Cô đơn,cô đơn đi qua ngày dài
Chia tay bao lâu sao em vẫn chưa nguôi ngoai
Ừ đã chia tay lâu rồi sao em vẫn chưa nguôi ngoai nỗi nhớ về người.
Ừ không nhau lâu rồi sao em vẫn chưa quên đi hơi ấm,mùi hương quen thuộc đó.
Ừ xa nhau lâu rồi sao em vẫn hoài nhớ những thói quen đó.
Ừ thì hôm nay em lại cô đơn,cùng bao nỗi nhớ anh,chuyện mình đã cũ rồi và người cũng đã cũ rồi. Nhưng sao ký ức vẫn cứ như mới vừa xảy ra hôm qua,khiến em vẫn chưa hết đau đớn và bàng hoàng.
Ngày anh xa em là ngày mưa,khác hẳn với khi ta bên nhau vào những ngày nắng ấm. Có phải vì xa nhau nên mùa đông quá đỗi lạnh lùng.
Ta xa nhau đã bao lâu rồi? Người có nhớ không?
Ta đếm bao cơn mưa đi qua nhưng sao nắng vẫn chưa lên và người vẫn chưa tìm về?
Hay ta đã quá hoài cổ về người đã cũ?
Là do bản thân quá đổi yếu mềm. Do ta vẫn chưa dũng cảm thừa nhận rằng ta đã mất nhau và... hôm nay ta cô đơn!
--------------
-Bạch Dương em định đi sao? Sao không ở lại đây thêm vài ngày?-Thiên Yết thấy Bạch Dương tay xách hành lý liền chạy theo hỏi.
-Em đã làm xong những gì mình cần làm,nơi này cũng không còn là nơi em thuộc về nữa. Thiên Yết cảm ơn chị và mọi người vì thời gian qua-Bạch Dương cúi người,mỉm cười cảm ơn Thiên Yết và rồi cô quay đi,không để Thiên Yết kịp nói gì thêm.
Cô gái đó đã trải qua những nỗi đau trong cuộc sống khi chưa tròn 20.
Cô gái đó đã mất đi đứa con chưa kịp chào đời và mất luôn cả người cô yêu.
Ngẩng mặt lên bầu trời để hàng nước mắt không rơi xuống,nhưng có lẽ tổn thương quá chòng chất,dù có cố ngăn lại thì nỗi đau đó vẫn chảy thành những giọt lệ trên gương mặt đau thương.
Con đường về sau cô sẽ bước đi 1 mình,từ lâu đã không còn anh nhưng sao cô vẫn chưa quen với cô đơn thế?
Cô đã quen thuộc có Sư Tử bên cạnh,yêu thương và chăm sóc. Quen thuộc hơi thở và mùi hương của anh. Nhớ từng nụ cười,cử chỉ dịu dàng anh dành cho cô. Tiếc là đó chỉ là NHỚ,vì chỉ khi nó là quá khứ,không còn tồn tại nữa mới khiến người ta nhớ nó da diết.
Bạch Dương cứ nghĩ cả đời sẽ ở bên anh,cô đã tự lạc vào bế tắc cuộc sống và không lựa chọn,đó là số phận.
Mọi thứ trên đời đều có 2 mặt của nó và Bạch Dương cũng vậy. Mạnh mẽ nhưng sau cái vỏ bọc vẫn là sự mong manh của một cô gái. Bao nỗi đau cô đã chịu đựng và trải qua,tất cả thì đã qua rồi nhưng vết thương vẫn còn rỉ máu và sẽ là vết sẹo theo cô suốt những năm tháng còn lại.
Sự hối tiếc,đau buồn đó sẽ chỉ dám chôn sâu vào tim,cứ để mặc nó âm ỉ đau thương nơi đáy lòng,còn cô phải mạnh mẽ và bước tiếp,đó là cái mà anh luôn muốn cô làm khi không còn anh.
Anh à,sau tất cả chúng ta vẫn mãi là xa cách. Phải chăng chúng ta không có lựa chọn hay do sinh ra số phận đã định sẵn là nghiệt ngã?
----------
Nhà thờ đã tan lễ nhưng Song Tử vẫn ngồi đó,cô ngước mặt nhìn Chúa Jesus bị đóng đinh trên Thập Giá,những cây đinh sắt nhọn đâm sâu và da thịt Ngài đau đớn như thế nhưng Ngài vẫn chịu đựng và tha thứ,cuối cùng Ngài được phục sinh,trở về Thiên Đàng cùng Thiên Chúa.
Song Tử thấy mình thật yếu đuối,cô không thể vượt qua nỗi đau tình cảm,cứ tự bản thân ôm nó qua từ ngày,chưa lúc nào nguôi ngoai đi sự đau đớn đó,Song Tử vốn không chịu đựng được nhưng cũng không làm gì được,cảm giác bất lực đến chừng nào.
