7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em

Chương 60: Bối cảnh cô ta không đơn giản

/61


“Đầu tiên, tôi có thể khẳng định Tiêu Tuyết là bị giết chết.” Lục Bắc Thần đợi phục vụ dọn dẹp hết chén dĩa, rót trà, sau đó mới trở lại chuyện chính. “Tối hôm qua khi tôi tiến hành lắp ghép những mảnh vỡ xương sọ cùng đoạn khớp cổ đã bị mất, tôi lại càng khẳng định suy đoán lúc trước.”

Toàn bộ phần xương cổ của Tiêu Tuyết bị mất 6 phần, chỉ còn lại 1 phần mất tích theo phần đầu.

“Thứ hai, thông qua dấu vết trên bộ hài cốt, có thể khẳng định rõ ràng, nạn nhân không phải bị siết chết, điều đó có nghĩa là cô ta đã chết trước khi bị treo cổ.”

La Trì khiếp sợ.

“Treo cổ tự vẫn, bị siết chết và sau khi giết chết mới siết cổ đều là những dạng khác nhau. Trong đó, treo cổ và bị siết chết là dễ phân biệt nhất. Nhìn vết siết cổ phía bên ngoài, cộng thêm phương thức thắt dây, đều có thể phán đoán được là bị giết chết hay tự sát. Các pháp y trước đây sở dĩ phán đoán là thắt cổ tự vẫn là do hiện trường có không dấu vết xô xát, nạn nhân nhìn bề ngoài không có chấn thương, sợi dây đàn treo trên cây không có dấu vết trượt. Nhưng chắc bọn họ đã quên, nếu giả thiết là sau khi chết hung thủ mới treo xác nạn nhân lên, như vậy buộc hắn phải tạo dựng hiện trường giả. Bởi nạn nhân đã chết, không có năng lực phản kháng, do đó ngụy tạo thành thắt cổ tự vẫn trong một “điều kiện nhất định” sẽ dễ dàng thoát tội. “Điều kiện nhất định” mà tôi đề cập chính là địa điểm giúp xác chết được phân hủy nhanh nhất. Hung thủ đã hoàn toàn thành công trong việc tìm thấy địa điểm này, đây chính là lý do chính tại sao xác nạn nhân bị di chuyển.”

Sắc mặt La Trì ngưng trệ, anh đốt một điếu thuốc, nhưng rất nhanh phục vụ nhà hàng đi đến nhắc nhở, anh liền dập thuốc.

“Hung thủ đang chơi trò chơi thời gian và thị giác với cảnh sát. Thi thể nạn nhân bị phân hủy ở nhiệt độ cao; các phần xương sọ chỉ là những mảnh vụn nhỏ; không có các phần cơ thịt, não bộ và bộ phận nhãn cầu. Tất cả những điều này trở thành một bài toán nan giải cho bộ phận giám định. Không có cách nào xác định gương mặt của nạn nhân có bị sưng tấy, bầm tím hay không; không thể nhận định được phần kết mạc trên nhãn cầu có xuất huyết hay không; cũng không biết rõ phần động mạch cổ có vỡ nát hay không; cũng không có đầy đủ nội tạng, điều này khiến bọn họ buộc họ phải cẩn thận kết luận. Thật ra nếu không có phần bắp thịt nhưng chỉ cần các khớp xương nhỏ cũng có thể cung cấp được manh mối, người chết coi như sẽ cho chúng ta biết họ chết ra sao.”

Lục Bắc Thần nhấp một ngụm trà nói: “Lũ khỉ làm nát hết phần xương sọ và các khớp xương cổ, nhưng sau khi lắp ghép lại cũng không phải không có phát hiện. Vết nứt là do dùng bạo lực mà tạo thành, chứ không phải vì sợi dây đứt làm gãy xương. Hơn nữa phần sừng lớn xương móng* và xương sụn giáp trạng** cũng không thấy có vết bị đè ép. Phần xương cổ bị gãy cũng không phải dấu hiệu của gãy xương thông thường. Bởi những người treo cổ tự vẫn, có đến 60% là bị gãy phần xương móng, nhưng ở nạn nhân thì không.”

* Sừng lớn xương móng: hình móng ngựa, là là xương duy nhất trong hệ thống xương của con người đứng độc lập và không có kết nối với bất cứ một chiếc xương nào khác. Giúp con người có khả năng nói được.

