Bầu trời sau cơn mưa bão luôn trong lành hơn mọi ngày, tựa hồ xua tan khí lạnh ẩm ướt, chỉ còn đọng lại những vệt màu tươi mới của cuộc sống. Một ngày mới bắt đầu, con người lại hối hả với những dự định và kế hoạch riêng. Tuy nhiên có những người vẫn chìm trong bóng mây đen vất vưởng trên đầu, không thể nhìn về phía trước.
Tuệ Anh thật sự muốn chìm trong giấc ngủ mãi mãi để trốn tránh hiện thực, thậm chí đã tìm đến cách quyên sinh. Người ta vốn nghĩ rằng chết đi thì dễ, làm người mới khó. Thực tế không phải vậy, muốn ra đi bỏ lại tất cả đằng sau lưng thật sự khó khăn vô cùng.
Chẳng có giấc ngủ nào kéo dài mãi, cuối cùng thì vẫn phải tỉnh giấc để đối mặt với tất cả chông gai. Tuệ Anh khẽ mở mắt, thứ cô cảm nhận được đầu tiên là mùi thuốc khử trùng tràn ngập vào khí quản. Nó hơi khó chịu, nhưng làm cô cảm thấy tỉnh táo. Quan trọng hơn là, nó khiến cô nhận ra rằng cô vẫn còn sống, vẫn là con kiến nhỏ bé trong lòng bàn tay của số phận. Quả thật cô vẫn chưa thoát khỏi kiếp nạn này sao?
_ Tuệ, con đã tỉnh lại rồi?
Một giọng nói trầm ấm thân quen vang lên bên tai kéo Tuệ Anh về thực tại, gương mặt thấm nhuần nét mỏi mệt của Phạm Tùng hiện ra, cứ như ông đã già đi mấy tuổi. Bỗng chốc cảm giác ăn năn dâng trào, cô nhìn ông nặng nhọc cất tiếng.
_ Ba... con xin lỗi..
_ Không sao, vẫn bình an là tốt lắm rồi. Con hôn mê đã mấy ngày rồi, ta quả thật rất lo..
Chưa nói dứt câu, ông khẽ quay mặt về hướng khác và lấy tay quệt nhanh giọt nước mắt bất giác rơi xuống. Rồi ông quay lại mỉm cười vơi cô, nụ cười vương nét buồn rầu khắc khoải. Nhưng Tuệ Anh vẫn nhìn thấy dấu vết của nỗi buồn đọng lại trong đôi mắt đã già nua theo năm tháng. Ba cô là một người đàn ông từng trải và mạnh mẽ, cả đời ông chỉ khóc vì mẹ cô, nay lại vì cô mà rơi nước mắt. Khi người đàn ông phải rơi lệ, đó hẳn là những giọt nước mắt vô giá từ tận cùng của nỗi đau. Tuệ Anh tự trách mình thật là đứa con bất hiếu, nhưng cô không còn cách nào khác nữa rồi.
Cô định nhổm người ngồi dậy, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng. Sờ tay lên trán, cô nhận ra đầu mình đã được băng bó kỹ lưỡng. Đồng thời, những hình ảnh trước khi cô ngất lần lượt ùa về như thước phim quay chậm. Tất cả đều rõ mồn một khiến Tuệ Anh phát run, nỗi hoảng sợ lại lần nữa chế ngự tinh thần.
Phạm Tùng thấy biểu hiện sợ sệt của Tuệ Anh cũng đâm ra hoảng hốt. Ông nắm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, đau lòng trấn an.
_ Tuệ, tất cả đã qua rồi, con đừng sợ.
_ Ba, tại sao con vẫn còn sống? – giọng nói của cô đã lạc hẳn đi bởi nỗi ám ảnh xâm chiếm. Tất cả nỗi đau lẫn mùi vị của sự tang tóc vẫn còn y nguyên trên từng cơ quản cảm giác.
_ Tại sao con lại hành động dại dột như vậy? Con có biết ta đau lòng lắm không? – Phạm Tùng nghẹn ngào lên tiếng, giọng ông đã khàn đi thấy rõ. Có người cha nào không thương con đâu chứ, nhìn cô thế này lòng ông cũng chết đến mười phần rồi.
_ Con xin lỗi. Nhưng con không còn sức chịu đựng nữa.
Trước lời nói tuyệt vọng và đôi mắt không còn sức sống của Tuệ Anh, Phạm Tùng xót xa ôm cô vào lòng, miệng không ngừng động viên.
_ Tuyệt đối không được nói vậy. Từ nay về sau, ba sẽ không để con phải chịu khổ nữa. Ba hứa.
Vòng tay của ba thật vững chắc và ấm áp biết bao, như ngọn núi cao cả che chắn và bao bọc Tuệ Anh. Cơn run rẩy cuối cùng cũng bị đẩy lùi, nhưng tâm hồn thì đã vỡ vụn. Có một đám mây đen của sự ám ảnh vây quanh cô, dồn cô vào bóng tối.