Ngồi trong Thánh Đường,tự ôn lại những kỷ niệm của cô và anh. Lúc trước cả hai cũng thường đến Nhà Thờ để cầu nguyện,nhưng có lẽ Chúa đã định sẵn rằng anh và cô chỉ có thể là thế thôi,cô phải chấp nhận điều đó và anh cũng vậy.
Cô từ từ đứng dậy làm dấu và bước ra khỏi Thánh Đường. Cơn mưa phùn ngoài kia khiến tâm trạng cô thêm buồn. Bung dù và bước ra ngoài,khu cảnh người tấp nập ngoài kia làm như đã cô lập Song Tử hoàn toàn,chỉ còn cơn mưa và nỗi cô đơn song hành cùng cô.
Song Tử vẫn nhớ Thiên Bình rất ghét mưa,vì mẹ anh đã ra đi vào ngày mưa bạc trời nhưng ngày cô gặp anh lại là ngày mưa phùn như thế này,có phải vì vậy mà cả anh và cô đều thích cơn mưa phùn nhẹ nhàng này không?
Song Tử dừng chân tại một quán cafe,cô bước vào,ngay lúc đó bài hát cũ vang lên,cô đứng trưng ở đó một lúc rồi bước lại 1 cái bàn gần cửa sổ,gọi cho mình một ly capuchino.
Thiên Bình rất thích uống capuchino,mỗi lần uống anh lại nghe bài nhạc này-What are words
Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi,ly capuchino ngọt ngào sao hôm nay cô lại cảm thấy đắng ở cổ thế?
Bài nhạc cũ đã hết,ly capuchino đã vơi đi một ít,nhưng nỗi buồn trong tim vẫn hoài còn đó,trong lòng Song Tử.
Là em quá yêu anh hay vì con tim em yếu mềm
------------
Cô đơn đôi khi không như là mình hay nghĩ đến.
Không như tình yêu lúc nhớ lúc quên.
Cô đơn là không tên.
Cô đơn là yếu mềm.
Thiên Bình lại uống rượu,đêm nay anh lại uống,chai rượu vang đỏ yêu thích của anh đã vơi đi quá nửa,nhưng còn nỗi cô đơn của anh? Nó vẫn tồn động.
Không hẳn là anh cảm thấy cô đơn,thiếu vắng chỉ là trong lòng không vui nên uống vậy thôi.
Lòng đột nhiên tự hỏi giờ này cô đang làm gì? Đã an giấc chưa? Có còn sợ sấm không? Nếu sợ thì ai sẽ dỗ dành cô,canh cho đến khi cô quay lại giấc nồng?
Sao anh lại phải lo lắng như thế? Sao vẫn hoài quan tâm người đã cũ? Như vậy chỉ thêm bận lòng mà thôi.
Anh nhớ đến cô nhưng cô có nhớ đến anh không? Anh vẫn còn yêu cô thế còn cô thì sao?
Rất nhiêu câu hỏi,sự cạnh tranh của lý trí và con tim,khiến con người chẳng biết nên làm gì là đúng. Không ai có thể ngăn cản trái tim khi nó yêu nhưng cũng không thể cãi lại lý trí vì nó luôn đúng khi ta tổn thương.
Đêm nay anh lại cô đơn,vẫn một mình bắt đầu một ngày và tự mình kết thúc nó.
Đặt ly rượu xuống,Thiên Bình trở về giường,nằm đó cố gắng chiềm vào giấc ngủ để quên đi những gì đang hiện diện trong tâm trí anh. Rồi ngày mai sẽ khác,anh sẽ phải sống và người anh từng yêu cũng sẽ mạnh dạng bước đi mà không cần anh kế bên.
Cuộc sống là vậy không phải cứ yêu hết lòng sẽ ở bên nhau, cũng không phải cứ chờ đợi thì sẽ quay về. Có những thứ chỉ đến một lúc rồi lại đi. Vốn dĩ hạnh phúc quá ngắn ngủi và có những thứ không như ta mong đợi.
Tôi vốn dĩ đã không tin vào những kết thúc tốt đẹp vì đời không phải là mơ,tôi không phải hoàng tử và em không phải công chúa,toà lâu đài tình yêu đó không dành cho em và tôi. Chúng ta không thể cùng nhau đi đến hết đời,cũng không thể cùng đi qua cả thanh xuân,nhưng tôi vẫn trân trọng em như những gì em đã dành cho tôi,và tôi vẫn còn yêu em,bằng chính tất cả sự cô đơn của riêng mình...
Chỉ là không biết sáng sớm thức giấc có ai bên mình?
Chỉ là mong nhớ vậy thôi chứ ngồi lặng thinh.
Cô đơn là quanh mình.
