You Are My Soulmate

Chương 12: Tuổi thơ không êm đềm

/44


Một khoảng thời gian không lâu qua đi, Tuệ Anh dường như lao vào công việc không biết mệt mỏi. Cô làm mọi lúc, mọi nơi và mọi thứ có thể. Đồng nghiệp nói cô đang trong giai đoạn cuồng công việc. Nhưng chẳng ai hiểu, cô đang cố chạy trốn những thứ bản thân mình không muốn nghĩ đến. Phải làm việc thật nhiều, phải suy nghĩ thật nhiều để không có thời gian bất chợt nhớ lại những gì đã qua, dù chỉ là một giây.

Nhưng dạo này, cả cơ thể và tinh thần của cô đi xuống rất nhiều. Đôi khi cảm thấy chóng mặt buồn nôn, mệt mỏi vô cùng. Và đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.

Chẳng hiểu sao, những cơn ác mộng từ xa xưa cứ lũ lượt kéo về phá vỡ giấc ngủ. Nửa đêm choàng tỉnh dậy, mồ hôi và nước mắt đã hòa vào nhau, ướt cả áo. Một dự cảm không lành trỗi dậy. Tại sao cả cuộc đời cô chỉ mong một giây phút bình yên mà khó đến thế? Tuệ Anh thở dài, gạt bỏ những suy nghĩ không hay, có lẽ do cô đã làm việc quá tải.

Tuy nhiên, hiện tại không thể dừng, cô vẫn phải tiếp tục. Cuộc sống này quả thật rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm. Tìm không thiếu, mà làm chẳng hết. Thay vì cứ vùi mình trong đau khổ, chi bằng tự tìm niềm vui ở nơi khác. Nói cho cùng, cuộc sống không chỉ xoay vòng quanh tình yêu, đau khổ và hận thù. Sống mãi với giấc mơ, đó chẳng phải là cách. Vì vậy, tốt hơn là quên đi và tiếp tục cuộc đời này.

Ấy thế mà, nói thì dễ, làm mới khó, để làm được lại càng khó hơn. Cảm xúc vốn là thứ chế ngự mỗi con người, có muốn thì cũng cần phải có thời gian. Thời gian để quên đi một người.

Tuệ Anh tự cười mình, chỉ dừng một chút mà đã nghĩ vẩn vơ. Cô bắt đầu giở một dự án mới ra xem xét, lại không khỏi ngạc nhiên. Đó là một hợp đồng với LNE. Đây là một dự án từ thiện khá lớn có tên « Mái ấm tình thương ». LNE sẽ đầu tư xây dựng một ngôi trường cho những trẻ em cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Tuệ Anh mỉm cười. Cô rất thích những dự án mang tính chất từ thiện như thế này, rất có ý nghĩa.

Lại nhìn đến địa điểm của nó. Là thành phố Đà Lạt.

Tập tài liệu trên tay rơi lả tả xuống đất, đó là nơi nuôi dưỡng tuổi thơ cô.

oOo

Thành phố Đà Lạt nằm bên dải thung lũng cánh đồng cỏ xanh ngắt một màu, xung quanh là những đồi thông trải dài miên man. Mặc dù nơi đây là một địa điểm thu hút khách du lịch trên địa hình đồi núi quanh co, trù phú thuộc tỉnh Lâm Đồng, nhưng lại khiêm tốn đằm mình trong sự thanh bình, yên ả. Đà Lạt nổi tiếng bởi sự hiện diện của hàng trăm ngôi chùa, nhà thờ, tu viện v.v.. cùng với cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp, những rừng thông bạt ngàn và di sản kiến trúc phong phú. Vì nằm trên cao nguyên với khí hậu ôn hòa và dịu mát quanh năm, nên Đà Lạt còn được mọi người dành tặng cho cái tên hết sức thi vị : « Thành phố sương mù ».

Chiếc xe chở đoàn kiến trúc sư đang chạy dọc trên thung lũng nhỏ dưới sườn đồi, từ từ tiến vào trung tâm thành phố. Cứ mỗi giây phút trôi qua, Tuệ Anh lại khắc khoải. Chẳng rõ đã bao lâu rồi cô không trở lại đây, hình như từ năm cô mười tuổi.

Tuệ Anh đưa đôi mắt trầm buồn nhìn ra xa xăm. Ngay dưới thung lũng kia thôi, tuổi thơ của cô đang dần tái hiện. Một tuổi thơ không êm đềm như dòng sông lơ đãng ngoài kia. Đã có lúc, cô muốn quên đi những gì đã có ở đây, cất vào quên lãng. Nhưng cuối cùng vẫn là, chẳng thể nào quên hết được. Đến mỗi một nơi lại cảm thấy thân thuộc, những ký ức năm xưa cứ vô thức hiện về.

