Khi tôi với Hero về đến nhà thì trời cũng đã tối.Tôi đẩy cửa bước vào trong, ngôi nhà im ắng đến kì lạ.Mic đang đọc sách, Uno thì xem TV.Xiah đứng tựa vào tường nghe nhạc từ chiếc ipop.Còn Max nằm dài trên chiếc sopha, mắt nhìn chăm chú lên tường.Có lẽ người khác mới vào nhà này thì sẽ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên nhưng tôi thì khác.Sống chung với họ chắc cũng gần 1 năm trời, tôi còn lạ gì mấy người này nữa.Bình thường căn phòng khách này mỗi khi “hội tụ” đủ các thành viên thì nó luôn trở thành… một cái chợ.Vậy mà hôm nay lại ko có chút tiếng động, tưởng như chỉ một con muỗi bay qua cũng có thể nghe tiếng.Ko một ai nói với ai câu nào, đã vậy mặt người nào người nấy đều hiện rõ sự căng thẳng.Không khí ngột ngạt đến mức ngộp thở.Chẳng biết có phải tôi đã làm gì nên tội với họ ko nữa?
-e hèm-tôi lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Vẫn ko ai thèm để ý gì đến sự có mặt của tôi.Họ lại tiếp tục với “công việc” của mình như thể tôi là không khí vậy.Mấy người này hôm nay sao vậy ta?Định chơi trò diễn kịch câm hay sao đó.Tôi với Hero đưa mắt nhìn nhau, mặt người nào cũng hiện lên dấm chấm hỏi to đùng.W&W???
Đứng thêm một hồi lâu nữa mà chẳng thấy động tĩnh gì, tôi hết kiên nhẫn nên bỏ lên trên phòng trước.Ko ngờ vừa mới bước một chân lên trên bậc thang đã bị Uno nắm tay kéo lại.
-Cái gì thế này? Muốn mắng muốn trách gì thì cứ nói đại ra đi, tại sao cứ phải làm người khác thấy khó chịu như vậy chứ? –tôi bực mình nên hét lên.
-Chúng ta cũng đã sống chung với nhau gần 1 năm rồi nhỉ?Quãng thời gian ấy ko phải là ngắn.Bọn anh thật sự cũng đã xem em như người trong nhà. Nhưng còn em thì sao? Hình như em vẫn chưa tin tưởng bọn anh, vẫn còn giấu bọn anh rất nhiều điều-giọng Xiah trầm trầm. Anh ta hỏi mà ko thèm nhìn mặt tôi lấy một lần.
Câu hỏi của Xiah làm tôi giật mình.Đúng thật là tôi còn rất rất nhiều bí mật chưa bao giờ hé lộ với bất kì ai trong nhà này.Nhưng chuyện đó đâu làm chết ai?Bấy lâu nay chúng tôi vẫn sống vui vẻ, có sao đâu?Vậy mà hôm nay lại…Không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.Hay là họ đã phát hiện ra điều gì đó?
-Mỗi người có quyền giữ những bí mật cho riêng mình, đâu phải chuyện gì cũng nói ra được chứ?-tôi trả lời bằng giọng khó chịu.
-Đồng ý là giữ bí mật thì chẳng có gì sai trái.Nhưng có những chuyện ko nên và cũng ko cần phải giấu.-Mic lên tiếng.
-Đúng vậy.Em làm cho bọn anh có cảm giác như bọn anh ko là gì của em cả, ko đáng để em tin tưởng-Max tiếp lời.
Sao mấy người này lại có thể nói ra những câu như thế được cơ chứ?Tôi mà ko xem họ là gì, ko tin tưởng họ.Nếu mà như vậy chắc là tôi đã bỏ cái nhà này đi từ lâu rồi, đằng này tôi phải chịu ấm ức, chịu đựng mọi phiền phức, rắc rối.Nói cho chính xác ra là tôi không hiểu nổi bọn họ thì có.Sao ngực tôi lại cảm thấy đau nhói thế này nhỉ?Vừa tức giận lại vừa buồn nên giọng tôi nghẹn lại:
-Vậy thì các anh muốn gì?
-Muốn biết những điều tuy nhỏ nhặt mà em lại giấu bọn anh từ trước đến giờ.-Uno nhìn tôi trả lời.
-Các cậu thôi ngay cả đi.-Hero gắt-chúng ta đi thôi-anh ấy nắm tay tôi kéo đi.
Không ngờ vừa lúc đó cánh tay còn lại của tôi cũng bị nắm chặt bởi Uno.Chuyện gì đây?tự dưng tôi lại bị đứng giữa “2 chiến tuyến” thế này.Hai người này nắm chặt đến mức cổ tay tôi đau buốt.Như thể tay tôi là cái gối để họ trút giận lên hay sao đó.
-Cậu đừng xen vào chuyện này.-Uno gằn giọng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi giận.Trông Uno lúc này làm tôi thấy sợ.Anh ta ko còn là một người thích đùa, hay cười nữa mà là một con người khác hẳn.Khuôn mặt đanh lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào Hero.
Quay sang Hero, tôi cũng bị giật mình.Anh ấy cũng không khác gì mấy Uno.Tôi bây giờ đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nan.Bỏ đi cũng không được (tay bị nắm chặt thế kia,thần thánh còn không thoát nổi huống chi tôi), còn ở lại thì chẳng biết phải làm gì để làm cho họ bình tĩnh lại.
