Có người gõ cữa, tiếng gõ cửa có chút nhẹ nhàng lễ độ.
“Mời vào” La Trì lên tiếng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm anh có chút không vui.
Một anh chàng đeo mắt kính, trông khá nho nhã đi vào, trên tay ôm tập tài liệu. Đây là người mới vào làm tại đồn cảnh sát, tên là Vương Duệ, tạm thời làm việc dưới trướng của La Trì. Nhìn sắc mặt không vui của La Trì, liếc qua lại thấy Lục Bắc Thần, anh ta bất giác rùng mình. Anh cảm thấy vị pháp y được mời từ nước ngoài về này bề ngoài rất lạnh lùng, thật không dễ bắt chuyện. Thêm vào đó, lúc nhận vụ án của Tiêu Tuyết, Giáo sư Lục chỉ nói 4 chữ: “Cốt nhục chia lìa.”
Cái gì gọi là “Cốt nhục chia lìa”, kỳ thực đúng là ám chỉ việc cực kỳ nhẫn nại và chuyên chú trong việc phân các đoạn thịt đã thối rữa và tách chúng ra khỏi phần xương cốt. Công việc này tương đối hà khắc, ít nhất mấy người đồng sự đều cho là thế. Tuy nhiên, nghe nói Giáo sư Lục luôn luôn có những yêu cầu cao, cho nên mọi người nếu mong muốn sớm phá án, đều phải thực hiện bất cứ mọi yêu cầu của Giáo sư. Nhân lực phòng pháp y không đủ, lính mới Vương Duệ được điều sang bên này hỗ trợ. Đây là công việc khiến Vương Duệ có chút không thoải mái. Lúc tốt nghiệp trường cảnh sát, anh luôn giữ vững lời thề vì nhân dân phục vụ, nay lại phải đi làm trợ lý của trợ lý pháp y. Vì vậy, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cậu ta khá sợ lại phải nghe thêm một thói quen “tốt” nào đó của vị đại nhân này.
“Giáo sư Lục, đây là kết quả DNA được lấy ra từ phần thịt đã phân hủy trên cánh tay nạn nhân. Mời Ngài xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì, xin vui lòng ký vào đây.”
La Trì thấy “đệ tử” vừa cầm xấp kết quả xét nghiệm vừa run thì không nhịn được cười. Gương mặt Lục Bắc Thần vẫn duy trì không đổi, nhận lấy kết quả, mở ra xem. La Trì nhìn thấy Lục Bắc Thần nhíu mày rất lâu.
Vừa muốn mở miệng hỏi tình hình, thì thấy Lục Bắc Thần lấy chiếc bút trong áo blouse. Anh cầm bút bằng tay trái ký tên.
“Các anh cần cử thêm nhiều người tiến hành lục soát” Lục Bắc Thần trả lại xấp tài liệu cho Vương Duệ, lạnh giọng nói “Tôi muốn kiểm tra tình hình thực tế của vết siết trên cổ, cho dù chỉ còn trơ lại bộ xương, tôi cũng muốn các anh mang đầu cô ta trở về!”
Phần đầu và phần cổ của nạn nhân biến mất không chút tung tích khiến cho công tác điều tra lại càng thêm khó khăn.
Vương Duệ là tân binh, lại còn trẻ, đột nhiên thốt lên theo cảm tính: “Loại việc này không hề đơn giản, người thì ít cánh rừng thì bao la, cần phải mất khá nhiều thời gian.”
“Vậy tôi phải tự tay đi kiếm?” Lục Bắc Thần hỏi lại.
Vương Duệ không nghe ra được ngữ khí của anh trong câu nói, tin là thật, liền gật đầu liên tục: “Tốt quá, nếu được Giáo sư Lục giúp đỡ thì rất tốt …”
La Trì không lên tiếng, Lục Bắc Thần đương nhiên chẳng nói lấy nửa lời, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Vương Duệ. Một lúc sau, Vương Duê mới hiểu ra vấn đề, lập tức gượng cười, giả lả: “Tôi chỉ đùa chút thôi, đùa một chút …”
“Có vấn đề gì không?” Lục Bắc Thần quay qua La Trì.