Đoàn kiến trúc sư của Tuệ Anh nghỉ chân tại một khách sạn gần nơi xây dựng. Vừa phải đi một quãng đường dài nên mọi người khá mệt mỏi, tranh thủ lên phòng nghỉ ngơi để mai bắt tay vào công việc. Riêng Tuệ Anh lại muốn tản bộ một mình.

Từng con đường, từng ngã rẽ đều hết sức quen thuộc với cô. Đã bao năm trôi qua, cô từ một đứa bé đã giờ đã trưởng thành, vậy mà nơi này cơ hồ vẫn không thay đổi gì nhiều làm cô cứ ngỡ như rời khỏi nhà chỉ mới ngày hôm qua.

Đây là nơi cô được mẹ mua cho chiếc kẹo mút đầu tiên, cảm giác mừng rỡ và hớn hở không thể che giấu. Kia là nơi cô thường đứng để ngắm những chiếc váy xinh xắn qua khung kính của một cửa hàng bày bán quần áo trẻ em và mơ ước về những nàng công chúa. Cách đó không xa là nơi cô được bác bán cháo tốt bụng thương tình cho một bát cháo quẩy nóng hổi v.v.. Tất cả đều hiện rõ mồn một trong tâm trí của Tuệ Anh. Cảm tưởng như cô còn có thể thấy một con bé mặt nhọ nhem mặc một bộ quần áo cũ sờn, đầy những mảnh chắp vá.

Tuổi thơ của cô vô cùng nghèo khó, cơ hàn.

Đi ngang qua một tiệm mì nổi tiếng nhất nhì thành phố, cô dừng bước nhìn hồi lâu. Đôi mắt trong suốt ánh lên vẻ mơ màng như đang lục lọi điều gì đó từ quá khứ. Rồi cô bước vào bên trong.

_ Ông chủ, cho tôi một tô mì bò. – Tuệ Anh gọi món rồi đến ngồi vào một chiếc bàn sát cửa sổ.

Cô đưa mắt quan sát một vòng. Có lẽ đang là sáng sớm nên cửa hàng khá vãn khách. Cách bài trí so với ngày xưa đã được thay đổi theo phong cách hiện đại và mới mẻ hơn. Chủ quán cũng đã là một người khác. Ngày cô còn ở đây, đó là một người đàn bà béo mập, luôn tất bật tay chân.

Cô nhìn về phía cuối cửa hàng, có một cánh cửa luôn luôn đóng, thỉnh thoảng vài người phục vụ hối hả đi ra đi vào. Bên trong cánh cửa đó là con đường dẫn đến nhà bếp, cuối hành lang là một khu riêng để rửa bát đĩa. Cô đã từng rửa những chồng bát cao ngất, tưởng như cả thế kỷ mới xong ở đó.

Và ngay tại chiếc bàn này, một cậu bé trong tâm tưởng đã ngồi đây nơi quá khứ đi qua. Tuệ Anh hồi tưởng lại.

Năm đó, cô mười tuổi, nhưng tám tuổi đã đến làm công cho tiệm mì này. Công việc của cô là rửa những chồng bát đĩa chất cao như núi, thi thoảng nếu khách đông cũng ra phụ bưng bê. Vì nhà cô quá nghèo, mẹ cô luôn phải làm việc cả ngày, có khi cả đêm cũng không về. Tuy vậy, vẫn không đủ sống, cô phải giấu mẹ đi kiếm việc làm thêm. Ban ngày đi học, tối đến lại rửa bát tận khuya. Cũng may cô vốn thông minh nên không ảnh hưởng gì nhiều tới việc học hành.

Dạo đó, mẹ cô bệnh nặng phải nằm nhà nên không có tiền để trang trải. Cô vẫn nhớ, mẹ cô rất đẹp. Tuy bà đang ốm nặng nhưng không ảnh hưởng đến nhan sắc, chỉ có làn da là hơi tái đi. Mẹ ốm, cô rất thương mẹ. Cứ ngồi trông mẹ mà khóc, bởi cô rất sợ mẹ sẽ ra đi, bỏ cô lại một mình trên cõi đời này.

