Xiah.
Tôi đã quyết định sẽ nghe theo sự mách bảo của con tim mình. Người tôi yêu bây giờ ko phải là Heebon nữa mà là Jen. Ngày mai tôi sẽ nói rõ với Heebon, hy vọng cô ấy sẽ hiểu. Còn Jen, tôi sẽ nói với cô ấy bí mật này vào một ngày ko xa…
-------------------------------
Sáng hôm sau.
Đúng như đã hẹn, từ sáng sớm Heebon đã đến. Tôi và cô ấy đi đến một nơi, cái nơi chứa đầy những kỉ niệm của chúng tôi. Và cũng chính nơi này, cách đây một năm, Jen đã bước vào trái tim tôi, trở thành một phần ko thể thiếu của cuộc đời tôi.
-Anh đã quyết định rồi-tôi lên tiếng trước.-chúng ta ko thể quay lại với nhau được.
-Tại sao chứ? Chúng ta vẫn còn rất yêu nhau cơ mà?-Heebon hốt hoảng trước câu nói ấy của tôi.
-Heebon! Anh xin lỗi! nhưng tình cảm của anh dành cho em đã ko còn nữa.
-Anh đang nói dối em đúng ko Su? Anh vẫn còn giận chuyện em bỏ đi nên mới thế phải ko? Anh nói đi- cô ấy níu vạt áo tôi, hỏi dồn dập.
Tôi gỡ tay cô ấy ra và lắc đầu thay cho câu trả lời.
-Ko đúng! Có lẽ do chúng ta đã xa nhau lâu quá nên tình cảm đã vơi đi ít nhiều. Nhưng giờ em đã trở về, chúng ta hãy làm lại đi, nhất định sẽ được như xưa mà.-cô ấy vẫn tiếp tục thuyết phục tôi.
-Anh đã nói rồi. Trong lòng anh giờ đây đã có người con gái khác.Anh rất yêu cô ấy và ko muốn làm bất cứ điều gì khiến cô ấy phải tổn thương.-tôi gắt nhẹ.
-Có phải…người đó chính là cô gái hôm qua ko?-Heebon nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Ko sai. Chính là cô ấy đấy-tôi đáp ko một chút ngại ngần.
Heebon nhìn trân trối vào tôi bằng ánh mắt căm giận. Một lúc lâu, cô ấy quay lưng và bỏ đi, ko nói thêm bất cứ câu nào nữa. Tôi đứng nhìn cô ấy một lúc rồi cũng quay lưng bước đi. Tôi biết mình làm vậy là có lỗi với cô ấy nhưng thà rằng cứ nói thẳng, còn hơn là lừa dối cô ấy. Nếu như bây giờ tôi đồng ý quay lại với cô ấy, rồi sau này lại đòi chia tay thì sẽ khiến cô ấy bị tổn thương thêm mà thôi.Và lúc ấy, cả 3 người: tôi, Jen và cô ấy đều mệt mỏi.
Về đến nhà thì tất cả đã đi học hết cả. Hôm nay tôi đã xin phép nghỉ nhưng lại rất muốn gặp Jen thế nên vẫn quyết định lên trường.
**************************************
Heebon.
Tôi ko ngờ Su lại có thể đối xử với tôi như thế. Hai năm qua, tôi đã phải sống trong ấm ức, đau khổ chỉ vì muốn tốt cho anh ta. Trong khi đó anh ta lại đi vui vẻ với người khác, quên mất tôi. Con nhỏ đó thì có gì là đặc biệt đâu chứ? Thậm chí còn thua xa tôi. Vậy mà nó lại có thể cướp mất đi người mà tôi yêu. Heebon này làm sao có thể để yên như thế được? Nhất định tôi sẽ chia cắt hai người ấy, khiến cho họ phải điêu đứng, khổ sở. Cho họ nếm những uất ức mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt hai năm qua.
