Tôi ngạc nhiên đến mức ko nói được câu nào mà chỉ đứng sững nhìn Max chăm chăm, ko chớp mắt.Anh ta cũng nhìn tôi bằng con mắt vừa như trách móc lại vừa giận dữ.Chuyện gì đang diễn ra đây?Cái tên đó đã lâu lắm rồi ko được sử dụng nữa, tôi đã quên nó đi rồi, vậy mà tại sao Max lại biết? tại sao anh ta lại gợi ra?Không!tôi không muốn nhớ đến quá khứ nữa, tôi sợ khi phải nhắc đến nó.
-Ngay đến cả tên mà em cũng giấu bọn anh thì…-Uno nói bằng giọng chán nản.
-Không! em ko giấu giếm ai hết.Jenny là tên của em.Còn cái tên đó em đã vứt bỏ nó từ lâu rồi.Nó đã ko thuộc về em nữa.Em ko biết gì hết, ko nhớ gì hết-tôi hốt hoảng phủ nhận.
Tôi vừa nói xong tất cả họ đều nhìn nhau bằng con mắt ngạc nhiên.Ngạc nhiên vì lời nói hốt hoảng lẫn hành động đưa tay lên bịt chặt hai tai, mắt nhắm nghiền của tôi.Có lẽ thấy vậy nên họ ko hỏi thêm gì về cái tên đó nữa mà quay sang chất vấn chuyện khác.
-Vậy còn Hero?Em và cậu ta biết nhau từ trước, thế mà hai người im lặng như thể không có gì như vậy mà được sao?-Xiah to tiếng hỏi.
-Đó ko phải là chuyện đáng để nói.-tôi gắt.
-Sao lại ko?Hai người xem chúng tôi là gì chứ?Là người dưng sao?-Mic gằn giọng.
-Bây giờ thì các cậu biết cả rồi đấy.Nhưng như thế thì được gì?Các cậu tưởng giữ bí mật trong lòng thì sung sướng lắm à?Người ta vì lí do gì đó nên mới phải thế, vậy mà các cậu lại lôi ra, dày vò.Làm vậy các cậu đã thấy hả hê chưa?Miệng thì luôn bảo là vì cô ấy nhưng thực ra các cậu cũng chỉ là những kẻ ích kỉ, chỉ nghĩ cho mình mà thôi-Hero tuôn ra một tràng.
-Anh nói cái gì hả Hero?-Max tức giận đứng lên.
-Mọi người làm sao vậy hả?Tất cả là lỗi tại tôi.Là tôi ko tốt đã giấu giếm mọi người.Như vậy đã được chưa?Làm ơn đừng to tiếng với nhau nữa.Các anh chẳng phải luôn tự hào rằng 5 người là một nhóm ăn ý, thân thiết như anh em sao?Vậy tại sao bây giờ lại vì những chuyện không đâu mà gây với nhau thế này?Được rồi! Nếu chỉ vì tôi mà ra thế này thì tôi sẽ đi!
Tôi nói xong quay người ra vẻ như sắp đi khỏi căn nhà này.Hy vọng những lời tôi nói có thể giảng hòa được họ.Tôi vừa đi vừa đếm…1…2…3…Vừa lúc đó tiếng Uno vang lên, gọi tôi.Hì… hì…,tôi biết mà, thể nào họ chẳng giữ tôi lại.Chắc là sẽ nói những câu “ngọt ngào” để dỗ dành tôi đây.
Tôi dừng bước nhưng vẫn không quay mặt lại (quay lại nhỡ họ thấy nụ cười trên môi tôi thì sao?Họ mà biết nãy giờ tôi chỉ đóng kịch để lừa họ thì…chui vào quan tài nằm liền chứ ko chơi).
-Đúng thế!tất cả là lỗi tại em cả.Vì em nên bọn anh mới trở nên thế này.-Uno trách móc.