* Xương sụn giáp trạng: nằm trong tuyến giáp trạng, hình dạng như cánh bướm, nằm ở mặt trước của cổ, phía dưới xương hàm khoảng 30mm

“Như vậy, có thể dự đoán được nguyên nhân cái chết của Tiêu Tuyết không?” La Trì hỏi xong câu này cảm thấy cũng như không vì anh biết câu trả lời của Lục Bắc Thần sẽ là: Đó là chuyện của cảnh sát các anh.

Không ngờ đến, Lục Bắc Thần trầm tư một lát, sau đó trả lời: “Tôi hoài nghi, nạn nhân trong tình trạng vô thức bị trúng độc mà chết.”

La Trì chấn động. Câu nói này truyền tải lượng thông tin rất lớn. Thứ nhất là “vô thức”, thứ hai “bị trúng độc.”

“Tại sao có thể phán đoán như vậy?”

“Rất đơn giản, nạn nhân bị ngộ nhận là tự sát cũng bởi trên người cô ta không có bất cứ vết tích chứng minh đã chống cự hoặc giãy dụa. Chúng ta trước đó đã loại bỏ khả năng tự sát, vậy bị giết chết mà không có khả năng chống cự thì chỉ có một lý do là đã mất hết tri giác. Về phần vì sao bị hạ độc lại càng đơn giản hơn. Lúc trước, trên bộ hài cốt không tìm thấy bất cứ vết thương trí mạng nào, thêm vào đó, tối hôm qua khi tôi lắp ghép các phần xương sọ cũng không thấy bất cứ vết thương nào tương tự, do đó suy đoán bị bỏ độc là cao nhất.”

“Tớ nhớ rõ trong báo cáo của cậu, trong niêm mạc dạ dày ít ỏi còn xót lại, không kiểm nghiệm ra bất cứ thứ gì đáng nghi lưu lại.” La Trì rơi vào trong vòng lẩn quẩn.

Lục Bắc Thần xoay xoay chén trà trong tay, giống như đang đùa giỡn, nhưng thực chất anh đang chìm trong suy tư.

“Nếu như bị hạ độc, mà không lưu lại trong dạ dày, vậy có thể là thứ gì?”

Lục Bắc Thần đặt mạnh chén trà: “Bị hút hoặc bị tiêm vào.”

La Trì vỗ mạnh đầu: “Đúng, khả năng này là lớn nhất.”

“Tôi nghiêng về khả năng sau cùng hơn.”

“Tại sao không phải là do hút vào?”

“Từ nội màng khí quản, chụp cắt lớp xét nghiệm, không thấy khả nghi, trong xương hàm cũng không tìm ra chất độc.”

“Nếu thực sự là tiêm độc, vậy lại càng không dễ dàng. Khi tiêm, đơn giản là phía ngoài cơ thể, nhưng tử thi trong tình trạng phân hủy cao …”

“Đêm nay tôi sẽ kiểm nghiệm lại tử thi thêm một lần nữa, nhất định tôi đã bỏ qua một manh mối nào đó.” Lục Bắc Thần thái độ kiên định.

La Trì gật đầu: “Ít ra bây giờ đã có chút manh mối, tớ sẽ dựa vào những manh mối này đi điều tra.”

Lục Bắc Thần rót châm thêm trà cho La Trì: “Cũng nên điều tra thêm xem khi còn sống, nạn nhân lúc còn sống có dị ứng với những vật gì không?”

“Được!”

Điện thoại di động reo vang, là của La Trì.

Anh nhận điện, không biết đầu dây bên kia nói gì, nhìn La Trì có nét mơ hồ, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng, tôi là La Trì, nhưng tôi không có đặt hàng … Ừ … Ừ … vậy được, tôi hiểu rồi.”

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, La Trì bứt tóc, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật! Có người dùng danh nghĩa của tôi mua cho Cục cảnh sát 100 cây thuốc.”

“Ừ!”

La Trì hoài nghi: “Anh biết chuyện sao?”

“Nói mấy câu vô nghĩa, thông tin địa chỉ của cậu là tôi cho.” Lục Bắc Thần cười cười: “Mang đi phân phát cho đồng nghiệp.”

