Dù sao, cô ta cũng chỉ là cô gái phạm vào sai lầm mà thôi.Cô ta không phải Tạ Vân Lâm và Tạ Cẩm Phi.Hai người bọn họ mới chính là gốc rễ của ông bà ngoại cô ta!Nếu hai người bọn họ gặp chuyện không may, ông bà ngoại khẳng định sẽ bằng giá chống lại nhà họ Tạ và nhà họ Cố, cũng cần phải cứu bọn họ ra ngoài!Không công bằng!Đây không công bằng!Rõ ràng cô ta cùng Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi giống nhau, đều là cháu ngoại nhà họ Tạ, dù sao ông bà ngoại cũng cưng Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi nhiều hơn.Đây không công bằng.Cô ta hận.Cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt trượt ra hốc mắt cô ta.Diệp Tinh Bắc, Tạ Vân Lâm, Tạ Cẩm Phi, Cố Quân Trục!Bọn họ tốt nhất cầu nguyện cô ta thực sự bị giam trong ngục cả đời.Đời này, chỉ cần cô ta có thể lấy lại tự do, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!Tiếng kêu thảm thiết của Hạng Băng Tư dần dần đi xa, thân thể Tạ Cẩm Phi từ từ thả lỏng.Thôi.Tuy bây giờ cô ta nhìn qua cực kỳ tội nghiệp, nhưng người bị cô ta hại càng tội nghiệp.Nếu cô ta là bị oan uổng, anh ta liền bất cứ giá nào cùng Cố Quân Trục liều mạng, cũng cần phải giúp cô ta lấy lại công đạo.Nhưng cô ta là gieo gió gặt bảo, có năng lực trách người nào ?Cố Quân Trục thấy Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi cũng chưa giúp Hạng Băng Tư cầu tình, đối hai người này thoáng mãn ý một chút, ánh mắt trên mặt hai người đảo qua "An hem các người gặp lại, là chuyện vui, tôi để cho phòng bếp làm thức ăn ngon, buổi trưa hôm nay cùng ăn bữa cơm, cho các người chúc mừng một phen."Diệp Tinh Bắc nhìn Cố Quân Trục cái mắt, ánh mắt phức tạp, nói không nên lời trong lòng.Nghe ngữ khí Cố Quân Trục nói chuyện, giống như chồng cô thật.Mà nơi này, liền là nhà cô.Các anh cô tới làm khách, cô cùng Cố Quân Trục trong nhà chiêu đãi bọn họ.Không thể phủ nhận, loại cảm giác này... Rất tốt.Giờ này khắc này, cô thật sự cực kỳ hi vọng, cuộc sống như vậy có thể tiếp tục.Nhưng cô cũng không biết vì cái gì, trong lúc cô cùng Cố Quân Trục có giấy chứng nhận kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, trong lòng cô vẫn không nắm chắc, lo được lo mất.Cảm thấy trong lúc đó cô cùng Cố Quân Trục, là kính trung nguyệt trong nước hoa, rất đẹp, cũng không giam chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng, sẽ biến mất không thấy nữa.Cô nhìn Cố Quân Trục, nắm lấy quyền.Cô không phải người thích nhận mệnh.Cô càng tin tưởng, nếu muốn được cái gì, liền muốn cố gắng.Nếu cô thích cuộc sống như bây giờ, cô liền muốn cố gắng, giữ cuộc sống như vậy.Trái tim đều làm bằng thịt, thiệt tình đổi thiệt tình.Về sau cô đối với Cố Quân Trục tốt hơn, để cho Cố Quân Trục giống như cô, mãn ý với cuộc sống bây giờ, không muốn thay đổi, cuộc sống cô bây giờ không phải có thể vĩnh viễn giữ lại sao?Nghĩ tới đây, cô hướng Cố Quân Trục cười tươi, quay mặt nhìn về phía Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi: "Là Quân Trục nói đúng, giữa trưa ở lại ăn cơm đi, chúng ta chúc mừng một phen."Quân Trục?Lần đầu tiên từ trong miệng cô nghe được tên mình, trong lòng Cố Quân Trục nổi lên vài phần cảm giác không nói lên lời.Rất kỳ quái.Chỉ là một cái tên mà thôi, từ trong miệng cô nói ra, cùng từ trong miệng người khác nói ra, cảm giác nghe trong tai anh, hoàn toàn bất đồng.Tới cùng bất đồng chỗ nào?Anh lâm vào trầm tư.Tạ Cẩm Phi nhìn Diệp Tinh Bắc, chờ mong nói: "Bắc Bắc, em còn không gọi ta là anh hai!"Tạ Vân Lâm không nói chuyện, nhưng là chờ mong nhìn cô."Ách..." Diệp Tinh Bắc sửng sốt, mạnh mẽ nghĩ đến Diệp Tinh Lan, theo bản năng quay đầu nhìn anh ta.Cô vẫn đều gọi Diệp Tinh Lan là anh cả, gọi Diệp Tinh Ly là anh hai.Bây giờ tìm được anh ruột, một người cũng là anh cả, một người cũng là anh hai.Về sau muốn xưng hô như thế nào?
/166
|