What???Dám đổ tội cho tôi sao? Đành rằng lúc nãy tôi có nhận lỗi về mình nhưng phải biết tế nhị chút chứ? Ít ra thì cũng phải bảo là : “ko phải đâu, em đâu có lỗi gì?Là do bọn anh hơi nóng nảy.Vậy nên em đừng giận nữa”.Đấy! Phải nói như thế chứ.Đằng này lại nói thẳng thừng thế mà nghe được à?Bực mình thật! (con gái đúng là mâu thuẫn).Đã vậy tôi đây đi luôn, ko thèm ở đây nữa.
Tôi bước đi trong ấm ức.
-Có lỗi thì phải chịu phạt chứ? Em đi rồi thì bọn anh biết làm thế nào?Định trốn tội sao?Nằm mơ đi!Bọn anh nhất định phải giữ em ở lại để… “dạy bảo”-Hero bình thản nói.
-Các người…!-tôi giận đến nỗi nói ko nên lời.
-Hì…hì…đùa chút chơi cho bớt căng thẳng í mà.Đừng giận!-Xiah cười cười.
-Không ngờ Jenny lại dễ “dụ” thế-Mic cũng nhe răng ra cười tôi.
-Thôi! Xin công chúa hồi cung , đừng đứng ngoài đó cảm lạnh thì khổ-Max khoác vai tôi kéo vào nhà.
-Các người nhớ đấy!Hôm nay dám cho tôi vô tròng.-tôi ngúng nguẩy bước vào.
Ột…ột…ột…-Đột nhiên một tiếng động kì lạ vang lên, phát ra từ…cái bụng của Uno.
-Phì…ha…ha…ha-tôi phì cười, và sau đó là hàng loạt tiếng cười khác vang lên.
-Hừ!Do ai mà tôi thế này chứ?Ai bảo các cậu rủ rê lôi kéo Mic làm cậu ta ko nấu ăn được.Vậy mà còn cười được sao?-Uno đỏ mặt.-Jenny đến em mà cũng cười anh hả?-anh ta quay sang tôi nhăn nhó.
-Uh thì ko cười nữa-tôi cố kiềm chế-thôi được rồi, có thực mới vực được đạo.Em đề nghị tạm đình chiến để Mic đi nấu cơm.Có gì nạp năng lượng xong rồi thì tranh cãi tiếp.OK?
-OK-mọi người cùng đồng thanh đáp.
Phù! Cũng may cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết xong một cách êm xui.Ko hiểu sao mấy người này phát hiện được những chuyện đó nhỉ?Ngoài bố, mẹ, Bi, Jung Hoon và Hero thì ko một ai khác ở đất nước HQ biết về bí mật ấy.Hero thì chắc chắn là không rồi.Còn 4 người kia, đâu có ai biết tôi ở đây mà đến tìm?Vậy thì ai đã làm?
Chỉ chắc chắn một điều rằng người nói ra chuyện này chỉ biết được tên thật và mối quan hệ của tôi với Hero thôi.Còn những chuyện khác thì không hề hay biết.Vì Max và những người kia có nhắc gì đến chuyện tôi là con gái của tập đoàn M-Hotel đâu?Lúc nhỏ tôi đã sống ở đây một thời gian ngắn, sau đó chuyển hẳn sang Mĩ, không về lại đất nước này một lần nào.Vậy nên có thể người đó quen biết tôi trong thời gian đó.Nếu đúng thế thật thì người này hẳn phải có mối liên quan đến khu vườn táo ấy…. Thôi bỏ đi,dù sao thì lâu lâu có những chuyện thế này cũng làm cho mọi người hiểu nhau hơn.(cái câu này nghe quen quen).
Trong bữa ăn.
Không khí đã có vẻ đầm ấm trở lại.Mọi người ai cũng đều nói cười.Điều này làm tôi cũng vui lây.Tuy nhiên có một điều làm tôi phải khó xử đó là Uno ngồi bên cạnh cứ huyên thuyên đủ điều, cứ xưng hô “vợ-chồng” ngọt như mía lùi ấy.Trong khi đó Xiah ngồi đối diện cứ nhìn chăm chú vào chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.Thông qua ánh mắt, ông bố thân iu “bày tỏ” với tôi ý nghĩ trong lòng rằng: “hãy làm cho tên đó ngậm miệng lại ngay”.Tôi cũng truyền đạt lại (cũng bằng mắt) rằng: “I can’t”.Tôi biết phải làm thế nào cho Uno thôi nói bây giờ đây hở trời?Mấy lần tôi bạo gan nhắc nhở vậy mà anh ta có chịu nghe đâu? Chính tôi đây cũng muốn ông chồng (bất đắc dĩ) “mute” đi nhưng lực bất tòng tâm.