Đúng lúc ấy, Hải Đăng bước vào phòng bệnh, trên tay anh cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Thấy Tuệ Anh đã tỉnh lại, anh mừng rỡ chạy ngay tới bên cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô mà thốt lên.
_ Tuệ, cậu tỉnh rồi.
Sự xuất hiện của Hải Đăng làm Tuệ Anh hơi bất ngờ, tuy nhiên ở đâu đó sâu lắm nơi đáy lòng, thấp thoáng sự hụt hẫng. Cô đang chờ đợi điều gì chứ? Nhìn ánh mắt đầy ắp tình cảm của anh, cô không khỏi áy náy. Có điều, sự chân tình ấy giờ đây chẳng truyền đến được trái tim cô dù chỉ một chút. Chắc hẳn, ngay cả cảm nhận sự yêu thương từ người khác đối với cô cũng trở nên khó khăn mất rồi.
Bần thần một chút, Tuệ Anh ngập ngừng hỏi.
_ Đăng, là cậu cứu mình ư?
_ Cậu không nhớ gì sao? – Hải Đăng ngạc nhiên hỏi lại.
_ Có lẽ lúc đó mình quá hoảng loạn nên...
Hải Đăng chững lại, nhưng rồi anh mỉm cười trìu mến nhìn cô đáp.
_ Có gì đâu.
Trong lòng anh khá bối rối, quả thực anh có đi cứu cô nhưng người đàn ông kia mới thực sự là người đã mang cô từ cõi chết trở về. Như vậy cũng tốt, để cô ấy có thể dứt tình với người đàn ông đó, anh chấp nhận là kẻ nói dối. Kể cả việc một phần máu của hắn đang chảy trong người Tuệ Anh, anh sẽ không hé nửa lời. Anh tin với tính cách của Vũ Uy, hắn cũng không phải dạng người thích kể công.
Nụ cười phảng phất nét buồn trên khóe môi. Vậy là cô thực sự đã thấy ảo giác. Người đàn ông đó vẫn vô tình như thế, anh đã không quay lại.
_ Còn công việc...
_ Đừng lo. Mình đã xin nghỉ phép cho cậu. Tạm thời cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng, khi nào bác sĩ cho phép chúng ta sẽ trở về nhà.
_ Cảm ơn cậu. – Tuệ Anh bắt đầu cảm thấy đầu nặng như trì, cô khó nhọc nói lời cảm ơn với Hải Đăng. – Mình hơi mệt một chút, mình muốn nghỉ ngơi.
_ Ừ, vậy cũng được.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, Hải Đăng đắn đo lên tiếng hỏi, đáy lòng anh cũng bắt đầu dậy sóng.
_ Khoan đã, vậy còn cái thai...
_ Thai nào? – Tuệ Anh nhìn anh một cách khó hiểu.
_ Đăng , chúng ta ra ngoài cho con bé nghỉ ngơi. - Phạm Tùng lập tức tìm cách chặn lại câu chuyện.
Anh hiểu ý tứ của Phạm Tùng, đành miễn cưỡng cùng ông đi ra ngoài hành lang phòng bệnh. Thế nhưng Tuệ Anh vốn dĩ đã nhạy cảm, ánh mắt và lời nói lấp lửng của Hải Đăng khiến cô không khỏi nghi ngờ. Tuệ Anh bèn gắng sức nhấc cơ thể nặng nề khỏi giường, mệt nhọc đi tới cửa. Khi cánh cửa vừa hé, tiếng nói của Hải Đăng lập tức lọt vào tai của cô.
_ Chú Tùng, cô ấy không biết mình có thai hơn hai tháng rồi ư? – giọng của anh khô đặc lại khi nhắc đến việc này.
Giây phút nghe bác sĩ báo Tuệ Anh bị sảy thai do cơ thể suy nhược, lại ngã từ trên cao xuống nên cái thai không thể giữ được nữa, dường như có tiếng sấm giữa trời quang, đánh thẳng vào tim anh, đến mức gần như mất thăng bằng. Anh thật sự choáng váng vì tin động trời này. Tại sao lại như vậy? Cái thai đã hơn hai tháng rồi, hơn hai tháng trước cô ấy đã cùng với ai? Hải Đăng nhớ lại những biểu hiện mệt mỏi và nôn khan trước đó của Tuệ Anh mới dần vỡ lẽ.
_ Có vẻ là như vậy. – Phạm Tùng trầm tư suy nghĩ, đôi mắt đã hiện vết chân chim ánh lên vẻ buồn rầu. – Nhưng tốt nhất không nên cho con bé biết chuyện này, bây giờ tâm lý của nó đang không được ổn định.
_ Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt thôi. Quan trọng hơn là kẻ nào đã...?
_ Ta biết, nhưng...
RẦM !
Phạm Tùng chưa kịp nói hết câu, tiếng va chạm của cơ thể xuống nền nhà vang lên một cách nặng nề khiến ông và Hải Đăng giật nảy mình, vội vã đưa mắt tìm về phía cửa phòng bệnh. Chỉ trong một giây, ánh mắt hai người đàn ông trở nên kinh ngạc và hoảng hốt khi thấy Tuệ Anh nằm bất động dưới nền gạch lạnh lẽo, gương mặt cô giờ đây cắt không còn giọt máu, đôi mắt nhắm nghiền vẫn còn đọng lại nét buồn thê lương.