La Trì sáng rỡ hai mắt: “Giáo sư Lục thật sự là thân thủ bất phàm, 100 cây thuốc vẫn lấy danh nghĩa của tớ? Tơ biết, nhất định cậu nghĩ hai ta dù sao chúng ta cũng chung một “điệu vũ” nên muốn khao tớ.”

“Chung một điệu vũ?” Lục Bắc Thần cố ý trêu chọc: “Ngài cảnh sát La à, tôi rất kính nể tinh thần lạc quan của cậu. Sau khi cậu làm tôi tăng thêm không biết bao nhiêu sợi tóc bạc, lại còn dám nghĩ tôi với cậu còn phối hợp ăn ý sao?”

“Cậu có ý gì?”

“Liên quan gì đến tôi, nếu muốn cảm ơn, đến mà cảm ơn Cố Sơ kìa.” Lục Bắc Thần lãnh đạm nói.

“Cố Sơ?” La Trì ngẩn người, trợn tròn hai mắt: “A … tớ hiểu rồi, cậu đối với Lâm Gia Duyệt hững hờ chỉ vì coi trọng vị tiểu thư này, cậu …”

“Ở đất Quỳnh Châu này, lương tháng của một dược sĩ là bao nhiêu?” Lục Bắc Thần cắt ngang lời anh.

La Trì nhìn Lục Bắc Thần, cười gian xảo nói: “Anh muốn điều tra tình trạng kinh tế của cô ta?”, sau đó bắt đầu tám chuyện: “Nói tớ biết, hai người liên lạc với nhau từ khi nào?”

Lục Bắc Thần lười biếng cùng anh buôn chuyện, liền nói: “Tôi biết mọi người đã điều tra tất cả những người liên quan đến Cố Tư.”

La Trì phì cười: “Thật sự cậu không ý đồ gì với cô ta sao? Tớ nói cậu biết, đừng xem cô bé đó nhỏ tuổi mà khinh thường. Bối cảnh đã từng rất lợi hại nhé. Là con gái của ông trùm ngành dược phẩm Cố Trạch Phong. Cậu ở nước ngoài có thể không biết, đây chính là tập đoàn dược phẩm nổi tiếng nhất trong nước. Có điều sau này, gia đình phá sản, hai chị em sống nương tựa nhau. Chuyện này cũng đã qua lâu rồi, danh tiếng Cố gia bây giờ cũng phai nhạt dần, bây giờ anh muốn tìm kiếm thông tin của nhà họ Cố, ước chừng cũng khá khó. Cũng đúng, tin tức xã hội mà, mấy năm trôi qua, có không ít doanh nghiệp đã từng nổi danh rồi lụn bại.” Nói đến đây, La Trì sắc mặt nghiêm túc “Nhưng có điều này tớ muốn nói cậu rõ, Cố gia có thể còn có một số chuyện “thối rữa” phía trong, nên tớ khuyên cậu nên cách xa cô ta ra một chút. Loại nhà giàu bị rớt xuống thành nông dân, nhất định sẽ chuốc nhiều phiền phức.”

Lục Bắc Thần gõ gõ ngón tay, nói: “Nói vào trọng điểm.”

La Trì đành thỏa hiệp: “Tớ nói tớ không thuộc dàng bới móc gia đình nhà người khác, chỉ vì công việc nên phải làm …” Lục Bắc Thần nhíu mày, La Trì lập tức đổi giọng: “Tiền lương bệnh viện dựa theo thâm niên công tác cực kỳ cao, cộng lại cũng được khoảng 5000- 6000 tệ. Tuy nhiên, theo điều tra, hiện nay Cố Sơ không thuộc quy chế của bệnh viện. Bệnh viện cô ta đang công tác là bệnh viện tuyến đầu của thành phố, nhưng muốn vào biên chế cần thâm niên cùng chức danh gì đó, rất phiền phức. Do đó, hiện tại, tiền lương của cô ta khoảng 3000 tệ thôi.”

Lục Bắc Thần trầm tư suy nghĩ.

“Trông cậu kỳ lạ lắm, tại sao lại quan tâm đến cô ta như vậy? Hay là cô ta lại nhờ vả gì cậu trong công việc?” La Trì nhắc nhở: “Cậu bây giờ nhất cử nhất động đều bị theo dõi, người hận cậu không ít, người muốn giết cậu lại càng nhiều, tuyệt đối đừng với tay ra xa quá, cậu …”

“Cậu thanh toán đi.” Lục Bắc Thần không đợi La Trì nói hết câu, liến ngắt lời, đứng dậy rời đi.