Nhưng hình như con nhỏ đó sống trong căn nhà ấy thì phải. Một người như Vincent mà lại có thể chấp nhận như thế được sao? Rõ ràng là có cái gì đó mờ ám, khuất tất ở đây. Tôi phải đi điều tra cho thật kĩ mới được.
*****************************************
Tại trường.
Jen.
Bình thường tôi vừa đến trường là Lee Wan lập tức xuất hiện và lẽo đẽo theo sau. Nhưng hôm nay mặc dù đã gần đến giờ nghỉ trưa, tôi vẫn chẳng thấy cậu ta đâu cả. Đang mừng thầm trong bụng vì đinh ninh mình đã thoát nhưng ko ngờ tiếng chuông vừa vang lên thì tôi đã thấy cái bóng cậu ta lấp ló sau cánh cửa.
Tôi biết phải làm thế nào với cậu ta đây bây giờ? Xiah đã nói là làm, ko xem thường được đâu. A! hay là giở chiêu “dụ ngọt” ra xem sao. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng chạy ra chỗ cậu ta đang đứng và ko quên nở một nụ cười thật tươi, thật thân thiện. Lee Wan nhìn thấy tôi như vậy thì cậu ta lập tức ngập miệng lại, đứng nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên tột độ. Sau đó thấy tôi vẫn cứ cười, cậu ta cũng lại… nhe răng ra cười tiếp. Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau và ngoác miệng ra cười như thế trong khoảng…5 phút. Nhưng sau đó nhận thấy mọi người đang chỉ trỏ và nhìn chằm chằm vào chúng tôi nên tôi thôi ko cười nữa mà kéo tay cậu ta ra sau vườn trường-một nơi vắng vẻ và cũng là nơi quen thuộc của tôi.
-Chắc là khóa luyện thi đã kết thúc rồi đúng ko?-tôi nhẹ nhàng hỏi.
-Vâng! Mới kết thúc hôm qua.-Lee Wan gật đầu- vậy cho nên hôm nay em ko thể đến thăm chị sớm được. Năn nỉ ỉ ôi mãi ông bảo vệ mới cho vào đấy!
-Thế sao?-tôi gật gù- Còn một tuần nữa là em thi rồi, sao ko ở nhà ôn bài, đến đây làm gì chứ?-tôi trách khéo.
-Em học thế là đủ rồi. Bây giờ là lúc đi lang thang chơi cho đầu óc thoải mái. Với lại phải đến để canh chừng chị chứ? Nhỡ có chuyện gì xảy ra với chị thì…-cậu ta nói đến đây thì dừng lại.
-Em ko cần phải lo. Bình thường ko có em, chị vẫn sống tốt đấy thôi.-tôi nhún vai.
-Nhưng lúc đấy là em ko biết. Bây giờ biết rồi thì ko thể để chị một mình được.
Trời ơi! Cái thằng nhóc này thật hết thuốc chữa. Tôi nghiến răng kèn kẹt. Dụ ngọt ko được, tôi chuyển sang đe dọa.
-Này! Em có biết Xiah ko?-tôi hỏi.
-Tất nhiên rồi! Anh ấy là thành viên của DB mà. Nhưng có chuyện gì hả chị?
-Anh ấy bình thường là một người vui vẻ, tốt bụng. Nhưng mỗi khi nổi giận là rất ghê gớm, anh ấy có thể làm bất cứ chuyện gì đấy!-tôi nói bằng giọng đe dọa.
-Thế sao? Vậy mà hồi nào đến h em đâu có biết. Thấy anh ta luôn mỉm cười, ko ngờ lại “kinh” đến thế. Mà ai lại có thể chọc giận anh ta được anh ta chứ?-Lee Wan nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
-Vậy mà có đấy!-tôi bình thản đáp- người đó chính là …em chứ ai.-tôi từ từ đưa tay lên, chỉ vào cậu ta.
-Sao? Chị đùa hả? em có làm gì động chạm đến anh ta đâu chứ?-Lee Wan giãy nảy lên.