Chiếc xe màu đen lịch lãm trờ tới trước cổng của một ngôi nhà hai tầng với diện tích khiêm tốn, trước ngôi nhà còn có một khoảng vườn nhỏ chỉ trồng một loài hoa trắng tinh khôi, hòa vào màu trắng nền nã của ngôi nhà.
Vũ Uy và Thục Quyên bước ra khỏi xe, tra chìa khóa vào ổ rồi cùng nhau đi vào. Phạm Tùng đã nhờ hai người về đây lấy một số đồ dùng cần thiết cho Tuệ Anh, có lẽ cô sẽ phải ở lại bệnh viện thị trấn một thời gian. Ông còn dặn nhất định phải mang một chậu hoa giọt tuyết đến nữa.
_ Anh có thấy lạ không? Tại sao bác Tùng lại muốn mang một chậu hoa đến chỗ của Tuệ Anh nhỉ? – Thục Quyên băn khoăn hỏi Vũ Uy, chân thoăn thoắt bước vào nhà. Trước đây cô từng đến chơi với Tuệ Anh nhiều lần nên đã khá quen với nơi này.
_ Có lẽ, nó có một ý nghĩa nào đó với cô ấy.
Vũ Uy trả lời Thục Quyên, ánh mắt không ngừng quan sát ngôi nhà. Đây là nơi mà Tuệ Anh thường sống, nó mang đậm hương vị thanh khiết của người con gái đó. Từ khi đặt bước chân đầu tiên qua ngưỡng cửa, hương vị ấy đã choán lấy hết thần trí của anh, khiến con tim dấy lên cảm xúc bồi hồi khó tả.
Có vẻ như Tuệ Anh rất thích loài hoa giọt tuyết này, mọi nơi trong nhà đều thấy sự hiện diện của nó. Sự trắng trong và mùi hương hoa lan tỏa ra khắp không gian, tạo cho người ta cảm giác bình an tuyệt đối.
Nơi đây cũng giống như người con gái ấy, nhẹ nhàng và tinh tế, khơi gợi cho lòng người những cảm xúc kỳ lạ.
Căn nhà nhỏ này khác hẳn sự trống trải của ngôi biệt thự anh ở, mỗi một khoảng trống đều được lấp đầy bởi những chức năng đơn giản mà tiện nghi, không kém phần trang nhã. Còn anh thì chẳng biết làm sao với những không gian lạnh lẽo đó, chỉ biết đối mặt và hờ hững để quên đi. Người ta ca ngợi về tài năng của Tuệ Anh quả không sai. Anh bất giác mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào những đồ vật, dường như cảm nhận được làn hơi ấm từ người con gái ấy còn vương lại trên chúng, cả hơi thở của cô cũng quanh quất đâu đây khiến lòng anh rạo rực.
Khi tình yêu bất ngờ tìm đến, con người ta sẽ trở nên nhạy cảm và mơ hồ như vậy ư? Chợt nhiên, ánh mắt Vũ Uy chùng xuống, anh thấy nhớ..
_ Uy, anh lên đây xem cái này này.
Giọng nói của Thục Quyên gọi ý thức của anh trở về, thoát ra khỏi thứ cảm xúc vô định hình, anh liền theo cầu thang lên tầng hai. Thục Quyên đang ở trong phòng ngủ của Tuệ Anh, gian phòng cũng nhỏ nhắn hài hòa với bố cục của ngôi nhà, đơn giản và gọn gàng nhưng vẫn toát lên vẻ nữ tính.
Thục Quyên đang đứng trước tủ quần áo và bên cạnh đó là một chiếc va li, cô đang sắp xếp quần áo và một số đồ dùng cá nhân cho Tuệ Anh. Có điều, trên tay cô cầm một chiếc áo vest nam màu đen, ánh mắt cô nhìn nó không giấu nổi sự ngỡ ngàng.
_ Lạ thật, sao trong tủ của Tuệ lại có áo vest nam nhỉ?
_ Một chiếc áo vest thôi mà, làm anh tưởng có chuyện gì chứ. Có thể đó là áo vest của ngài Phạm Tùng, cũng có thể là của ... – Vũ Uy chợt khựng lại , ánh mắt anh thoáng trầm buồn. - ...người đàn ông của cô ấy.
Cụm từ « người đàn ông của cô ấy » thốt ra khỏi miệng anh giống như miếng chanh chua loét và đắng ngắt chặn đứng nơi cổ họng. Anh nhanh chóng xoay lưng bước ra ngoài. Cứ nghĩ đến việc từng có người đàn ông khác bước vào căn phòng này, thậm chí đã có những cử chỉ ân ái với cô gái ấy, lòng anh không khỏi tức tối và bứt rứt khó chịu. Dẫu biết bản thân chẳng có cái quyền đó, nhưng cảm xúc là thứ bất trị nhất trên đời. Tốt nhất là không nên giáp mặt với những điều khiến bản thân phải ưu tư.