La Trì nín cười, hắng giọng: “Tuyệt đối không có vấn đề. Thân thể tớ đây cho dù phải thức khuya dậy sớm, cũng sẽ tìm mọi cách mang phần đầu của nạn nhân về đây.” Dứt lời, anh ta liền hướng về Vương Duệ phất tay.
Hiểu ý, Vương Duệ lập tức đi ra ngoài.
“Không phải tớ cũng nên cuốn khỏi nơi này?” La Trì cười cười hỏi.
Lục Bắc Thần rút mấy tấm ảnh chụp hiện trường vụ án trong ngăn tài liệu lấy ra xem, không để ý đến lời trêu chọc của La Trì. La Trì tự thấy chẳng có gì vui, liền nhún vai, quay người rời đi.
“Cậu mua đồ ăn ở một nơi có đầu bếp rất tệ” Lục Bắc Thần vừa xem ảnh vừa ném câu nói về phía La Trì.
“Là sao?” La Trì dừng bước quay đầu hỏi anh.
Lục Bắc Thần buông tài liệu, ngẩng đầu: “Thịt bò cần thái ngang thớ thịt mới có thể ăn được. Chúc mừng cậu đã tìm được đầu bếp chỉ biết làm thịt heo. Nhớ kỹ lần sau đừng mang mấy cái thứ đồ ăn rác rưởi này đến, đừng làm hư hết khẩu vị của tôi.”
La Trì huých mũi, mắt liếc sang hộp cơm vô tội bị ném vào thùng rác, âm thầm thở dài. Giáo sư Lục này là một người có tiếng tỉ mỉ trong công việc và trong cuộc sống thường ngày. Mọi việc luôn phải chuẩn xác. Mức độ đòi hỏi trong việc ăn uống cũng không hề kém hơn công việc. Người bình thường chỉ có 3000 chồi vị giác, nhưng riêng Lục Bắc Thần chắc khác người, giống như một loài cá, từ đầu đến đuôi đều gắn “chồi vị giác”.
“Mời vào” La Trì lên tiếng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm anh có chút không vui.
Một anh chàng đeo mắt kính, trông khá nho nhã đi vào, trên tay ôm tập tài liệu. Đây là người mới vào làm tại đồn cảnh sát, tên là Vương Duệ, tạm thời làm việc dưới trướng của La Trì. Nhìn sắc mặt không vui của La Trì, liếc qua lại thấy Lục Bắc Thần, anh ta bất giác rùng mình. Anh cảm thấy vị pháp y được mời từ nước ngoài về này bề ngoài rất lạnh lùng, thật không dễ bắt chuyện. Thêm vào đó, lúc nhận vụ án của Tiêu Tuyết, Giáo sư Lục chỉ nói 4 chữ: “Cốt nhục chia lìa.”
Cái gì gọi là “Cốt nhục chia lìa”, kỳ thực đúng là ám chỉ việc cực kỳ nhẫn nại và chuyên chú trong việc phân các đoạn thịt đã thối rữa và tách chúng ra khỏi phần xương cốt. Công việc này tương đối hà khắc, ít nhất mấy người đồng sự đều cho là thế. Tuy nhiên, nghe nói Giáo sư Lục luôn luôn có những yêu cầu cao, cho nên mọi người nếu mong muốn sớm phá án, đều phải thực hiện bất cứ mọi yêu cầu của Giáo sư. Nhân lực phòng pháp y không đủ, lính mới Vương Duệ được điều sang bên này hỗ trợ. Đây là công việc khiến Vương Duệ có chút không thoải mái. Lúc tốt nghiệp trường cảnh sát, anh luôn giữ vững lời thề vì nhân dân phục vụ, nay lại phải đi làm trợ lý của trợ lý pháp y. Vì vậy, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cậu ta khá sợ lại phải nghe thêm một thói quen “tốt” nào đó của vị đại nhân này.
“Giáo sư Lục, đây là kết quả DNA được lấy ra từ phần thịt đã phân hủy trên cánh tay nạn nhân. Mời Ngài xem qua một chút, nếu không có vấn đề gì, xin vui lòng ký vào đây.”