Vừa lúc đó đã xuất hiện một vị cứu tinh.
-Hai người bỏ Jenny ra đi!Bọn tôi chỉ hỏi cô ấy 2 câu thôi.-Max đứng dậy gỡ tay của Hero và cả Uno ra khỏi tay tôi.-chỉ 2 câu thôi, được chứ, Yoon Eun Hye?-Max quay sang tôi hỏi một cách nghiêm túc lạ thường.Riêng 3 chữ Yoon Eun Hye anh ta cố tình nhấn mạnh...
-e hèm-tôi lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Vẫn ko ai thèm để ý gì đến sự có mặt của tôi.Họ lại tiếp tục với “công việc” của mình như thể tôi là không khí vậy.Mấy người này hôm nay sao vậy ta?Định chơi trò diễn kịch câm hay sao đó.Tôi với Hero đưa mắt nhìn nhau, mặt người nào cũng hiện lên dấm chấm hỏi to đùng.W&W???
Đứng thêm một hồi lâu nữa mà chẳng thấy động tĩnh gì, tôi hết kiên nhẫn nên bỏ lên trên phòng trước.Ko ngờ vừa mới bước một chân lên trên bậc thang đã bị Uno nắm tay kéo lại.
-Cái gì thế này? Muốn mắng muốn trách gì thì cứ nói đại ra đi, tại sao cứ phải làm người khác thấy khó chịu như vậy chứ? –tôi bực mình nên hét lên.
-Chúng ta cũng đã sống chung với nhau gần 1 năm rồi nhỉ?Quãng thời gian ấy ko phải là ngắn.Bọn anh thật sự cũng đã xem em như người trong nhà. Nhưng còn em thì sao? Hình như em vẫn chưa tin tưởng bọn anh, vẫn còn giấu bọn anh rất nhiều điều-giọng Xiah trầm trầm. Anh ta hỏi mà ko thèm nhìn mặt tôi lấy một lần.
Câu hỏi của Xiah làm tôi giật mình.Đúng thật là tôi còn rất rất nhiều bí mật chưa bao giờ hé lộ với bất kì ai trong nhà này.Nhưng chuyện đó đâu làm chết ai?Bấy lâu nay chúng tôi vẫn sống vui vẻ, có sao đâu?Vậy mà hôm nay lại…Không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.Hay là họ đã phát hiện ra điều gì đó?
-Mỗi người có quyền giữ những bí mật cho riêng mình, đâu phải chuyện gì cũng nói ra được chứ?-tôi trả lời bằng giọng khó chịu.
-Đồng ý là giữ bí mật thì chẳng có gì sai trái.Nhưng có những chuyện ko nên và cũng ko cần phải giấu.-Mic lên tiếng.
-Đúng vậy.Em làm cho bọn anh có cảm giác như bọn anh ko là gì của em cả, ko đáng để em tin tưởng-Max tiếp lời.
Sao mấy người này lại có thể nói ra những câu như thế được cơ chứ?Tôi mà ko xem họ là gì, ko tin tưởng họ.Nếu mà như vậy chắc là tôi đã bỏ cái nhà này đi từ lâu rồi, đằng này tôi phải chịu ấm ức, chịu đựng mọi phiền phức, rắc rối.Nói cho chính xác ra là tôi không hiểu nổi bọn họ thì có.Sao ngực tôi lại cảm thấy đau nhói thế này nhỉ?Vừa tức giận lại vừa buồn nên giọng tôi nghẹn lại:
-Vậy thì các anh muốn gì?
-Muốn biết những điều tuy nhỏ nhặt mà em lại giấu bọn anh từ trước đến giờ.-Uno nhìn tôi trả lời.
-Các cậu thôi ngay cả đi.-Hero gắt-chúng ta đi thôi-anh ấy nắm tay tôi kéo đi.
Không ngờ vừa lúc đó cánh tay còn lại của tôi cũng bị nắm chặt bởi Uno.Chuyện gì đây?tự dưng tôi lại bị đứng giữa “2 chiến tuyến” thế này.Hai người này nắm chặt đến mức cổ tay tôi đau buốt.Như thể tay tôi là cái gối để họ trút giận lên hay sao đó.
-Cậu đừng xen vào chuyện này.-Uno gằn giọng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi giận.Trông Uno lúc này làm tôi thấy sợ.Anh ta ko còn là một người thích đùa, hay cười nữa mà là một con người khác hẳn.Khuôn mặt đanh lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào Hero.
Quay sang Hero, tôi cũng bị giật mình.Anh ấy cũng không khác gì mấy Uno.Tôi bây giờ đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nan.Bỏ đi cũng không được (tay bị nắm chặt thế kia,thần thánh còn không thoát nổi huống chi tôi), còn ở lại thì chẳng biết phải làm gì để làm cho họ bình tĩnh lại.
Vừa lúc đó đã xuất hiện một vị cứu tinh.
-Hai người bỏ Jenny ra đi!Bọn tôi chỉ hỏi cô ấy 2 câu thôi.-Max đứng dậy gỡ tay của Hero và cả Uno ra khỏi tay tôi.-chỉ 2 câu thôi, được chứ, Yoon Eun Hye?-Max quay sang tôi hỏi một cách nghiêm túc lạ thường.Riêng 3 chữ Yoon Eun Hye anh ta cố tình nhấn mạnh...
/100
|