Câu hỏi của cậu ta làm tôi cứng họng, chẳng biết phải trả lời thế nào. Đúng là cậu ta thì chẳng làm gì động chạm đến Xiah thật. Ngay đến chính bản thân, tôi còn ko biết tại sao Xiah lại ko muốn cho Lee Wan đến gần tôi thì làm sao có thể giải đáp thắc mắc cho cậu ta kia chứ? Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cái đầu thông minh của tôi cũng nghĩ ra được một lý do để trả lời cho Lee Wan:
-Tại em ko biết đấy thôi. Xiah rất ghét chị, vậy nên anh ta cũng ghét luôn những người xung quanh chị. Và lại càng căm thù người nào dám đứng ra bảo vệ, chăm sóc cho chị.
-Có chuyện ấy sao?-cậu ta vừa nói vừa nhíu mày ra vẻ suy nghĩ ghê lắm.-vậy thì… em càng phải ở bên cạnh chị, đâu thể để anh ta làm hại chị được chứ.-cậu ta nói bằng một giọng kiên quyết.
-Ko cần đâu-tôi phẩy tay- chị đã quen rồi. Với lại dù sao chị cũng là con gái, anh ta chẳng dám làm gì quá đáng đâu. Nhưng với em thì khác đấy, anh ta nhất định sẽ thẳng tay trừng trị cho mà xem-tôi tiếp tục hù dọa.
Vừa lúc đó thoáng thấy bóng Kim Nam Min từ xa, tôi lại nảy ra thêm một ý tưởng mới. Ngay lập tức tôi kéo tay Lee Wan và chỉ cho cậu ta thấy Nam Min:
-Em có thấy người kia ko?
-Uh, thấy rồi.-cậu ta gật đầu.
-Trông đẹp trai, cao lớn thế thôi chứ thực ra anh ta bị “tâm thần tiềm ẩn” đấy!-tôi nói tiếp.
-Hả?-Lee Wan trợn tròn mắt hỏi lại.
-Đúng ra thì lúc đầu anh ta chẳng bị làm sao cả. Nhưng cũng như em, lẽo đẽo theo chị thế nên bị mấy người DB “xử” và giờ trở thành như thế đấy-tôi giả vờ nói bằng một giọng trầm buồn-bảo đảm với em, bây giờ mà anh ta thấy chị thì sẽ lập tức chạy dài cho mà xem.
Rồi để chứng minh lời nói của mình là sự thật, tôi gọi to: Kim Nam Min. Anh ta nghe thấy tên mình thì lập tức quay lại. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã giật bắn người và nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy. Thật sự tôi biết làm thế này là có lỗi với anh ta lắm. Nhưng cũng do bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì tôi ko muốn Lee Wan lại phải chịu cái hình phạt ghê gớm ấy của 5 người kia.
Quay sang nhìn cậu ta. Có vẻ như đã sợ lắm rồi đấy.Khuôn mặt tái xám, hốt hoảng. Ko ngờ chiêu này của tôi lại có hiệu quả như vậy. Đang hí hửng mừng thầm trong bụng thì đột nhiên cậu ta quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi.
-Chị! Em đã quyết định rồi. Nhất định phải ở lại bảo vệ chị cho đến cùng. Em ko sợ anh ta đâu.
Chúa cứu vớt linh hồn con! Đã nói cạn lời với cậu ta rồi mà vẫn chẳng có kết quả. Dụ ngọt cũng ko xong mà đe dọa cũng bất thành. Tôi cũng đã mệt mỏi và chán lắm rồi. Đã vậy, ko cần lo cho cậu ta nữa. Cứ để cho 5 người kia xử lý cho rồi.
Tôi giật phắt tay mình ra khỏi tay cậu ta và đứng dậy, nhanh chóng bước đi. Cậu ta cũng lập tức chạy theo tôi và gọi inh ỏi:
-Chị! Chị!