Cô đơn là quanh mình.
Chia tay bao lâu sao em vẫn chưa nguôi ngoai
Ừ đã chia tay lâu rồi sao em vẫn chưa nguôi ngoai nỗi nhớ về người.
Ừ không nhau lâu rồi sao em vẫn chưa quên đi hơi ấm,mùi hương quen thuộc đó.
Ừ xa nhau lâu rồi sao em vẫn hoài nhớ những thói quen đó.
Ừ thì hôm nay em lại cô đơn,cùng bao nỗi nhớ anh,chuyện mình đã cũ rồi và người cũng đã cũ rồi. Nhưng sao ký ức vẫn cứ như mới vừa xảy ra hôm qua,khiến em vẫn chưa hết đau đớn và bàng hoàng.
Ngày anh xa em là ngày mưa,khác hẳn với khi ta bên nhau vào những ngày nắng ấm. Có phải vì xa nhau nên mùa đông quá đỗi lạnh lùng.
Ta xa nhau đã bao lâu rồi? Người có nhớ không?
Ta đếm bao cơn mưa đi qua nhưng sao nắng vẫn chưa lên và người vẫn chưa tìm về?
Hay ta đã quá hoài cổ về người đã cũ?
Là do bản thân quá đổi yếu mềm. Do ta vẫn chưa dũng cảm thừa nhận rằng ta đã mất nhau và... hôm nay ta cô đơn!
--------------
-Bạch Dương em định đi sao? Sao không ở lại đây thêm vài ngày?-Thiên Yết thấy Bạch Dương tay xách hành lý liền chạy theo hỏi.
-Em đã làm xong những gì mình cần làm,nơi này cũng không còn là nơi em thuộc về nữa. Thiên Yết cảm ơn chị và mọi người vì thời gian qua-Bạch Dương cúi người,mỉm cười cảm ơn Thiên Yết và rồi cô quay đi,không để Thiên Yết kịp nói gì thêm.
Cô gái đó đã trải qua những nỗi đau trong cuộc sống khi chưa tròn 20.
Cô gái đó đã mất đi đứa con chưa kịp chào đời và mất luôn cả người cô yêu.
Ngẩng mặt lên bầu trời để hàng nước mắt không rơi xuống,nhưng có lẽ tổn thương quá chòng chất,dù có cố ngăn lại thì nỗi đau đó vẫn chảy thành những giọt lệ trên gương mặt đau thương.
Con đường về sau cô sẽ bước đi 1 mình,từ lâu đã không còn anh nhưng sao cô vẫn chưa quen với cô đơn thế?
Cô đã quen thuộc có Sư Tử bên cạnh,yêu thương và chăm sóc. Quen thuộc hơi thở và mùi hương của anh. Nhớ từng nụ cười,cử chỉ dịu dàng anh dành cho cô. Tiếc là đó chỉ là NHỚ,vì chỉ khi nó là quá khứ,không còn tồn tại nữa mới khiến người ta nhớ nó da diết.
Bạch Dương cứ nghĩ cả đời sẽ ở bên anh,cô đã tự lạc vào bế tắc cuộc sống và không lựa chọn,đó là số phận.
Mọi thứ trên đời đều có 2 mặt của nó và Bạch Dương cũng vậy. Mạnh mẽ nhưng sau cái vỏ bọc vẫn là sự mong manh của một cô gái. Bao nỗi đau cô đã chịu đựng và trải qua,tất cả thì đã qua rồi nhưng vết thương vẫn còn rỉ máu và sẽ là vết sẹo theo cô suốt những năm tháng còn lại.
Sự hối tiếc,đau buồn đó sẽ chỉ dám chôn sâu vào tim,cứ để mặc nó âm ỉ đau thương nơi đáy lòng,còn cô phải mạnh mẽ và bước tiếp,đó là cái mà anh luôn muốn cô làm khi không còn anh.
Anh à,sau tất cả chúng ta vẫn mãi là xa cách. Phải chăng chúng ta không có lựa chọn hay do sinh ra số phận đã định sẵn là nghiệt ngã?
----------
Nhà thờ đã tan lễ nhưng Song Tử vẫn ngồi đó,cô ngước mặt nhìn Chúa Jesus bị đóng đinh trên Thập Giá,những cây đinh sắt nhọn đâm sâu và da thịt Ngài đau đớn như thế nhưng Ngài vẫn chịu đựng và tha thứ,cuối cùng Ngài được phục sinh,trở về Thiên Đàng cùng Thiên Chúa.
Song Tử thấy mình thật yếu đuối,cô không thể vượt qua nỗi đau tình cảm,cứ tự bản thân ôm nó qua từ ngày,chưa lúc nào nguôi ngoai đi sự đau đớn đó,Song Tử vốn không chịu đựng được nhưng cũng không làm gì được,cảm giác bất lực đến chừng nào.