Bà nhìn cô, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng trấn an : « Tuệ, đừng khóc. Mẹ sẽ luôn ở bên con. »

Phải, chỉ cần mẹ còn ở bên cô. Dù cô không biết ba mình là ai, ở đâu và làm gì... Tại sao ông lại để mẹ con cô phải khổ sở như vậy, nương tựa vào nhau mà khó khăn cầm cự qua ngày như vậy. Thế nhưng, mẹ luôn nhắc tới ông với ánh mắt chất chứa đầy yêu thương, bà không hề oán giận. Vậy nên, Tuê Anh cũng không hề oán trách người ba ấy, vì mẹ cô yêu người đó, có lẽ là rất sâu đậm. Đối với cô, mẹ là cả thế giới, cô cũng chỉ cần có bà mà thôi.

Vì không có tiền tẩm bổ đầy đủ, sức khỏe của bà ngày càng yếu dần. Tiền cô làm công chỉ đủ để mua thuốc cho bà. Có một hôm, nhà không còn gì để ăn. Tuệ Anh thương mẹ nên đã quyết định trộm một ít thức ăn thừa ở quán mang về. Chẳng may bị phát hiện, cô bị một trận đòn nhừ tử. Họ còn định đưa cô đến đồn công an, dọa tống vào trại cải tạo. Cô quá sợ hãi nhưng không biết làm gì, chỉ đứng im hứng chịu tất cả. Tuy nhiên, cô không hề rơi một giọt nước mắt. Ngay vào chính lúc đó, giọng nói non nớt nhưng ngữ khí nghiêm trang của một cậu bé vang lên phá tan bầu không khí hỗn loạn

_ Dừng lại.

Tất cả mọi người đều quay về hướng nơi phát ra tiếng nói. Đó là một cậu bé áng chứng mười hai, mười ba tuổi đang ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, trước mặt cậu là tô mì bò nóng hổi vẫn y nguyên. Cậu ta còn bé nhưng rất đẹp trai, nét nào ra nét đấy. Hơn hết, khí chất tản ra từ người cậu như một bậc hoàng tộc, không chỉ nhờ bộ quần áo đắt tiền mà còn ở phong thái cao quý. Tuệ Anh nhận ra, đây chính là vị khách nhỏ tuổi vẫn thường xuyên lui tới tiệm mì và lần nào cũng chỉ gọi một tô mì bò không hành, nhiều giá đỗ. Có điều, xung quanh cậu luôn có vệ sĩ đi theo giám hộ, nên có thể đoán ra thân thế của cậu không hề bình thường.

_ Không thấy tôi đang dùng bữa sao? Náo loạn hết lên như thế thì còn thưởng thức gì được nữa? – Cậu bất mãn lên tiếng với bà chủ quán.

Bà ta thấy đó là vị khách quen con nhà quyền quý nên không dám khinh suất, thái độ vồn vã thanh minh.

_ Ây da, cậu chủ nhỏ, xin lỗi đã làm gián đoạn bữa ăn của cậu. Nhưng cậu xem, con bé kia tôi nuôi nó bao nhiêu năm mà bây giờ nó quay ra ăn cắp ở ngay chính cửa hàng của tôi. Thật đúng là « nuôi ong tay áo » mà. Loại ăn cắp này phải…

_ Im đi. Bà nói nhiều thế để làm gì. – Cậu bé khó chịu cau mày lại, ném một cái nhìn phản cảm khiến bà ta im bặt.

Sau đó, cậu dời ánh mắt về phía Tuệ Anh, quan sát một hồi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đĩnh đạc tiến đến trước mặt cô, dõng dạc nói.

_ Cô bé, em hãy ghi nhớ điều này : Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân cái quyền được vấp ngã.

Cậu nhìn bà chủ quán một lần nữa bằng ánh mắt sắc bén, ra chiều cảnh cáo.

_ Thả cô bé đi. Bát mì kia tôi không muốn ăn nữa.

Rồi cậu quay sang người vệ sĩ bên cạnh, nói nhỏ vào tai anh ta.

_ Cho cô bé ít tiền... à thôi, cho hết đi.

Thế rồi, cậu đi một mạch ra khỏi quán.

Tuệ Anh đứng đó ngây ngẩn nhìn dáng đi từ đằng sau của cậu, lòng cô bỗng nhiên trở nên ấm áp khôn cùng. Cô chạy thật nhanh về nhà, muốn gặp mẹ để kể cho bà nghe về cậu bé tốt bụng như thiên thần từ thiên đường xuống giúp đỡ người nghèo khổ mà bà vẫn thường kể với cô trong những câu chuyện cổ tích.

Cho đến bây giờ, Tuệ Anh vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt khôi ngô và lời nói của cậu bé ấy. Chính lời nói đó đã giúp cô kiên cường chống chọi với bao tang thương, bất hạnh của cuộc đời. Cậu bé trong ký ức của cô giống y chang cậu bé trong hình ở « Biệt thự mùa hè ».

