Anh không có chút gì chê trách đối gới cháu trai xinh đẹp đáng yêu lại hiểu chuyện, yêu như yêu con gái.Nhưng anh chung quy không thay thế được cha cậu bé.Con nít mấy tuổi, chung quy là cần cha.Một hàng bốn người, ba người ở phía trước, một người ở phía sau, đi thang máy xoay tròn thẳng lên nhà hàng buffet ở trên cao nhất.Cố Trì đã sớm phái người tiến đến xử lý tốt, sau khi mấy người Cố Quân Trục đến, trực tiếp tiến vào nhà ăn.Nơi này là nhà hàng đắt đỏ, giá cả quý kinh người, tất nhiên rất ít khách.Cố Quân Trục là quý công tử kinh thành, mặc dù là ở kinh thành, cũng chỉ có nhân vật có tiếng ở kinh thành mới nhận thức anh, người ở Giang Thành quen biết anh càng ít.Diệp Tinh Bắc tuy rằng là một nhạc sĩ thiên tài nổi tiếng quốc tế, nhưng cô từ trước đến nay không hề lộ diện ở nơi công cộng, bởi vậy ba người bộc lộ quan điểm tuy rằng đưa tới rất nhiều ánh mắt kinh diễm, nhưng lại không ai tiến lên quấy rầy.Người có thể đi vào nhà hàng này ăn cơm, đều là có thân phận, có tĩnh dưỡng.Người như vậy, tất nhiên sẽ bị chú ý thân phận, tuy rằng kinh diễm, nhưng sau khi nhìn chăm chú, liền sẽ dời đi ánh mắt, sẽ không đánh giá nhiều, làm người cảm thấy không được tự nhiên.Bạn nhỏ Diệp Dập Dương tiến vào nhà ăn, tựa như con cá vào biển rộng, sau khi rửa tay, lập tức vọt tới khu bàn ăn, cầm lấy khay ăn, một mình qua quầy thức ăn mà mình ái mộ.Diệp Tinh Bắc đi theo phía sau anh, nhắm mắt theo đuôi, thấy cậu lấy đồ ăn mà cậu không thể ăn, liền muốn ngăn lại, lại bị Cố Quân Trục đè cô lại.Cô bất mãn nhìn về phía Cố Quân Trục, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thụ còn nhỏ, thân thể quan trọng nhất, anh không thể quản thúc thằng bé như vậy, anh như vậy không phải sủng nó, là hại nó!”Cố Quân Trục quay đầu lại cho Diệp Tinh Ly đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa một ánh mắt, ý bảo Diệp Tinh Ly lại đây chăm sóc cậu nhóc, anh cầm tay Diệp Tinh Bắc, đi đến bên cửa sổ.Diệp Tinh Bắc giãy giụa, tuy rằng rất bực mình, nhưng không muốn thất lễ, nỗ lực khống chế được âm lượng, thấp giọng nói: “Cố Quân Trục, anh buông tôi ra! Anh không thể làm bậy như vậy!”Cô tuy rằng đã dùng sức lực lớn nhất để giãy giụa, nhưng sức lực lớn nhất của cô, ở trong tay Cố Quân Trục lại không đáng giá nhắc tới.Cô lại không muốn giãy giụa quá mức khó coi, sẽ khiến người vây xem, vì thế cô cuối cùng vẫn bị Cố Quân Trục đưa tới bên cửa sổ.Chàng trai trẻ tuổi vốn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn thấy Cố Quân Trục lại đây, đã sớm đứng lên, cung kính gật đầu với Cố Quân Trục: “Thiếu gia!”“Giới thiệu một chút,” Tay Cố Quân Trục bắt lấy cánh tay Diệp Tinh Bắc như cũ, âm thanh thanh lãnh giống độ ấm lòng bàn tay anh, “Cậu ta tên Cố Thanh Nhuận, là bác sĩ tư nhân của tôi, tốt nghiệp học viện y dược tốt nhất trên quốc tế, song học vị tiến sĩ, bác sĩ ứu nhất toàn khoa trong giới y học, đoạt giải vô số, hôm nay cậu ta phụ trách bảo vệ sức khỏe cho Tiểu Thụ.”Diệp Tinh Bắc nhìn Cố Thanh Nhuận, há miệng cứng lưỡi, trong lúc nhất thời thế nhưng nói không nên lời.Cố Thanh Nhuận nhìn về phía Diệp Tinh Bắc, hơi hơi mỉm cười với Diệp Tinh Bắc, “Thiếu phu nhân ngài khỏe, tình huống của tiểu thiếu gia, tiểu Trì đã giới thiệu qua cho tôi, hôm nay tôi phụ trách an toàn tiểu thiếu gia toàn bộ hành trình, mong ngài yên tâm.”Diệp Tinh Bắc: “……”Cô còn có thể nói cái gì?Cô chỉ có thể lễ phép nói lời cảm ơn: “Vất vả cho anh.”Cố Thanh Nhuận mỉm cười, “Không vất vả!”Sau khi nói xong, anh hơi hơi gật đầu với hai người, sau đó đi đến bạn nhỏ Diệp Dập Dương ..Cố Quân Trục nhướng mày nhìn Diệp Tinh Bắc: “Hiện tại yên tâm?”“Như vậy là được sao?” Diệp Tinh Bắc như là đang hỏi Cố Quân Trục, lại như là đang hỏi chính cô: “Nếu như vậy là có thể…… Tôi đây trước kia sao không nghĩ tới?”Một bác sĩ gia đình mà thôi, bên cạnh anh cả cô cũng có!Cố Quân Trục hơi hơi cong môi, “Bác sĩ đứng trong top 10 thế giới, cũng không phải ai đều có thể mời.”
/166
|