Chúng tôi đang đi thì bất chợt tôi thấy có một người ở đằng xa, hình như là Yoo Ha Na thì phải, đi ngược hướng với chúng tôi đang bê một khay đựng đầy những lọ hóa chất. Ko hiểu người quản lý phòng thí nghiệm đâu mà lại để cô ấy đem những hóa chất nguy hiểm ấy ra ngoài vậy chứ? Ha Na càng lúc càng đến gần tôi và Lee Wan. Bỗng nhiên cô ấy vấp phải một cái gì đó và thế là bao nhiêu thứ trong khay “bay” ra ngoài và hướng thẳng về phía tôi. Trong giây phút ấy, ko hiểu sao tay chân tôi cứ cứng đờ, ko thể nhúc nhích được. Tôi đành phải nhắm mắt lại và phó thác mọi chuyện cho ông trời. Hóa chất vừa chạm vào tay, tôi đã cảm nhận thấy sự nóng ran và rát buốt. Và cũng ngay lúc đó giọng của Lee Wan làm tôi giật mình:
-Chị! Cẩn thận. A!-cậu ta thốt lên bằng một giọng đau đớn.
Vội vàng mở mắt ra thì thấy cậu ta đã ngồi thụp xuống dưới đất. Cánh tay trái của Lee Wan tấy đỏ và phồng dộp lên. Thì ra cậu ta đã đỡ cho tôi. Lúc ấy, tôi dường như đã quên hết đau đớn của mình. Tôi nhanh chóng đỡ Lee Wan dậy và dìu cậu ta đến phòng y tế gần nhất.Bước vào phòng y tế, may mắn thay có người. Người ấy đang đứng quay lưng lại. Dáng người trông quen lắm, nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ ngợi được nhiều nữa.
-Có…có người bị thương-tôi hét lên bằng một giọng ngắt quãng.
-Bác sĩ vừa mới ra ngoài rồi! Tôi chỉ…-người đó lên tiếng và quay mặt lại.- Jen?-anh ta thốt lên khi vừa nhìn thấy tôi.
-Xiah?-tôi cũng ngạc nhiên ko kém.
-Em bị thương rồi! để anh xem nào-anh ấy vừa nhìn thấy cánh tay tôi thì lập tức chạy đến.
-Ko, em ko sao.-tôi lắc đầu- cậu ấy bị thương nặng hơn em-tôi chỉ tay về phía Lee Wan.
Xiah vội vàng chạy đến bên cậu ta, vừa sơ cứu vừa hỏi:
-Hai người làm gì mà để ra nông nỗi này vậy hả?
-Chuyện dài lắm, chút nữa em kể cho. Bây giờ anh chỉ cần biết bọn em bị H2SO4 đậm đặc bắn vào người thôi.-tôi đáp.
-Á!-đột nhiên Lee Wan thốt lên.
-Trời ơi! Anh nhẹ tay một chút chứ-tôi trách Xiah- Có sao ko? Đau lắm hả? Cố một chút nữa thôi-tôi quay sang động viên Lee Wan.
Bất chợt bàn tay tôi bị Lee Wan nắm chặt. Nếu như bình thường chắc tôi đã gạt phắt tay cậu ta ra rồi. Nhưng hôm nay lại khác, cậu ta đang phải chịu đau đớn và đó là vì tôi. Thế nên tôi cứ để yên như thế và khẽ siết nhẹ bàn tay của Lee Wan.
-Hyung Soo! Em ko sao chứ?-một giọng nữ vang lên từ phía cửa.
Quay lại nhìn thì thấy đó là Kim Tae Hee. Cô ta với vẻ mặt hốt hoảng nhanh chóng chạy đến chỗ chúng tôi. Lúc đầu tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ra mọi chuyện. Kim Tae Hee-Kim Hyung Soo là… hai chị em. Thảo nào lâu nay tôi vẫn cứ thấy cậu ta giống một ai đó, thì ra là giống Tae Hee.