Thục Quyên khá hồ nghi, nhưng đầu óc cô vốn trong sáng và đơn giản, không hay suy nghĩ những điều phức tạp nên cô cũng chẳng để ý nữa, bèn cất chiếc áo vest vào vị trí cũ và tiếp tục công việc đang dang dở.
Vũ Uy dợm bước xuống chân cầu thang, anh cố gạt bỏ những ý nghĩ thiếu tích cực. Thế nhưng hình ảnh chiếc áo vest đó cứ luẩn quẩn trong đầu, hình như là khá quen. Có điều trong trí nhớ chật đầy những việc quan trọng khác, một chiếc áo vest làm sao khiến anh mảy may dung nạp vào đầu cơ chứ.
Anh thở dài. Tuy nhiên khả năng nó thuộc quyền sở hữu của người đàn ông tạo ra cái thai trong bụng Tuệ Anh khá cao. Anh nhớ lại lời nói của bác sĩ khi bước ra khỏi phòng cấp cứu.
« Cô ấy bị vết thương ở đầu khá nặng, chúng tôi sẽ chuẩn bị chụp CT cắt lớp để kiểm tra. Các vết thương ngoài da không đáng lo ngại. Có điều... – vị bác sĩ đã có tuổi ngập ngừng, vẻ mặt tiếc nuối. - ... cái thai hơn hai tháng không thể giữ lại được. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. »
Là hơn hai tháng trước sao? Anh vẫn còn nhớ, khoảng thời gian đó là lúc anh và Quyên chia tay. Khi ấy, anh thật sự đã rất buồn chán và đau khổ, đến mức phải tìm đến rượu giải khuây. Đó cũng là lần đầu tiên anh quan hệ nam nữ sau một thời gian dài chính thức yêu đương với Quyên.
Phải, Quyên đối với anh rất quan trọng, vì cô mà anh tự đóng mình trong mẫu đàn ông chung thủy. Thế nhưng tại sao lại còn có tình cảm với Tuệ Anh? Một người vốn đã ở bên anh từ rất lâu, còn một người anh chỉ mới nhận ra cách đây vài tiếng đồng hồ. Anh cảm thấy nhớ nhung Tuệ Anh, nhưng anh biết nụ cười tươi sáng của Quyên vẫn đọng lại trong lòng mình.
Thật rối ren ! Tình cảm hiện giờ của anh nên dùng cách gì để lý giải cho đúng đây ? Chẳng lẽ, anh quả thực là hạng đàn ông tệ hại, yêu một lúc hai người con gái ?
Thở dài trong nỗi lòng nhức nhối, Vũ Uy cố gắng hiểu đích xác tình cảm của mình. Bỗng, trong đầu anh chợt lóe lên một vài hình ảnh.
Hơn hai tháng trước.
Rượu.
Khách sạn.
Quan hệ.
Vệt máu.
Cô gái kỳ lạ.
Áo vest.
Ngừng lại ở hình ảnh cuối cùng, Vũ Uy sững sờ. Cái đầu nhạy bén và linh hoạt bẩm sinh bắt đầu kết nối chuỗi manh mối lại với nhau thành một logic. Có điều, suy nghĩ đang dần hiện rõ mồn một khiến anh bàng hoàng đến mức phải vịn vào thành cầu thang để trụ vững.
Có lẽ nào lại như thế ?
Anh lập tức quay lại căn phòng ngủ, đến trước tủ quần áo, thấp thỏm mở cánh tủ, chiếc áo vest phẳng phiu tinh tươm treo lơ lửng trên mắc áo, nó đập vào mắt anh như gợi lại ký ức hôm nào.
Không sai, đây chính là chiếc áo vest anh đã mặc vào tối hôm ấy.
Chuyện này thật hoang đường.
Dường như không thể tin vào hiện thực trước mắt, Vũ Uy thất thần ngồi phịch xuống chiếc giường cạnh đó. Anh vò đầu bứt tai trong sự tắc nghẽn mạch cảm xúc, miệng lẩm nhẩm nguyền rủa chính bản thân mình.
Nếu sự thật là như vậy, đứa bé xấu số ấy là cốt nhục của anh. Là anh mang tội với người con gái đó.
_ Uy, anh sao vậy ?
Thục Quyên bước từ phòng tắm đi ra, trên tay cô cầm một số dụng cụ cá nhân của phụ nữ. Thấy biểu hiện khác lạ của Vũ Uy, cô lo lắng lại gần anh hỏi han.
_ Không có gì. – Vũ Uy lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có. Anh không muốn Quyên biết chuyện này, ít nhất trong thời điểm hiện tại. Chẳng biết em sẽ đón nhận việc này như thế nào, đến anh còn hoảng loạn là vậy.
_ Vậy chúng ta đi thôi. Em xong rồi. – Thục Quyên mỉm cười nói.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi ngôi nhà, mang theo tâm trạng rối loạn của người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt màu hổ phách cũng theo đó mà thâm trầm đi thấy rõ. Anh sẽ phải đối diện với người con gái ấy như thế nào đây ? Sẽ phải làm gì để bù đắp những mất mát của cô ấy ? Sẽ phải giải quyết như thế nào trước mớ cảm xúc hỗn độn như sợi tơ giăng kín lòng lúc này ?