Tôi đã quyết định sẽ nghe theo sự mách bảo của con tim mình. Người tôi yêu bây giờ ko phải là Heebon nữa mà là Jen. Ngày mai tôi sẽ nói rõ với Heebon, hy vọng cô ấy sẽ hiểu. Còn Jen, tôi sẽ nói với cô ấy bí mật này vào một ngày ko xa…
-------------------------------
Sáng hôm sau.
Đúng như đã hẹn, từ sáng sớm Heebon đã đến. Tôi và cô ấy đi đến một nơi, cái nơi chứa đầy những kỉ niệm của chúng tôi. Và cũng chính nơi này, cách đây một năm, Jen đã bước vào trái tim tôi, trở thành một phần ko thể thiếu của cuộc đời tôi.
-Anh đã quyết định rồi-tôi lên tiếng trước.-chúng ta ko thể quay lại với nhau được.
-Tại sao chứ? Chúng ta vẫn còn rất yêu nhau cơ mà?-Heebon hốt hoảng trước câu nói ấy của tôi.
-Heebon! Anh xin lỗi! nhưng tình cảm của anh dành cho em đã ko còn nữa.
-Anh đang nói dối em đúng ko Su? Anh vẫn còn giận chuyện em bỏ đi nên mới thế phải ko? Anh nói đi- cô ấy níu vạt áo tôi, hỏi dồn dập.
Tôi gỡ tay cô ấy ra và lắc đầu thay cho câu trả lời.
-Ko đúng! Có lẽ do chúng ta đã xa nhau lâu quá nên tình cảm đã vơi đi ít nhiều. Nhưng giờ em đã trở về, chúng ta hãy làm lại đi, nhất định sẽ được như xưa mà.-cô ấy vẫn tiếp tục thuyết phục tôi.
-Anh đã nói rồi. Trong lòng anh giờ đây đã có người con gái khác.Anh rất yêu cô ấy và ko muốn làm bất cứ điều gì khiến cô ấy phải tổn thương.-tôi gắt nhẹ.
-Có phải…người đó chính là cô gái hôm qua ko?-Heebon nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Ko sai. Chính là cô ấy đấy-tôi đáp ko một chút ngại ngần.
Heebon nhìn trân trối vào tôi bằng ánh mắt căm giận. Một lúc lâu, cô ấy quay lưng và bỏ đi, ko nói thêm bất cứ câu nào nữa. Tôi đứng nhìn cô ấy một lúc rồi cũng quay lưng bước đi. Tôi biết mình làm vậy là có lỗi với cô ấy nhưng thà rằng cứ nói thẳng, còn hơn là lừa dối cô ấy. Nếu như bây giờ tôi đồng ý quay lại với cô ấy, rồi sau này lại đòi chia tay thì sẽ khiến cô ấy bị tổn thương thêm mà thôi.Và lúc ấy, cả 3 người: tôi, Jen và cô ấy đều mệt mỏi.
Về đến nhà thì tất cả đã đi học hết cả. Hôm nay tôi đã xin phép nghỉ nhưng lại rất muốn gặp Jen thế nên vẫn quyết định lên trường.
**************************************
Heebon.
Tôi ko ngờ Su lại có thể đối xử với tôi như thế. Hai năm qua, tôi đã phải sống trong ấm ức, đau khổ chỉ vì muốn tốt cho anh ta. Trong khi đó anh ta lại đi vui vẻ với người khác, quên mất tôi. Con nhỏ đó thì có gì là đặc biệt đâu chứ? Thậm chí còn thua xa tôi. Vậy mà nó lại có thể cướp mất đi người mà tôi yêu. Heebon này làm sao có thể để yên như thế được? Nhất định tôi sẽ chia cắt hai người ấy, khiến cho họ phải điêu đứng, khổ sở. Cho họ nếm những uất ức mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt hai năm qua.