Phải, đó chính là Vũ Uy.

Mặc dù cô đã tự hứa với bản thân rằng sẽ loại bỏ hình bóng anh ra khỏi trái tim mình. Nhưng cậu bé năm nào đã khắc sâu trong tâm tưởng, vĩnh viễn không thể phai mờ. Bởi anh là ký ức đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ bần cùng ấy.

oOo

Tuệ Anh bước ra khỏi tiệm mì, lòng ngổn ngang những hoài niệm. Cái cảm giác ấm áp nhỏ bé năm nào là thứ ánh sáng dẫn lối cho cô. Nhớ lại mà lòng vẫn cảm thấy xúc động bồi hồi. Có thứ gì đó để mà nhớ về thật hạnh phúc. Vì thế, cô vô cùng trân trọng những khoảnh khắc dịu ngọt trong đời.

Tuệ Anh lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm tuổi thơ.

Cô đang đi trên con đường thân quen nhất, con đường dẫn lối về nơi cô sinh ra và lớn lên. Ngày xưa, đó chỉ là con đường lát sỏi đá gồ ghề, trên lề trồng những cây xà cừ xanh um tươi tốt. Bây giờ, nó được lát gạch hoa đẹp và sạch sẽ, nhưng rặng cây thì vẫn thế, chỉ có điều chúng vươn cao lớn và cành lá sum suê hơn.

Cuộc sống là thế, có những thứ không hề thay đổi để nhắc nhở ta về sự tồn tại của việc đã từng.

Vừa đi vừa miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc Tuệ Anh đã đứng trước một xóm nghèo nàn. Đây là nơi ở của những người vô gia cư, mà người ta hay gọi là khu ổ chuột. Mẹ và cô đã từng sống ở khu này, trong một căn nhà cấp bốn cũ nát, ẩm thấp. Trời mưa thì dột, trời nắng thì nóng, trời lạnh thì rét cóng. Nhưng những thứ đó chẳng làm cô phiền hà, chỉ cần mẹ còn bên cô.

« Tuệ, đừng khóc. Mẹ sẽ luôn ở bên con. »

Câu nói đầy ắp tình yêu thương này bà vẫn luôn dành cho cô, cũng là lời cuối cùng của bà. Đây chính là nơi bà ra đi để cô ở lại với cuộc đời đầy rẫy ác nghiệt, đau khổ.

Không phải, người mẹ yêu dấu của cô, người mẹ đáng thương của cô, bà bị người ta hại chết. « Hắn » đã ngang nhiên cướp đoạt cuộc sống của bà, đẩy cô vào tăm tối một cách tàn nhẫn.

Hàng loạt mảnh ký ức đẫm máu dồn dập ùa về khiến Tuệ Anh khó thở, đầu óc cô choáng váng. Cứ ngỡ gần mười lăm năm trôi qua, khi quay trở lại, cô có thể đối mặt với những ký ức kinh hoàng nhất. Hóa ra cô vẫn không thể.

Tuệ Anh bỏ chạy, bỏ lại đằng sau những chuyện tưởng chừng đã lấp vùi vĩnh viễn. Hóa ra chúng chỉ ngủ quên trong ký ức, chỉ cần một mảnh hiện ra, những mảnh khác lũ lượt kéo đến. Cô cứ mải miết chạy một cách vô thức, đến đâu cũng được. Cô chỉ muốn chạy trốn.

Rất lâu trôi qua, Tuệ Anh kiệt sức mà ngã quỵ. Nước mắt chẳng biết đã rơi ra từ lúc nào, hòa với mồ hôi thấm đẫm gương mặt đang tái đi. Tại sao gần đây cô lại trở nên yếu đuối đến thế? Nước mắt lúc nào cũng trực trào.

Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ bé từ đâu xuất hiện lau đi giọt nước mắt đang rơi trên gò má của Tuệ Anh.

_ Chị à, tại sao chị khóc?

Giọng nói trong veo và cao vút khiến cô ngơ ngác nhìn lên. Hiện ra trước mắt cô là hình ảnh một cô bé ước chừng bảy, tám tuổi. Quần áo của cô bé đã cũ nát với vài mảnh chắp vá, mặt mày lem luốc, trông bộ dạng rất tội nghiệp. Duy chỉ có đôi mắt ngây thơ như chú nai con luôn mở to tròn long lanh, còn cái miệng chúm chím. Trông cô bé xinh xắn y hệt một bông hoa nhỏ. Nhìn cô bé này, Tuệ Anh tưởng như đang nhìn thấy hình ảnh của chính mình ngày xa xưa ấy.

