Hôm nay là thứ năm, trời lại mưa. Những giọt mưa to bằng hạt đậu bị gió thổi va vào ô cửa kính, trông giống như những người cô đơn gõ cửa, cầu xin chút ấm áp, khiến lòng người có chút lo sợ. Quỳnh Châu vào đầu xuân đường phố tràn ngập loài hoa đinh hương, nay lại bị mưa lớn đánh ngã. Đây vốn là loài hoa nở ban ngày, lại bị cơn mưa lớn làm mất đi vẻ rực rỡ vốn có. Từ trong quán café nhìn ra ngoài đường qua ô cửa sổ sát đất, mặt đường trải đầy những nụ hoa màu tím. Cả thành phố như ngập trong hương hoa lành lạnh và mùi tanh nồng của nước mưa.
Một tách café nóng, vẫn không làm cho tay của Cố Sơ ấm lên, cảm giác lạnh lẽo vẫn quẩn quanh bàn tay cô, mãi vẫn không tan. Hứa Đồng ngồi phía đối diện, thấy cô vẫn mím chặt môi, liền vội vàng nắm lấy tay Cố Sơ: “Cố Tư nhất định sẽ không sao, đừng quá lo lắng. Cảnh sát cũng chỉ là mời về tra hỏi thông thường thôi.”
“Lần này không hề giống lần trước, hai ngày trước nó cũng đã được đưa đến đồn cho lời khai, em đến bảo lãnh là không sao. Lần này đột nhiên lại bị cảnh sát mời về thẩm tra, em muốn được nói chuyện với nó, hỏi xem có chuyện gì cũng rất khó”. Cố Sơ siết mạnh tay Hứa Đồng, nghe trong thanh âm có chút run rẩy: “Chị ơi, em quả thực rất sợ nó có liên quan đến vụ án của Tiêu Tuyết, cho dù là chỉ dính dáng một xíu xiu.”
“Sẽ không có chuyện đó, Cố Tư là đứa trẻ rất biết nghe lời. Không phải em cũng đã nói tất cả mọi chuyện nó đã kể hết cho em. Đừng quá lo lắng, lát nữa xem Thịnh Tổng nói gì.” Hứa Đồng nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng nói “Chắc sắp đến rồi!”
Cố Tư lại một lần nữa bị cảnh sát triệu tập, lần này thì im hơi lặng tiếng. Nếu không phải lúc đó bạn cùng phòng vô ý bắt gặp, thì chắc Cố Sơ cũng chẳng biết được chuyện này. Sau khi nhận tin tức, Cố Sơ liền chạy nhanh đến đồn công an, nhưng không hiểu sao cô không cách nào bảo lãnh được Cố Tư, lại càng không được phép gặp mặt con bé. Câu trả lời cho cô lúc này chính là: Cố Tư đồng ý phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án.
Cố Sơ có cảm giác mấy tiếng đồng hồ trôi qua như là cả một thế kỷ. Nghĩ đến em gái một mình lẻ loi đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Cô không nắm rõ tình hình, nhưng có thể cảm nhận được lần này Cố Tư bị mời đi không giống như bình thường. Tuy nói cô sinh ra và lớn lên ở nơi đây, nhưng từ khi ba mẹ cô qua đời, mọi người cũng dần lạnh nhạt. Một cô gái nhỏ như cô chẳng thể nào bấu víu vào ai để hỏi thăm tin tức. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể gọi xin trợ giúp từ người chị họ ở Bắc Kinh tên Hứa Đồng, mong chị có thể giúp cô nghĩ ra cách.
Hứa Đồng biết chuyện liền nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất bay về Quỳnh Châu. Vừa nhìn thấy Cố Sơ, chị liền an ủi ngay: “Đừng sợ, chị đã nhờ người giúp.”
Kỳ thực, Cố Sơ không muốn phiền đến Hứa Đồng, bởi cô biết Hứa Đồng nhiều năm qua làm việc ở Bắc Kinh cực khổ như thế nào, thêm vào đó ông chủ Niên Bách Ngạn bị kết án tù, cũng đã đủ khiến Hứa Đồng phiền não.
Cô biết Hứa Đồng từ lâu đã yêu thầm cấp trên của mình, một thương nhân đá quý cả tiền tài hay ngoại hình đều có đủ. Tuy nhiên, Cố Sơ tin chị mình không phải là một người hám danh lợi. Trải qua rất nhiều năm, Hứa Đồng luôn bên người đàn ông đó, dốc sức làm việc, nhìn anh ta từng bước từng bước leo lên đỉnh cao sự nghiệp, tuyệt đối sẽ không phải là người ham tiền.
Cánh cửa quán café hé mở, làm hắt chút nước mưa vào bên trong, chiếc chuông bên tay vịn kêu leng keng. Một người đàn ông trong bộ vest, thân hình cao lớn đi vào, người cầm dù bên cạnh kia chắc là tài xế nhẹ nhàng quay trở về trong xe.
Anh ta đi đến phía hai người, Cố Sơ không chú ý lắm, Hứa Đồng liếc mắt một cái đã thấy anh ta, liền đứng lên. Lúc này, Cố Sơ mới có chút phản ứng, đứng dậy, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Hứa Đồng lập tức giới thiệu: “Vị này là Thịnh Tổng!”