“Này cậu nói đi là đi sao?” La Trì đứng dậy, tiếp nhận hóa đơn từ phục vụ, vừa liếc vào, khóc không ra nước mắt: “Sao lại mắc thế này? Này, này, Lục đại pháp y, xin giúp đỡ, tớ không đủ tiền…..”

Hứa Đồng đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh là sau giờ trưa. Giờ này tần suất các chuyến bay khá nhiều, người đến đưa tiễn đông đúc, không khí có chút ngột ngạt. Không còn bầu không khí tươi mát như ở Quỳnh Châu, vào tháng này thời tiết Bắc Kinh nhiệt độ cao hơn đôi chút.

Vừa kéo hành lý ra khỏi khâu kiểm soát, Hứa Đồng chớp mắt mơ màng. Trước đây, cô lui tới sân bay rất nhiều lần với thân phận là trợ lý của Niên Bách Ngạn. Cô đến Bắc Kinh đều có lịch trình, kẻ đưa người đón. Nhưng bây giờ, đứng ở nơi này nhìn người đi qua đi lại trong đại sảnh, cô lại không biết mình nên đi đâu.

Nhưng rất nhanh sau đó, có người gọi tên cô. Hứa Đồng quay người, theo tiếng gọi. Trong đám đông là thân ảnh của Thịnh Thiên Vỹ, anh ôm một bó hoa tươi đứng đó, thấy cô nhìn sang, anh tười cười lấy tay vẫy. Hứa Đồng có chút sửng sốt, không hiểu sao trong lòng lại trào dâng một cảm giác ấm áp. Loại cảm giác này rất kì lạ, giống như cô đang đứng lẻ loi giữa hàng vạn ánh đèn nhưng chúng không thuộc về cô, đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng ấm áp đang đợi cô trở về.

Thịnh Thiên Vỹ chủ động giúp cô xách hành lý, đưa bó hoa vào trong tay cô, cười hỏi: “Đi đường mệt không?”

Hứa Đồng có chút xấu hổ, tính đoạt lại hành lý để tự mình xách, liền bị Thịnh Thiên Vỹ cự tuyệt. Bất đắc dĩ, cô đành phải ôm bó hoa tươi cười đi theo anh, nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn khỏe!”

Thịnh Thiên Vỹ sớm đã sắp xếp tài xế ở phía bãi đỗ xe đợi, lúc Hứa Đồng vừa ra, xe cũng đã chờ được một lúc. Hứa Đồng theo thói quen ngồi ở phía ghế phụ, Thịnh Thiên Vỹ liền nói: “Tiểu Hứa, em theo tôi ngồi phía ghế sau.” Trong ngực Hứa Đồng có chút bồn chồn, nhưng vẫn nghe lời Thịnh Thiên Vỹ ngồi phía sau.

Bên trong xe, mùi hương nam tính tràn đầy, không giống mùi mộc hương nhàn nhạt trên người Niên Bách Ngạn, mùi hương trên người Thịnh Thiên Vỹ mang đến cho người khác cảm giác bị xâm chiếm, hệt như bề ngoài của anh. Hứa Đồng thật sự cũng rất sợ gần gũi với anh, tuy rằng, anh giúp đỡ cô không ít việc.

Thấy Hứa Đồng có chút không tự nhiên, Thịnh Thiên Vỹ cười lớn: “Máy điều hòa mở lớn quá sao? Lạnh hả?”

“Không phải!” Hứa Đồng trả lời ngay.

Nhưng Thịnh Thiên Vỹ vẫn yêu cầu tài xế tăng thêm độ, sau đó hỏi cô: “Chuyện gia đình thế nào rồi?”

Trước đây, vì chuyện của Cố Tư, Thịnh Thiên Vỹ không nói hai câu, liền bay thẳng đến Quỳnh Châu, khiến Hứa Đồng rất cảm kích. Sau đó, vì chuyện công ty anh phải bay về Bắc Kinh ngay lập tức. Vốn Hứa Đồng cũng muốn ở Quỳnh Châu hai ngày rồi trở lại Bắc Kinh giải quyết một số chuyện, nhưng chuyện của mẹ cô khiến cô phải trì hoãn. Khi Thịnh Thiên Vỹ hỏi cô khi nào quay về, cô chỉ nói gia đình xảy ra chút việc nên ở thêm vài ngày, không nói rõ tường tận.