La Trì thấy “đệ tử” vừa cầm xấp kết quả xét nghiệm vừa run thì không nhịn được cười. Gương mặt Lục Bắc Thần vẫn duy trì không đổi, nhận lấy kết quả, mở ra xem. La Trì nhìn thấy Lục Bắc Thần nhíu mày rất lâu.
Vừa muốn mở miệng hỏi tình hình, thì thấy Lục Bắc Thần lấy chiếc bút trong áo blouse. Anh cầm bút bằng tay trái ký tên.
“Các anh cần cử thêm nhiều người tiến hành lục soát” Lục Bắc Thần trả lại xấp tài liệu cho Vương Duệ, lạnh giọng nói “Tôi muốn kiểm tra tình hình thực tế của vết siết trên cổ, cho dù chỉ còn trơ lại bộ xương, tôi cũng muốn các anh mang đầu cô ta trở về!”
Phần đầu và phần cổ của nạn nhân biến mất không chút tung tích khiến cho công tác điều tra lại càng thêm khó khăn.
Vương Duệ là tân binh, lại còn trẻ, đột nhiên thốt lên theo cảm tính: “Loại việc này không hề đơn giản, người thì ít cánh rừng thì bao la, cần phải mất khá nhiều thời gian.”
“Vậy tôi phải tự tay đi kiếm?” Lục Bắc Thần hỏi lại.
Vương Duệ không nghe ra được ngữ khí của anh trong câu nói, tin là thật, liền gật đầu liên tục: “Tốt quá, nếu được Giáo sư Lục giúp đỡ thì rất tốt …”
La Trì không lên tiếng, Lục Bắc Thần đương nhiên chẳng nói lấy nửa lời, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Vương Duệ. Một lúc sau, Vương Duê mới hiểu ra vấn đề, lập tức gượng cười, giả lả: “Tôi chỉ đùa chút thôi, đùa một chút …”
“Có vấn đề gì không?” Lục Bắc Thần quay qua La Trì.
La Trì nín cười, hắng giọng: “Tuyệt đối không có vấn đề. Thân thể tớ đây cho dù phải thức khuya dậy sớm, cũng sẽ tìm mọi cách mang phần đầu của nạn nhân về đây.” Dứt lời, anh ta liền hướng về Vương Duệ phất tay.
Hiểu ý, Vương Duệ lập tức đi ra ngoài.
“Không phải tớ cũng nên cuốn khỏi nơi này?” La Trì cười cười hỏi.
Lục Bắc Thần rút mấy tấm ảnh chụp hiện trường vụ án trong ngăn tài liệu lấy ra xem, không để ý đến lời trêu chọc của La Trì. La Trì tự thấy chẳng có gì vui, liền nhún vai, quay người rời đi.
“Cậu mua đồ ăn ở một nơi có đầu bếp rất tệ” Lục Bắc Thần vừa xem ảnh vừa ném câu nói về phía La Trì.
“Là sao?” La Trì dừng bước quay đầu hỏi anh.
Lục Bắc Thần buông tài liệu, ngẩng đầu: “Thịt bò cần thái ngang thớ thịt mới có thể ăn được. Chúc mừng cậu đã tìm được đầu bếp chỉ biết làm thịt heo. Nhớ kỹ lần sau đừng mang mấy cái thứ đồ ăn rác rưởi này đến, đừng làm hư hết khẩu vị của tôi.”
La Trì huých mũi, mắt liếc sang hộp cơm vô tội bị ném vào thùng rác, âm thầm thở dài. Giáo sư Lục này là một người có tiếng tỉ mỉ trong công việc và trong cuộc sống thường ngày. Mọi việc luôn phải chuẩn xác. Mức độ đòi hỏi trong việc ăn uống cũng không hề kém hơn công việc. Người bình thường chỉ có 3000 chồi vị giác, nhưng riêng Lục Bắc Thần chắc khác người, giống như một loài cá, từ đầu đến đuôi đều gắn “chồi vị giác”.
/61
|