Cố Sơ nhìn anh ta, dáng người cao ráo, gương mặt cương nghị, ánh mắt có chút ý cười: “Cô chính là Cố Sơ? Xin Chào, tôi tên Thịnh Thiên Vĩ.”
Cố Sơ cảm thấy nụ cười của anh thật ấm áp, lòng cô bất chợt cũng như được sưởi ấm, cô giơ tay: “Chào Thịnh Tổng, nghe danh đã lâu.”
Một tách café nóng, vẫn không làm cho tay của Cố Sơ ấm lên, cảm giác lạnh lẽo vẫn quẩn quanh bàn tay cô, mãi vẫn không tan. Hứa Đồng ngồi phía đối diện, thấy cô vẫn mím chặt môi, liền vội vàng nắm lấy tay Cố Sơ: “Cố Tư nhất định sẽ không sao, đừng quá lo lắng. Cảnh sát cũng chỉ là mời về tra hỏi thông thường thôi.”
“Lần này không hề giống lần trước, hai ngày trước nó cũng đã được đưa đến đồn cho lời khai, em đến bảo lãnh là không sao. Lần này đột nhiên lại bị cảnh sát mời về thẩm tra, em muốn được nói chuyện với nó, hỏi xem có chuyện gì cũng rất khó”. Cố Sơ siết mạnh tay Hứa Đồng, nghe trong thanh âm có chút run rẩy: “Chị ơi, em quả thực rất sợ nó có liên quan đến vụ án của Tiêu Tuyết, cho dù là chỉ dính dáng một xíu xiu.”
“Sẽ không có chuyện đó, Cố Tư là đứa trẻ rất biết nghe lời. Không phải em cũng đã nói tất cả mọi chuyện nó đã kể hết cho em. Đừng quá lo lắng, lát nữa xem Thịnh Tổng nói gì.” Hứa Đồng nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng nói “Chắc sắp đến rồi!”
Cố Tư lại một lần nữa bị cảnh sát triệu tập, lần này thì im hơi lặng tiếng. Nếu không phải lúc đó bạn cùng phòng vô ý bắt gặp, thì chắc Cố Sơ cũng chẳng biết được chuyện này. Sau khi nhận tin tức, Cố Sơ liền chạy nhanh đến đồn công an, nhưng không hiểu sao cô không cách nào bảo lãnh được Cố Tư, lại càng không được phép gặp mặt con bé. Câu trả lời cho cô lúc này chính là: Cố Tư đồng ý phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án.
Cố Sơ có cảm giác mấy tiếng đồng hồ trôi qua như là cả một thế kỷ. Nghĩ đến em gái một mình lẻ loi đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát trong lòng cô lại cảm thấy bất an. Cô không nắm rõ tình hình, nhưng có thể cảm nhận được lần này Cố Tư bị mời đi không giống như bình thường. Tuy nói cô sinh ra và lớn lên ở nơi đây, nhưng từ khi ba mẹ cô qua đời, mọi người cũng dần lạnh nhạt. Một cô gái nhỏ như cô chẳng thể nào bấu víu vào ai để hỏi thăm tin tức. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể gọi xin trợ giúp từ người chị họ ở Bắc Kinh tên Hứa Đồng, mong chị có thể giúp cô nghĩ ra cách.
Hứa Đồng biết chuyện liền nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất bay về Quỳnh Châu. Vừa nhìn thấy Cố Sơ, chị liền an ủi ngay: “Đừng sợ, chị đã nhờ người giúp.”
Kỳ thực, Cố Sơ không muốn phiền đến Hứa Đồng, bởi cô biết Hứa Đồng nhiều năm qua làm việc ở Bắc Kinh cực khổ như thế nào, thêm vào đó ông chủ Niên Bách Ngạn bị kết án tù, cũng đã đủ khiến Hứa Đồng phiền não.
Cô biết Hứa Đồng từ lâu đã yêu thầm cấp trên của mình, một thương nhân đá quý cả tiền tài hay ngoại hình đều có đủ. Tuy nhiên, Cố Sơ tin chị mình không phải là một người hám danh lợi. Trải qua rất nhiều năm, Hứa Đồng luôn bên người đàn ông đó, dốc sức làm việc, nhìn anh ta từng bước từng bước leo lên đỉnh cao sự nghiệp, tuyệt đối sẽ không phải là người ham tiền.
Cánh cửa quán café hé mở, làm hắt chút nước mưa vào bên trong, chiếc chuông bên tay vịn kêu leng keng. Một người đàn ông trong bộ vest, thân hình cao lớn đi vào, người cầm dù bên cạnh kia chắc là tài xế nhẹ nhàng quay trở về trong xe.
Anh ta đi đến phía hai người, Cố Sơ không chú ý lắm, Hứa Đồng liếc mắt một cái đã thấy anh ta, liền đứng lên. Lúc này, Cố Sơ mới có chút phản ứng, đứng dậy, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Hứa Đồng lập tức giới thiệu: “Vị này là Thịnh Tổng!”
Cố Sơ nhìn anh ta, dáng người cao ráo, gương mặt cương nghị, ánh mắt có chút ý cười: “Cô chính là Cố Sơ? Xin Chào, tôi tên Thịnh Thiên Vĩ.”
Cố Sơ cảm thấy nụ cười của anh thật ấm áp, lòng cô bất chợt cũng như được sưởi ấm, cô giơ tay: “Chào Thịnh Tổng, nghe danh đã lâu.”
/61
|