Ngồi trong Thánh Đường,tự ôn lại những kỷ niệm của cô và anh. Lúc trước cả hai cũng thường đến Nhà Thờ để cầu nguyện,nhưng có lẽ Chúa đã định sẵn rằng anh và cô chỉ có thể là thế thôi,cô phải chấp nhận điều đó và anh cũng vậy.
Cô từ từ đứng dậy làm dấu và bước ra khỏi Thánh Đường. Cơn mưa phùn ngoài kia khiến tâm trạng cô thêm buồn. Bung dù và bước ra ngoài,khu cảnh người tấp nập ngoài kia làm như đã cô lập Song Tử hoàn toàn,chỉ còn cơn mưa và nỗi cô đơn song hành cùng cô.
Song Tử vẫn nhớ Thiên Bình rất ghét mưa,vì mẹ anh đã ra đi vào ngày mưa bạc trời nhưng ngày cô gặp anh lại là ngày mưa phùn như thế này,có phải vì vậy mà cả anh và cô đều thích cơn mưa phùn nhẹ nhàng này không?
Song Tử dừng chân tại một quán cafe,cô bước vào,ngay lúc đó bài hát cũ vang lên,cô đứng trưng ở đó một lúc rồi bước lại 1 cái bàn gần cửa sổ,gọi cho mình một ly capuchino.
Thiên Bình rất thích uống capuchino,mỗi lần uống anh lại nghe bài nhạc này-What are words
Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi,ly capuchino ngọt ngào sao hôm nay cô lại cảm thấy đắng ở cổ thế?
Bài nhạc cũ đã hết,ly capuchino đã vơi đi một ít,nhưng nỗi buồn trong tim vẫn hoài còn đó,trong lòng Song Tử.
Là em quá yêu anh hay vì con tim em yếu mềm
------------
Cô đơn đôi khi không như là mình hay nghĩ đến.
Không như tình yêu lúc nhớ lúc quên.
Cô đơn là không tên.
Cô đơn là yếu mềm.
Thiên Bình lại uống rượu,đêm nay anh lại uống,chai rượu vang đỏ yêu thích của anh đã vơi đi quá nửa,nhưng còn nỗi cô đơn của anh? Nó vẫn tồn động.
Không hẳn là anh cảm thấy cô đơn,thiếu vắng chỉ là trong lòng không vui nên uống vậy thôi.
Lòng đột nhiên tự hỏi giờ này cô đang làm gì? Đã an giấc chưa? Có còn sợ sấm không? Nếu sợ thì ai sẽ dỗ dành cô,canh cho đến khi cô quay lại giấc nồng?
Sao anh lại phải lo lắng như thế? Sao vẫn hoài quan tâm người đã cũ? Như vậy chỉ thêm bận lòng mà thôi.
Anh nhớ đến cô nhưng cô có nhớ đến anh không? Anh vẫn còn yêu cô thế còn cô thì sao?
Rất nhiêu câu hỏi,sự cạnh tranh của lý trí và con tim,khiến con người chẳng biết nên làm gì là đúng. Không ai có thể ngăn cản trái tim khi nó yêu nhưng cũng không thể cãi lại lý trí vì nó luôn đúng khi ta tổn thương.
Đêm nay anh lại cô đơn,vẫn một mình bắt đầu một ngày và tự mình kết thúc nó.
Đặt ly rượu xuống,Thiên Bình trở về giường,nằm đó cố gắng chiềm vào giấc ngủ để quên đi những gì đang hiện diện trong tâm trí anh. Rồi ngày mai sẽ khác,anh sẽ phải sống và người anh từng yêu cũng sẽ mạnh dạng bước đi mà không cần anh kế bên.
Cuộc sống là vậy không phải cứ yêu hết lòng sẽ ở bên nhau, cũng không phải cứ chờ đợi thì sẽ quay về. Có những thứ chỉ đến một lúc rồi lại đi. Vốn dĩ hạnh phúc quá ngắn ngủi và có những thứ không như ta mong đợi.
Tôi vốn dĩ đã không tin vào những kết thúc tốt đẹp vì đời không phải là mơ,tôi không phải hoàng tử và em không phải công chúa,toà lâu đài tình yêu đó không dành cho em và tôi. Chúng ta không thể cùng nhau đi đến hết đời,cũng không thể cùng đi qua cả thanh xuân,nhưng tôi vẫn trân trọng em như những gì em đã dành cho tôi,và tôi vẫn còn yêu em,bằng chính tất cả sự cô đơn của riêng mình...
Chỉ là không biết sáng sớm thức giấc có ai bên mình?
Chỉ là mong nhớ vậy thôi chứ ngồi lặng thinh.
Cô đơn là quanh mình.
Cô đơn là quanh mình.
/176
|