Nhắc nhở bằng mắt ko được, Xiah đành phải sử dụng đến hành động (mặc dù là có miệng nhưng lại ko nói).Anh ta đạp vào chân tôi một cái đau điếng.
-Úi da –tôi hét lên.
Định ngoác mồm ra mắng cho anh ta một trận thì lập tức nhận được tín hiệu từ…mắt Xiah bảo: “nhắc nhở lần 2”.Thế là đành phải ngậm miệng lại.Tự dưng tôi lại phải biến thành vật thế thân.Ông Xiah bực mình ông Uno mà lại ko dám nói ra nên đành trút giận lên đầu tôi-một cô bé ngây thơ, trong sáng và vô tội (sặc).Đúng là đồ giận cá chém thớt.
Vì quá bực mình nên tôi cũng bắt chước y khuôn hành động của Xiah, đó là lấy chân đạp vào chân Uno.Nhưng khác một chỗ đó là vừa trút giận cho tôi (ai bảo anh ta tự xưng làm chồng tôi làm gì?), vừa trả luôn cái đạp lần trước mà tôi phải chịu thay cho anh ta.Thế là Uno đang “vô tư” ngồi ăn lập tức bị trả thù bằng cái đạp vào chân đau điếng, khiến anh ta phải la lên oai oái:
-Á! Đau quá.
Tôi cũng nhìn Uno cười một cách đầy ngụ ý.Còn Xiah thì khỏi phải nói, anh ta đang vui như mở hội.Khuôn mặt hiện rõ lên hai chữ :HÀI LÒNG.Chỉ tội cho 3 người kia, chắc nãy giờ chẳng hỉu chuyện gì đang xảy ra quanh họ.Bằng chứng là 3 người vẫn chăm chỉ ăn.Nếu họ biết đang có một “cuộc chiến vùng vịnh” ngầm diễn ra trong bàn ăn thì chắc mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Như vẫn chưa hết ấm ức vì bị đưa ra làm người chịu trận thay nên tôi quyết định cho Xiah nếm mùi lợi hại.Vẫn là trò cũ.
-Ối…mẹ ơi!-Xiah ko phải là mình đồng da sắt gì nên anh ta cũng hét toáng lên.
-3 người đang chơi trò “truyền điện” đấy à?Lớn hết cả rồi, nhỏ nhặt gì đâu mà lại cứ như con nít thế nhỉ?Trong bàn ăn mà ầm ĩ quá!-Mic lên tiếng trách.
Tôi đưa mắt nhìn Xiah rồi cúi đầu xuống chén cơm chăm chú ăn.Tôi lúc này cứ như là một đứa con nít làm điều gì sai quấy bị mẹ mắng vậy.Ừ mà cũng đúng thôi, Mic là mẹ chứ còn gì nữa?
-Ái ui!-bỗng nhiên Hero rên rỉ.
Đang tròn mắt ngạc nhiên ko biết chuyện gì đang xảy ra thì bất thình lình Mic cũng nhảy dựng đứng lên:
-Đau! Cái gì thế?
-Trời ơi! Sao lại dẫm chân tôi?-Max cũng bị lôi vào cuộc nội chiến xảy ra dưới gầm bàn.
Thế là từ một bữa cơm phình phường như bao bữa cơm khác, giờ đây nó đã bị biến thành một trận địa khốc liệt.Mà nguyên nhân và kết quả đều là những cái…chân.
Cả cái bàn ăn rung lên vì những cú đạp như trời giáng.Mọi người thì thi nhau xuýt xoa + rên rỉ + la oai oái.