Tuệ Anh thật sự muốn chìm trong giấc ngủ mãi mãi để trốn tránh hiện thực, thậm chí đã tìm đến cách quyên sinh. Người ta vốn nghĩ rằng chết đi thì dễ, làm người mới khó. Thực tế không phải vậy, muốn ra đi bỏ lại tất cả đằng sau lưng thật sự khó khăn vô cùng.
Chẳng có giấc ngủ nào kéo dài mãi, cuối cùng thì vẫn phải tỉnh giấc để đối mặt với tất cả chông gai. Tuệ Anh khẽ mở mắt, thứ cô cảm nhận được đầu tiên là mùi thuốc khử trùng tràn ngập vào khí quản. Nó hơi khó chịu, nhưng làm cô cảm thấy tỉnh táo. Quan trọng hơn là, nó khiến cô nhận ra rằng cô vẫn còn sống, vẫn là con kiến nhỏ bé trong lòng bàn tay của số phận. Quả thật cô vẫn chưa thoát khỏi kiếp nạn này sao?
_ Tuệ, con đã tỉnh lại rồi?
Một giọng nói trầm ấm thân quen vang lên bên tai kéo Tuệ Anh về thực tại, gương mặt thấm nhuần nét mỏi mệt của Phạm Tùng hiện ra, cứ như ông đã già đi mấy tuổi. Bỗng chốc cảm giác ăn năn dâng trào, cô nhìn ông nặng nhọc cất tiếng.
_ Ba... con xin lỗi..
_ Không sao, vẫn bình an là tốt lắm rồi. Con hôn mê đã mấy ngày rồi, ta quả thật rất lo..
Chưa nói dứt câu, ông khẽ quay mặt về hướng khác và lấy tay quệt nhanh giọt nước mắt bất giác rơi xuống. Rồi ông quay lại mỉm cười vơi cô, nụ cười vương nét buồn rầu khắc khoải. Nhưng Tuệ Anh vẫn nhìn thấy dấu vết của nỗi buồn đọng lại trong đôi mắt đã già nua theo năm tháng. Ba cô là một người đàn ông từng trải và mạnh mẽ, cả đời ông chỉ khóc vì mẹ cô, nay lại vì cô mà rơi nước mắt. Khi người đàn ông phải rơi lệ, đó hẳn là những giọt nước mắt vô giá từ tận cùng của nỗi đau. Tuệ Anh tự trách mình thật là đứa con bất hiếu, nhưng cô không còn cách nào khác nữa rồi.
Cô định nhổm người ngồi dậy, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng. Sờ tay lên trán, cô nhận ra đầu mình đã được băng bó kỹ lưỡng. Đồng thời, những hình ảnh trước khi cô ngất lần lượt ùa về như thước phim quay chậm. Tất cả đều rõ mồn một khiến Tuệ Anh phát run, nỗi hoảng sợ lại lần nữa chế ngự tinh thần.
Phạm Tùng thấy biểu hiện sợ sệt của Tuệ Anh cũng đâm ra hoảng hốt. Ông nắm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, đau lòng trấn an.
_ Tuệ, tất cả đã qua rồi, con đừng sợ.
_ Ba, tại sao con vẫn còn sống? – giọng nói của cô đã lạc hẳn đi bởi nỗi ám ảnh xâm chiếm. Tất cả nỗi đau lẫn mùi vị của sự tang tóc vẫn còn y nguyên trên từng cơ quản cảm giác.
_ Tại sao con lại hành động dại dột như vậy? Con có biết ta đau lòng lắm không? – Phạm Tùng nghẹn ngào lên tiếng, giọng ông đã khàn đi thấy rõ. Có người cha nào không thương con đâu chứ, nhìn cô thế này lòng ông cũng chết đến mười phần rồi.
_ Con xin lỗi. Nhưng con không còn sức chịu đựng nữa.
Trước lời nói tuyệt vọng và đôi mắt không còn sức sống của Tuệ Anh, Phạm Tùng xót xa ôm cô vào lòng, miệng không ngừng động viên.
_ Tuyệt đối không được nói vậy. Từ nay về sau, ba sẽ không để con phải chịu khổ nữa. Ba hứa.
Vòng tay của ba thật vững chắc và ấm áp biết bao, như ngọn núi cao cả che chắn và bao bọc Tuệ Anh. Cơn run rẩy cuối cùng cũng bị đẩy lùi, nhưng tâm hồn thì đã vỡ vụn. Có một đám mây đen của sự ám ảnh vây quanh cô, dồn cô vào bóng tối.
Đúng lúc ấy, Hải Đăng bước vào phòng bệnh, trên tay anh cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Thấy Tuệ Anh đã tỉnh lại, anh mừng rỡ chạy ngay tới bên cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô mà thốt lên.
_ Tuệ, cậu tỉnh rồi.