_ Em là ai? – Tuệ Anh lau nước mắt, mỉm cười nhìn cô bé hỏi.

_ Em tên Linh Lan. Mọi người hay gọi em là bé Lila. Chị cũng có thể gọi em như vậy. – thấy Tuệ Anh đã thôi khóc và mỉm cười thân thiện với mình, cô bé tỏ vẻ vui mừng trông thấy, cười rất tươi giới thiệu.

_ Tên của em đẹp lắm. Rất hay. Rất có ý nghĩa. – cô nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng.

_ Chị biết ý nghĩa của tên em sao? – đôi mắt cô bé càng mở to tròn hơn, trông thật đáng yêu.

_ Ừ, tên của em là một loài hoa nở vào tháng Năm, mang ý nghĩa là « sự trở về của hạnh phúc » hay « nấc thang tới thiên đường ». Là cây hoa lan chuông đó. – Tuệ Anh nhẹ nhàng giải thích.

_ Chưa ai nói với em về điều này. Mà sao chị biết ??........A , em biết rồi. Ba mẹ em trên thiên đường nhờ chị xuống đây nói với em phải không? Vậy chị là chị thiên thần rồi.

Lila thay đổi biểu cảm trạng thái trên khuôn mặt liên tục khiến Tuệ Anh không khỏi buồn cười. Từ vẻ mặt ngạc nhiên sang đăm chiêu, từ đăm chiêu đến vui mừng, từ vui mừng qua phấn khích. Có điều, cô bé nói ba mẹ đang ở trên thiên đường. Vậy cô bé là trẻ mồ côi sao? Lòng Tuệ Anh dấy lên sự thương cảm, xót xa. Cô trìu mến nói.

_ Chị không phải là thiên thần. Nhưng ba mẹ em chắc chắn muốn bông hoa nhỏ xinh là em sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Vậy nên mới lấy tên của một loài hoa tượng trưng hạnh phúc để đặt tên cho em.

Gương mặt thanh thoát như mây trời của Tuệ Anh nở một nụ cười. Nụ cười ấy làm cô bé Lila ngẩn ra nhìn.

_ Chị biết không, chị nhất định là thiên thần.

Nói xong cô bé quay đi và chạy rất nhanh về chỗ đám trẻ đang chơi đùa cách đó không xa. Miệng hô lớn.

_ Aaaaaaaaaaaaaa....Các cậu ơi, mình vừa tìm thấy một chị thiên thần !!!!!!

Tuệ Anh dở khóc dở cười. Thật là một sự hiểu lầm ngoài ý muốn.

Cô nhìn những đứa trẻ mà lòng bâng khuâng khó tả. Trẻ con thật đáng yêu. Tâm hồn của chúng sáng trong như ngọc, không chút vẩn đục, không bị những nỗi đau, những toan tính của cuộc sống làm vấy bẩn. Trong những tâm hồn đó chỉ có ước mơ và điều thần tiên của những câu chuyện cổ tích. Nụ cười ngây thơ và trong sáng ấy dường như xóa tan đi hết mọi bóng tối ẩn sâu trong tim mỗi người. Thật kỳ diệu. Giá như có thể giữ mãi những nụ cười tươi sáng trên môi trẻ thơ.

oOo

Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với cô bé Lila, Tuệ Anh trở thành chị thiên thần của lũ trẻ ở đó. Mặc dù cô đã nói với bọn trẻ cứ gọi cô là chị Tuệ được rồi, nhưng Lila cứ luôn miệng gọi cô là chị thiên thần, nên chúng cũng theo Lila mà gọi cô là chị thiên thần. Có lẽ, chúng mong một điều kỳ diệu sẽ đến như trong những câu chuyện cổ tích. Và cô bất đắc dĩ trở thành chị thiên thần của chúng.

Lila và lũ trẻ mà cô gặp chính là những đứa trẻ cơ nhỡ, không nơi nương tựa trong dự án từ thiện của cô lần này. Thật trùng hợp. Cuộc sống đôi khi có nhiều điều cứ như là sự sắp đặt của định mệnh. Tuệ Anh tự nhủ sẽ phải hoàn thành dự án này thật tốt, dành những điều tốt đẹp nhất cho lũ trẻ đáng thương này. Cũng như cô ngày xưa, luôn mong có một bà tiên xuất hiện mỗi khi cô khóc.

