Cố Quân Trụcnói: "Hạng Băng Tư ép anh ta làm, đâm vào em trai của anh ta khiến nó bị thương nặng, ba của anh ta vì muốn gom góp ít tiền thuốc thang cho em trai mà làm cả ngày lẫn đêm, đột nhiên bị chảy máu não mà qua đời, mẹ của anh đã lấy tất cả đồ có giá trị chạy mất, trước khi đi ngay cả nhà cũng đã bán.Lúc bán, nói là tiền thuốc thang cho con trai, trên thực tế, bà ta lại cầm tiền bỏ trốn theo người khác."Diệp Tinh Bắc trợn mắt hámồm: "Trên đời còn có người mẹ nhẫn tâm như thế sao?"Cố Quân Trụcnói: "Mỗi một nhóm người đều có người tốt, người xấu, xét tổng thể mà nói, trên đời này mẹ chính là người vĩ đại nhất, nhưng cũng không phải người mẹ nào cũng vĩ đại!"Đứa bé dùng sức gật đầu nhỏ "Đúng, đúng, đúng, mẹ vĩ đại nhất!"Diệp Tinh Bắc: "..."Gay rồi.Vừa rồiCố Quân Trụcnói đến hoàn cảnh bị thảm của người kia, lại quên che tai của con.Dù con trai của cô đã đủ trưởng thành, nhưng thực sự không nên đê con trai cô nghe được mấy chuyện lung tung này.Nhưng bây giờ, con trai của cô đã nghe được toàn bộ, cô hối hận cũng đã muộn.Cô chỉ có thể vò đầu con trai, dặn dò: "Tiểu Thụ, mấy câu vừa rồi ba nói, trẻ con không nên nghe, lát nữa con quên đi, có được không?"Đứa bé bối rối một lúc, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, mẹ, con sẽ cố gắng!"Giáo viên đã dạy cho bọn chúng, làm sao mới có thể nhớ kỹ một vài thứ.Nhưng, nhưng lại không dạy bọn chúng cách để quên.Làm sao đứa bé mới có thể quên mấy lời ba vừa nói bây giờ?Đôi mắt luôn sáng trong của đứa béxoay vòng.Cố Quân Trục ở một bên nhìn, cảm thấy hai mẹ con quả thực chính là hai diễn viên hài, anh không hề làm gì, nhìn hai mẹ con, trong lòng liền vui vẻ đến nở hoa.Diệp Tinh Bắc đẩy anh một cái, trừng mắt với anh: "Cười ngốc cái gì? Đứa bé kia còn đang quỳ ở bên ngoài, còn không mau đi xuống xem một chút?"Cố Quân Trụchắng giọng một cái, thu lạinụ cười trên mặt, "Diệp Tiểu Bắc, đầu óc cô đã không tốt, đến mắt cũng có vấn đề!Tôi là người đàn ông anh tuấn tiêu sái, ung dung cao ngạo lạnh lùng như vậy, làm sao có thể dính líu đến chữ Ngốc chứ?Tôi nghĩ cô nên về xem lại Tân Hoa tự điểnđi!"Anh?Ung dung?Cao ngạo lạnh lùng?Diệp Tinh Bắcliếc anh một cái cười, "... Ha ha!"Cho anh ta cao ngạo lạnh lùng ha ha, Diệp Tinh Bắc mở cửa xuống xe.Cô đúng là rất hận Lạc Phượng Minh.Cảm thấy Lạc Phượng Minh là kẻ cầmđầuđãdẫn cô tới trước mặt Hạng Băng Tư, đểHạng Băng Tư suýt chút nữa chém cô bị thương nặng.Nhưng, vừa nghe Cố Quân Trục nói về chuyện đứa bé đã phải trải qua, oán hận trong lòng Diệp Tinh Bắccũng không còn lại bao nhiêu.Cô nhớ Cố Quân Trục đã nói, thiếu niên kia chỉ mới mười sáu tuổi.Một đứa trẻ mười sáu tuổi, ba chết, mẹ thì lấy hết tài sản trong nhà bỏ trốn với tình nhân.Nhà cũng đã bị mẹ bán, em trai còn ở trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng.Thằng bé không phục tùngHạng Băng Tư, thì còn có thể làm gì?Trừ phi nó có thể không để ý đến sự sống chết của em trai, cao chạy xabay.Nhưng nó không làm vậy.Nó lựa chọn ở lại, bị Hạng Băng Tư ngược đãi, chỉ vì muốn lấy chút tiền từ tayHạng Băng Tư, cho em trai nó có chút tiền thuốc thang.Với tấm lòng của đứa trẻ ấy với em trai mình, Diệp Tinh Bắc đồng ý tha thứ anh.Cô đi tới trước mặt Lạc Phượng Minh, cúi người đỡ đứa trẻ: "Trên đất lạnh, đừng quỳ."Lạc Phượng Minh ngẩng đầu nhìn về cô,nhưng không đứng dậy, trái lại còn quỳ trên đất, cung kính cho dập đầu ba cái với cô, mới đứng dậy.Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ của đứa bé, nước mắt giàn giụadưới ánh trăng, lóe lên tia sáng yếu ớt, "Cố thiếu phu nhân, xin lỗi!"
/166
|