Nghĩ tới đây cái, tâm trạng Diệp Tinh Bắc có chút xấu, bất tri bất giác uống nhiều mấy chén.Qua ba tuần rượu, cô có chút choáng.Cô không dám uống tiếp, hết sức chuyên chú cho con trai ăn cơm.Mấy người đàn ông mỗi người một lời nói cực kỳ sắc bén, cô cũng nghe không hiểu.Dù sao tuy mấy người đàn ông này không phải ngồi không, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chiếm tiện nghi trong lời nói của nhau, không lẽ còn định đánh nhau.Tùy bọn họ!Ăn uống no say, cuộc gặp gỡ sắp kết thúc, Diệp Tinh Bắc vẫn cực kỳ choáng váng.Trong lòng cô âm thầm buồn bực, đêm nay không biết uống phải rượu gì, tửu lượng củacô rõ ràng không tồi, nhưng bây giờ lại có chút say.Cũng may, sau khi rời khỏi khách sạn, gió vừa thổi, cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.Sau khi tạm biệt bốn ngườiDiệp Tinh Lan, cô dẫn con trai ngồi trên xe của Cố Quân Trục.Trên xe, cô tựa đầu trên cửa sổ xe.Nhiệt độ trên cửa sổ xe hơi lạnh, làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.Đứa bé lo lắng duỗi tay nhỏ sờ đầu cô, nhướng mày lên, dáng vẻ lo lắng: "Mẹ, mẹ bị ốm sao?""Không" Diệp Tinh Bắc cười, xoa hai cái má phúng phính của đứa bé, "Mẹ uống rượu uống nhiều, đầu hơi choáng."Cố Quân Trục đưa tay ôm cô vào trong ngực, xoa bóp huyệt thái dương cho cô: "Đỡ hơn chưa?""Không sao" Diệp Tinh Bắc đẩy anh ra, ngại xấu hổ vì được anh hầu hạ: "Về nhà tắm, ngủ một đêm là ổn thôi."Cô chỉ là hơi choáng, cũng không phải rất say.Cố Quân Trục vò cô đầu một cái: "Không thể uống ít sao, cũng không ai ép em, không nghĩ tới cô bé xinh đẹp như em lại là một sâu rượu, mê rượu như thế!""Anh mới là sâu rượu!" Diệp Tinh Bắc trừng mắt nhìn anh, "Em chính là bị các anh làm ồn nên mới buồn phiền, uống nhiều mấy chén, ai biết rượu kia lại có tác dụng chậm như vậy?"Cố Quân Trục lắc đầu bật cười, "Diệp Tiểu Bắc, anh rất giống gà chọi?Anh nói cái gì, em cũng đều có thể cãi nhau với anh?"Diệp Tinh Bắc: "... Anh mới làgà chọi!""Ba, mẹ không phải gà chọi!" Đứa béquay mặt nhìn Cố Quân Trục, nói: "Mẹ là Phượng Hoàng! Là Phượng Hoàng vàng xinh đẹp nhất!"Đứa bé lại xoay mặt về phíaDiệp Tinh Bắc, "Mẹ, ba cũng không phải gà chọi! Ba là rồng!Là rồng vàng lớn xinh đẹp! Ba và mẹ, một người là rồng, một người là phượng, ba mẹ ở cùng nhau, chính là điên Long cũng phượng!"Diệp Tinh Bắc: "..."Nếu như bây giờ cô đang uống nước, chắc chắn sẽ phun ra ngoài.Cô không thể không nhìn đứa bé, "Con trai, sau này con tuyệt đối không được dạy cậu trẻ thành ngữ,thành ngữ của con cũng chẳng ra sao cả!""Không đúng sao?" Đứa bé chớp mắt, gãi đầu: "Vậy thì là Long Phượng hiện tường?"Diệp Tinh Bắc: "..."So với điên Long cũng phượngcòn tốt hơn một chút, nhưng cũng không được.Cố Quân Trục suýt chút nữa cười vang, xoa đầu đứa bénói: "Con trai, con nói đúng, ba và mẹ ở cùng nhau, chính là điên Long cũng phượng!""Cố Quân Trục, anh cútđi!" Diệp Tinh Bắc dùng sức đẩy anh một cái, "Anh đứng nhận nhầm con cháu là tốt rồi?Cái này sao có thể dạy bậy được?"Đứa bé cảm thấy đúng là mình đã nói sai, hai má đỏ lên, túm áoDiệp Tinh Bắc: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, về nhà con sẽ xem từ điển thành ngữ!""Không cần không cần." Diệp Tinh Bắc vội vàng nói: "Tiểu Thụ không nói đúng, sau này sửa lại là được, Tiểu Thụ không sai, là ba con sai, dạy bậy trẻ con, không có trách nhiệm!"
/166
|