Nếu không phải làm việc, thời gian rảnh rỗi cô hay đến thăm bọn trẻ, mang cho chúng những món quà nho nhỏ. Ví dụ như một bịch kẹo, một túi trái cây, hay bút và vở. Chúng cũng rất yêu quý Tuệ Anh, mỗi lần cô đến là chúng lại chạy ùa ra đón cô với nụ cười tươi sáng như những thiên thần bé nhỏ, miệng đua nhau hô to : « Chị thiên thần ! Chị thiên thần ! » . Mỗi lúc như thế, cảm giác ấm áp và bình yên tràn cả vào tận đáy lòng, sưởi ấm tâm hồn cô đơn, lạc lõng của cô.

Nơi ở của bọn trẻ hiện tại là một ngôi nhà cũ kỹ, do một người phụ nữ có tấm lòng thiện lương dựng nên cho những đứa trẻ mồ côi. Tên bà là Tịnh Yên, năm nay bà đã ngoài bốn mươi tuổi. Tuy nhiên gương mặt tròn trịa toát lên vẻ nhân hậu như trăng rằm, tuy giản dị mà vẫn đài các. Bà sống cùng với lũ trẻ đã nhiều năm nay, chăm sóc và yêu thương chúng thay cho ba mẹ của chúng.

Căn nhà nhỏ đơn sơ của bà sơn màu trắng nền nã, bên trong không có nhiều đồ, chỉ có vài cái tủ, mấy cái giường và một vài chậu hoa. Thứ đáng giá nhất có lẽ là chiếc đàn dương cầm màu nâu đã bị thời gian làm cho bạc màu. Bà vẫn hay dạy chúng hát và múa bằng cây đàn này. Bà nghĩ âm nhạc sẽ nuôi dưỡng tâm hồn một đứa bé.

Có điều, lũ trẻ ngày một đông hơn, điều kiện của bà không thể gánh nổi nên cuộc sống khá chật vật, khó khăn. Hàng xóm xung quanh biết chuyện nên đã cùng nhau nhờ truyền thông tìm những nhà hảo tâm để giúp đỡ. Chẳng ngờ được các doanh nghiệp đầu tư cho hẳn một ngôi trường từ thiện, lại còn chu cấp vốn và những trang thiết bị cần thiết.

Bọn trẻ luôn miệng nói về chị thiên thần của chúng với bà khiến bà không khỏi tò mò. Đến khi gặp Tuệ Anh, bà mới biết chị thiên thần của chúng quả nhiên là một cô gái tốt, có tấm lòng nhân ái. Bà Tịnh Yên rất hay trò chuyện với Tuệ Anh trong khi bọn trẻ chơi đùa ngoài sân.

Khoảng đất sau căn nhà nhỏ của bà là một cánh đồng hoa cải rất đẹp. Khu vườn này là do bà và bọn trẻ cùng nhau chăm sóc, cũng là nơi kiếm miếng cơm manh áo. Vườn cải trải đầy một màu vàng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, vô cùng nên thơ.

Tuệ Anh và bà Tịnh Yên đang trò chuyện thì bé Lila chạy lại kéo tay cô, lanh lợi nói.

_ Chị thiên thần, ra chơi với chúng em đi.

Bàn tay nhỏ bé như búp bê nắm lấy bàn tay thanh mảnh của cô, kéo kéo cô ra phía cánh đồng cải hoa vàng. Hơi ấm từ bàn tay cô bé làm cô mỉm cười, theo sau hình dáng bé nhỏ hòa vào sắc vàng tươi.

Bà Tịnh Yên dịu dàng nhìn hình ảnh cô gái và lũ trẻ đang nô đùa trên cánh đồng hoa cải, trong lòng cảm thấy thanh bình đến lạ. Cuộc sống có gì hạnh phúc bằng được nhìn thấy những người xung quanh mình vui vẻ.

Bỗng một giọng nói trầm của một người đàn ông kéo bà về thực tại.

_ Xin lỗi, cho cháu hỏi. Đây có phải là nhà của bà Tịnh Yên không ạ?

Bà quay lại, thấy một người thanh niên dáng cao lớn thư sinh, gương mặt toát lên vẻ nho nhã, thanh lịch. Hình như cậu ta không phải là người nơi này.

_ Tôi chính là Tịnh Yên. Cậu là ai? – bà lịch sự trả lời.

_ Cháu là bạn của Tuệ Anh. Đồng nghiệp nói Tuệ Anh đang ở đây nên cháu tới tìm. – người kia nở một nụ cười lịch thiệp.

_ À, tới tìm Tuệ Anh sao? Con bé ở đằng kia. – bà Tịnh Yên đưa tay chỉ về phía cánh đồng hoa cải, nhẹ nhàng nói.