Và lần trước, người nhờ Lee Wan đến tìm tôi, bắt tôi phải tránh xa một trong 5 người của DB chính là cô ta.
Ngay bây giờ thì tôi chẳng nghi ngờ gì lòng tốt của Lee Wan dành cho tôi nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ta là em trai của Tae Hee thì tôi lại cảm thấy có một cái gì đó khiến tôi ko thể ở cạnh cậu ta được nữa. Thế nên tôi từ từ rút tay mình ra khỏi tay Lee Wan và bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hero, Max, Uno và Mic đang chạy hồng hộc tới.
-Em ko sao đấy chứ?-Hero lên tiếng hỏi trước.
-Bị thương có nặng ko?-Mic hỏi tiếp.
-Đau hok Jen? Ăn kẹo nha!-Max vừa nói vừa rút ra một thỏi chocolate và dúi vào tay tôi.
-Xiah! Sao cậu ko băng bó vết thương cho Jen mà còn đứng đó làm gì hả?-Uno ko hỏi thăm tôi mà quay sang giục Xiah.
-Đây! làm gì mà hối dữ thế? Tôi có phải là người 3 đầu 6 tay đâu chứ?-Xiah vừa chạy đến chỗ tôi vừa nói.
-Các người có còn lương tâm ko hả? em trai tôi vì cô ta mà bị thương nặng thế này, các người ko thèm nhìn nó lấy một lần mà chỉ lo quan tâm đến cô ta là sao?-bất chợt Tae Hee lên tiếng.
-Người như cô mà còn có tư cách để hỏi đến lương tâm nữa sao? Mọi chuyện đều do một tay cô gây ra nên em trai cô phải hứng chịu, có gì lạ đâu?-Max lạnh lùng đáp.
-Gieo gió thì gặt bão thôi-Mic nhún vai.
-Các người…nói vậy…là sao hả?-Tae Hee tái mặt, lắp bắp hỏi.
-Cô tự đi mà hiểu lấy. Chúng tôi nói ra chỉ tốn nước bọt mà thôi-Uno nói bằng giọng bình thản.
-Xong rồi hả? chúng ta về thôi!-Hero đưa mắt nhìn bàn tay đã được băng bó trắng muốt của tôi và nói.
-Hai người thích thì ở lại đây chờ bác sĩ về, còn ko thì cứ việc đi. Chúng tôi về đây-Xiah vừa dọn dẹp mọi thứ vừa dặn dò.
Sau đó chúng tôi ra về. Thực tình tôi rất thắc mắc, ko hiểu nãy giờ 5 người kia nói gì nữa. Cái gì mà: “gieo gió thì gặt bão” ; “một tay cô gây ra thì em trai cô phải gánh chịu”….Chuyện lúc nãy rõ ràng chỉ là một tai nạn thôi mà? Chính mắt tôi thấy Yoo Ha Na bị vấp ngã, cho nên đâu có liên quan gì đến Tae Hee chứ? Tôi bước đi mà lòng thì cứ nặng trĩu vì mọi khúc mắc vẫn chưa được giải quyết.
*****************************************
Trong phòng y tế.
Lee Wan.
-Tất cả mọi chuyện là chị làm phải ko?-tôi trừng mắt nhìn Tae Hee và gằn giọng hỏi.
-Ngay cả em mà cũng ko tin chị sao?-Tae Hee đáp mà mắt ko dám nhìn thẳng vào tôi.
-Tin? Chị bảo em làm sao có thể tin chị được đây? 5 người DB, vừa rồi chẳng phải đã nói ra hết rồi sao? Ko lẽ họ lại đặt điều vu oan cho chị?-tôi gắt.
-…Phải, thế thì đã làm sao nào?-im lặng trong một thoáng, sau đó Tae Hee nhìn thẳng vào tôi và đáp.
-Tại sao chị làm vậy? Tại sao hả?-tôi quát lên.