Nhưng hình như con nhỏ đó sống trong căn nhà ấy thì phải. Một người như Vincent mà lại có thể chấp nhận như thế được sao? Rõ ràng là có cái gì đó mờ ám, khuất tất ở đây. Tôi phải đi điều tra cho thật kĩ mới được.
*****************************************
Tại trường.
Jen.
Bình thường tôi vừa đến trường là Lee Wan lập tức xuất hiện và lẽo đẽo theo sau. Nhưng hôm nay mặc dù đã gần đến giờ nghỉ trưa, tôi vẫn chẳng thấy cậu ta đâu cả. Đang mừng thầm trong bụng vì đinh ninh mình đã thoát nhưng ko ngờ tiếng chuông vừa vang lên thì tôi đã thấy cái bóng cậu ta lấp ló sau cánh cửa.
Tôi biết phải làm thế nào với cậu ta đây bây giờ? Xiah đã nói là làm, ko xem thường được đâu. A! hay là giở chiêu “dụ ngọt” ra xem sao. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng chạy ra chỗ cậu ta đang đứng và ko quên nở một nụ cười thật tươi, thật thân thiện. Lee Wan nhìn thấy tôi như vậy thì cậu ta lập tức ngập miệng lại, đứng nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên tột độ. Sau đó thấy tôi vẫn cứ cười, cậu ta cũng lại… nhe răng ra cười tiếp. Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau và ngoác miệng ra cười như thế trong khoảng…5 phút. Nhưng sau đó nhận thấy mọi người đang chỉ trỏ và nhìn chằm chằm vào chúng tôi nên tôi thôi ko cười nữa mà kéo tay cậu ta ra sau vườn trường-một nơi vắng vẻ và cũng là nơi quen thuộc của tôi.
-Chắc là khóa luyện thi đã kết thúc rồi đúng ko?-tôi nhẹ nhàng hỏi.
-Vâng! Mới kết thúc hôm qua.-Lee Wan gật đầu- vậy cho nên hôm nay em ko thể đến thăm chị sớm được. Năn nỉ ỉ ôi mãi ông bảo vệ mới cho vào đấy!
-Thế sao?-tôi gật gù- Còn một tuần nữa là em thi rồi, sao ko ở nhà ôn bài, đến đây làm gì chứ?-tôi trách khéo.
-Em học thế là đủ rồi. Bây giờ là lúc đi lang thang chơi cho đầu óc thoải mái. Với lại phải đến để canh chừng chị chứ? Nhỡ có chuyện gì xảy ra với chị thì…-cậu ta nói đến đây thì dừng lại.
-Em ko cần phải lo. Bình thường ko có em, chị vẫn sống tốt đấy thôi.-tôi nhún vai.
-Nhưng lúc đấy là em ko biết. Bây giờ biết rồi thì ko thể để chị một mình được.
Trời ơi! Cái thằng nhóc này thật hết thuốc chữa. Tôi nghiến răng kèn kẹt. Dụ ngọt ko được, tôi chuyển sang đe dọa.
-Này! Em có biết Xiah ko?-tôi hỏi.
-Tất nhiên rồi! Anh ấy là thành viên của DB mà. Nhưng có chuyện gì hả chị?
-Anh ấy bình thường là một người vui vẻ, tốt bụng. Nhưng mỗi khi nổi giận là rất ghê gớm, anh ấy có thể làm bất cứ chuyện gì đấy!-tôi nói bằng giọng đe dọa.
-Thế sao? Vậy mà hồi nào đến h em đâu có biết. Thấy anh ta luôn mỉm cười, ko ngờ lại “kinh” đến thế. Mà ai lại có thể chọc giận anh ta được anh ta chứ?-Lee Wan nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.
-Vậy mà có đấy!-tôi bình thản đáp- người đó chính là …em chứ ai.-tôi từ từ đưa tay lên, chỉ vào cậu ta.
-Sao? Chị đùa hả? em có làm gì động chạm đến anh ta đâu chứ?-Lee Wan giãy nảy lên.