Người thanh niên nhìn theo hướng tay bà Tịnh Yên, thoáng chốc gương mặt anh tuấn đầy vẻ ngỡ ngàng. Hiện ra trước mắt anh là một khung cảnh thơ mộng như bức tranh sơn dầu mang linh hồn của đất trời. Bức tranh khắc họa một bầu trời xanh thăm thẳm hòa quyện với màu vàng ươm của cánh đồng hoa, và linh hồn làm nên tác phẩm chính là cô gái đang chơi đùa cùng những đứa trẻ. Người và cảnh hòa làm một thật sống động, thật nên thơ.

Những đứa trẻ chỉ mặc những bộ đồ đã cũ, có chút lôi thôi nhưng trên khuôn mặt chúng nụ cười trong sáng vẫn thường trực trên môi. Chúng đang vây quanh một cô gái như những tiểu tinh linh vây quanh một thiên thần. Cô gái ấy mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi nổi bật trên nền sắc vàng của hoa cải, mái tóc dài tung bay theo gió. Trên gương mặt thanh lệ là một nụ cười sáng rực rỡ cả một góc trời, rọi thẳng vào tim bất cứ ai được chiêm ngưỡng.

Hải Đăng thực sự ngẩn ngơ trước nụ cười đó. Chưa bao giờ anh thấy Tuệ Anh cười một cách vui vẻ như thế. Trước đây, nụ cười của cô ấy luôn chứa đựng nét buồn xa xăm, chẳng thể nào nắm bắt. Nhưng ngay lúc này, Tuệ Anh đang nở một nụ cười từ chính tâm hồn của mình. Chẳng ngờ, lúc cười cô ấy lại đẹp đến kinh động lòng người.

Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Tuệ Anh khẽ đưa mắt quan sát. Thấy Hải Đăng đang đứng cạnh bà Tịnh Yên, cô không khỏi bất ngờ, nhanh chóng tiến về phía hai người.

_ Đăng, sao cậu lại ở đây?

Hải Đăng chưa thoát ra khỏi cảm giác bất ngờ ban nãy, giật mình một chút. Tuệ Anh đã thu hồi nụ cười, lấy lại dáng vẻ thường nhật. Anh cười cười nói.

_ Đồng nghiệp của cậu nói cậu đến đây nên mình đi tìm.

_ Sao không chờ mình ở khách sạn mà lại đến tận đây tìm mình thế?

_ Mình tò mò chút thôi. – Anh gãi đầu tìm lý do che đậy cho việc nôn nóng muốn gặp cô.

Từ buổi dạ tiệc hôm đó, anh luôn lo lắng cho cô mà chưa có cách nào mở miệng hỏi thăm. Bèn mượn dự án lần này hợp tác với bên công ty cô, chỉ đích danh cô chủ trì thiết kế. Tuy nhiên, vừa nhìn cô cười vui vẻ như vậy, dù sắc mặt hơi xanh xao nhưng có vẻ như anh đã quá sốt sắng rồi, Tuệ Anh vốn là một cô gái mạnh mẽ từ xưa đến nay.

_ À, kia chính là những đứa trẻ chúng ta giúp đỡ trong dự án từ thiện lần này đó. Còn đây là dì Tịnh Yên. – Tuệ Anh nhanh nhẹn giới thiệu.

_ Ừ, mình biết rồi. – Hải Đăng nở một nụ cười hiền hòa nhìn cô.

Lúc này, bà Tịnh Yên mới lên tiếng.

_ Tuệ Anh à, con ở lại đây trông nhà hộ dì chút, dì ra chợ mua vài thứ nhé.

_ Vâng, dì yên tâm. – Tuệ Anh vui vẻ đồng ý.

Rồi bà nhìn Hải Đăng ôn tồn nói.

_ Cậu cứ ở đây chơi tự nhiên đi nhé.

_ Vâng, cảm ơn dì. – Hải Đăng lễ phép đáp lại.

Bà Tịnh Yên đi rồi, Tuệ Anh và Hải Đăng ngồi tán gẫu với nhau. Chốc chốc, cô lại đưa mắt nhìn lũ trẻ, đôi môi hồng bất giác mỉm cười, ánh mắt nhìn chúng đầy ấm áp. Hải Đăng thấy biểu cảm trên gương mặt của cô, lòng anh cũng ấm lại. Rất lâu rồi anh mới lại thấy cô vui vẻ như thế. Nơi này như tách biệt với thế gian trần trụi, chỉ có những tiếng nô đùa cùng ước mơ của trẻ nhỏ, khiến cho lòng người cảm thấy bình an.