-Chị đã bảo thế nào? Phải tránh xa vị hôn phu của chị ra, thế mà cô ta vẫn cứ lảng vảng quanh Max. Còn em, chị bảo em đến cảnh cáo cô ta, bây giờ thì thế nào hả? Ko những ko giải quyết được mà lại còn bám dính theo cô ta… Cho nên chị đành phải ra mặt thôi.-Tae Hee bình thản đáp.
-Chị điên rồi! chị đâu có yêu Max?
-Đúng, chị ko yêu anh ta. Nhưng nhất định phải trở thành vợ của cậu con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn nước hoa nổi tiếng Global. Phải vào được nhà đó thì mới có thể giúp tập đoàn Haeson của chúng ta trở lại như xưa được chứ?
-Như thế là lợi dụng đấy chị có biết ko hả? Muốn khôi phục Haeson thì chúng ta cũng có thể tự lực làm được, tại sao lại cứ phải làm như thế này?
-Im đi! Mày thì biết gì chứ? Suốt ngày chỉ ở ngoài đường đóng mấy cái thứ phim nhảm nhí, có quan tâm gì đến công ty đâu? Làm diễn viên thì kiếm được bao nhiêu? Ko đủ để mày mua sắm quần áo, ăn chơi. Mỗi tháng lại còn về ngửa tay xin thêm bố mẹ.-Tae Hee mắng mỏ tôi ko thương tiếc- Muốn vực dậy Haeson mà ko dùng thủ đoạn sao? Vậy thì hãy thử vào làm trong công ty đi. Nếu có tiến triển thì lúc đó hẵng bàn bạc lại chuyện này. Còn bây giờ, ngoan ngoãn câm miệng lại.
Nói rồi Tae Hee bước đi. Trước giờ vẫn biết chị tôi là một người có máu lạnh, chỉ cần có lợi cho mình thì chị ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Nhưng thật sự ko ngờ là chị ấy còn có thể đánh đổi cả hạnh phúc của chính mình. Đến nước này thì ko thể làm ngơ được rồi, tôi nhất định phải tìm cách ngăn cản chị ấy mới được.
A! suýt quên mất, còn Jenny. Chị ấy sao rồi? ko biết chị ấy có giận tôi ko nhỉ? Phải đi tìm chị ấy giải thích cho rõ trắng đen mới được.Ko thể để chị ấy hiểu nhầm. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng y tế, “phi” thẳng ra ngoài cổng trường. Thế nhưng chị ấy cùng 5 người DB đã về mất rồi . Tôi thất thểu bước đi mà ko hề có một sự định hướng nào.
-Chị! Cẩn thận. A!-cậu ta thốt lên bằng một giọng đau đớn.
Vội vàng mở mắt ra thì thấy cậu ta đã ngồi thụp xuống dưới đất. Cánh tay trái của Lee Wan tấy đỏ và phồng dộp lên. Thì ra cậu ta đã đỡ cho tôi. Lúc ấy, tôi dường như đã quên hết đau đớn của mình. Tôi nhanh chóng đỡ Lee Wan dậy và dìu cậu ta đến phòng y tế gần nhất.Bước vào phòng y tế, may mắn thay có người. Người ấy đang đứng quay lưng lại. Dáng người trông quen lắm, nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ ngợi được nhiều nữa.
-Có…có người bị thương-tôi hét lên bằng một giọng ngắt quãng.
-Bác sĩ vừa mới ra ngoài rồi! Tôi chỉ…-người đó lên tiếng và quay mặt lại.- Jen?-anh ta thốt lên khi vừa nhìn thấy tôi.
-Xiah?-tôi cũng ngạc nhiên ko kém.
-Em bị thương rồi! để anh xem nào-anh ấy vừa nhìn thấy cánh tay tôi thì lập tức chạy đến.
-Ko, em ko sao.-tôi lắc đầu- cậu ấy bị thương nặng hơn em-tôi chỉ tay về phía Lee Wan.
Xiah vội vàng chạy đến bên cậu ta, vừa sơ cứu vừa hỏi:
-Hai người làm gì mà để ra nông nỗi này vậy hả?