Sau bữa ăn, người nào người nấy mệt phờ.Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc mọi người bảo 6 người chúng tôi bị “khìn” mất.Ở với mấy người này riết rồi tôi cũng bị “lây nhiễm” chút ít cái “tửng tửng” của họ.Nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.Sao vậy nhỉ?
-Ngay đến cả tên mà em cũng giấu bọn anh thì…-Uno nói bằng giọng chán nản.
-Không! em ko giấu giếm ai hết.Jenny là tên của em.Còn cái tên đó em đã vứt bỏ nó từ lâu rồi.Nó đã ko thuộc về em nữa.Em ko biết gì hết, ko nhớ gì hết-tôi hốt hoảng phủ nhận.
Tôi vừa nói xong tất cả họ đều nhìn nhau bằng con mắt ngạc nhiên.Ngạc nhiên vì lời nói hốt hoảng lẫn hành động đưa tay lên bịt chặt hai tai, mắt nhắm nghiền của tôi.Có lẽ thấy vậy nên họ ko hỏi thêm gì về cái tên đó nữa mà quay sang chất vấn chuyện khác.
-Vậy còn Hero?Em và cậu ta biết nhau từ trước, thế mà hai người im lặng như thể không có gì như vậy mà được sao?-Xiah to tiếng hỏi.
-Đó ko phải là chuyện đáng để nói.-tôi gắt.
-Sao lại ko?Hai người xem chúng tôi là gì chứ?Là người dưng sao?-Mic gằn giọng.
-Bây giờ thì các cậu biết cả rồi đấy.Nhưng như thế thì được gì?Các cậu tưởng giữ bí mật trong lòng thì sung sướng lắm à?Người ta vì lí do gì đó nên mới phải thế, vậy mà các cậu lại lôi ra, dày vò.Làm vậy các cậu đã thấy hả hê chưa?Miệng thì luôn bảo là vì cô ấy nhưng thực ra các cậu cũng chỉ là những kẻ ích kỉ, chỉ nghĩ cho mình mà thôi-Hero tuôn ra một tràng.
-Anh nói cái gì hả Hero?-Max tức giận đứng lên.
-Mọi người làm sao vậy hả?Tất cả là lỗi tại tôi.Là tôi ko tốt đã giấu giếm mọi người.Như vậy đã được chưa?Làm ơn đừng to tiếng với nhau nữa.Các anh chẳng phải luôn tự hào rằng 5 người là một nhóm ăn ý, thân thiết như anh em sao?Vậy tại sao bây giờ lại vì những chuyện không đâu mà gây với nhau thế này?Được rồi! Nếu chỉ vì tôi mà ra thế này thì tôi sẽ đi!
Tôi nói xong quay người ra vẻ như sắp đi khỏi căn nhà này.Hy vọng những lời tôi nói có thể giảng hòa được họ.Tôi vừa đi vừa đếm…1…2…3…Vừa lúc đó tiếng Uno vang lên, gọi tôi.Hì… hì…,tôi biết mà, thể nào họ chẳng giữ tôi lại.Chắc là sẽ nói những câu “ngọt ngào” để dỗ dành tôi đây.
Tôi dừng bước nhưng vẫn không quay mặt lại (quay lại nhỡ họ thấy nụ cười trên môi tôi thì sao?Họ mà biết nãy giờ tôi chỉ đóng kịch để lừa họ thì…chui vào quan tài nằm liền chứ ko chơi).
-Đúng thế!tất cả là lỗi tại em cả.Vì em nên bọn anh mới trở nên thế này.-Uno trách móc.
What???Dám đổ tội cho tôi sao? Đành rằng lúc nãy tôi có nhận lỗi về mình nhưng phải biết tế nhị chút chứ? Ít ra thì cũng phải bảo là : “ko phải đâu, em đâu có lỗi gì?Là do bọn anh hơi nóng nảy.Vậy nên em đừng giận nữa”.Đấy! Phải nói như thế chứ.Đằng này lại nói thẳng thừng thế mà nghe được à?Bực mình thật! (con gái đúng là mâu thuẫn).Đã vậy tôi đây đi luôn, ko thèm ở đây nữa.