_ Trước đây trong lúc túng quẫn và cùng cực nhất, mình chỉ mong có một bàn tay, một hơi ấm để mà bấu víu dù chỉ là về mặt tinh thần. Nhìn những đứa trẻ này, mình lại nhớ đến khoảng thời gian đó. Chúng... cũng giống như mình, không nơi nương tựa.

Ngắm những đứa trẻ ngoài kia, Hải Đăng bất ngờ trút bầu tâm sự, đôi mắt đẹp trầm ngâm, ánh lên những tia ưu tư. Tuệ Anh hiểu cảm giác của bạn mình, hiểu rất rõ. Anh có lẽ đã từng có những lúc tuyệt vọng.

Cô không nói gì, chỉ đưa bàn tay mảnh mai đặt nhẹ lên bàn tay anh như là an ủi, như là vỗ về. Hải Đăng nhìn nụ cười mỉm dịu hiền kia, lòng không khỏi bồi hồi. Những tảng đá luôn đè nặng trên ngực anh bỗng chốc tan biến hết.

­­­oOo

Trên một chiếc ô tô sang trọng, Vũ Uy cũng đang trên đường đi công tác đến thành phố Đà Lạt.

Đi qua một con phố, một mùi vị thơm lừng hấp dẫn bay tới khiến anh chú ý. Anh bất giác nhìn ra ngoài cửa kính, trông thấy quán mì gia truyền nổi tiếng nhất thành phố này từ xưa đến nay. Hồi nhỏ, anh rất thích ăn mì bò của tiệm này. Nhưng có một sự việc xảy ra khiến anh không bao giờ đặt chân tới đó nữa.

Ngày ấy, anh hay lui tới đây vì mùi vị mì bò của cửa hàng khá giống với mùi vị mẹ anh từng làm. Nó khiến anh gợi nhớ về bà. Anh vẫn nhớ, có một cô bé giúp việc ở đó, xấu xí, gầy guộc và xanh xao. Điểm nổi trội nhất trên gương mặt cô bé là đôi mắt tinh anh, đen láy với hàng mi dài cong vút. Nhưng anh ấn tượng một điều, cô bé nom còn nhỏ tuổi hơn anh mà đã phải ra ngoài xã hội bươn trải, vật lộn với cuộc sống.

Bao nhiêu câu hỏi về cô bé ấy hiện lên trong đầu anh. Cô bé có được đi học không? Gia đình đâu mà để một đứa bé phải làm việc vất vả như vậy? Cô bé là trẻ mồ côi ư? Rồi cảm giác của cô bé như thế nào? Có oán trách số phận và cuộc đời quá bất công? Nhìn những đứa trẻ với độ tuổi xấp xỉ nhưng được ăn no mặc ấm có cảm thấy ganh tỵ?... Bao nhiêu suy nghĩ xoay quanh mỗi khi thấy cô bé làm việc quần quật khiến anh không khỏi hiếu kỳ. Anh luôn quan sát biểu hiện trên nét mặt non nớt ấy, tuy nhiên vô ích. Cô chỉ cặm cụi làm việc và chẳng bao giờ ngó nghiêng lung tung, chẳng bao giờ cười, cũng chẳng bao giờ tỏ ra mệt mỏi hay buồn tủi mỗi khi bị la mắng.

Dần dà, trong Vũ Uy hình thành một loại cảm giác như sự cảm thông. Anh bắt đầu cho rằng mình đã may mắn hơn so với rất nhiều người.

Rồi một ngày, hình ảnh những người cao lớn vây quanh chửi bới và đánh đập một cô bé gầy còm, yếu ớt làm anh không thể nuốt nổi tô mì trước mặt vì bất bình và giận dữ. Cô bé nghèo khổ ấy rất đau nhưng không kêu than một tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng. Giống như một ngọn cỏ tội nghiệp bị dập vùi trước cuộc đời. Thương cảm, anh mới lên tiếng giải nguy cho cô, còn để lại một câu mà mẹ thường hay dạy bảo anh mặc dù không chắc cô bé có hiểu được giá trị trong đó.

Cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt là vậy, không thích nghi được sẽ sớm bị đào thải. Muốn sinh tồn phải biết đấu tranh mạnh mẽ. Anh hy vọng cô bé sẽ như ngọn cỏ dại với sức sống mãnh liệt, vượt qua được sóng gió cuộc đời. Còn không, chắc gì cô bé còn tồn tại.

Đang mải suy nghĩ mông lung, bỗng một bóng người lọt vào tầm mắt của Vũ Uy khiến anh sững sờ. Vội vã kêu tài xế dừng lại, anh xuống xe đuổi theo người đó.

_ Dì Dạ Hương ?

Người phụ nữ quay lại, gương mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

_ Uy ... là con sao ?


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status