Hứa Đồng trả lời với Thịnh Thiên Vỹ rằng mọi chuyện đã tốt đẹp. Thịnh Thiên Vỹ lại nghiêng đầu nhìn cô, khiến cô có chút bối rối.

“Có chuyện gì thì nói cho tôi biết!”

“Đều đã giải quyết xong, cám ơn Thịnh tổng.” Hứa Đồng lễ phép nói.

Thịnh Thiên Vỹ sau khi nghe cô trả lời cũng không nói gì thêm, chỉ nở nụ cười. Hứa Đồng sợ anh hiểu lầm, liền lập tức giải thích: “Thịnh tổng, tôi thật lòng cảm ơn anh.”

“Nói cảm ơn từ trong điện thoại cho đến khi gặp nhau, em không mệt nhưng tôi nghe thấy rất mệt.”

Hứa Đồng hít một hơi sâu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”

Thịnh Thiên Vỹ sửng sốt, sau đó cười lớn. Hứa Đồng không hiểu tâm tình của anh tại sao lại biến chuyển nhanh như vậy, hơi nghi ngờ nhưng không dám hỏi gì nhiều. Cười thoải mái một lúc, anh liền tiếp tục câu chuyện: “Bây giờ em đã được tự do. Thế nào? Khi nào thì quyết định để ý đến tôi?”

“Hả?” Hứa Đồng càng hoảng hơn.

Thịnh Thiên Vỹ thấy cô như chim sợ cành cong, liền cười nói: “Niên Bách Ngạn trước mắt tôi khen cô không hề ít, nói cô bản lãnh, bình tĩnh. Chuyện gì cũng xử lý chuyên nghiệp. Nhưng xem ra, không phải vậy…”

Hứa Đồng nghe ba chữ “Niên Bách Ngạn”, trả lời có chút ngưng trệ, nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là được Niên tổng nâng đỡ thôi!”

“Được rồi! Em không cần căng thẳng như vậy. Tôi phát hiện lúc nào em ở bên tôi đều có cảm giác khẩn trương. Tôi đâu có ăn thịt em.”

Hứa Đồng cố nặn một nụ cười nhưng trong bụng thầm nghĩ: Anh đụng một chút lại nói vài câu khiến người khác sợ hãi, làm sao không thể căng thẳng. Tuy nhiên, mấy lời này sao có thể nói ra.

Nhưng đôi mắt Thịnh Thiên Vỹ như một tia X, quét hết gương mặt của cô, sau đó chầm chậm nói: “Ý của tôi là từ trước đến giờ cô vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào khác, lúc nào có thể gia nhập vào công ty của tôi?”

Lời mời này, quả thực Thịnh Thiên Vỹ không chỉ nói ra một lần. Ban đầu, Hứa Đồng cũng có chút cự tuyệt, nhưng bây giờ cô lại do dự. Hiện tại, cô phải cần một việc làm, mà Thịnh Thiên Vỹ đích thực có tài kinh doanh có thể sánh ngang với Niên Bách Ngạn.

Thịnh Thiên Vỹ thấy cô trầm mặc, liền thở dài: “Tiểu Hứa, em đừng do dự nữa. Để cho em thấy thành ý của tôi, tôi cho em xem cái này.”

Dứt lời, anh lấy trong túi xách một tập văn kiện. Hứa Đồng tiếp nhận, vừa mở ra nhìn, là một văn bản hợp đồng, cô kinh ngạc: “Thịnh tổng, anh…”

“Xem xong đi đã.”

Hứa Đồng chần chừ, cúi đầu đọc. Đây là một phần của Hợp đồng lao động, một bên là Thịnh Thiên Vỹ, bên còn lại đương nhiên là cô. Khi đọc đến phần tiền lương và phúc lợi, Hứa Đồng sững sờ, ngước nhìn anh: “Tiền lương …”

“Chê ít sao? Đương nhiên, nếu không hài lòng chúng ta có thể thương lượng thêm.”

“Không, không, không … Ý tôi là anh quá coi trọng tôi rồi!”

Thịnh Thiên Vỹ hiểu ý cô, cười nói: “Tôi chỉ coi trong người tài, đương nhiên phải có chút thành ý! Muốn đoạt người từng tận tâm làm việc cho Niên Bách Ngạn về phía mình, không ra chút sức thì không được.”

