. Nhẹ tung lên cao. Tiền xu văng lên không trung, va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh trong, Cố Sơ nhìn chúng thầm cầu khấn. Đồng xu rơi xuống giường, cả ba đều nảy lên.
Cố Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bắc Thần vẫn dán sát vào người Cố Sơ, nhìn thấy cử chỉ của cô, khóe môi anh bỗng nở nụ cười.
Hơi thở của anh vẫn xoắn xuýt quanh cô, khiến trái tim cô loạn nhịp. Cố gắng nhích nhẹ người về một bên, cô nhẹ giọng hỏi: “Giáo sư Lục, hiện tại ngài đã hài lòng rồi chứ?”
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Không tệ lắm.”
Lời này như một “thánh ân” khiến tảng đá đè nặng trong lòng như được trút xuống. Cô nhấc điện thoại, yêu cầu mang trà vào phòng. Rất nhanh, một cô phục vụ phòng vẻ mặt có chút sợ sệt bưng khay trà bằng bạc được chạm khắc tinh xảo tiến vào. Có lẽ do quá sợ Lục Bắc Thần, tay cô ta hơi run. Cố Sơ sợ cô ta làm Lục Bắc Thần lại tức giận, nên ra chỉ thị cho cô ta mau chóng ra ngoài.
Lục Bắc Thần nhướng mi: “Thứ quỷ gì đây?”
“Đây là một thức uống đặc biệt của khách sạn, là trà oải hương, giúp khách có thể định thần, mang lại một giấc ngủ ngon.” Cố Sơ nhẫn nhịn nói.
Lục Bắc Thần ngồi xuống một góc sofa, cầm tách trà ngửi ngửi, không uống một hớp, sau đó bỏ lại chỗ cũ. Cố Sơ lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trong lòng hơi lo lắng, không để Lục Bắc Thần mở miệng, cô đã dành nói trước: “Ngài cả ngày mệt mỏi, dùng xong trà thì nghỉ ngơi sớm một chút, tôi không dám quấy rầy nữa.” Dứt lời, Cố Sơ mau chóng quay người, rời khỏi.
“Tôi đã cho phép cô đi chưa.” Giọng Lục Bắc Thần vang lên phía sau lưng.
Cố Sơ biết anh không dễ dàng tha cho cô, để không làm ảnh hưởng thanh danh của khách sạn, cô không thể làm trái. Cô quay dầu, vẻ mặt tươi cười: “Ngài còn gì phân phó?”
Lục Bắc Thần dựa lưng vào sofa, hai tay gác lên thành ghế, giống như con chim đại bang đang giương cánh, lộ ra vùng ngực rắn chắc: “Tôi đói bụng.”
“… Vậy tôi sẽ nhắn nhà bếp làm một ít bánh ngọt, mang lên phòng cho ngài.”
“Tôi không thích đồ ngọt.”
“Vậy ngài muốn dùng gì?”
“Bữa tối.”
Cố Sơ liếc nhìn đồng hồ: “Hiện tại đã quá 10 giờ, nhà hàng đã đóng cửa.”
“Đó là việc của các người, tôi là khách.” Lục Bắc Thần nhìn cô ngạo nghễ nói.
Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt thâm sâu không lường. Cố Sơ chỉ biết giữ nụ cười trên môi:“ Vậy để tôi ra ngoài mua cho ngài.”
Nào ngờ Lục Bắc Thần lắc đầu: “Không được! Ở Quỳnh Châu tôi chỉ dùng quen một số nhà hàng nhất định. Hiện tại, đầu bếp chính cũng đã nghỉ, chỉ còn lại phó bếp nấu đồ ăn khuya, tôi ăn không quen.”
Cố Sơ thật muốn quay sang gào to: Sao anh lắm chuyện vậy như vậy?
Nhưng những lời này mà nói ra là biết ngay hậu quả, chỉ còn cách cố nén giận, vẻ mặt ôn hòa: “Vậy…. ngài muốn dùng món gì?”
Nếu trước mặt cô có một cái gương, cô có thể nhìn thấy nụ cười cứng đờ trên môi cô lúc này. Trong ánh mắt có không ít sát khí, nhưng không thể để lộ ra ngoài mặt. Đương nhiên, nếu như cô có có thể đảm biểu lộ ra ngoài tất cả mọi hỉ nộ ái ố, có lẽ cô sẽ trực tiếp đo được độ nóng nảy của mình.
Đáng tiếc, bây giờ cô không thể hành động như vậy. Hiện tại, Cố Sơ chỉ có thể vờ như một trái banh, cho anh ta đá qua đá lại.
Lục Bắc Thần lười biếng nói: “Nghe nói Quỳnh Châu có món ăn nổi tiếng tên “Bách Hoa lệnh”, đêm nay tôi muốn dùng thử món này.”
Cố Sơ ngạc nhiên.
“Bách Hoa lệnh, tôi nghĩ Cố tiểu thư chắc không xa lạ gì đúng không?”
Cố Sơ cảm thấy khó thở, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, kéo căng mấy sợi dây thần kinh của cô.
“Yêu cầu của tôi quá đáng lắm sao?”
“Giáo sư Lục, ngài có thể đổi món khác không?”
“Thế nào? Không làm được?” Lục Bắc Thần cười lớn: “Nghe nói khách sạn các cô không phải tự xưng luôn làm hài lòng khách hàng sao? Tôi chỉ muốn một món ăn, lại khó đến như vậy?”
Cố Sơ chỉ còn cách cười trừ: “Tôi sẽ báo nhà hàng yêu cầu của ngài, ngài vui lòng chờ trong giây lát.”
Ra khỏi phòng, cả người cô mềm nhũn. Một tay vịn vào tường, tay khác chặn ngực, cô rất muốn quay trở vào phòng, túm áo Lục Bắc Thần chất vấn: Không phải anh đói bụng sao? Ăn đơn giản một chút thì chết à?
Nhưng nghĩ đến Lục Bắc Thâm, là do cô nợ anh, bây giờ cô phải trả.
Thế nhưng, món “Bách hoa lệnh …”
Cố Sơ nghĩ nát óc, có thể tưởng tượng ông quản lý nhà hàng thân hình núc ních mỡ, hai con mắt hằn đỏ vì tức.
“Bách Hoa lệnh … vị khách này cũng biết thưởng thức quá!”
/61
|