-Chuyện dài lắm, chút nữa em kể cho. Bây giờ anh chỉ cần biết bọn em bị H2SO4 đậm đặc bắn vào người thôi.-tôi đáp.
-Á!-đột nhiên Lee Wan thốt lên.
-Trời ơi! Anh nhẹ tay một chút chứ-tôi trách Xiah- Có sao ko? Đau lắm hả? Cố một chút nữa thôi-tôi quay sang động viên Lee Wan.
Bất chợt bàn tay tôi bị Lee Wan nắm chặt. Nếu như bình thường chắc tôi đã gạt phắt tay cậu ta ra rồi. Nhưng hôm nay lại khác, cậu ta đang phải chịu đau đớn và đó là vì tôi. Thế nên tôi cứ để yên như thế và khẽ siết nhẹ bàn tay của Lee Wan.
-Hyung Soo! Em ko sao chứ?-một giọng nữ vang lên từ phía cửa.
Quay lại nhìn thì thấy đó là Kim Tae Hee. Cô ta với vẻ mặt hốt hoảng nhanh chóng chạy đến chỗ chúng tôi. Lúc đầu tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ra mọi chuyện. Kim Tae Hee-Kim Hyung Soo là… hai chị em. Thảo nào lâu nay tôi vẫn cứ thấy cậu ta giống một ai đó, thì ra là giống Tae Hee.
Và lần trước, người nhờ Lee Wan đến tìm tôi, bắt tôi phải tránh xa một trong 5 người của DB chính là cô ta.
Ngay bây giờ thì tôi chẳng nghi ngờ gì lòng tốt của Lee Wan dành cho tôi nhưng cứ nghĩ đến việc cậu ta là em trai của Tae Hee thì tôi lại cảm thấy có một cái gì đó khiến tôi ko thể ở cạnh cậu ta được nữa. Thế nên tôi từ từ rút tay mình ra khỏi tay Lee Wan và bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Hero, Max, Uno và Mic đang chạy hồng hộc tới.
-Em ko sao đấy chứ?-Hero lên tiếng hỏi trước.
-Bị thương có nặng ko?-Mic hỏi tiếp.
-Đau hok Jen? Ăn kẹo nha!-Max vừa nói vừa rút ra một thỏi chocolate và dúi vào tay tôi.
-Xiah! Sao cậu ko băng bó vết thương cho Jen mà còn đứng đó làm gì hả?-Uno ko hỏi thăm tôi mà quay sang giục Xiah.
-Đây! làm gì mà hối dữ thế? Tôi có phải là người 3 đầu 6 tay đâu chứ?-Xiah vừa chạy đến chỗ tôi vừa nói.
-Các người có còn lương tâm ko hả? em trai tôi vì cô ta mà bị thương nặng thế này, các người ko thèm nhìn nó lấy một lần mà chỉ lo quan tâm đến cô ta là sao?-bất chợt Tae Hee lên tiếng.
-Người như cô mà còn có tư cách để hỏi đến lương tâm nữa sao? Mọi chuyện đều do một tay cô gây ra nên em trai cô phải hứng chịu, có gì lạ đâu?-Max lạnh lùng đáp.
-Gieo gió thì gặt bão thôi-Mic nhún vai.
-Các người…nói vậy…là sao hả?-Tae Hee tái mặt, lắp bắp hỏi.
-Cô tự đi mà hiểu lấy. Chúng tôi nói ra chỉ tốn nước bọt mà thôi-Uno nói bằng giọng bình thản.
-Xong rồi hả? chúng ta về thôi!-Hero đưa mắt nhìn bàn tay đã được băng bó trắng muốt của tôi và nói.
-Hai người thích thì ở lại đây chờ bác sĩ về, còn ko thì cứ việc đi. Chúng tôi về đây-Xiah vừa dọn dẹp mọi thứ vừa dặn dò.