Sự xuất hiện của Hải Đăng làm Tuệ Anh hơi bất ngờ, tuy nhiên ở đâu đó sâu lắm nơi đáy lòng, thấp thoáng sự hụt hẫng. Cô đang chờ đợi điều gì chứ? Nhìn ánh mắt đầy ắp tình cảm của anh, cô không khỏi áy náy. Có điều, sự chân tình ấy giờ đây chẳng truyền đến được trái tim cô dù chỉ một chút. Chắc hẳn, ngay cả cảm nhận sự yêu thương từ người khác đối với cô cũng trở nên khó khăn mất rồi.
Bần thần một chút, Tuệ Anh ngập ngừng hỏi.
_ Đăng, là cậu cứu mình ư?
_ Cậu không nhớ gì sao? – Hải Đăng ngạc nhiên hỏi lại.
_ Có lẽ lúc đó mình quá hoảng loạn nên...
Hải Đăng chững lại, nhưng rồi anh mỉm cười trìu mến nhìn cô đáp.
_ Có gì đâu.
Trong lòng anh khá bối rối, quả thực anh có đi cứu cô nhưng người đàn ông kia mới thực sự là người đã mang cô từ cõi chết trở về. Như vậy cũng tốt, để cô ấy có thể dứt tình với người đàn ông đó, anh chấp nhận là kẻ nói dối. Kể cả việc một phần máu của hắn đang chảy trong người Tuệ Anh, anh sẽ không hé nửa lời. Anh tin với tính cách của Vũ Uy, hắn cũng không phải dạng người thích kể công.
Nụ cười phảng phất nét buồn trên khóe môi. Vậy là cô thực sự đã thấy ảo giác. Người đàn ông đó vẫn vô tình như thế, anh đã không quay lại.
_ Còn công việc...
_ Đừng lo. Mình đã xin nghỉ phép cho cậu. Tạm thời cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng, khi nào bác sĩ cho phép chúng ta sẽ trở về nhà.
_ Cảm ơn cậu. – Tuệ Anh bắt đầu cảm thấy đầu nặng như trì, cô khó nhọc nói lời cảm ơn với Hải Đăng. – Mình hơi mệt một chút, mình muốn nghỉ ngơi.
_ Ừ, vậy cũng được.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, Hải Đăng đắn đo lên tiếng hỏi, đáy lòng anh cũng bắt đầu dậy sóng.
_ Khoan đã, vậy còn cái thai...
_ Thai nào? – Tuệ Anh nhìn anh một cách khó hiểu.
_ Đăng , chúng ta ra ngoài cho con bé nghỉ ngơi. - Phạm Tùng lập tức tìm cách chặn lại câu chuyện.
Anh hiểu ý tứ của Phạm Tùng, đành miễn cưỡng cùng ông đi ra ngoài hành lang phòng bệnh. Thế nhưng Tuệ Anh vốn dĩ đã nhạy cảm, ánh mắt và lời nói lấp lửng của Hải Đăng khiến cô không khỏi nghi ngờ. Tuệ Anh bèn gắng sức nhấc cơ thể nặng nề khỏi giường, mệt nhọc đi tới cửa. Khi cánh cửa vừa hé, tiếng nói của Hải Đăng lập tức lọt vào tai của cô.
_ Chú Tùng, cô ấy không biết mình có thai hơn hai tháng rồi ư? – giọng của anh khô đặc lại khi nhắc đến việc này.
Giây phút nghe bác sĩ báo Tuệ Anh bị sảy thai do cơ thể suy nhược, lại ngã từ trên cao xuống nên cái thai không thể giữ được nữa, dường như có tiếng sấm giữa trời quang, đánh thẳng vào tim anh, đến mức gần như mất thăng bằng. Anh thật sự choáng váng vì tin động trời này. Tại sao lại như vậy? Cái thai đã hơn hai tháng rồi, hơn hai tháng trước cô ấy đã cùng với ai? Hải Đăng nhớ lại những biểu hiện mệt mỏi và nôn khan trước đó của Tuệ Anh mới dần vỡ lẽ.
_ Có vẻ là như vậy. – Phạm Tùng trầm tư suy nghĩ, đôi mắt đã hiện vết chân chim ánh lên vẻ buồn rầu. – Nhưng tốt nhất không nên cho con bé biết chuyện này, bây giờ tâm lý của nó đang không được ổn định.
_ Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt thôi. Quan trọng hơn là kẻ nào đã...?
_ Ta biết, nhưng...
RẦM !
Phạm Tùng chưa kịp nói hết câu, tiếng va chạm của cơ thể xuống nền nhà vang lên một cách nặng nề khiến ông và Hải Đăng giật nảy mình, vội vã đưa mắt tìm về phía cửa phòng bệnh. Chỉ trong một giây, ánh mắt hai người đàn ông trở nên kinh ngạc và hoảng hốt khi thấy Tuệ Anh nằm bất động dưới nền gạch lạnh lẽo, gương mặt cô giờ đây cắt không còn giọt máu, đôi mắt nhắm nghiền vẫn còn đọng lại nét buồn thê lương.