Hứa Đồng cảm thấy một áp lực lớn.

Thấy cô khẽ cắn môi, Thịnh Thiên Vỹ lại nhớ đến bữa tiệc cưới hôm ấy, trong tim như có sợi lông vũ khều nhẹ. Anh nhẹ giọng nói: “Niên Bách Ngạn đã nhờ tôi chiếu cố đến em.” Dứt lời anh không nhịn được, liền nắm lấy tay Hứa Đồng.

Bàn tay đàn ông to lớn, nóng hổi, Hứa Đồng run sợ, rút tay về, hợp đồng rơi xuống đất. Thịnh Thiên Vỹ không ngờ cô lại mẫn cảm như vậy, hơi ngẩn người. Hứa Đồng biết thái độ lúc này của mình thái quá, liền vội vàng nhặt hợp đồng, liên tục xin lỗi Thịnh Thiên Vỹ.

Thịnh Thiên Vỹ không nói lời nào chỉ nhìn cô khẽ cười.

“Thịnh tổng!” một lúc lâu sau Hứa Đồng mới mở miệng nói: “Tôi … tôi nghĩ tôi không thích hợp làm việc ở công ty của anh.”

Thật ra trên chuyến bay về lại Bắc Kinh cô đã suy nghĩ khá kỹ, trong tiềm thức vẫn muốn đến công ty của Thịnh Thiên Vỹ làm việc. Nhưng, hành động vừa rồi của anh khiến cô có chút lo lắng. Trong đầu cô chợt nhớ đến câu nói của Cố Sơ: “Em nghĩ, anh ta thích chị!” …

Cô thật sự không muốn nghĩ đến vấn đề này. Thậm chí, cô còn nghĩ đây là việc không thể xảy ra.

Thịnh Thiên Vỹ sau khi nghe cô nói, có chút buồn rầu vì hành động vừa rồi của mình. Nhưng thân là một ông chủ lớn, anh không thể đi xin lỗi một người phụ nữ. Hắng giọng, anh nói: “Tôi thật tâm muốn em là trợ lý hành chính đặc biệt cho tôi. Tôi nghĩ em cũng biết trước đến nay tôi không hề có trợ lý. Như vậy đi, chuyện này em khoan hãy từ chối, cứ suy nghĩ một thời gian. Tôi bây giờ cần quay về tổng công ty xử lý chút công việc, đang rất cần một trợ lý. Em xem có thể giúp tôi mấy ngày?”

Hứa Đồng suy nghĩ.

“Em yên tâm. Nếu đã đến làm thử vài ngày, thấy vẫn không thích hợp, em có thể không nhận. Tôi không ép em. Em thấy thế nào?”

Lần này Hứa Đồng chắc chắn không thể cự tuyệt. Thân là một tổng giám đốc của một tập đoàn, nay lại phải đi cầu xin người khác, nếu cô không đồng ý quả là người không chút phép tắc. Ngoài ra, cô còn đang nợ ân tình của Thịnh Thiên Vỹ. Vì vậy, cô nhẹ gật đầu đồng ý. Về việc Thịnh Thiên Vỹ không hề có trợ lý hành chính đặc biệt, cô có nghe qua. Nghe nói, trước đây, anh cũng tuyển ba người làm trợ lý. Họ đều là những người thông minh, khôn khéo, đều được mời về từ những doanh nghiệp quốc tế có tiếng. Có điều không biết nên khóc hay cười, chính là cả ba người đều làm được một năm liền kết hôn, vi phạm nghiêm trọng với các điều khoản trong hợp đồng. Tuy nhiên, Thịnh Thiên Vỹ không hề truy cứu trách nhiệm. Có điều, từ đó về sau anh không bao giờ tuyển thêm trợ lý hành chính đặc biệt, rất nhiều công việc đều do thư ký hành chính giải quyết.

>>> Nhiều khi suy nghĩ ... không có "Google thần chưởng", tớ không biết làm cách nào có thể hiểu được mấy cái từ khó nhằn thế này ^_^

>>> Tốc độ post bài hôm qua của "mẹ kế" thật đáng nể: từ C59 - C66 (tính đến 11h sáng, giờ VN ngày hôm nay ) ... tớ không theo kịp ...

>>> Tớ vẫn chỉ có thể một ngày một chương thôi nhé !!!


/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status