Tôi bước đi trong ấm ức.
-Có lỗi thì phải chịu phạt chứ? Em đi rồi thì bọn anh biết làm thế nào?Định trốn tội sao?Nằm mơ đi!Bọn anh nhất định phải giữ em ở lại để… “dạy bảo”-Hero bình thản nói.
-Các người…!-tôi giận đến nỗi nói ko nên lời.
-Hì…hì…đùa chút chơi cho bớt căng thẳng í mà.Đừng giận!-Xiah cười cười.
-Không ngờ Jenny lại dễ “dụ” thế-Mic cũng nhe răng ra cười tôi.
-Thôi! Xin công chúa hồi cung , đừng đứng ngoài đó cảm lạnh thì khổ-Max khoác vai tôi kéo vào nhà.
-Các người nhớ đấy!Hôm nay dám cho tôi vô tròng.-tôi ngúng nguẩy bước vào.
Ột…ột…ột…-Đột nhiên một tiếng động kì lạ vang lên, phát ra từ…cái bụng của Uno.
-Phì…ha…ha…ha-tôi phì cười, và sau đó là hàng loạt tiếng cười khác vang lên.
-Hừ!Do ai mà tôi thế này chứ?Ai bảo các cậu rủ rê lôi kéo Mic làm cậu ta ko nấu ăn được.Vậy mà còn cười được sao?-Uno đỏ mặt.-Jenny đến em mà cũng cười anh hả?-anh ta quay sang tôi nhăn nhó.
-Uh thì ko cười nữa-tôi cố kiềm chế-thôi được rồi, có thực mới vực được đạo.Em đề nghị tạm đình chiến để Mic đi nấu cơm.Có gì nạp năng lượng xong rồi thì tranh cãi tiếp.OK?
-OK-mọi người cùng đồng thanh đáp.
Phù! Cũng may cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết xong một cách êm xui.Ko hiểu sao mấy người này phát hiện được những chuyện đó nhỉ?Ngoài bố, mẹ, Bi, Jung Hoon và Hero thì ko một ai khác ở đất nước HQ biết về bí mật ấy.Hero thì chắc chắn là không rồi.Còn 4 người kia, đâu có ai biết tôi ở đây mà đến tìm?Vậy thì ai đã làm?
Chỉ chắc chắn một điều rằng người nói ra chuyện này chỉ biết được tên thật và mối quan hệ của tôi với Hero thôi.Còn những chuyện khác thì không hề hay biết.Vì Max và những người kia có nhắc gì đến chuyện tôi là con gái của tập đoàn M-Hotel đâu?Lúc nhỏ tôi đã sống ở đây một thời gian ngắn, sau đó chuyển hẳn sang Mĩ, không về lại đất nước này một lần nào.Vậy nên có thể người đó quen biết tôi trong thời gian đó.Nếu đúng thế thật thì người này hẳn phải có mối liên quan đến khu vườn táo ấy…. Thôi bỏ đi,dù sao thì lâu lâu có những chuyện thế này cũng làm cho mọi người hiểu nhau hơn.(cái câu này nghe quen quen).
Trong bữa ăn.
Không khí đã có vẻ đầm ấm trở lại.Mọi người ai cũng đều nói cười.Điều này làm tôi cũng vui lây.Tuy nhiên có một điều làm tôi phải khó xử đó là Uno ngồi bên cạnh cứ huyên thuyên đủ điều, cứ xưng hô “vợ-chồng” ngọt như mía lùi ấy.Trong khi đó Xiah ngồi đối diện cứ nhìn chăm chú vào chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.Thông qua ánh mắt, ông bố thân iu “bày tỏ” với tôi ý nghĩ trong lòng rằng: “hãy làm cho tên đó ngậm miệng lại ngay”.Tôi cũng truyền đạt lại (cũng bằng mắt) rằng: “I can’t”.Tôi biết phải làm thế nào cho Uno thôi nói bây giờ đây hở trời?Mấy lần tôi bạo gan nhắc nhở vậy mà anh ta có chịu nghe đâu? Chính tôi đây cũng muốn ông chồng (bất đắc dĩ) “mute” đi nhưng lực bất tòng tâm.