Câu hỏi của cậu ta làm tôi cứng họng, chẳng biết phải trả lời thế nào. Đúng là cậu ta thì chẳng làm gì động chạm đến Xiah thật. Ngay đến chính bản thân, tôi còn ko biết tại sao Xiah lại ko muốn cho Lee Wan đến gần tôi thì làm sao có thể giải đáp thắc mắc cho cậu ta kia chứ? Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cái đầu thông minh của tôi cũng nghĩ ra được một lý do để trả lời cho Lee Wan:
-Tại em ko biết đấy thôi. Xiah rất ghét chị, vậy nên anh ta cũng ghét luôn những người xung quanh chị. Và lại càng căm thù người nào dám đứng ra bảo vệ, chăm sóc cho chị.
-Có chuyện ấy sao?-cậu ta vừa nói vừa nhíu mày ra vẻ suy nghĩ ghê lắm.-vậy thì… em càng phải ở bên cạnh chị, đâu thể để anh ta làm hại chị được chứ.-cậu ta nói bằng một giọng kiên quyết.
-Ko cần đâu-tôi phẩy tay- chị đã quen rồi. Với lại dù sao chị cũng là con gái, anh ta chẳng dám làm gì quá đáng đâu. Nhưng với em thì khác đấy, anh ta nhất định sẽ thẳng tay trừng trị cho mà xem-tôi tiếp tục hù dọa.
Vừa lúc đó thoáng thấy bóng Kim Nam Min từ xa, tôi lại nảy ra thêm một ý tưởng mới. Ngay lập tức tôi kéo tay Lee Wan và chỉ cho cậu ta thấy Nam Min:
-Em có thấy người kia ko?
-Uh, thấy rồi.-cậu ta gật đầu.
-Trông đẹp trai, cao lớn thế thôi chứ thực ra anh ta bị “tâm thần tiềm ẩn” đấy!-tôi nói tiếp.
-Hả?-Lee Wan trợn tròn mắt hỏi lại.
-Đúng ra thì lúc đầu anh ta chẳng bị làm sao cả. Nhưng cũng như em, lẽo đẽo theo chị thế nên bị mấy người DB “xử” và giờ trở thành như thế đấy-tôi giả vờ nói bằng một giọng trầm buồn-bảo đảm với em, bây giờ mà anh ta thấy chị thì sẽ lập tức chạy dài cho mà xem.
Rồi để chứng minh lời nói của mình là sự thật, tôi gọi to: Kim Nam Min. Anh ta nghe thấy tên mình thì lập tức quay lại. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã giật bắn người và nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy. Thật sự tôi biết làm thế này là có lỗi với anh ta lắm. Nhưng cũng do bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì tôi ko muốn Lee Wan lại phải chịu cái hình phạt ghê gớm ấy của 5 người kia.
Quay sang nhìn cậu ta. Có vẻ như đã sợ lắm rồi đấy.Khuôn mặt tái xám, hốt hoảng. Ko ngờ chiêu này của tôi lại có hiệu quả như vậy. Đang hí hửng mừng thầm trong bụng thì đột nhiên cậu ta quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi.
-Chị! Em đã quyết định rồi. Nhất định phải ở lại bảo vệ chị cho đến cùng. Em ko sợ anh ta đâu.
Chúa cứu vớt linh hồn con! Đã nói cạn lời với cậu ta rồi mà vẫn chẳng có kết quả. Dụ ngọt cũng ko xong mà đe dọa cũng bất thành. Tôi cũng đã mệt mỏi và chán lắm rồi. Đã vậy, ko cần lo cho cậu ta nữa. Cứ để cho 5 người kia xử lý cho rồi.
Tôi giật phắt tay mình ra khỏi tay cậu ta và đứng dậy, nhanh chóng bước đi. Cậu ta cũng lập tức chạy theo tôi và gọi inh ỏi:
-Chị! Chị!
/100
|