Chiếc xe màu đen lịch lãm trờ tới trước cổng của một ngôi nhà hai tầng với diện tích khiêm tốn, trước ngôi nhà còn có một khoảng vườn nhỏ chỉ trồng một loài hoa trắng tinh khôi, hòa vào màu trắng nền nã của ngôi nhà.
Vũ Uy và Thục Quyên bước ra khỏi xe, tra chìa khóa vào ổ rồi cùng nhau đi vào. Phạm Tùng đã nhờ hai người về đây lấy một số đồ dùng cần thiết cho Tuệ Anh, có lẽ cô sẽ phải ở lại bệnh viện thị trấn một thời gian. Ông còn dặn nhất định phải mang một chậu hoa giọt tuyết đến nữa.
_ Anh có thấy lạ không? Tại sao bác Tùng lại muốn mang một chậu hoa đến chỗ của Tuệ Anh nhỉ? – Thục Quyên băn khoăn hỏi Vũ Uy, chân thoăn thoắt bước vào nhà. Trước đây cô từng đến chơi với Tuệ Anh nhiều lần nên đã khá quen với nơi này.
_ Có lẽ, nó có một ý nghĩa nào đó với cô ấy.
Vũ Uy trả lời Thục Quyên, ánh mắt không ngừng quan sát ngôi nhà. Đây là nơi mà Tuệ Anh thường sống, nó mang đậm hương vị thanh khiết của người con gái đó. Từ khi đặt bước chân đầu tiên qua ngưỡng cửa, hương vị ấy đã choán lấy hết thần trí của anh, khiến con tim dấy lên cảm xúc bồi hồi khó tả.
Có vẻ như Tuệ Anh rất thích loài hoa giọt tuyết này, mọi nơi trong nhà đều thấy sự hiện diện của nó. Sự trắng trong và mùi hương hoa lan tỏa ra khắp không gian, tạo cho người ta cảm giác bình an tuyệt đối.
Nơi đây cũng giống như người con gái ấy, nhẹ nhàng và tinh tế, khơi gợi cho lòng người những cảm xúc kỳ lạ.
Căn nhà nhỏ này khác hẳn sự trống trải của ngôi biệt thự anh ở, mỗi một khoảng trống đều được lấp đầy bởi những chức năng đơn giản mà tiện nghi, không kém phần trang nhã. Còn anh thì chẳng biết làm sao với những không gian lạnh lẽo đó, chỉ biết đối mặt và hờ hững để quên đi. Người ta ca ngợi về tài năng của Tuệ Anh quả không sai. Anh bất giác mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào những đồ vật, dường như cảm nhận được làn hơi ấm từ người con gái ấy còn vương lại trên chúng, cả hơi thở của cô cũng quanh quất đâu đây khiến lòng anh rạo rực.
Khi tình yêu bất ngờ tìm đến, con người ta sẽ trở nên nhạy cảm và mơ hồ như vậy ư? Chợt nhiên, ánh mắt Vũ Uy chùng xuống, anh thấy nhớ..
_ Uy, anh lên đây xem cái này này.
Giọng nói của Thục Quyên gọi ý thức của anh trở về, thoát ra khỏi thứ cảm xúc vô định hình, anh liền theo cầu thang lên tầng hai. Thục Quyên đang ở trong phòng ngủ của Tuệ Anh, gian phòng cũng nhỏ nhắn hài hòa với bố cục của ngôi nhà, đơn giản và gọn gàng nhưng vẫn toát lên vẻ nữ tính.
Thục Quyên đang đứng trước tủ quần áo và bên cạnh đó là một chiếc va li, cô đang sắp xếp quần áo và một số đồ dùng cá nhân cho Tuệ Anh. Có điều, trên tay cô cầm một chiếc áo vest nam màu đen, ánh mắt cô nhìn nó không giấu nổi sự ngỡ ngàng.
_ Lạ thật, sao trong tủ của Tuệ lại có áo vest nam nhỉ?
_ Một chiếc áo vest thôi mà, làm anh tưởng có chuyện gì chứ. Có thể đó là áo vest của ngài Phạm Tùng, cũng có thể là của ... – Vũ Uy chợt khựng lại , ánh mắt anh thoáng trầm buồn. - ...người đàn ông của cô ấy.
Cụm từ « người đàn ông của cô ấy » thốt ra khỏi miệng anh giống như miếng chanh chua loét và đắng ngắt chặn đứng nơi cổ họng. Anh nhanh chóng xoay lưng bước ra ngoài. Cứ nghĩ đến việc từng có người đàn ông khác bước vào căn phòng này, thậm chí đã có những cử chỉ ân ái với cô gái ấy, lòng anh không khỏi tức tối và bứt rứt khó chịu. Dẫu biết bản thân chẳng có cái quyền đó, nhưng cảm xúc là thứ bất trị nhất trên đời. Tốt nhất là không nên giáp mặt với những điều khiến bản thân phải ưu tư.
Thục Quyên khá hồ nghi, nhưng đầu óc cô vốn trong sáng và đơn giản, không hay suy nghĩ những điều phức tạp nên cô cũng chẳng để ý nữa, bèn cất chiếc áo vest vào vị trí cũ và tiếp tục công việc đang dang dở.