Sau đó chúng tôi ra về. Thực tình tôi rất thắc mắc, ko hiểu nãy giờ 5 người kia nói gì nữa. Cái gì mà: “gieo gió thì gặt bão” ; “một tay cô gây ra thì em trai cô phải gánh chịu”….Chuyện lúc nãy rõ ràng chỉ là một tai nạn thôi mà? Chính mắt tôi thấy Yoo Ha Na bị vấp ngã, cho nên đâu có liên quan gì đến Tae Hee chứ? Tôi bước đi mà lòng thì cứ nặng trĩu vì mọi khúc mắc vẫn chưa được giải quyết.
*****************************************
Trong phòng y tế.
Lee Wan.
-Tất cả mọi chuyện là chị làm phải ko?-tôi trừng mắt nhìn Tae Hee và gằn giọng hỏi.
-Ngay cả em mà cũng ko tin chị sao?-Tae Hee đáp mà mắt ko dám nhìn thẳng vào tôi.
-Tin? Chị bảo em làm sao có thể tin chị được đây? 5 người DB, vừa rồi chẳng phải đã nói ra hết rồi sao? Ko lẽ họ lại đặt điều vu oan cho chị?-tôi gắt.
-…Phải, thế thì đã làm sao nào?-im lặng trong một thoáng, sau đó Tae Hee nhìn thẳng vào tôi và đáp.
-Tại sao chị làm vậy? Tại sao hả?-tôi quát lên.
-Chị đã bảo thế nào? Phải tránh xa vị hôn phu của chị ra, thế mà cô ta vẫn cứ lảng vảng quanh Max. Còn em, chị bảo em đến cảnh cáo cô ta, bây giờ thì thế nào hả? Ko những ko giải quyết được mà lại còn bám dính theo cô ta… Cho nên chị đành phải ra mặt thôi.-Tae Hee bình thản đáp.
-Chị điên rồi! chị đâu có yêu Max?
-Đúng, chị ko yêu anh ta. Nhưng nhất định phải trở thành vợ của cậu con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn nước hoa nổi tiếng Global. Phải vào được nhà đó thì mới có thể giúp tập đoàn Haeson của chúng ta trở lại như xưa được chứ?
-Như thế là lợi dụng đấy chị có biết ko hả? Muốn khôi phục Haeson thì chúng ta cũng có thể tự lực làm được, tại sao lại cứ phải làm như thế này?
-Im đi! Mày thì biết gì chứ? Suốt ngày chỉ ở ngoài đường đóng mấy cái thứ phim nhảm nhí, có quan tâm gì đến công ty đâu? Làm diễn viên thì kiếm được bao nhiêu? Ko đủ để mày mua sắm quần áo, ăn chơi. Mỗi tháng lại còn về ngửa tay xin thêm bố mẹ.-Tae Hee mắng mỏ tôi ko thương tiếc- Muốn vực dậy Haeson mà ko dùng thủ đoạn sao? Vậy thì hãy thử vào làm trong công ty đi. Nếu có tiến triển thì lúc đó hẵng bàn bạc lại chuyện này. Còn bây giờ, ngoan ngoãn câm miệng lại.
Nói rồi Tae Hee bước đi. Trước giờ vẫn biết chị tôi là một người có máu lạnh, chỉ cần có lợi cho mình thì chị ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Nhưng thật sự ko ngờ là chị ấy còn có thể đánh đổi cả hạnh phúc của chính mình. Đến nước này thì ko thể làm ngơ được rồi, tôi nhất định phải tìm cách ngăn cản chị ấy mới được.
A! suýt quên mất, còn Jenny. Chị ấy sao rồi? ko biết chị ấy có giận tôi ko nhỉ? Phải đi tìm chị ấy giải thích cho rõ trắng đen mới được.Ko thể để chị ấy hiểu nhầm. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng y tế, “phi” thẳng ra ngoài cổng trường. Thế nhưng chị ấy cùng 5 người DB đã về mất rồi . Tôi thất thểu bước đi mà ko hề có một sự định hướng nào.
/100
|