Nhắc nhở bằng mắt ko được, Xiah đành phải sử dụng đến hành động (mặc dù là có miệng nhưng lại ko nói).Anh ta đạp vào chân tôi một cái đau điếng.
-Úi da –tôi hét lên.
Định ngoác mồm ra mắng cho anh ta một trận thì lập tức nhận được tín hiệu từ…mắt Xiah bảo: “nhắc nhở lần 2”.Thế là đành phải ngậm miệng lại.Tự dưng tôi lại phải biến thành vật thế thân.Ông Xiah bực mình ông Uno mà lại ko dám nói ra nên đành trút giận lên đầu tôi-một cô bé ngây thơ, trong sáng và vô tội (sặc).Đúng là đồ giận cá chém thớt.
Vì quá bực mình nên tôi cũng bắt chước y khuôn hành động của Xiah, đó là lấy chân đạp vào chân Uno.Nhưng khác một chỗ đó là vừa trút giận cho tôi (ai bảo anh ta tự xưng làm chồng tôi làm gì?), vừa trả luôn cái đạp lần trước mà tôi phải chịu thay cho anh ta.Thế là Uno đang “vô tư” ngồi ăn lập tức bị trả thù bằng cái đạp vào chân đau điếng, khiến anh ta phải la lên oai oái:
-Á! Đau quá.
Tôi cũng nhìn Uno cười một cách đầy ngụ ý.Còn Xiah thì khỏi phải nói, anh ta đang vui như mở hội.Khuôn mặt hiện rõ lên hai chữ :HÀI LÒNG.Chỉ tội cho 3 người kia, chắc nãy giờ chẳng hỉu chuyện gì đang xảy ra quanh họ.Bằng chứng là 3 người vẫn chăm chỉ ăn.Nếu họ biết đang có một “cuộc chiến vùng vịnh” ngầm diễn ra trong bàn ăn thì chắc mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Như vẫn chưa hết ấm ức vì bị đưa ra làm người chịu trận thay nên tôi quyết định cho Xiah nếm mùi lợi hại.Vẫn là trò cũ.
-Ối…mẹ ơi!-Xiah ko phải là mình đồng da sắt gì nên anh ta cũng hét toáng lên.
-3 người đang chơi trò “truyền điện” đấy à?Lớn hết cả rồi, nhỏ nhặt gì đâu mà lại cứ như con nít thế nhỉ?Trong bàn ăn mà ầm ĩ quá!-Mic lên tiếng trách.
Tôi đưa mắt nhìn Xiah rồi cúi đầu xuống chén cơm chăm chú ăn.Tôi lúc này cứ như là một đứa con nít làm điều gì sai quấy bị mẹ mắng vậy.Ừ mà cũng đúng thôi, Mic là mẹ chứ còn gì nữa?
-Ái ui!-bỗng nhiên Hero rên rỉ.
Đang tròn mắt ngạc nhiên ko biết chuyện gì đang xảy ra thì bất thình lình Mic cũng nhảy dựng đứng lên:
-Đau! Cái gì thế?
-Trời ơi! Sao lại dẫm chân tôi?-Max cũng bị lôi vào cuộc nội chiến xảy ra dưới gầm bàn.
Thế là từ một bữa cơm phình phường như bao bữa cơm khác, giờ đây nó đã bị biến thành một trận địa khốc liệt.Mà nguyên nhân và kết quả đều là những cái…chân.
Cả cái bàn ăn rung lên vì những cú đạp như trời giáng.Mọi người thì thi nhau xuýt xoa + rên rỉ + la oai oái.
Sau bữa ăn, người nào người nấy mệt phờ.Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc mọi người bảo 6 người chúng tôi bị “khìn” mất.Ở với mấy người này riết rồi tôi cũng bị “lây nhiễm” chút ít cái “tửng tửng” của họ.Nhưng tôi lại cảm thấy rất vui.Sao vậy nhỉ?
/100
|