Vũ Uy dợm bước xuống chân cầu thang, anh cố gạt bỏ những ý nghĩ thiếu tích cực. Thế nhưng hình ảnh chiếc áo vest đó cứ luẩn quẩn trong đầu, hình như là khá quen. Có điều trong trí nhớ chật đầy những việc quan trọng khác, một chiếc áo vest làm sao khiến anh mảy may dung nạp vào đầu cơ chứ.
Anh thở dài. Tuy nhiên khả năng nó thuộc quyền sở hữu của người đàn ông tạo ra cái thai trong bụng Tuệ Anh khá cao. Anh nhớ lại lời nói của bác sĩ khi bước ra khỏi phòng cấp cứu.
« Cô ấy bị vết thương ở đầu khá nặng, chúng tôi sẽ chuẩn bị chụp CT cắt lớp để kiểm tra. Các vết thương ngoài da không đáng lo ngại. Có điều... – vị bác sĩ đã có tuổi ngập ngừng, vẻ mặt tiếc nuối. - ... cái thai hơn hai tháng không thể giữ lại được. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. »
Là hơn hai tháng trước sao? Anh vẫn còn nhớ, khoảng thời gian đó là lúc anh và Quyên chia tay. Khi ấy, anh thật sự đã rất buồn chán và đau khổ, đến mức phải tìm đến rượu giải khuây. Đó cũng là lần đầu tiên anh quan hệ nam nữ sau một thời gian dài chính thức yêu đương với Quyên.
Phải, Quyên đối với anh rất quan trọng, vì cô mà anh tự đóng mình trong mẫu đàn ông chung thủy. Thế nhưng tại sao lại còn có tình cảm với Tuệ Anh? Một người vốn đã ở bên anh từ rất lâu, còn một người anh chỉ mới nhận ra cách đây vài tiếng đồng hồ. Anh cảm thấy nhớ nhung Tuệ Anh, nhưng anh biết nụ cười tươi sáng của Quyên vẫn đọng lại trong lòng mình.
Thật rối ren ! Tình cảm hiện giờ của anh nên dùng cách gì để lý giải cho đúng đây ? Chẳng lẽ, anh quả thực là hạng đàn ông tệ hại, yêu một lúc hai người con gái ?
Thở dài trong nỗi lòng nhức nhối, Vũ Uy cố gắng hiểu đích xác tình cảm của mình. Bỗng, trong đầu anh chợt lóe lên một vài hình ảnh.
Hơn hai tháng trước.
Rượu.
Khách sạn.
Quan hệ.
Vệt máu.
Cô gái kỳ lạ.
Áo vest.
Ngừng lại ở hình ảnh cuối cùng, Vũ Uy sững sờ. Cái đầu nhạy bén và linh hoạt bẩm sinh bắt đầu kết nối chuỗi manh mối lại với nhau thành một logic. Có điều, suy nghĩ đang dần hiện rõ mồn một khiến anh bàng hoàng đến mức phải vịn vào thành cầu thang để trụ vững.
Có lẽ nào lại như thế ?
Anh lập tức quay lại căn phòng ngủ, đến trước tủ quần áo, thấp thỏm mở cánh tủ, chiếc áo vest phẳng phiu tinh tươm treo lơ lửng trên mắc áo, nó đập vào mắt anh như gợi lại ký ức hôm nào.
Không sai, đây chính là chiếc áo vest anh đã mặc vào tối hôm ấy.
Chuyện này thật hoang đường.
Dường như không thể tin vào hiện thực trước mắt, Vũ Uy thất thần ngồi phịch xuống chiếc giường cạnh đó. Anh vò đầu bứt tai trong sự tắc nghẽn mạch cảm xúc, miệng lẩm nhẩm nguyền rủa chính bản thân mình.
Nếu sự thật là như vậy, đứa bé xấu số ấy là cốt nhục của anh. Là anh mang tội với người con gái đó.
_ Uy, anh sao vậy ?
Thục Quyên bước từ phòng tắm đi ra, trên tay cô cầm một số dụng cụ cá nhân của phụ nữ. Thấy biểu hiện khác lạ của Vũ Uy, cô lo lắng lại gần anh hỏi han.
_ Không có gì. – Vũ Uy lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có. Anh không muốn Quyên biết chuyện này, ít nhất trong thời điểm hiện tại. Chẳng biết em sẽ đón nhận việc này như thế nào, đến anh còn hoảng loạn là vậy.
_ Vậy chúng ta đi thôi. Em xong rồi. – Thục Quyên mỉm cười nói.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi ngôi nhà, mang theo tâm trạng rối loạn của người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt màu hổ phách cũng theo đó mà thâm trầm đi thấy rõ. Anh sẽ phải đối diện với người con gái ấy như thế nào đây ? Sẽ phải làm gì để bù đắp những mất mát của cô ấy ? Sẽ phải giải quyết như thế nào trước mớ cảm xúc hỗn độn như sợi tơ giăng kín lòng lúc này ?
/44
|